Lần đầu tiên kết thúc trên giường lớn trong phòng ngủ, Oanh Khê sắp bị anh dày vò gần chết.
Lúc bị anh buông ra, cô nằm lỳ trên giường, hai chân run rẩy, thân thể
nhỏ nhắn co rụt lại, nhìn rất đáng yêu. Diệp Thanh Dương mặc dù còn có
chút chưa thỏa mãn, nhưng thật sự không đành lòng làm thêm lần nữa khi
thấy cô suy yếu như vậy.
Anh xoay người cô ôm vào ngực, vỗ nhẹ
lưng cô, cảm thụ cơn run rẩy liên tục của cô bởi sự dũng mãnh của mình,
bất mãn trong nội tâm cũng biến mất một ít. Anh cắn vành tai khéo léo
của cô, thoải mái đến không muốn nói chuyện. Oanh Khê hất cằm cắn lên
môi anh một ngụm, Diệp Thanh Dương cưng chiều vỗ vỗ lưng cô, sau đó mở
tay ra vẻ mặc người xử lý. Oanh Khê hừ hừ, xoay người muốn xuống giường.
“Phòng tắm.”
Diệp Thanh Dương cười rộ lên, tiếng cười truyền vào tai Oanh Khê khiến cô
vừa thẹn vừa cáu, trực tiếp kéo quần áo qua cuối giường ném vào mặt anh. Diệp Thanh Dương cười hì hì chụp lấy, nhìn khuôn mặt đỏ ửng và hai chân run rẩy của cô, nhếch mày: “Em xác định một mình em có thể đi tới được
phòng tắm?”
Oanh Khê nghe anh nói mập mờ vậy thì có chút không
chịu được, vịn tủ quần áo chống người dậy, nghểnh cổ, cắn răng một cái:
“Sao em không thể chứ?”
Diệp Thanh Dương chống tay, động thân một cái liền nhảy xuống giường, ép cô sát vào tủ quần áo. Môi anh áp xuống, cô lớn mật nghênh đón, nhẹ nhàng mổ trên môi anh, thân thể uấn áo ma
sát, nũng nịu cầu xin: “Chú Diệp… Chú để con đi tắm đi, con thật sự hết
sức rồi, không lăn nổi nữa…”
Xưng hô này trôi nổi trong không khí cùng hơi thở nóng bỏng của cô, quả thực là muốn mạng người! Diệp Thanh
Dương chỉ cảm thấy thân dưới lại bắt đầu ngẩng cao. Xúc cảm mềm trơn
trong tay càng chạm vào nơi mẫn cảm nhất trong lòng anh, thật sự không
nỡ buông. Anh vẫn bướng bỉnh ôm lấy cô, bỏ vẻ nghiêm túc ngày thường,
liếm môi, vô lại nói: “Em đã không có sức, vậy anh ôm em đi tắm, cùng
nhau…”
Anh còn chưa dứt lời Oanh Khê đã đẩy anh ra, anh không đề
phòng, bị cô đẩy đến lảo đảo. Oanh Khê thấy anh cắn răng trừng mắt, hung quang trong mắt bắn tung tóe, cô sợ tới mức chạy trốn về phía phòng
tắm. Diệp Thanh Dương vốn không có tức giận, nhưng nếu nhẹ nhàng bỏ qua
trước mặt cô vậy thì thể diện anh sẽ bị hao tổn nên có lòng trêu chọc
cô. Ai ngờ cô lại coi là thật, thân thể trần truồng, một tay đỡ eo, một
tay che nơi không ngừng chảy mật dịch phía dưới, tư thế trêu chọc lòng
người chạy vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng khiến người ta muốn phun máu mũi kia, Diệp Thanh Dương sao có thể để cô tắm rửa một mình được.
Anh nhanh chóng quyết định rồi đi qua mở cửa. Cô lắc người vào, đóng cửa cạch một tiếng. Anh không mở được, nha đầu kia khóa trái bên trong rồi. Nhưng mà, cái này không làm khó được bộ đội đặc chủng Diệp Thanh Dương
anh, khóa cửa nào qua tay anh rồi cũng đều bị phá trong vòng chưa tới
một phút đồng hồ.
