Lời nói sắc bén, ngược lại ngăn chặn đám người Thương Khung Các lấy Vũ Nhạc cầm đầu nói không ra lời.
"Ngươi..." Nghe được giọng nói của người đến, sắc mặt Vũ Nhạc biến hóa, tức giận
chỉ vào người đến muốn mở miệng nói chuyện lại bị người vừa đến một lần
nữa cắt đứt: "Như thế nào? Không biết bổn tiểu thư? Vũ Nhạc ơi Vũ Nhạc,
bổn tiểu thư còn tưởng rằng ngươi đi theo Ngọc Thương Tuyền đầu óc sẽ có chút tiến bộ, ai ngờ ngươi lại càng ngu xuẩn hơn so với trước kia, quả
thật là người ngu xuẩn hết thuốc chữa, ngươi hết thuốc chữa!"
Một thân thể cao lớn đi ra từ trong đám người, lúc này người mắt sắc đều
nhận ra người này chính là cô nương mập mạp háo sắc Đường Nhu trước kia
gây ra tai tiếng.
Nhưng mà, khí thế của Đường Nhu trước mắt
cùng với cô nương mập mạp háo sắc trong truyền thuyết lúc trước kia hoàn toàn bất đồng. Giờ phút này, mặc dù thân hình nàng vẫn mập mạp cường
tráng như núi, khí chất hai đầu lông mày lại hoàn toàn bất đồng, khóe
môi treo nụ cười lạnh lùng chế giễu, mặt mũi đầy vẻ trào phúng.
"Đã lâu không gặp, Đường tam tiểu thư." Những lời này của Vũ Nhạc gần như là từng chữ từng câu nặn ra từ trong kẽ răng.
Từ ánh mắt đầy hận ý của Vũ Nhạc có thể biết được, trước kia quan hệ của hai người tuyệt đối không hề tốt đẹp.
"Lâu như vậy không gặp, còn ngươi thì lại vẫn vừa ngu xuẩn vừa xấu y như
xưa, hiện tại lại thêm một cái hạng nhất, mù." Không biết Đường Nhu và
Vũ Nhạc có ân oán đại hận gì, trong ngôn từ của nàng sắc bén như lưỡi
đao, trong lời nói giấu châm, kim châm thấy máu.
Sắc mặt Vũ
Nhạc càng ngày càng khó coi, quả đấm nắm chặt, nếu không phải cố kỵ thân phận đặc thù của Đường Nhu, làm sao hắn lại dễ dàng tha thứ cho nàng
một lần lại một lần nhục nhã như thế?
"Đường tam tiểu thư
nói năng cẩn thận, sự nhẫn nại của con người là có mức độ, chớ nên bức
người nóng nảy, rơi vào cái kết cục hai bên đều thiệt hại." Vũ Nhạc có
ngụ ý nhắc nhở Đường Nhu, đừng nên quá đáng.
Nghe vậy, Đường Nhu cười lạnh, hai đầu lông mày đầy lạnh lùng chế giễu: "Nhẫn nại của
con người đúng là có hạn, nhưng mà... ngươi là người sao? Vũ Nhạc ngươi, cùng lắm cũng chỉ là một con súc sinh khoác da người, lang tâm cẩu phế, cặn bã lòng muông dạ thú tự tư tự lợi, phế vật, ngươi cũng xứng hai bên đều thiệt hại cùng bổn tiểu thư? Hừ! Ngươi cho rằng bổn tiểu thư là đồ
ngốc Lạc kia sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, Vũ Nhạc, khoản nợ ngươi thiếu Lạc đừng tưởng đời này ngươi cũng còn không rõ ràng, đừng
tưởng rằng trốn đến Xích Hỏa học viện là xong rồi. Khác thì không nói
trước, mà Đường Nhu ta, cuộc đời này cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thù của Lạc, oán của Lạc, ủy khuất của Lạc, bổn tiểu thư sẽ từng chút từng
chút đòi lại trên người của ngươi, không - - chết - - không - - ngừng!"
Không - - chết - - không - - ngừng - -!
Bốn chữ cuối cùng này giống như một tiếng sấm, không ngừng vang vọng ở bên tai mọi người.
Trong lòng mọi người đều cả kinh, ánh mắt không hiểu chạy qua chạy lại ở trên người Đường Nhu và Vũ Nhạc.
Nhất định phải biết rằng, lời nói không chết không ngừng này cũng không phải là lời nói cười đùa giỡn, nếu không phải là cừu hận ngập trời, ai sẽ vô duyên vô cớ nói ra những lời này?
Mà trước mắt, Đường Nhu lại nói ra những lời này với Vũ Nhạc, đến tột cùng thì giữa bọn họ có cừu hận gì?
Lạc trong lời nói của Đường Nhu là người nào?
Mọi người đều rối rít động não mở rộng ra đủ loại suy đoán, lại không ai dám mở miệng hỏi.
Vũ Nhạc cũng bởi vì lời nói của Đường Nhu, sắc mặt trở nên trắng bệch như
tờ giấy, khí thế trên người trong nháy mắt tiêu tán.
"Ầm!" "Oanh!"
Đường Nhu vung tay béo lên, Vũ Nhạc bị nàng một chưởng đẩy ra, nặng nề té lăn trên đất.
"Còn không biến, ta không để ý thu chút lợi tức trước đâu!" Ánh mắt Đường
Nhu lạnh như băng nhìn xem Vũ Nhạc, trong mắt hiện ra sát khí nhè nhẹ.
Vũ Nhạc trầm mặc không nói, sắc mặt dị thường khó coi, chậm rãi đứng lên
từ trên mặt đất, trong đầu hiện lên tất cả đều là khuôn mặt đầy vẻ tươi
cười đáng yêu.
Lạc... Lạc... Đã lâu không có ai nhắc tới cái tên này ở bên lỗ tai của hắn, lâu đến mức hắn cũng cho là mình đã quên
mất, hôm nay bị Đường Nhu nhắc tới, hắn mới biết được, rốt cuộc bản thân mình cũng không có quên.
Không nghĩ tới, cũng không phải là bởi vì quên lãng, mà là không dám nghĩ, nhu nhược trốn tránh mà thôi!