Oanh Khê nhìn mấy con số nhảy liên tục trên cửa thang máy, tim cũng đập liên hồi. Diệp Quốc
Đào khẽ liếc cô một cái, không nói gì, chỉ là trong lòng tính toán làm
sao giải thích rõ ràng với cô. Trần Nhất Thần cũng không phải là người
không hiểu chuyện, hẳn là hiểu rõ quan hệ lợi và hại trong đó. Đợi đến
khi nói chuyện, gợi ý một chút, anh ta cũng có thể hiểu. Chỉ cần anh ta
nương theo lời nói, ông ở bên cạnh dẫn dắt, vậy thì có thể đảo lộn
chuyện này lại.
Lúc cửa thang máy mở ra, gần như người nào trong phòng thị trường đều dừng tay lại, đứng yên tại chỗ nhìn Đổng Sự Trưởng từ lầu 20 xuống… cùng đi bên cạnh ông là một cô bé có bộ dáng như nữ
sinh. Bộ trưởng của phòng thị trường biết được tin tức rất nhanh, gần
như là lăn một vòng chạy tới, mỉm cười nịnh hót. Thấy thế, Oanh Khê
không khỏi cau mày.
Diệp Quốc Đào không biến sắc nhìn chung
quanh, không có Diệp Thanh Dương, có lẽ nó đã nhìn thấy Oanh Khê đi tới. Ông thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ đầu Oanh Khê nói: “Có muốn đi nhìn một
chút không?”
Oanh Khê nhìn một vòng, không thấy người kia, lắc
đầu một cái. Thật ra thì trong lòng cô rất khẩn trương, cho dù nguyên
nhân mình và Diệp Quốc Đào đi xuống là để tìm người nhìn mình chằm chằm, cô cũng không hy vọng Diệp Quốc Đào ở lại chỗ này quá lâu.
Diệp
Quốc Đào nghe cô nói như vậy, suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt
một chuyện, ầm thầm nói cho Diệp Thanh Dương biết để nó nói lại với Trần Nhất Thần một tiếng cũng được. Ô cũng không ở lại thêm phút nào, trước
vẻ mặt kinh sợ của cả đám người, dẫn Oanh Khê lên lầu. Mẹ Diệp thấy hai
người đi một chút đã trở lại, hỏi thăm tình hình. Diệp Quốc Đào chỉ có
thể nói là người bên ngoài lẫn vào, Oanh Khê cũng phụ họa theo, lấp liếm để chuyện này đi qua cho rồi.
Thời gian xã giao tối nay bắt đầu
hơi sớm, Mẹ Diệp nghĩ tới Oanh Khê sắp thi trung học rồi, nên không mang cô đi theo. Diệp Quốc Đào sắp xếp công việc xong xuôi thì chuẩn bị dẫn
mẹ Diệp đi. Oanh Khê nghĩ tới muốn thử lại vận may của mình có thể gặp
được Diệp Thanh Dương hay không, nên không theo hai người xuống lầu, nói là muốn nghỉ ngơi một lát, chờ mặt trời lặn bên ngoài. Hai người vội vã không còn thời gian nên cũng không miễn cưỡng, dặn dò đôi câu rồi rời
đi.
Oanh Khê đứng trong phòng nghỉ ngơi ở phòng làm việc một hồi, nhìn ánh mặt trời trải dài trên cửa sổ kiếng, một mảnh phát sáng lấp
lánh, ngón tay chạm lên, nóng đến mức càm giác bỏng rát.
Không dám xuống lầu tìm anh lộ liễu, nhưng nếu không gặp anh thì lại cảm thấy chuyến đi này chả còn ý nghĩa gì cả.
Dọc theo đường đi có
chút không vui, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy khó chịu xúc động. Oanh
Khê trở về nhà không ăn cơm, nằm lỳ trên giường ngủ một lát, lúc tỉnh
lại thì trời đã tối. Mở ở đèn bàn lên, đọc sách một hồi, cô mới vặn eo
bẻ cổ đi xuống lầu tìm đồ ăn. Quản gia nhìn thấy từ lúc cô về tới giờ
cũng chưa hề ra cửa, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng. Bây giờ nhìn thấy cô đi xuống, lật đật vào phòng bếp hâm lại đồ ăn bưng ra. Oanh Khê ăn
không ngon miệng, chỉ ăn gần được nửa chén thì buông đũa, lười biếng
chuẩn bị đi vào phòng bến lấy sữa tươi uống thì nhìn thấy quản gia dẫn
một người đàn ông đi vào.
Vì tò mò, cô quay đầu nhìn lại, cảm
thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không suy nghĩ nhiều. Ai ngờ người
kia lại mở miệng, câu thứ nhất chính là kêu tên của cô. Cô nghi ngờ quay đầu lại, người kia không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ khẽ vuốt cằm, tự
giới thiệu mình: “Tôi tên là Trần An Uyên.”
