Thế những lời này cũng không thể đả động được Nam Cung Cẩm. Con của
nàng, hẳn là đồng lòng với nàng, nên đều tình nguyện chết đi chứ không
muốn liên lụy người nào khác. Nàng nhắm mắt lại, dựa vào vách tường,
không làm gì nữa!
Thấy nàng kiên quyết như thế, sắc mặt lại càng
trắng bệch, Hoàng Phủ Dạ thực sự không biết làm thế nào cho phải, cảm
giác từng cơn đau đớn trong lòng, hắn khẽ cắn đôi môi mỏng như hoa anh
đào rồi1nói nhàn nhạt: “Tiểu Cẩm Cẩm, ăn một chút đi, nàng muốn thế nào
mới bằng lòng ăn?”
“Ta muốn huynh thả ta đi!” Nam Cung Cảm bỗng
mở mắt ra, nhìn hắn đe dọa, không sai, đây chính là mục đích của nàng,
là muốn hắn thả mình đi.
Câu nói này, khiến cho Hoàng Phủ Dạ dừng lại mọi động tác. Đôi mắt màu tím nhạt, đã không còn vẻ yêu dị năm đó,
mà chỉ còn lại vẻ u buồn như hoa Tử La Lan, hắn cười khổ một8tiếng,
giọng nói nhỏ đến nỗi chính hắn cũng gần như là không nghe được: “Tiểu
Cẩm Cẩm, ta không thể...”
Hắn không thể phản lại hoàng triều Đông Lăng, hắn không thể vong ân phụ nghĩa, nếu hắn thật sự vì sự ích kỷ của bản thân mà lựa chọn thả nàng đi, không chỉ khiến cho lương tâm hắn khó có thể bình an, mà cũng sẽ khiến hoàng huynh triệt để tức giận, mà cũng không thể đảm bảo được an toàn của Minh Nguyệt. Nếu thật sự2đến tình
trạng đó, cả đời này hắn cũng không tha thứ cho bản thân mình được, phụ
hoàng cũng không tha thứ cho hắn. Ân tình hắn gánh vác trên vai quá
nặng, nặng đến nỗi hắn không còn có tư cách để làm chuyện gì vì bản thân mình!
“Vậy huynh đi ra ngoài đi.” Nam Cung Cẩm không hiểu Hoàng
Phủ Dạ, cũng không hiểu sự giày vò trong lòng hắn. Từ lúc ban đầu ở Đông Lăng, nàng muốn xuất cung, hắn có thể giúp nhưng không4giúp. Tới hôm
nay, nàng vì hắn gặp rủi ro nên tới đây rồi rơi vào bẫy, trong lòng nàng hy vọng hắn còn nhớ tới tình cảm cũ mà thả năng đi, nhưng hiển nhiên là lần này nàng lại đoán sai. Thấy nàng đã nhắm mắt lại, rồi lại tiếp tục
dựa vào tường, hắn thực sự không biết mình nên nói thế nào. Thiên ngôn
vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, cuối cùng lại chuyển hóa thành một câu: “Thật
xin lỗi!” Thật xin lỗi, là do hắn bất lực! Hắn không có cách nào phản
bội lương tâm mình, không cách nào có thể vong ân phụ nghĩa, cũng không
có cách nào mà không để ý đến sinh tử của Minh Nguyệt.
Thật xin lỗi ư?! Điều nàng không cần nhất chính là câu thật xin lỗi của hắn!
Thìa cơm kia, hắn nâng lên thật lâu, lâu đến nỗi cơm đã hoàn toàn nguội rồi, nàng vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của hắn vang
lên: “Tiểu Cẩm Cẩm, lần này, chung quy là ta hại nàng. Tính mạng của ta, chờ nàng tùy thời tới lấy! Đây là Hoàng Phủ Dạ ta nợ nàng.”
Nói xong, hắn đặt bát cơm với cái thìa xuống đất,
Nam Cung Cẩm cũng lười nhìn hắn một cái, mạng sao? Nàng lấy mạng của hắn
làm gì? Có cần phải như thế không? Có giá trị sao? “Nàng không muốn ăn
thì không ăn, ta giúp nàng. Ít nhất, trên đường xuống suối vàng, nàng
cũng sẽ không cô độc!” Đồng sinh cộng tử, có lẽ đây là việc duy nhất hắn có thể làm vì nàng.
