Trần An Uyên vừa mới rời khỏi, xe của Diệp Quốc Đào tiến vào cửa chính của
nhà họ Diệp. Oanh Khê uống sữa tươi xong, đọc sách, rồi chuẩn bị đi
ngủ.Vừa mới bước chân ra khỏi phòng tắm thì cô nhìn thấy mẹ Diệp đang
ngồi trước bàn sách của mình. Cô biết, nhất định Quản gia đã kể chuyện
của Trần An Uyên cho mẹ Diệp biết.
“Oanh Khê, tối hôm nay cha của Trần Đạp Tuyết đã tới?” Quả nhiên, sau vài câu hỏi thăm chả liên quan
gì, mẹ Diệp liền đi thẳng vào vấn đề chính.
“Dạ, hình như bác ấy đến tìm chú, nhưng sau đó lại nói cháu vào bệnh viện thăm Trần Đạp Tuyết.” Oanh Khê trả lời đàng hoàng.
“Ừ.” Mẹ Diệp gật đầu, “Cháu không muốn đi thì đừng đi. Trần Đạp Tuyết gì đó
từ nhỏ đã được nuông chiều, luôn luôn đối nghịch với cháu, có thể không
tiếp xúc thì càng hay hơn. Nói tới nói lui, dù sao cha của con bé đó
cũng là cấp trên của chú cháu, cho nên lễ nghi thể diện cũng nên tuân
theo, hiểu không?”
Oanh Khê ngoan ngoãn gật đầu. Mẹ Diệp thấy
dáng vẻ mệt mỏi của cô, cũng không lôi kéo cô trò chuyện nữa. Đợi sau
khi cô nằm xuống, mẹ Diệp sửa lại góc chăn xong liền đi ra ngoài. Oanh
Khê làm thế nào cũng ngủ không được, đầu đau buốt, nhắm mặt lại thì cảm
giác một mảnh trắng xóa không giới hạn. Không hiểu vì sao, bỗng nhiên
trong lòng cô cảm thấy có chút trống trải, giống như có một thứ gì đó
thuộc về mình bị người ta lấy đi. Mơ mơ màng màng tới tận trời sáng Oanh Khê mới chìm vào giấc ngủ. Hai ngày này trước khi thi, cô dự định ở nhà ôn tập, không cần đi tới trường học, cho nên cũng không rời giường, nằm nướng tới tận trưa rồi mới thức dậy.
Đi xuống lầu, trong nhà
không có người, nghe quản gia nói, hình như Trần An Uyên lại tới. Lần
này mẹ Diệp có ở nhà nên đã đi theo bác ấy. Oanh Khê không để ý, gật đầu một cái. Cô biết Trần Đạp Tuyết thích Diệp Thanh Dương, nếu như chị ta
bị bệnh, theo tính tình đó của chị ta, quậy lên ầm ĩ muốn gặp Diệp Thanh Dương cũng là chuyện thường.
Mới vừa ăn trưa xong, mẹ Diệp trở
về, trên mặt cũng không có vẻ gì đặc biệt. Nhưng chỉ vừa ngồi xuống ghế
sofa thì bà đã mắng to: “Cái con Trần Đạp Tuyết đó, còn nhỏ mà không
biết học theo ai, muốn mang mạng của mình ra đùa giỡn! lꝢ€quɣɖɷɳ Cứ quậy lên ầm ĩ như vậy, cơ thể nào chịu cho nổi. Nếu bà là người của nhà họ
Trần thì nhất định kẹp nó lại, không chịu uống thuốc thì đổ vào họng nó, không chịu chích thuốc thì đè tay lại để cho y tá chích. Đây đâu phải
là trò đùa.”
“Bà Nội…” Oanh Khê rót một ly nước đưa cho bà,
khuyên lơn, “Bà giận làm gì? Trần Đạp Tuyết không chịu phối hợp cho bác
sĩ trị liệu, người nhà của chị ấy nhất định sẽ có cách, bà ở đây tức
giận cũng không làm được gì mà.”
