Lúc hai người đang
hôn đến khó tách rời, một tay Diệp Thanh Dương đã kéo cổ áo Oanh Khê
xuống, sờ soạng đầu vai mịn màng của cô, thì ngoài cửa lại truyền đến
tiếng bước chân. Diệp Thanh Dương rốt cục vẫn cảnh giác hơn Oanh Khê,
lập tức ngừng tay, bây giờ mới nhớ khi vào quá gấp gáp nên còn chưa khóa cửa.
Oanh Khê mờ mịt nít cổ áo Diệp Thanh Dương, kéo chơi căng
làm anh không tiện đứng dậy, cuối cùng dứt khoát vòng tay ôm cô vào
phòng tắm. Sau đó anh lại đi ra ngồi trên mép giường, tiện tay giật một
quyển sách che lại bộ vị đang bừng bừng phấn chấn, làm bộ đứng đắn đọc
sách.
Mẹ Diệp ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp xoay tay nắm
đẩy cửa vào. Trông thấy Diệp Thanh Dương, bà đầu tiên là sững sờ, sau đó mới trợn mắt đi qua vỗ vai anh một cái, giọng có chút bất mãn: “Vừa về
đã chạy lên đây, sao không thấy con tích cực về thăm chúng ta như vậy
chứ?”
Diệp Thanh Dương biết rõ mẹ mình thích so đo chi li mấy
chuyện này, anh lại chẳng muốn cãi cọ với bà. Đợi đến khi nhịp tim dần
bình thường trở lại, anh mới cau mày nói: “Sao mẹ không gõ cửa đã vào?”
“Đây cũng không phải phòng con, mẹ có gõ hay không không cần con nhắc nhở!”
Mẹ Diệp nhìn thoáng qua sách trong tay Diệp Thanh Dương, ừm, trang 264,
cũng may không phải mới mở, “Oanh Khê đâu? Vừa rồi mẹ còn thấy con bé đi lên cùng con, sao bây giờ chỉ còn một mình?”
“Trong phòng tắm,
cô ấy nói mệt nên muốn ngâm bọt.” Diệp Thanh Dương bị mẹ mình làm nghẹn, có chút khó chịu, cảm thấy câu nói của bà còn có hàm ý khác, chẳng lẽ
ba đã nói chuyện này cho mẹ rồi?
“Con bé tắm thì con còn ở đây làm gì?” Mẹ Diệp trừng sang, khóe miệng hừ một cái: “Xuống lầu đi, mẹ có chuyện muốn hỏi con!”
Diệp Thanh Dương gãi gãi đầu, không rõ hôm nay lửa giận của bà bị đốt lên
làm sao nữa. Anh không dám chậm trễ, gõ cửa phòng tắm nói hai câu rồi đi xuống lầu. Oanh Khê một mình ở lại, bực bội muốn chết, cổ áo bị kéo tới biến hình, cửa sổ phòng tắm lại mở, gió lạnh thổi vào làm cô run rẩy,
nhưng không thể ra ngoài được, cô đành dứt khoát cởi hết đồ nhảy vào
ngâm bồn.
Dưới lầu, mẹ Diệp thấy Diệp Thanh Dương đi xuống, nhất
thời lại không biết mở miệng thế nào. Lần sau sau đi Diệp Quốc Đào trở
về từ Vân Nam, đúng là chuyện Oanh Khê bị con trai mang đi đêm đó đều do ông nói cho bà. Bà cũng là người từng trải, cho dù chồng nói úp úp mở
mở nhưng bà cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Bà rất thích Oanh Khê, lời này không sai chút nào, nhưng cũng không có nghĩa bà có thể
tiếp nhận con bé từ cháu gái lại đột ngột biến thành con dâu.
“Mẹ?” Diệp Thanh Dương thấy mẹ mình cầm ly trà nhưng chưa uống ngụm nào mà
chỉ ngẩn người nhìn mình, anh lên tiếng hỏi, “Gọi con xuống có chuyện gì không? Con còn phải trở về quân đội, không thể ở quá lâu.”