Nam Cung Cẩm lạnh lùng chế giễu một tiếng,
sự thù hận đối với người này có lẽ đã tăng tới cực điểm! Lợi dụng tình
hữu nghị của nàng để đặt bẫy, hiện nay còn làm bộ làm tịch trước mặt
nàng, giả vờ làm người tốt sao? Thực sự buồn cười! Nàng mở mắt ra, nhàn
nhạt nhìn hắn, gần như là dùng hết tất cả sức lực mà nhổ ra một câu:
“Trên bờ suối vàng đã sớm có người chờ ta, sau khi ta đi, cũng sẽ có
người đuổi theo tới suối vàng. Còn ngươi, ở trên trời hay dưới suối
vàng, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Càng không cần người làm bộ
làm tịch ở đây! Ngươi có thể cắt được rồi!”
Lời này, trong nháy
mắt đã khiến cho khuôn mặt đẹp đẽ của hắn hoàn toàn trắng bệch. Những
ngón tay thon dài có chút run rẩy. thật vất vả, hắn mới khống chế được
cảm giác run rẩy toàn thân. Ở trên trời hay dưới suối vàng, nàng cũng
không muốn nhìn thấy hắn! Hận ý này, đã sâu đến trình độ nào rồi!
“So với mối hận với Hoàng Phủ Hoài Hàn, ta hận ngươi hơn. Từ trước đến giờ, đối với kẻ địch, hắn có đối đãi với ta thể nào, cũng không có gì đáng
trách. Nhưng người, rõ ràng là bằng hữu của ta, lại phản bội sự tín
nhiệm của ta! Nếu như tính toán của Hoàng Phủ Hoài Hàn thành công, Duệ
ca ca mà thật sự tới, cả đời này ta cũng không tha thứ cho ngươi!” Nói
xong câu đó, nàng thật sự không còn chút sức lực nào, cả người mềm nhũn
dựa vào vách tường, ngay cả sức lực mở mắt ra cũng không có.
Yên
lặng, cả phòng yên lặng. Bên tai nàng hầu như đã không nghe được tiếng
hít thở của hắn. Chỉ còn lại tiếng thở gấp của Nam Cung Cẩm và tiếng hít thở của hai tên ám vệ ngoài cửa.
Còn Hoàng Phủ Dạ, cũng đúng là
cảm thấy hít thở không thông. Hắn biết nàng nhất định sẽ hận hắn, hận
cái gọi là “liên hợp tính kế” này, cũng nhận hắn đến tình trạng này rồi
cong “làm bộ làm tịch” mà không chịu thả nàng đi. Nhưng hắn lại không
biết, hiện nay vậy mà mình lại có vinh hạnh trở thành người mà nàng hận
nhất! Như thể hiện nay hẳn là nàng không muốn nhìn thấy hắn nữa sao?
Hoặc là mãi mãi cũng không muốn gặp lại hắn!
Ở trên trời hay dưới suối vàng!
Nhàn nhạt đứng dậy, vạt áo đỏ tươi của hắn giờ phút này nhìn lại đỏ tươi như màu máu, vô cùng chói mắt. Từng bước một, hắn cố gắng trận định đi ra
ngoài cửa, nhưng lại không khắc chế được nội tâm xốc xếch của mình, vấp
một bước ở ngưỡng cửa, suýt nữa thì chật vật ngã xuống đất.
cổng, có người đỡ hắn lại. Một cánh cửa, ngăn cách lại ánh mắt của Nam Cung
Cẩm. Ngẩng đầu lên, hắn thấy một đôi mắt màu tím tràn ngập vẻ phức tạp,
cùng với một tia ý vị không thể nói rõ được. Còn phía sau hắn, một người con gái mặc cung trang, cao quý và ưu nhã đang đứng. Bọn hắn vốn chỉ
muốn đến xem một chút, xem xem có thể khuyến cô gái kia ăn cơm, nhưng
không ngờ lại thấy Dạ ở bên trong, mà lại đúng lúc nghe được cuộc hội
thoại của hai người bọn họ.