“Chính là bà nhìn không vừa mắt
mẹ của nó. Vừa thấy nó khóc lên là mất hết chủ ý, liên tục kéo tay bà
hỏi Diệp Thanh Dương ở đâu. Thanh Dương đã trưởng thành rồi, nó thích đi đâu ở đâu làm sao bà biết?” Mẹ Diệp uống xong một ngụm nước, nhìn Oanh
Khê ngồi bên cạnh, do dự một lát rồi nói, “Oanh Khê, hôm nay ở bệnh
viện, bà đã nhìn thấy mẹ cháu rồi.”
“Hả? Người nào?” Nhất thời Oanh Khê phản ứng không kịp, rồi lại nghĩ tới Tô Uyên ngay lập tức, “À, bà ấy ở bệnh viện làm gì?”
“Hình như là đi thăm Trần Đạp Tuyết. Bà thấy cô ta ngồi trước cửa phòng Trần
Đạp Tuyết khóc suốt. Bà tính lại gần khuyên ngủ vài câu, nhưng hình như
Trần An Uyên cũng biết cô ta, đi tới nói đôi câu. Bà thấy vậy nên thôi.”
Mẹ Diệp hồi tưởng lại cảnh tượng trước cửa phòng bệnh, vẫn còn có chút
kinh ngạc. Chu Phương đang ở trong phòng bệnh chăm sóc Trần Đạp Tuyết,
không biết vì sao Tô Uyển cũng tới, Chu Phương giống như nổi điên, xông
lên định tát Tô Uyển một cái. Trần An Uyên vội vàng tiến lên kéo Tô Uyển ra sau bảo vệ, bàn tay của Chu Phương liền rơi lên má của chồng mình.
Tô Uyển vẫn đứng cúi đầu sau lưng Trần An Uyên, không nói một câu nào.
Ai ngờ Chu Phương nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, liền xoay người lại,
đánh lên người của Trần Đạp Tuyết một cái. Nhìn thấy hành động này, gần
như toàn bộ mọi người trong phòng bệnh không thể tin nổi nhìn Chu
Phương. Trần An Uyên tiến lên, tát cô ta một cái. Nhìn thấy hai người
lại muốn đánh nhau, Tô Uyển lui ra ngoài, ngồi trước cửa phòng bệnh bụm
miệng khóc.
Mẹ Diệp nhìn thấy bộ dạng dịu dàng của Trần An Uyên
khuyên nhủ Tô Uyển, bà cũng biết giữa hai người này đã từng có một đoạn
tình cảm. Bà chỉ không hiểu vì sao Chu Phương lại nỡ xuống tay với Trần
Đạp Tuyết. Hổ dữ không ăn thịt con, làm sao cô ta có thể xuống tay? Chỉ
là, khi nghĩ tới tính tình dữ dằn của Trần Đạp Tuyết, có thể là con bé
đã bị di truyền. Con gái ra nông nổi này, ít nhiều gì cũng bởi là vì mẹ. Với suy nghĩ như vậy, bà hiểu được là vì sao.
Mẹ Diệp không kể
cho Oanh Khê nghe những thứ này. Cho dù trong lòng có hận mẹ mình đi
nữa, nhưng khi nghe mẹ mình bị đàn bà khác đánh, nhất định trong lòng
không dễ chịu. Bà nói thêm vài câu rồi chuyển đề tài sang chịu khác.
Oanh Khe mỉm cười nhẹ nhàng với bà, nhưng khi trở lại phòng một mình, nụ cười trên môi sụp đổ.
Tại sao Tô Uyển lại tới thăm Trần Đạp
Tuyết? Cô luôn cho rằng lúc trước Trần An Uyên rất thích Tô Uyển. Nhưng
đã nhiều năm như vậy, bà chạy tới bệnh viện thăm con gái của ông ta làm
gì? Oanh Khê cảm giác chuyện này có liên quan gì với nhau, đầu óc lại
rối nùi, lý do không rõ ràng, cùng một lúc khuấy động thần kinh của cô.
Sáng sớm, Diệp Thanh Dương vừa mới vào công ty thì đã nhận được điện thoại
của Diệp Quốc Đào. Vì để tránh sự hoài nghi của mọi người, hai người đều liên lạc với nhau bằng điện thoại công ty. Diệp Quốc Đào kể sơ lại
chuyện của tối hôm qua cho Diệp Thanh Dương nghe. Diệp Thanh Dương nghe
xong liền hiểu, bệnh tình của tđt e rằng đã bắt đầu trở nặng. Lúc trước, không biết sự quan hệ của Trần Đạp Tuyết và Trần Nhất Thần, anh có thể
thờ ơ đối với chuyện này. Nhưng bây giờ, dù thế nào đi nữa, anh không
thể nào bỏ mặc.