“Ừ…”
Mẹ Diệp bị sặc một cái vì anh đột ngột lên tiếng, uống một ngụm trà rồi
mới do dự mở miệng, “Cái kia… Mẹ nghe ba con nói, con và Oanh Khê… Đã
xảy ra chuyện gì? Con rốt cục nghĩ như thế nào?”
Diệp Thanh Dương hiểu rõ ngày này sớm muộn rồi cũng tới, đã như vậy, anh cũng quyết định nhân cơ hội giải quyết luôn. Hai ngày nữa, Trần Đạp Tuyết sẽ đi bệnh
viện, sau khi Trần Nhất Thần nói mọi chuyện, hai người bọn họ sẽ bị ảnh
hưởng tuyệt đối không nhỏ. Những người khác anh không quản được cũng
không muốn quản, nhưng còn Oanh Khê, anh thật sự không muốn cô phải chịu bất kỳ uất ức nào. Lúc này có thể giải quyết một chuyện cũng tốt, đến
lúc đó anh cũng không cần phân tâm ở mặt này, chỉ dùng toàn lực dẫn dắt
Oanh Khê đi ra khỏi bí mật có thể gây nên bóng ma cho cô thôi.
“Ba đã nói rồi, vậy cụ thể con không nói thêm nữa, con chỉ mong mẹ có thể
không phản đối chuyện này giống như ba.” Diệp Thanh Dương rất rõ ràng,
anh muốn có được sự ủng hộ của ba mẹ là hoàn toàn không thể, chỉ cần
không phản đối là được.
“Ủng hộ?” Mẹ Diệp hoàn toàn đã lý giải
“không phản đối” thành ý khác, “Thanh Dương à, mẹ cũng không phải nói
Oanh Khê không tốt, mẹ cũng rất thích con bé. Nhưng kết hôn chỉ cần hai
các con yêu nhau là đủ sao? Thứ hai người khác con đối mặt là cả xã hội, không nói đến những chiến hữu trong quân của con, chỉ trong gia đình ta thôi, tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của con bé. Con muốn
giải thích cho bọn họ con nuôi của con biến thành vợ con như thế nào
đây?”
“Con chưa từng nói cô ấy là con gái nuôi của con…” Diệp
Thanh Dương đứng nghiêm, khuôn mặt lạnh nhạt, trong nội tâm cũng thế,
anh đã sớm có chuẩn bị rồi, “Lúc giới thiệu, con chỉ nói đây là Diệp
Oanh Khê, mà không phải con gái của con, điểm này không ai có thể phủ
nhận được!”
“Được rồi…” Mẹ Diệp không ngờ vấn đề đau đầu như vậy
mà Diệp Thanh Dương ba câu hai lời đã giải quyết xong, bà lại bày ra một nan đề nữa, “Vậy Diệp thị thì sao? Danh dự của ba con sẽ ảnh hưởng đến
sự phát triển của Diệp thị, con muốn sau này khi tiếp nhận Diệp thị phải nhận lấy cục diện rối rắm sao?”
“Con chưa từng nghĩ đến việc tiếp nhận việc làm ăn của gia đình, Diệp thị truyền cho ai ba mẹ cứ tự quyết định là được.”
Bộ dạng không sao cả của Diệp Thanh Dương khiến lửa giận mẹ Diệp càng
tăng. Sản nghiệp gia tộc không để cho nó thì để cho ai? Bà vô cùng hối
hận sao lúc trước không lôi nó ra khỏi quân đội, hiện giờ nó hoàn toàn
không có tâm với thương trường, đợi đến khi vợ chồng bà sau trăm tuổi,
gia nghiệp to như vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ để nó tiếp tục
vậy cả đời! Cho nên, trong chuyện Oanh Khê này, mẹ Diệp cũng có tính
toán của riêng mình.