“Hoàng huynh, huynh hài lòng chưa?”
Trong đôi mắt màu tím nhạt đã không còn nửa phần yêu diễm khi xưa, chỉ
còn lại sự tĩnh lặng, và tro tàn nguội lạnh. Cả người hắn ảm đạm như là
đã mất đi toàn bộ sinh mệnh.
Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn
hắn, cuối cùng trong đôi mắt màu tím xám của hắn hiện lên vẻ không đành
lòng. Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên chậm rãi: “Trẫm...”.
Nhưng lần này, Hoàng Phủ Dạ không cho hắn cơ hội nói hết. Hắn đứng thẳng
người lên, trên môi nhếch lên một nụ cười, khiến cho người ta không cảm
thấy được chút ấm áp nào. Sau đó, giọng nói tà mị chậm rãi vang lên:
“Hoàng huynh, huynh yên tâm, việc huynh muốn thần đệ làm, thần đệ đều sẽ vì huynh mà làm được!”.
Nói xong lời này, hắn cười một tiếng,
bước chân xiêu vẹo, quay người rời đi. Cả người hắn như là mất đi linh
hồn, chỉ còn là một con rối, cũng không tìm được chút sức sống nào. Hiện nay hắn là người nàng hận nhất, thậm chí, dù cho là ở trên trời hay
dưới suối vàng, nàng cũng không muốn gặp lại hắn. Hắn đã như thế, thì
còn muốn có linh hồn để làm gì? Còn muốn tình cảm để làm gì?
Bóng người đỏ tươi, lung la lung lay đi ra khỏi đây. Sau khi nhìn một chút
bóng lưng của hắn, Nam Cung Ninh Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn
mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn một chút. Nét mặt của hắn vẫn lãnh
khốc như cũ, giống như là bằng phong trong ngày đông rét căm căm. Nhưng
giữa lông mày lại ẩn hiện vẻ đấu tranh!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn
chăm chú theo bóng lưng Hoàng Phủ Dạ thật lâu cuối cùng lạnh lùng nói:
“Nàng nói xem, có phải là trẫm làm sai hay không?”
Hắn muốn Dạ
toàn tâm toàn ý vì hoàng thất Đông Lăng. Nhưng lại không muốn Dạ trở
thành một cỗ máy móc không có tình cảm, không thiết sống, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo.
Nam Cung Ninh Hinh tựa hồ đã sớm đoán được đối
phương sẽ hỏi câu này, giọng nói ôn nhu và thanh tao lịch sự của nàng
vang lên yếu ớt trong mật thất: “Hoàng thượng, ngài làm sai hay đúng
cũng không quan trọng, quan trọng là ngài có hối hận hay không! Dù có
làm chuyện gì, đúng hay sai không phải là điều quan trọng, quan trọng là trong tim ngài có cảm thấy đáng giá hay không.”
Giọng nói ểm tại của nàng vừa dứt, đôi mắt để vương lạnh lùng và âm trầm nhìn lướt qua
nàng rồi giọng nói lạnh như băng vang lên: “Đúng thế! Trẫm cũng cho là
như vậy, mọi chuyện trẫm làm, toàn bộ đều vì đại nghiệp thiên thu của
Đông Lăng, cho nên dù cho có phải trả cái giá lớn thế nào đi nữa, trẫm
cũng sẽ không hối hận! Vĩnh viễn không hối hận!” Hắn nói xong, nghiêng
đầu nhìn vào trong phòng, ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa, nhìn thấy một cô gái mặt trắng bệch đang dựa vào vách tường, một cảm giác đau đớn đâm thủng trái tim cứng rắn như sắt thép của hắn. Hắn biết, mình thích
nàng, hoặc có thể nói, là... yêu! Nhưng, tình yêu này, trước mặt quốc
gia và thiên hạ, lại quá nhẹ, nhẹ đến nỗi hầu như mất đi trọng lượng!