Mặc dù Oanh Khê ở
trong quân đội đã lâu, số lần gặp qua Trần An Uyên có thể đếm trên đầu
ngón tay. Nhưng trong mấy lần gặp gỡ này, anh ta đã để lại ấn tượng
không tốt mấy cho cô. Bởi vì gần như lần nào cô gặp anh ta, anh ta đều ở chung với Trần Đạp Tuyết. Con gái mới lớn, lại còn nhỏ tuổi, nhìn
chuyện không thể tách rời sở thích của mình và sự thật khách quan, nhìn
thấy anh ta đối tốt với Trần Đạp Tuyết, dĩ nhiên Oanh Khê vui không nổi.
Trần An Uyên nhìn thấy Oanh Khê không có phản ứng, nắm chặt quả đấm. Con bé
rất giống Tô Uyển, nếu như lúc trước mình ôm đứa bé này về thì cục diện
bây giờ sẽ trở thành như thế nào? Nhưng anh rõ ràng nhìn thấy sự chán
ghét trong ánh mắt của Oanh Khê, ánh mắt này giống ánh mắt năm đó của
Trần Nhất Thần như đúc. Đột nhiên Trần An Uyên cảm thấy rất buồn cười,
nhưng vẫn ráng nhịn, nhịn đến trái tim cũng đau nhức. Ánh mắt giống Trần Nhất Thần lại xuất hiện trên gương mặt khuôn y của Tô Uyển, đây là
chứng minh điều gì? Chứng minh quan hệ giữa bọn họ hay sao? Quan hệ này
là cái gì? Là không chấp nhận anh đã từng nhúng tay vào.
“Trần
tiên sinh, tôi đã nói Thiếu gia của chúng ta không có ở nhà.” Quản gia
thấy Oanh Khê có vẻ sốt ruột, muốn đuổi Trần An Uyên đi.
Trần An
Uyên gật đầu, dừng lại một chút, anh ta ngẩng đầu nhìn Oanh Khê: “Cháu
có thể tới bệnh viện thăm Đạp Tuyết một chút với chú không?”
Oanh Khê thận trọng nhìn sang. Dưới ánh đèn lờ mờ, Trần An Uyên vẫn còn mặc
bộ quân trang thẳng tắp, chỉ là khóe mắt mệt mỏi rũ cụp, tiều tụy. Sự
mệt mỏi rõ ràng xuất hiện trên mặt người đàn ông này quả thật nhìn có
chút chua xót. Chỉ là đối với Trần Đạp Tuyết, Oanh Khê thật chả có chút
hảo cảm nào.
“Cháu và bạn ấy không hợp nhau lắm, gần như tất cả
mọi người đều biết, không phải cháu tới chỉ khiến bạn ấy khó chịu hơn
sao? Hơn nữa cháu cũng không phải thầy thuốc, bảo cháu đi làm gì?” Oanh
Khê nhún vai, đi thẳng vào phòng bếp.
“Thật ra thì, hai người…”
Quả đấm của Trần An Uyên càng ngày càng xiết chặt, nói được một nửa rồi
dừng lại. Nói ra, người nào sẽ tin đây? Ban đầu, anh cũng không giải
thích được vì sao mình lại dẫn đi Trần Đạp Tuyết từ nhà của Chung Lâm.
Nếu nói là hận, vậy tại sao sau khi dẫn đứa con của Tô Uyển trở về thì
trút hết toàn bộ yêu thương nuôi con bé lớn lên? Nếu nói là yêu, vậy tại sao có thể nghĩ ra ý tưởng ác độc, ‘khiến Tô Uyển vĩnh viễn không thể
gặp được đứa bé mà cô muốn giữ lại nhất ở bên mình’?
Oanh Khê
làm bộ như không nghe được lời của anh ta nói, rót một ly sữa tươi bưng
lên lầu. Cả quá trình đều không để Trần An Uyên đang đứng trong phòng
khách vào mắt. Người kia đứng đó một hồi, thấy Oanh Khê ở luôn trên lầu, không xuống, anh ta chỉ có thể bỏ đi. Trước khi đi, anh suy nghĩ một
chút rồi nói với Quản gia: “Nếu như Diệp Thanh Dương trở lại, hoặc liên
lạc với người trong nhà, thì nhất định phải chuyển lời cho cậu ấy, có
tôi tời tìm.”
Quản gia lễ phép gật đầu, tiễn anh ta ra ngoài.
Trần An Uyên ngồi trong xe, cầm bao thuốc lá trên bảng đồng hồ lên, lấy
ra một điếu ngậm trong miệng, chân mày không chút buông lỏng. Lúc chiều, Trần Đạp Tuyết ở bệnh viện liên tục ầm ĩ, đòi gặp Diệp Thanh Dương,
thuốc không uống, không cho y tá chích thuốc, anh không thể làm gì khác
hơn là đi tìm. Trong đội có tin tức nói là cậu ấy bị chuyển qua thành
phố khác tạm thời. Anh qua bên đó tìm, người bên đó lại bảo rằng phải có văn bản chứng minh của bọn họ thì mới cho anh gặp mặt Diệp Thanh Dương. Anh trở về tìm đại đội trưởng, đại đội trưởng lại nói cấp trên muốn bịt kín chuyện Diệp Thanh Dương chuyển đi tham gia huấn luyện lần này, bất
cứ ai cũng không được đến quấy nhiễu. Anh muốn lợi dụng thế lực trong
nhà, ông già đã rút lui nhiều năm, miễn cưỡng lộ mặt đi tìm người lãnh
đạo quân khu. Kết quả nhận được cũng không khác gì kết quả anh lấy từ
đại đội trưởng.