Khi Oanh Khê nhìn người đàn ông nhướng mày cười khẽ trước mặt mình, cô thất bại cúi đầu, nghĩ lại vẫn cảm thấy tức
giận, dứt khoát xoay người tự mình tắm rửa, hoàn toàn xem anh thành
không khí. Nơi này không có bồn tắm lớn như nhà họ Diệp ở ngoại thành mà chỉ lắp đặt vòi hoa sen. Oanh Khê đứng dưới vòi phun, để lộ thân thể
trần trụi trước mặt anh, làn da trắng nõn, tấm lưng mịn màng in đầy kiệt tác của anh lúc nãy, có mấy nơi thậm chí còn hiện rõ dấu răng. Xuống
chút nữa là vòng eo thon, hai tay anh quây lại là có thể nắm chặt. Hai
chân thon dài, vòng ngang hông anh, lúc bị đâm còn có thể lay động thành độ cong khiến anh mê muội…
Diệp Thanh Dương cũng không nói
chuyện, cởi quần lót, đi qua ôm lấy cô từ phía sau. Thân thể Oanh Khê
cứng đờ, im lặng tắm rửa, mặc kệ anh. Anh biết cô có chút oán mình vì
cơn mãnh liệt trên giường vừa rồi, dù sao cô gái nào cũng muốn người yêu dịu dàng, bất luận là trong sinh hoạt bình thường hay trên giường.
Vẻ mất tự nhiên của cô rất đáng yêu, Diệp Thanh Dương ôm chặt cô, cắn nhẹ
lên tai cô. Oanh Khê không tránh được anh, đành mặc kệ. Diệp Thanh Dương nhếch miệng cười, đôi tay trước ngực cô bắt đầu không an phận, đồng
thời thổi hơi nóng vào tai cô: “Làm sao vậy? Tức giận? Cười cho anh xem
một cái nào, em cười rất đẹp, anh rất thích xem…”
Oanh Khê thấy
anh chịu khó nói lời sến sẩm như vậy…, thở dài, một tay đè bàn tay làm
loạn của anh lại, xoay người ôm anh, rầu rĩ không vui: “Hôm nay anh sao
vậy? Em cứ thấy không đúng, có phải bà nội đã nói gì không? Anh không
vui?”
Diệp Thanh Dương chậm rãi cọ cọ lên vai cô, giọng điệu mang mấy phần vui đùa, làm cô không nghe ra được thật giả: “Đúng vậy, mẹ anh nói muốn gả em cho người khác, anh đang nghẹn hỏa trong bụng đây, em
nói xem làm sao bây giờ?”
Oanh Khê khẽ giật mình, sau khi trở về
từ Vân Nam, mẹ Diệp vẫn cứ thử xem cô đã biết yêu chưa, ánh mắt nhìn cô
cũng có chút quái dị. Còn có thái độ của bà trong quán rượu ngày đó nữa, có phải bà đã phát hiện gì không? Bây giờ bà lại vội vã nói với Diệp
Thanh Dương muốn gả cô ra ngoài, chẳng lẽ chuyện giữa cô và anh thật sự
bị phát hiện rồi? Nghĩ đến điều này, Oanh Khê đã cảm thấy muốn khóc, có
chút khó chịu. Cô biết mình như vậy rất vô dụng, đã không còn là trẻ con nữa, khóc cũng không giải quyết được gì, nhưng mà cô không có cách nào, sốt ruột vô cùng, quýnh lên là nước mắt cứ rơi xuống.
Diệp Thanh Dương phát hiện không đúng, đưa tay dùng ngón cái lau nước mắt cho cô,
cưng chiều dỗ: “Sao lại khóc? Ngoan, đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng… Oanh Khê, đừng khóc, anh rất vất vả mới được về một lần, hai ta vui vẻ
mà ở cùng nhau, được không?”
“Em không muốn gả cho người khác.”
“Anh biết, anh sẽ không để em gả cho người khác.” Diệp Thanh Dương vỗ lưng
giúp cô thuận khí, “Chỉ là, em nghĩ từ giờ em có thể sẽ vất vả một ít.”
“Hả?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt đầy hơi nước, con ngươi cũng có chút mông lung, không sáng trong như ngày thường.
“Nếu anh không tiếp nhận Diệp thị…, chỉ có thể làm khổ em hỗ trợ chăm sóc
thôi. Phương diện làm ăn anh không hiểu, còn em lại bỏ tâm học tập nhiều năm như vậy, đợi qua hai năm nữa, sau khi ba giao Diệp thị cho anh, anh sẽ giao lại cho em. Diệp thị lớn như vậy, em là một cô gái, quản lý
nhất định rất khó khăn. Nhưng mà không sao, em chỉ cần làm thôi, cho dù… Cho dù cuối cùng Diệp thị thất bại, mất thì mất, anh nuôi em là được
rồi!”
Nước mắt của Oanh Khê lại dâng lên, cô ôm Diệp Thanh Dương
im lặng trong chốc lát. Như nhớ lại cái gì, cô kéo tay Diệp Thanh Dương
muốn ra ngoài. Hai người đều trần truồng, lại dính đầy nước, Diệp Thanh
Dương nhìn một lát liền đỏ mắt, nhào tới đè cô lên gạch men lạnh lẽo,
giở trò. Lúc đầu Oanh Khê còn phản kháng, nhưng đến khi Diệp Thanh Dương cầm tay cô trượt xuống cầm thứ lửa nóng kia, anh nói: “Anh thật sự
nghẹn rất lâu rồi, giải quyết trước đã”, cô liền nghe lời nâng một chân, chậm rãi dời lên, cuối cùng vòng qua eo anh.