“Có một số việc, mẹ sẽ không gạt con.” Mẹ
Diệp thở dài liên tục, làm như muốn thở hết không khí trong phổi ra để
đỡ áp lực, “Mẹ và ba con đã chia cổ phần Diệp thị làm hai, ngoài phần
đưa cho con còn có một phần của Oanh Khê. Nếu con không muốn tiếp nhận
công ty, vậy mẹ chỉ có thể để Oanh Khê gả cho một người chồng thích hợp
giúp đỡ Diệp thị, cũng không thể bỏ mặc giang sơn mẹ với ba con vất vả
dựng nên tự sinh tự diệt được!”
“Mẹ…” Diệp Thanh Dương có chút
bất đắc dĩ ấn ấn mi tâm, sau đó mệt mỏi ngồi xuống ghế, “Oanh Khê gả cho ai, cô ấy đều có quyền lựa chọn của mình, không người nào có thể can
thiệp.”
“Nếu như mẹ muốn can thiệp, con cho rằng mẹ không có cách nào sao?”
“Mẹ!” Diệp Thanh Dương vọt đứng dậy, giằng co với mẹ mình, không khí trong
phòng khách bỗng trở nên khẩn trương. Quản gia thấy vậy, đứng nghiêm một bên không dám thở mạnh. Mẹ Diệp đã trải qua sóng to gió lớn cùng Diệp
Quốc Đào, muốn tạo khí thế cũng không phải việc khó. Diệp Thanh Dương
nhập ngũ nhiều năm, khí thế càng không thể hình dùng, hai người cứ yên
lặng biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt của mình như vậy.
Cuối cùng,
Diệp Thanh Dương mở miệng trước. Mẹ Diệp cho rằng anh đã không kiên trì
nổi, nào ngờ anh lại nói: “Được, con nhận Diệp thị, chỉ cần mọi người
đừng nhúng tay vào chuyện giữa con và Oanh Khê. Nếu không… Hừ, mẹ có
cách làm cô ấy gả cho người khác, con cũng có cách phá tan tành những
người mẹ đã chọn!”
Mẹ Diệp có chút khó tin nhìn con mình, bà nào
còn vẻ tỉnh táo cẩn thận ngày thường nữa mà đã giận đến run rẩy toàn
thân. Lúc này Diệp Thanh Dương lại không để ý tới bà, sải chân đi lên
lầu. Mẹ Diệp dù sao cũng là phụ nữ, thấy con mình hờ hững thì cũng gấp,
cơn tức có lớn cũng phải dẹp sang một bên.
“Thanh Dương, con đi đâu?”
“Lát nữa phải về quân đội, Oanh Khê còn vài ngày nghỉ, con đưa cô ấy qua
đó.” Lời nói xa cách của Diệp Thanh Dương khiến mẹ Diệp siết chặt hai
tay.
Oanh Khê không biết cuộc chiến đấu dưới lầu, cô thoải mái
nhàn nhã nằm trong bồn tắm. Lúc Diệp Thanh Dương bước vào phòng, anh
phải hít sâu vài cái, giật giật khóe miệng cứng ngắc rồi mới đẩy cửa
vào. Vừa vào, anh chỉ gọi Oanh Khê mau đi ra, còn mình thì thu dọn quần
áo giúp cô. Oanh Khê cũng đã nhìn mãi thành quen, không cảm thấy có gì
khác thường, vui vẻ thay quần áo cùng ra với Diệp Thanh Dương.
Mẹ Diệp trốn vào phòng rơi nước mắt, cuối cùng gọi điện thoại cho chồng
bảo ông mau trở về, việc này đương nhiên không thể kéo dài được, phải xử lý nhanh mới tốt.
Trên đường đi, tâm tình Diệp Thanh Dương dường như rất không tốt, Oanh Khê mờ mịt, thật sự cẩn thận không đi trêu chọc anh, một màn vừa rồi trong phòng cô vẫn chưa quên đâu. Trở lại nơi đóng quân, Diệp Thanh Dương cũng không đi trả phép mà là dẫn Oanh Khê đi về
nhà mình. Móc chìa khóa ra mở cửa, anh đi vào trước bỏ đồ xuống, Oanh
Khê cởi giầy rồi đóng cửa lại. Cô bước qua muốn thu dọn quần áo nhưng
lại bị anh giữ chặt kéo vào phòng ngủ.