Đối với sự kiện này, anh không biết có nên nói
cho Trần Nhất Thần biết không. Với tình cảm của anh ấy đối với con gái,
nhất định anh ấy sẽ tìm đủ mọi cách để đi gặp Trần Đạp Tuyết. Chỉ là,
không biết phải giải thích với Oanh Khê như thế nào? Trước mắt thì sẽ
không thành vấn đề, nhưng anh có thể khẳng định, Oanh Khê tuyệt đối sẽ
suy nghĩ nhiều. Hiện tại, anh không tính nói cho Oanh Khê biết quan hệ
của cô và Trần Đạp Tuyết. Cô bé này vẫn còn rất nhạy cảm, một khi đã
biết chuyện thì không biết sẽ suy nghĩ ra sao. Bây giờ anh không có thời gian cũng như điều kiện ở bên cạnh cô, anh không yên lòng.
Chỉ
là Diệp Thanh Dương còn chưa kịp nghĩ ra lý do để nói với anh thì Trần
Đạp Tuyết đã mang tin tức của Ba Tụng bên kia tới, chuẩn bị ra tay! Nói
đến chánh sự, anh lập tức dẹp chuyện này ra đằng sau, tới khi Trần Nhất
Thần biết chuyện thì thiếu chút nữa đã ra tay giết anh.
Phương
pháp của Ba Tụng rất đơn giản, nếu Arnold đã là đối tượng bị truy nã,
chỉ cần lão ta không trở về Thái Lan, cảnh sát bên này có thể chiếu theo pháp luật bắt lão. Diệp Thanh Dương biết Arnold vẫn luôn là người Trung Quốc, sau đó ở Vân Nam lấy vợ Thái, nhưng chưa bao giờ thay đổi quốc
tịch. Sau đó nữa thì bắt đầu đến Thái Lan buôn lậu thuốc phiện, cũng bởi vì chuyện này mà lão ta không thể này thay đổi quốc tịch. Trung Quốc
bên này không thụ lý không nói làm gì, một khi lão ta đi xin thì nhất
định liên lụy đến tính mạng. Cho nên trước mắt, cảnh sát lo lắng nhất
chính là lão ta trở lại Thái Lan, một khi đã ra khỏi Trung Quốc thì tất
nhiên hành động lùng bắt sẽ gặp nhiều trở ngại.
“Đến lúc đó tôi ở Vân Nam sẽ nghĩ cách đi Miến Điện. Sau khi tới bên đó, tôi sẽ để cho
thủ hạ của Arnold tiết lộ hành tung của lão ta cho cảnh sát biết. Trong
lúc hành động ngày hôm đó, hai người ra ngoài né tránh đi, thuận tiện
tìm cách vận chuyển hàng hóa của Arnold ở chỗ này ra ngoài.” Ba Tụng hẹn Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần ra ngoài bàn bạc ý kiến của mình.
Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt đen lại.
Mặc dù Ba Tụng chuẩn bị chu toàn, quyết tâm diệt trừ Arnold, nhưng chỉ
sợ rằng muốn lấy bọn họ ra làm vật hy sinh. Ở lại? Nếu như cùng bị cảnh
sát bắt được, coi như giúp hắn ta trừ đi hai họa lớn ở trong lòng. Nếu
không bị bắt đi, không lấy được đống hàng kia ở chỗ của Arnold, sợ rằng
hắn cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Đều là người thông minh, bọn họ đương nhiên hiểu được nên giữ kín tin tức đó ở trong lòng. Diệp Thanh
Dương bật cười, nhàn nhạt hỏi: “Bộ dạng này của cậu là tính đánh một vố
thật lớn thì phải.”
