"Lôi Dương, ngươi dung túng huynh trưởng ức hiếp ta, ta giết ngươi đồ tiểu
nhân vô sỉ..." Một bóng hình xinh đẹp mang theo tức giận bay ra từ trong đám người, lợi kiếm trong tay đánh tới trước mặt Lôi Dương.
Một bóng dáng nho nhỏ không biết từ nơi nào xông tới, đại lưỡi hái vung lên, ngăn trở một kích kia cho Lôi Dương.
"Loảng xoảng loảng xoảng!"
Tiếng vang thanh thúy truyền đến, bóng hình xinh đẹp mới vừa từ trong đám
người bay tới lại lần nữa bay ra ngoài, lợi kiếm nắm trong tay cũng rớt ở trên tảng đá, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Phốc!" Thiếu
nữ bị đánh bay ra ngoài rơi xuống đất thật mạnh, phun ra một ngụm máu
tươi, sắc mặt dị thường khó coi, mặt tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn bóng
dáng nho nhỏ làm cho mình xấu mặt, cắn răng nghiến lợi dời tầm mắt
chuyển qua trên người Lôi Dương, phẫn nộ quát: "Lôi Dương, có bản lĩnh
thì ngươi giết ta đi, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì ta sẽ không bỏ
qua cho huynh đệ hai người các ngươi hèn hạ vô sỉ ra vẻ đạo mạo."
"Dạ Môn thật sự là quá kiêu ngạo, ỷ vào phó viện trưởng chống đỡ, thế nhưng lại làm ra loại chuyện này, đáng đời chọc phải Thương Khung Các nên rơi xuống kết cục như vậy."
"Hừ! Thiệt thòi ta còn tưởng rằng
Dạ Môn thật sự là vô tội, lại suýt nữa bị lừa, hiện tại nhân chứng bị
khi dễ cũng đã đi ra, bọn họ còn có gì có thể nói?"
"Mặt người dạ thú, ta khinh!"
...
Trong nháy mắt, mọi người vốn còn đang hướng về Dạ Môn thì toàn bộ đều trở
mặt, rối rít chỉ trích Dạ Môn hèn hạ vô sỉ, lại làm ra chuyện không bằng cầm thú này.
Trong lúc nhất thời, tiếng mắng dồn dập, trong nháy mắt Dạ Môn thành mục tiêu công kích.
Đối mặt với tiếng mắng ùn ùn kéo tới, mặt Lôi Dương không đổi sắc, như một
cây đại thụ đón gió mà đứng đó, sống lưng thẳng tắp, thần thái tự nhiên, thật giống như toàn bộ những thứ tiếng chửi bậy kia không có quan hệ gì với hắn vậy.
"Này, những người kia thật ồn ào, ta giúp
ngươi niêm phong miệng của bọn họ lại, ngươi thiếu ta một ân tình, như
thế nào?" Tiểu phá hài duỗi ra đầu ngón tay móc móc lỗ tai, nó bị những
thứ thanh âm kia làm cho đau đầu, con ngươi của nó đảo một vòng, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, đánh chủ ý tới trên người Lôi Dương.
Linh hồn triệu hoán sư, đối với người ngoài mà nói, cũng không có chỗ đặc
biệt gì khác, chỉ có tiểu phá hài biết rõ, bộ công pháp ban đầu Lôi
Dương tu luyện chỗ đặc thù!
Có thể triệu hoán nó từ Minh
Giới đến, vốn là chuyện không thể nào, nhưng chuyện không có khả năng
phát sinh như vậy lại đã xảy ra với nó, điều này làm sao mà nó không
thèm để ý được chứ?
Thậm chí, lúc ban đầu tiểu phá hài kiên trì ở lại nhân giới, cũng chính là bởi vì duyên cớ này.
Rồi sau đó mới từ từ thay đổi ước nguyện ban đầu, bởi vì nó có nhân tố khác để tiếp tục dừng lại ở nhân giới.
"Không cần, chuyện nên đến, sớm muộn gì cũng tới, chặn được miệng người ta,
cũng ngăn không được lòng người." Lôi Dương cự tuyệt tiểu phá hài đề
nghị, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng mang theo vài phần ngưng trọng.
"Này này này, có ý tứ gì..."
"Lôi Dương, ta đại biểu cho Thương Khung Các, khiêu chiến với ngươi, ngươi
có dám ứng chiến không?" Thấy dư luận đã nghiêng về phía Thương Khung
Các, có lợi về phía mình, Vũ Nhạc liền nhân cơ hội đứng ra, đề xuất
khiêu chiến.
Nhìn thấy hai tròng mắt ảm đạm không ánh sáng kia của Lôi Dương, đáy lòng Vũ Nhạc chợt thoáng lóe qua sự khinh thường.
Một người mù, còn vọng tưởng dẫn đầu Dạ Môn đối địch với Thương Khung Các, quả nhiên là không biết sống chết!
Lôi Dương há miệng, muốn trả lời Vũ Nhạc, nhưng mà, lời Lôi Dương còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị người cắt đứt.
"Ta khinh! Người Thương Khung Các từ khi nào thì trở nên không biết xấu hổ
như vậy? Mang theo một đám người đến cửa bắt nạt người khác, lấy nhiều
khi ít, lấy lớn hiếp nhỏ, các ngươi không biết xấu hổ sao? Ngọc Thương
Tuyền chính là dạy các ngươi như vậy sao? Khó trách Thương Khung Các
càng ngày càng xuống dốc, ngay cả Ngọc Thương Tuyền cũng trốn đi, có lẽ
cũng không chịu nổi những thứ thuộc hạ không biết xấu hổ não tàn này...
Các ngươi vẫn nên trở về tắm một cái rồi ngủ đi, nguyên một đám đứng lỳ ở đây muốn làm cái gì đây? Quy củ của học viện đều quên rồi? Hay là các
ngươi cảm thấy Xích Hỏa học viện không xứng với các ngươi, muốn sớm tốt
nghiệp? Hử?" Một tiếng 'hử' cuối cùng tràn đầy uy hiếp, so với lời nói
châm chọc khiêu khích trước đó càng làm cho lòng người hoảng sợ.