Như hắn đã nói năm đó, hắn có thể buông tha tính mạng vì nàng, nhưng chỉ
cần hắn còn sống, nàng mãi mãi cũng không thể nào vượt qua được trọng
lượng của thiên hạ trong lòng hắn! “Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ, dù
thế nào nàng cũng không ăn đâu!” Nam Cung Ninh Hinh lạnh nhạt nói, mặc
dù nàng và Nam Cung Cẩm có vài lần gặp gỡ, nhưng cá tính bên trong cô
gái kia quật cường, nàng thấy được rất rõ
ràng.
Điều này
Hoàng Phủ Hoài Hàn sao lại không biết! Sau khi nhìn hồi lâu, cuối cùng
hắn hừ lạnh một tiếng, hất tay áo lên: “Nàng đã không muốn ăn, vậy thì
cứ để nàng chết đói ở đây đi!”
Nam Cung Ninh Hinh cũng biết tính
tình của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhìn bóng lưng hắn thật lâu, lại tiếp tục
nhìn khuôn mặt trắng bệch không có một tia hồng hào nào của Nam Cung Cấm qua khe cửa rồi thì thào nói: “Ta đã từng nghĩ, được hắn yêu, sẽ là một chuyện hạnh phúc nhường nào. Nhưng, tình yêu có sâu đậm hơn nữa, cũng
không thể so được với trọng lượng của thiên hạ trong lòng hắn!”
Người đàn ông như thế, sẽ không có chút nhược điểm nào! Nếu có người dùng
mình để uy hiếp hắn, hắn tất nhiên sẽ không nhíu mày một cái mà bỏ qua
mình để chọn thiên hạ, mà người hắn yêu, hắn cũng có thể tùy tiện bỏ qua vì giang sơn. Như thế, được hắn yêu hay không được hắn yêu, có gì khác
nhau đâu?
Người đàn ông như thế này, là muốn làm anh hùng! Cũng
muốn đứng ở nơi chí cao nhìn xuống chúng sinh, cho nên, mãi mãi sẽ không bị vây khốn bởi nhi nữ tình trường.
Đến ngày thứ tư, Nam Cung
Cẩm bởi vì đã lâu không ăn cơm uống nước nên suy yếu tới cực điểm, thậm
chí có lúc nàng còn cảm thấy trước mắt mình hoàn toàn mơ hồ, Đông Lăng,
lại nghênh đón một vị khách quý. Cửa lớn mật thất mở ra, một cơn gió
lạnh thổi vào, Nam Cung Cẩm cũng lười mở mắt nhìn xem người tới là ai,
chỉ nghe tiếng bước chân, cảm thấy người kia đang đi từng bước từng bước tới trước. Ánh mắt hắn mang theo lực xuyên thấu nồng đậm, gắt gao nhìn
chăm chú vào mặt nàng. Sau đó, một tiếng cười lạnh lùng vang lên: “Yển
khanh, mùi vị tuyệt thực không dễ chịu đúng không?” Mộ Dung Thiên Thu?!
Nam Cung Cẩm giật mình, mệt mỏi trợn mắt nhìn hắn. Nàng khó nén được vẻ
kinh ngạc trong mắt, tại sao hắn lại ở chỗ này? Thế... Bách Lý Kinh Hồng đâu rồi?
Đôi mắt màu xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu nhìn lướt
qua mặt đất, một tên nội thị giám phía sau hắn nhoáng cái đã hiểu rõ,
nhanh chóng dùng tay áo lau sạch sẽ bụi bặm trên mặt đất, rồi lại sai
đám thái giám phía sau mình trải một tấm vải màu vàng sáng lên mặt đất.
Lúc này Mộ Dung Thiên Thu mới ngồi xuống tấm vải, an vị trước mặt Nam
Cung Cẩm.
“Có phải là đang muốn hỏi xem Bách Lý Kinh Hồng ở đầu
hay không?” Mộ Dung Thiên Thu ngay lập tức có thể hiểu được suy nghĩ
trong lòng nàng, nên lập tức nói, “Hiện nay hắn đang bị đại quân của
trẫm vây khốn, sáu mươi vạn đại quân đội chiến với ba mươi vạn đại quân, chỉ có hắn mới làm thế! Chờ hắn điều binh xong, cũng phải mấy ngày sau, cho nên sợ là không kịp tới cứu ngươi!”
