"Chỉ là không biết, nếu Tần Dĩ Nam biết được chuyện năm đó là nhận lầm người thì có thể sụp đổ hết hay không đây ?"
Đường Noãn nhìn Tống Thanh Xuân vẫn không có phản ứng gì cũng không nóng nảy, ngược lại chớp chớp mắt, mang theo vài phần tò mò mà nghiêng đầu, mở
miệng lẩm bẩm, nói : "...Nói như vậy thì tôi ngược lại vô cùng muốn nhìn một chút, nhìn dáng vẻ của Tần Dĩ Nam khi biết chân tướng một chút..."
Ngón tay Tống Thanh Xuân run lên, đột nhiên quay đầu lại, thờ ơ nhìn chăm
chú Đường Noãn : "Đường Noãn, cô vẫn chưa xong hay sao ? Cô làm nhiều
việc trái với lương tâm như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ gặp báo ứng gì đó
sao ? Cô chán ghét tôi, nhằm về phía tôi, có thể không cần mỗi lần đều
kéo thêm anh Dĩ Nam vào hay không !"
Đường Noãn nhìn Tống Thanh
Xuân lo lắng, cả người trái lại trở nên càng thêm lười biếng, nửa người
cô dựa lên bình phong, nhẹ nhàng cười với Tống Thanh Xuân : "Như thế
nào, đau lòng rồi sao ? Không phải cô đều nói không thích Tần Dĩ Nam hay sao ? Nếu khong thích, tôi đối với Tần Dĩ Nam như thế nào thì hình như
không có quan hệ gì với cô mà, làm gì lại kích động như vậy ? Chẳng lẽ
cô lại nghĩ một đường nói một nẻo, trong lòng vẫn không để xuống được
sao ?"
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân lạnh nhạt quay đầu lại, có chút hối hận bản thân vừa nãy lại không khắc chế cảm xúc mà đáo lại câu nói kia
của cô ta.
"Tống Thanh Xuân, thật không muốn giấu diếm nhưng hôm nay tôi nói cho cô biết, Tần Dĩ Nam thích tôi như thế nào, muốn cho cô
biết được hạnh phúc vốn cô có thể chạm tay đến lại bị chính Đường Noãn
tôi đoạt đi, thì đó liền là hạnh phúc của tôi..." Đáy mắt Đường Noãn mềm mại đáng yêu lại xẹt qua vào tia sáng khác thường, ánh mắt nhìn Tống
Thanh Xuân bỗng đột nhiên ngay lúc đó trở nên có chút lạnh lùng cùng rét lạnh.
Nếu không phải năm đó vì cô (Tống Thanh Xuân) thì có lẽ
người đàn ông mà cô (Đường Noãn) thích kia cũng sẽ không đối với cô
(Đường Noãn) tuyệt tình như vậy. Cho dù đều đã qua nhiều năm nhưng nửa
đêm cô vẫn sẽ mơ thấy, nơi má phải cô bị hắn đánh vẫn sẽ khắc sâu được
nỗi đau tràn ngập, vẫn sẽ đau đến tận bên trong xương máu.
Đường Noãn hít sâu một hơi, thản nhiên bình tĩnh mà ngăn đề tài này lại :
"...Nhưng mà Tống Thanh Xuân, cho dù cô có biết là tôi mạo danh cô, vậy
thì như thế nào chứ ? Cõ lẽ lúc bắt đầu là anh ấy vì những câu thơ đó mà động tâm với tôi, nhưng mà đó chỉ là một cây cầu và mối lái thôi. Người chân chính trong lòng anh ấy chính là tôi, không phải cô."
"Giống như khi anh ấy biết rõ lúc ở câu lạc bộ Kinh Thành, là chính tôi tự rơi xuống nước nhưng tôi lại vu oan cho cô, mà còn suýt nữa đã cho cô một
oan ức lớn như vậy, đã dẫn đến phiền toái lớn với quan tòa làm anh ấy
lúc đó rất là tức giận, chẳng qua tôi chỉ bị trẹo chân một chút thì anh
ấy liền khẩn trương mà đỡ tôi, sau đó anh ấy vẫn lại tha thứ cho tôi đấy thôi..."
Đường Noãn nói chính xác là sự thật, chỉ là trọng điểm chân chính tiếp theo cô lại không nói ra.
Đương nhiên sẽ không cần nói, nói ra thì cô liền không kích động được Tống Thanh Xuân rồi.
Thực ra đích thật là lúc cô bị trẹo chân thì Tần Dĩ Nam cũng đã đỡ cô, chỉ
là sắc mặt của anh nhìn không được tốt lắm, là cô thuận thế mà ngã vào
trong lòng anh ta, xin lỗi với anh, nói bản thân biết mình sai rồi, lại
tự mình lấy từ trong túi thư từ chức cho anh xem.
Đường Noãn
nhìn thấy Tống Thanh Xuân tay nắm chặt thành quả đấm, tâm tình rất tốt
mà...cong khóe miệng, lời nói lại trở nên êm ái : "...Cho nên, như vậy
xem ra cô đối với anh ấy mà nói, cũng không quan trọng như vậy đâu."
"Đường Noãn, anh Dĩ Nam đối với tôi rất tốt, trong lòng tôi tự hiểu rõ, cô
không cần phải ở trong này mà bới móc ly gián, đầu độc người khác như
vậy." Tống Thanh Xuân đứng thẳng người, coi như chưa từng nhìn thấy
Đường Noãn mà chuẩn bị rời đi.
Cô còn chưa cất bước thì Đường
Noãn lại nắm canh tay của cô nói : "Tống Thanh Xuân, cô có dám cùng tôi
đánh cược một lần hay không ?"
Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm, dừng lại phút chốc mà nhìn về phía Đường Noãn.