“Tôi chưa bao giờ giữ lại bên người những kẻ
vô dụng. Hiện giờ hai người chỉ có hai đường chọn, hoặc là làm theo lời
của tôi, hoặc là trở về nói cho Arnold nghe. Hai người đã có ý phản bội, tôi nghĩ lão ta cũng sẽ không để đường cho các người đi.” Ba Tụng bưng
ly rượu lên, uống một hơi.
“Nếu như cuối cùng chúng tôi lấy được hàng?” Trần Nhất Thần cũng bưng ly rượu lên, giống như vô tình nói ra những lời này.
Ba Tụng cười một tiếng: “Như vậy, hoan nghênh hai vị nha nhập vào phe cánh của tôi.”
Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần trở thành phòng trọ của mình bắt đầu
thương lượng chuyện này. Trước kia, Arnold rất ít khi để Ba Tụng đụng
vào chuyện làm ăn của mình, cho nên theo mức độ này mà nói, Ba Tụng vẫn
còn trong sạch. Chỉ là hiện giờ, nếu hắn đã quyết định nhảy vào hố này,
thì Diệp Thanh Dương đương nhiên có trách nhiệm mang hắn ra công lý.
Huống chi hiện tại, hắn nắm trong tay nhiều chuyện như vậy, e rằng sau
lưng không sạch bao nhiêu.
“Ý của cậu là đưa Ba Tụng vào một chỗ, hay là vẫn dựa theo kế hoạch diệt trừ Arnold lúc trước?” Trần Nhất Thần kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hít một hơi rồi hỏi.
Diệp
Thanh Dương đứng bên cửa sổ, nhìn người đi lại dưới lầu, hỏi ngược lại:
“Anh có chứng cớ không? Nếu như đưa Ba Tụng vào một chỗ, nặng nhất cũng
chỉ là tội biết mà không báo, ngồi không được mấy năm thì hắn ta sẽ được thả ra.”
“Vậy được! Theo như kế hoạch lúc trước. Chẳng qua…”
Trần Nhất Thần đứng lên vỗ vỗ vai Diệp Thanh Dương, “Có thể thời gian sẽ bị kéo dài.”
Diệp Thanh Dương gõ gõ ngón tay lên cửa sổ, nhíu mày một cái, cuối cùng gật đầu nói: “Tất cả lấy nhiệm vụ làm trọng!”
Chỉ mấy ngày sau, Ba Tụng truyền tin tức đến, đã đi Miến Điện. Đêm đó, Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần đi ngay tới chỗ Arnold giấu hàng. Có Trần Nhất Thần bên người, dọc theo đường đi cũng thuận lợi rất nhiều. Lúc
tới đó, Arnold cũng có mặt. Sau khi hai người thương lượng, Diệp Thanh
Dương là người dẫn Arnold đi, Trần Nhất Thần đi vào kho hàng từ cửa sổ
mái nhà phía sau, nhìn thấy hơn một trăm cái rương. Trong lòng anh rõ
ràng nhất, Arnold tuyệt đối không thể có nhiều hàng như vậy. Nếu kiểm
tra từng cái một thì sẽ không đủ thời gian, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác. Arnold không thể nào đặt hết tất cả trứng gà vào một giỏ xách, dựa vào trọng lượng để phân biệt cũng không phải là chuyện dễ
dàng. Chỉ có thể thừa dịp trước khi cảnh sát tìm tới đây, dời hết đống
ma túy này ra ngoài.
Diệp Thanh Dương dùng kế hoạch đã định sẳn,
dụ Arnold đi ngoài. Hai người đi tới chỗ gặp mặt mỗi lần hẹn nhau. Nói
chuyện vài câu, Diệp Thanh Dương lấy cớ tối nay phải đến phòng thị
trường để an bài chuyện pha lẫn hàng của mình lúc giao hàng trong hai
ngày nữa. Arnold không nói đi, cho anh đi. Diệp Thanh Dương vừa mới đi
khỏi thì cảnh sát đã tìm đến nơi.
Diệp Thanh Dương len lén lẻn về kho hàng. Trần Nhất Thần đang lần lượt kiểm tra từng cái rương, thấy
anh tiến vào, ngẩng đầu nhìn một cái nhưng không nói gì. Diệp Thanh
Dương cũng không nói hai lời, bắt đầu kiểm tra lần lượt. Khoảng một giờ
sau, hai người cất đồ trong tay vào túi.