Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 141: Người Đàn Ông Của Tôi


trướctiếp

Sáng sớm, ánh mặt trời trong sáng, từ trong cửa sổ lộ ra hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, tự dưng khiến cho người ta cảm thấy được vừa xinh đẹp lại vừa yên bình.

Nhưng mà sẽ luôn có gì đó không hiểu phong tình, liền đột nhiên xuất hiện tiếng chuông báo.

Mặc Khuynh Thành mắt còn chưa mở, cảm giác đụng phải điện thoại rồi liền tắt đi, liền tính toán tiếp tục đi ngủ tiếp.

Nhưng mà điện thoại lại thích đối nghịch với cô, lại vang lên tiếp.

Lại tắt, lại gọi.

Mãi đến ba lần sau, thật sự bị làm phiền đến mức Mặc Khuynh Thành phải nghe điện thoại, điện thoại liền bị người đàn ông ở bên cạnh nghe trước.

Người đàn ông vừa động thân, Mặc Khuynh Thành không thể không cứng ngắc một phen, nháy mắt liền tỉnh táo. Cô mở mắt ra, quả nhiên thấy Mặc Dận.



Cô cười cười, nghe Mặc Dận mở to loa cùng nghe người đầu bên kia nói.

Gọi điện tới là Lê An An, thấy điện thoại được thông qua, cô ấy liền ầm ầm ĩ ĩ bên kia hô lên: “Cậu cuối cùng cũng nghe điện thoại, cậu mau lên mạng xem đi, chậc chậc, người đều bị ầm ĩ đến chết rồi!”

Mặc Khuynh Thành không nói gì, nhìn Mặc Dận, lộ ra một nụ cười hứng thú.

Mặc Dận biết Mặc Khuynh Thành muốn xem kịch vui, trong mắt hiện lên sủng nịnh, cũng nguyện ý phối hợp, thanh âm trầm thấp mở miệng: “Là tôi.”

Quả nhiên, bên kia chỉ nghe thấy thế lập tức yên tĩnh trở lại, điện thoại cũng bị cắt đứt luôn.

Chỉ là tiếp theo, điện thoại rất nhanh lại vang lên.

“MD, lão nương không có gọi nhầm số nha! Sáng sớm Mặc Dận anh sao lại ở chỗ đó? Anh cái đồ cầm thú này! Khuynh Thành vẫn là vị thành niên đấy!”

Thanh âm của Lê An An ba phần kinh hách năm phần nghi hoặc hai phần có chút không thể tin nổi.

Nghe nói như thế, Mặc Khuynh Thành không nể mặt bật cười, mà Mặc Dận thì sắc mặt trắng xanh đen!

Cái gì mà cầm thú?

Cái gì mà vị thành niên?

Đây là nói anh làm chuyện gì?

“Ha ha, Lê An An, cô thật không tồi, thật không tồi!” Trong miệng Mặc Dận nói không tồi, giọng điệu lại âm âm u u, cách một tầng điện thoại đều có thể nghe ra cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi nói.

Lê An An ở xa không hiểu mà run lẩy bẩy, sao cô lại quên, Mặc Dận cũng không phải là một người tốt!

Lê An An nhất thời chột dạ, nhưng mà nghĩ lại, không đúng nha, vừa rồi hình như cô có nghe thấy tiếng cười của Mặc Khuynh Thành, cô nháy máy tốn hơi thừa lời, đã quên mất Mặc Dận vừa uy hiếp.

“Mặc Khuynh Thành! Cái đồ vô lương tâm cậu, sao lại không giúp mình! Đây là thấy sắc quên bạn sao?”

Mặc Khuynh Thành từ từ cười, hơi chút đắc ý nói: “An An, giờ cậu mới biết mình thấy sắc quên bạn hả! Lạ thật, thì cậu đừng trách bộ dáng của anh mình quá đẹo.”

“Cậu.... Cậu!”

Mặc Khuynh Thành có thể hình dung ra bộ dạng vừa tức vừa bất đắc dĩ của Lê An An, chỉ một thoáng, Mặc Khuynh Thành nở nụ cười không phúc hậu.

Mặc Dận giờ thật đã quên Lê An An vừa đối nghịch với anh, trong mắt trong lòng đều chỉ còn Mặc Khuynh Thành cười vui vẻ. Nhìn cô cười vui vẻ như thế, tuy không thích tiếng “Anh” kia của cô, nhưng vẫn lại là bất đắc dĩ dung túng.

“Ai nha, cậu cũng đừng cậu cậu tôi tôi nữa, cậu gọi điện tới là có chuyện gì khác?”

Lê An An bên kia ế ế, sau đó giọng nói lại cao lên: “Cậu với Mặc Dận bị người ta chụp ảnh cùng một chỗ, đây là việc nhỏ? Mặc Khuynh Thành cậu là ngủ đến u mê hay là não úng nước rồi hả?”

“Ha ha, do ở cạnh cậu lâu đấy.” Mặc Khuynh Thành nói xong, lại cho thêm một câu: “Được rồi, không nói với cậu nữa, mình đi xem Weibo.”

Nói xong, cũng không đợi Lê An An bắt đầu bùng nổ, Mặc Khuynh Thành quyết đoán cúp điện thoại.

Đảo mắt liền đối mắt với hai mắt mỉm cười của Mặc Dận, vừa rồi Mặc Khuynh Thành vẫn còn chơi xấu với Lê An An không biết làm sao liền cảm thấy có chút xấu hổ rồi.


trướctiếp