Bất đắc dĩ, anh không thể làm gì khác hơn là tới
nhà họ Diệp, suy nghĩ có thể bắt tay từ cha mẹ Diệp hay không. Ai ngờ
Diệp Oanh Khê lại ghét Đạp Tuyết như thế này. Mặc dù Trần An Uyên biết
được tính tình được quá nuông chiều của Trần Đạp Tuyết đã đắc tội không
ít người, nhưng anh vẫn lựa chọn dung túng con bé. Ngoại trừ nguyên nhân bởi vì Tô Uyển ra, còn có bởi vì từ nhỏ Đạp Tuyết thật ra đã chịu khổ
không ít so với Diệp Oanh Khê.
Mặc dù cả nhà dành cho Trần Đạp
Tuyết tất cả vật chất, tình thương tốt nhất, nhưng con bé đã bị ôm đau
hành hạ từ nhỏ đến không còn hình dạng. Lúc nhỏ, bởi vì suy yếu, gần như con bé không có bạn cùng lứa chơi đùa. Khi đó, hai vợ chồng đành phải
gạt con bé, nói rằng con gái ngoan không thể chạy rong bên ngoài, Tiểu
Đạp Tuyết nửa hiểu nửa không gật đầu. Theo tuổi tác trưởng thành, Đạp
Tuyết bắt đầu xuất hiện triệu chứng đau bụng. Năm ba tuổi, có một buổi
tối, con bé ôm cổ anh, nằm trên bả vai lặng lẽ nói: “Cha, con nói nhỏ
cho cha nghe, cha không được nói cho người khác biết, con sờ bụng, trong bụng con có cái gì kỳ lạ lắm, cứng ngắc.”
Trong khoảnh khắc đó,
người đàn ông luôn luôn cứng rắn lại ứa nước mắt. Anh biết đó là nguyên
nhân của chứng thiếu máu Địa Trung Hải, trong bụng kết khối. Một đứa bé
nhỏ như vậy, còn chưa biết cái gì gọi là ốm đau, suy nhược giống như một con mèo nhỏ ra đời không được bao lâu, nằm trên ngực Trần An Uyên, kéo
tay anh sờ sờ cái cục cưng cứng trong bụng.
Sau đó, trải qua các
vị thuốc khống chế, tình huống từ từ chuyển tốt, nhưng lại nảy sinh vấn
đề mới. Quá trình trưởng thành của đứa bé bắt đầu xuất hiện triệu chứng
loãng xương, thường xuyên gãy xương. Lớn hơn một chút, Đạp Tuyết bắt đầu nhận thức tình trạng thân thể của mình có chút không giống như những
đứa trẻ khác.
Trần An Uyên không biết mình đã trải qua giai đoạn
đó như thế nào, anh cũng không biết Đạp Tuyết dựa vào cái gì để chống đỡ khoảng thời gian này, bởi vì bác sĩ đã nói thẳng ra với họ, người mắc
chứng thiếu máu Địa Trung Hải rất khó qua tuổi trưởng thành. Đêm đó, anh đã uống rất nhiều rượu, vừa say vừa khóc trước mặt vợ con. Đời này anh
thật có lỗi với vợ con, cũng thật có lỗi với Tô Uyển, nhưng khi đó Tô
Uyển đã biến mất rồi. Anh ý thức được mình làm một chuyện rất khốn kiếp, đời này Tô Uyển có thể sẽ không gặp được Đạp Tuyết lần cuối.
Con người chính là như vậy, yếu ớt như thế nào thì cũng phải gượng dậy đối
mặt với thực tế sang ngày hôm sau, không ai biết được phía sau thử thách lại là cái gì. Sau đêm hôm đó mất khống chế, Trần An Uyên phục hồi dáng vẻ trầm ổn tĩnh táo hàng ngày. Cũng may ông già còn chưa rút khỏi hoàn
toàn, tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng tới vì muốn trị liệu cho Đạp Tuyết, dần dần có chút biến chuyển tốt. Thậm chí khi nghe Chu Phương nói Đạp
Tuyết đẩy té con gái của nhà Diệp Thanh Dương thì anh gần như cao hứng,
Đạp Tuyết đã từ từ khỏe lại.
Số mạng, thật sự là một chuyện rất
buồn cười. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, người Đạp Tuyết đẩy té kia chính
là em ruột của mình. Càng về sau, nghe người trong quân đội nói, anh đã
đứng từ xa nhìn qua đứa trẻ trong viện người thân kia, rất khỏe mạnh,
rất khéo léo. Giây phút đó, anh đã thở dài nhẹ nhõm, trong lòng cũng
thanh thản một chút. Tô Uyển, ít ra em vẫn còn một đứa con khỏe mạnh.
Vợ con gọi điện thoại tới, Trần An Uyên mới phục hồi lại tinh thần, vội vã nói vài câu rồi chạy tới bệnh viện.