Cô biết rõ anh có chút
muốn, cô cũng không bài xích, dù sao chuyện đến giờ này cũng không có gì là không thể. Nhưng cô không ngờ anh lại thô bạo như vậy, cứ như muốn
bạo phát thứ gì. Anh ngay cả quần áo cũng không cởi mà đã đè cô lên
tường, hôn liên tục lên cái cổ thon dài của cô.
Từng dấu đỏ hiện
ra, đau đau, anh đè rất nặng, cô khó khăn thở dốc, đưa tay đẩy anh ra,
nhưng chút sức lực của cô sao địch nổi Diệp Thanh Dương? Anh quấn hai
tay cô lại đè lên tường, thân thể cứng rắn cũng đè giữ cô.
“Không được phép trốn anh!” Diệp Thanh Dương quát, sau đó duỗi lưỡi ra liếm
cần cổ non mịn của cô, rồi rụt vào. Đôi mắt Diệp Thanh Dương âm u, thả
cô, trực tiếp lột áo khoác trên người cô, kéo áo thun của cô xuống. Oanh Khê sợ anh xé rách quần áo, vội vàng đè tay anh lại, tự mình xốc áo lên cởi ra.
Thân thể thiếu nữ trần trụi thơm hương, dụ hoặc khiến
sợi dây lý trí cuối cùng của Diệp Thanh Dương đứt phựt. Anh than nhẹ một tiếng từ cổ họng, sau đó nhấc eo đặt cô lên giường, xoay mặt cô úp
xuống, dùng một chân chặn cô lại. Cô giãy dụa như cá mắc cạn, thân thể
mềm mại bị cẳng chân cứng rắn của anh đè nặng. Anh hít sâu một hơi, kéo
khóa quần, giật quần lót hồng nhạt của cô xuống, một ngón tay thon dài
thăm dò vào giữa hai chân cô, đẩy cánh hoa có chút khô khốc ra, chui vào chậm rãi vuốt ve. Tay kia của anh cũng không nhàn rỗi, phối hợp nắm cây gậy sắt nóng của mình nhanh chóng lên xuống.
Oanh Khê cảm thấy
hôm nay Diệp Thanh Dương không bình thường, cô còn chưa nghĩ ra thì đã
bị ngón tay chui vào cơ thể mình quấy thành tương hồ. Cô không còn biết
gì nữa, chỉ có thể thở gấp ngâm nga, muốn biểu thị mình vẫn còn sống.
Động tác ngón tay chui vào nơi tư mật kia của cô và bàn tay đang bận rộn của anh nhất trí đồng đều, rất nhanh anh đã không chịu nổi, Diệp Thanh
Dương có chút sốt ruột khó nén, anh đẩy hai chân cô ra đâm vào!
“A!” Dũng đạo của Oanh Khê còn chưa quá ướt, bị thứ thô to của anh tiến vào như vậy, cô đau đến hét lên.
Diệp Thanh Dương cảm thấy khoái cảm vọt tới, nhịn không được chậm rãi động.
Hai tay anh nắm eo cô, hơi nâng cô lên để tiện cho mình ra vào. Bụng
Oanh Khê bị nhấc bống, cô chống khuỷu tay xuống giường để nửa người trên của mình nâng lên một ít.
Mới đầu anh còn có thể khống chế tốc
độ, nhưng khi cô ngâm nga càng lúc càng lớn, anh cũng phóng túng hơn.
Trong lúc ra ra vào vào, cô bị anh đâm đến đầu choáng mắt hoa, ngã về
phía trước. Cô nằm lỳ trên giường, nhưng anh chưa tận hứng, không hề có ý buông tha cho cô. Anh cứ để cô nằm nửa người trên như vậy, cái mông
nâng cao, càng dùng sức đâm vào cô hơn…
Oanh Khê rụt bụng lại kẹp anh, anh hưng phấn gầm nhẹ, nghe tiếng cô khóc nức nở anh càng động
mạnh hơn, thân trên tinh tráng dựa sát cô không ngừng hôn lưng, hôn tay
cô…