Tần Dĩ Nam đang ở
ngoài cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cô ra ngoài thì liền lập tức đi tới, vẻ mặt căng thẳng mở miệng : "Tống Tống, em không sao chứ ?"
Tống Thanh Xuân lắc đầu nhè nhẹ một cái : "Em không sao, anh Dĩ Nam."
"Thật sự không có việc gì chứ ?" Tần Dĩ Nam lo lắng nên lại hỏi.
Tống Thanh Xuân miễn cưỡng kéo lên một nụ cười với Tần Dĩ Nam, giọng điệu cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, mang theo một chút đáng yêu : "Thật sự
không có việc gì, vừa nãy là tâm tình của em bỗng có chút không tốt, rất xin lỗi anh, anh Dĩ Nam."
"Em không có làm sao là được rồi, nói
xin lỗi với anh làm cái gì ?" Tần Dĩ Nam nhìn cô cười thì vẻ mặt hoàn
toàn thả lỏng, anh theo thói quen vươn tay xoa xoa đầu cô giống như
trước đây, nhìn như đáng mắng cô nhưng giọng điệu lại tràn ngập cưng
chiều : "Cô bé ngốc này."
Tần Dĩ Nam nói xong lời này thì đáy
lòng Tống Thanh Xuân liền chua xót, trong lòng cô lại xuất hiện một sự
xúc động, cô nghĩ muốn nói cho anh nhưng cô bé ngốc trong miệng anh lại
là người trước kia cùng anh truyền thơ trên giấy qua sách.
Cô vừa mới bị điều này kích động nên miệng liền hô tên của anh : "Anh Dĩ Nam."
"Ừ ?" Âm thanh của Tần Dĩ Nam ấm áp, trên mặt còn hiện lên nét cười nhạt ấm áp.
Tống Thanh Xuân há miệng, nhưng như thế nào cô cũng không nói nên lời được.
Mấy năm nay Tần Dĩ Nam thích Đường Noãn bao nhiêu, cô vẫn đều xem được
trong mắt, anh ấy thích cô ấy, điều đó đã làm cho ước muốn theo đuổi của cô buông tha rồi.
Đường Noãn đối với Tần Dĩ Nam mà nói, giống như Tần Dĩ Nam ở trong lòng cô, đó là tình yêu tốt đẹp nhất.
Nếu là cô thì cô thà rằng vĩnh viễn giống như một người ngốc mà bảo vệ cái
tốt đẹp giả dối đó cũng sẽ không muốn tiếp nhận được chân tướng sự thật
đầy tàn khốc.
Bởi vì nó rất đau...Cái loại đau đớn này giống như là thế giới của chính mình bị người khác cứng rắn phá vỡ vậy.
Từ nhỏ đến lớn cô chuyện hi vọng nhất là Tần Dĩ Nam có thể hạnh phúc, cho
dù hiện tại cô buông tha anh, hạnh phúc của anh rốt cuộc cũng không có
quan hệ gì đến cô nhưng cô vẫn lại không thể tàn nhẫn mà vạch trần chân
tướng như vậy, nhìn anh sụp đổ như thế !
"Tại sao lại ấp a ấp úng như vậy ? Em muốn nói cái gì thì nói đi, khi nào thì ở trước mặt anh
lại còn cần để ý dè dặt như vậy ?" Tần Dĩ Nam đợi một hồi, thấy cô ngơ
ngác nhìn anh thì liền lên tiếng.
"Không phải..." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu với Tần Dĩ Nam, khóe môi cong lên, nói dối : "Chỉ là em
bỗng chợt nghĩ đến trước đây, anh cũng thích vò đầu em như vậy đó."
Tần Dĩ Nam bật cười, lại lần nữa xoa xoa đầu Tống Thanh Xuân, sau đó còn
nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đỉnh đầu cô, lại nói nhỏ một câu : "Cô bé ngốc."
Tống Thanh Xuân giả vờ bày ra dáng vẻ tức giận, môi dẩu lên về phía Tần Dĩ Nam : "Em mới không ngốc đâu."
"Vậy cũng không thông minh nhiều." Tần Dĩ Nam cười khẽ ra tiếng "Được rồi,
anh đi vệ sinh trước, em ra ngoài trước chờ anh thôi."
-
Tống Thanh Xuân không muốn một mình đối mặt với Đường Noãn, cho nên cũng
không lập tức ngồi trước bàn ăn mà lại đứng ở gần chỗ bình phong không
xa nhà vệ sinh lắm.
Phía trước tấm bình phong bày hai chậu Lục La (*) khá dài, cành là sum xuê như sắp rủ xuống gần mặt đất.
(*) Lục La (绿萝) : Trầu bà vàng (tên khoa học : Epipremnum aureum) là một
loài thực vật có hoa trong họ Ráy (Araceae). Loài này được (Linden & André) G.S.Bunting giới thiệu khoa học lần đầu tiên năm 1964.
Tống Thanh Xuân cầm một chiếc lá non, khi cô đang dùng sức nhẹ nhàng vuốt
vuốt chiếc lá thì nghe thấy đằng sau bình phong truyền đến âm thanh cảm
giác mười phần giống như tiếng giày cao gót nhịp nhàng.
"Đang suy nghĩ về chuyện truyền giấy qua sách sao ?" Theo giọng nói quen thuộc
của Đường Noãn vang bên tai cô thì tiếng giày cao gót cũng theo đó mà
ngừng lại.
Tống Thanh Xuân rũ mắt xuống, làm bộ như cái gì cũng
không nghe thấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng dọc theo đường vân trên lá cây
Lục La trượt xuống.
"Chỉ là không biết, nếu Tần Dĩ Nam biết được chuyện năm đó là nhận lầm người thì có thể sụp đổ hết hay không đây ?"