Hắn vừa nói xong, ánh
mắt Nam Cung Cẩm nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thu như là đang nhìn một
người điên! Bách Lý Kinh Hồng thông minh như thế nào, dù cho dùng ba
mươi vạn đại quân đội chiến với sáu mươi vạn đại quân thì cũng chưa chắc sẽ bị thua, nếu như Mộ Dung Thiên Thu ở tại Thiệu Dương, có lẽ Nam Nhạc sẽ bại, nhưng dưới tình hình như thế mà hắn lại bỏ đi không thèm để ý
đến Tây Võ, chạy tới nơi này, cũng chẳng khác nào đem sáu mươi vạn đại
quân của mình đặt lên trên thớt, để cho Bách Lý Kinh Hồng cầm dao! Một
người như thế này, không phải là một tên điện thì là gì?
Như là
hiểu được ánh mắt của nàng, Mộ Dung Thiên Thu không để ý lắm mà nói:
“Tây Võ như thế nào, trẫm không quan tâm chút nào. Sáu mươi vạn đại quân kia sống chết ra sao, không có bao nhiêu liên quan đến trẫm, trẫm chỉ
cần mình chơi vui vẻ là đủ, về phần Bách Lý Kinh Hồng, hiện nay hắn nhất định đang bị giày vò vô cùng. Hắn muốn không quan tâm đến Nam Nhạc để
chạy đi cứu người, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được nếu hắn thật sự
làm như thế, Nam Nhạc tất nhiên sẽ bị chiếm, trong tay hắn sẽ không còn
gì cả, vậy thì muốn cứu người càng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Không đi được tất nhiên sẽ vô cùng lo lắng, do đó hắn chỉ có thể dẫn ba mươi
vạn binh mã ra khỏi thành huyết chiến, hi vọng có thể sớm ngày đánh lui
binh mã Tây Võ!”
Tâm trạng Mộ Dung Thiên Thu rất tốt, vừa nói còn vừa vươn tay cầm lấy một sợi tóc trước ngực Nam Cung Cẩm mà thưởng thức trong tay. Nam Cung Cấm hung hăng nhìn hắn chằm chằm, muốn giật tóc
mình lại, nhưng nàng lại không có chút sức lực nào.
Mộ Dung Thiên Thu chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của nàng, còn vô cùng thú vị mà nói:
“Cuộc đời của Bách Lý Kinh Hồng còn chưa từng bị giày vò như thế này bao giờ, quả nhiên là hồng nhan họa thủy!” Giọng điệu của hắn vô cùng ác ý, như là đang cố gắng chọc giận Nam Cung Cẩm.
Nhưng Nam Cung Cẩm
lại hiểu rõ người trước mặt mình vô cùng. Nếu như mình thật sự tức giận, hắn lại càng cao hứng hơn, càng hăng hái hơn! Cho nên nàng dứt khoát
không nói câu nào, nhắm mắt lại, triệt để không thèm nhìn hắn.
Thấy nàng như thế, Mộ Dung Thiên Thu cười lớn vài tiếng, tâm trạng rất tốt,
vươn tay tóm lấy cằm nàng lên, giọng nói lạnh lùng lại ổn nhu hiếm thấy: “Bé con, mới một thời gian không gặp mà người đã giày vò mình biến
thành bộ dạng này. Đây cũng không phải là Yến Kinh Hồng mà trẫm nhận
biết đâu!” Yển Kinh Hồng mà hắn biết, đó là người mà dù người trong
thiên hạ đều bị thiệt thòi, thì y cũng không để mình bị thua thiệt!
Cú tóm này của hắn dùng lực không nhẹ, nên tóm vào cằm nàng cũng không
nhẹ. Nam Cung Cấm mở mắt ra nghênh đầu nhìn vào ánh mắt hắn, thấy trong
đôi con ngươi màu xanh lục của hắn có một tia lo lắng, cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút.