Lưng bàn chân mập
mờ cọ xát mông anh, Diệp Thanh Dương nhắm mắt ngẩng đầu, hầu kết vừa
ngay tầm mắt Oanh Khê, động tác lên xuống quá mức rõ ràng. Oanh Khê
cười, như bị quỷ mê tâm hồn mà kiễng chân hôn lên hầu kết của anh. Diệp
Thanh Dương gầm nhẹ một tiếng, động tác kéo tay cô càng lúc càng nhanh.
Oanh Khê duỗi lưỡi ra, toàn tâm toàn ý liếm lên hầu kết đang trượt lên
trượt xuống, không khác gì chơi với lửa. Ngay lúc cô phản ứng không kịp, Diệp Thanh Dương đã cường thế tiến vào thân thể cô.
Sau hai
tiếng than chính là tiếng thở dốc liên tiếp, cùng với tiếng “bành bạch”
có lực mà xấu hổ kia, dây dưa trong tiếng nước. Hai người đổ mồ hôi đầm
đìa, dường như làm thế nào cũng không đủ, chỉ hận không thể nuốt đối
phương vào bụng, vĩnh viễn hợp hai làm một.
Lúc Diệp Thanh Dương
ôm Oanh Khê về phòng ngủ, vừa nằm xuống, Oanh Khê lại mò mẫm đứng dậy.
Diệp Thanh Dương yêu thương cô, đưa tay kéo lại, Oanh Khê cười cười
tránh thoát. Trở về phòng ngủ của mình, cô lấy một cái hộp nhỏ trong
ngăn tủ ra. Diệp Thanh Dương chưa từng thấy cô có vật này, nhưng xem
động tác cẩn thận của có cũng có thể đáng được cô rất quý nó.
“Đây là cái gì?”
“Anh mở ra xem đi…” Oanh Khê nói xong, mặt đỏ lên, thấy Diệp Thanh Dương
nghi ngờ nhìn mình, cô cắn cắn môi, nói: “Kỳ thật em vẫn luôn muốn cho
anh xem, lại cứ có chút ngượng ngùng, nhưng mà hiện tại… Ừ… Cứ như vậy
đi, anh xem, em ngủ một lát, mệt mỏi quá…”
Diệp Thanh Dương thấy
cô ngáp hai cái, cũng không đi trêu chọc cô nữa, đắp chăn, dỗ cô ngủ rồi mới mở hộp. Bên trong chứa đầy giấy, những tờ giấy đủ mau xếp thành
hình chữ nhật nho nhỏ. Anh tùy ý rút một tờ cuối cùng ra, trên đó viết
“Mình mong sớm được gặp ba mẹ”. Nhìn chữ viết cong vẹo ngây thơ trên đó, Diệp Thanh Dương đại khái có thể đoán ra đây là Oanh Khê ghi lúc mấy
tuổi.
Anh có chút hăng hái mở tiếp, bên trên viết “Hi vọng chú
Diệp luôn luôn khỏe mạnh hạnh phúc, không cần phải huấn luyện khổ cực
như vậy nữa”. Lời này cô chưa từng nói với anh. Anh nghiêng đầu lấy tay
gãi gãi mặt cô, lặng lẽ cười, tiểu nha đầu này, thì ra nội tâm biết
thương người như vậy.
Chỉ là, rất nhanh, Diệp Thanh Dương liền
cười không được, cả một xấp giấy nghiêm chỉnh chỉ biết một chữ như nhau
“Học thật giỏi, làm vợ Diệp Thanh Dương, giúp anh quản lý Diệp thị, sinh con cho anh.” Anh không biết cô bắt đầu viết những điều này từ khi nào, nhưng mà một xấp dày như vậy, hẳn là tích lũy trong thời gian rất dài.
Anh biết rõ cô trưởng thành sớm, từ nhỏ đã bắt đầu thích mình, nhưng anh thật không ngờ tình cảm của cô còn sớm hơn anh nghĩ rất nhiều…
Tư vị lúc này rất khó nói, ê ẩm, ấm áp, còn mang chút đau lòng. Cô bé này
rốt cục kiên trì bao nhiêu, tình yêu của cô với anh sâu bao nhiêu, dài
bao nhiêu? Đến bây giờ Diệp Thanh Dương mới buồn bực nhận ra, Oanh Khê
sẽ là cô gái yêu anh nhất đời này…