Những ngón tay đang tóm lấy cằm nàng, dưới ánh
đuốc chiếu rọi lộ ra màu trắng như ngọc, cuối cùng, dưới ánh mắt ngạc
nhiên của Nam Cung Cẩm, hắn thi hồi bàn tay lại, rồi tiếp nhận bát cơm
người sau lưng đưa tới, giọng nói tàn bạo và lạnh lùng của hắn vang lên: “Bé con, trẫm khuyến người vẫn nên ngoan ngoãn ăn cơm đi, nếu như đói
quá, sẽ không có sức chơi cùng với trẫm!” Nghe được mục đích của hắn tới đây, cũng chỉ là để nàng ăn cơm, Nam Cung Cẩm hừ lạnh một tiếng, không
để ý đến hắn nữa.
Nhưng, rõ ràng, Mộ Dung Thiên Thu không hề dễ
nói chuyện giống như Hoàng Phủ Hoài Hàn hay Hoàng Phủ Dạ, hắn một tay
xách Nam Cung Cẩm lên, nâng lên trước mặt mình, giọng nói lạnh lùng mang theo cảm giác nguy hiểm kỳ dị: “Bé con, ngươi có thể lựa chọn ăn cơm,
hoặc là thần phục dưới hồng trâm!”
Mộ Dung Thiên Thu hết sức hài lòng đối với phản ứng của nàng, cúi đầu nhìn bụng nàng một chút rồi tự nói: “Tuy nói nhận được thêm một thì là có
lời, nhưng không phải của trẫm, trẫm thật sự không phải quá ưa thích!
Ngươi nói xem, làm nhiều thêm mấy lần, có thể hay không liền... không
có?”
Lần này, biểu lộ của Nam Cung Cẩm chỉ còn có sự thù hận! Mộ
Dung Thiên Thu thấy thế, tốt tính đưa cơm đến bên miệng của nàng: “Ăn
cơm chứ? Hửm?” Nam Cung Cẩm vẫn thờ ơ, lạnh lùng nhìn hắn. Hắn cười lạnh một tiếng, duỗi một bàn tay khác ra, trượt từ cổ nàng vào trong vạt áo, Nam Cung Cẩm vội vàng há miệng, nuốt thìa cơm kia vào! Mộ Dung Thiên
Thu dừng lại rồi thu tay lại, lập tức bật cười ha hả, trên khuôn mặt
tuấn mỹ đẩy sự vui vẻ: “Trẫm biết ngay mà, thể nào chả có lúc người thấy sợ hãi!”
Thấy hắn đắc ý như thế, lần đầu tiên, Nam Cung Cẩm
không dám nói câu gì đắc tội hắn, thậm chí là không dám nói nhiều một
câu nào. Vì nàng biết nếu thật sự chọc giận người trước mặt này, mình sẽ nhận được kết quả như thế nào. Nàng biết, Mộ Dung Thiên Thu là một
người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nếu thật sự chọc giận hắn, chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được!
Bữa cơm này, Nam Cung Cấm đành phải thành thật mà ăn vào, bởi vì dạ dày đã trống không rất nhiều
ngày, cho nên không ăn được quá nhiều. Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thiên
Thu còn vui vẻ tháo sợi xích sắt trên cổ tay nàng.
Tên ám vệ cánh cửa vội vàng nói: “Tây Võ Hoàng, không thể cải xích ra được, nếu như cô gái này chạy...” “Ngươi nhìn cô ta thế này có thể chạy được sao?” Mộ
Dung Thiên Thu cũng không quay đầu lại mà nói.
Chuyện này... Nhóm ám vệ nhìn thoáng qua, đúng là nàng không có vẻ gì có thể chạy mất dạng được, có thể đứng lên đã không tệ rồi. Đối phương cũng là Hoàng đế Tây
Võ, trong chốc lát, bọn hắn cũng không dám nói gì.
Trong lúc nhất thời, Nam Cung Cẩm có chút không hiểu cuối cùng là hắn muốn làm gì,
cũng chỉ để hắn tùy ý tháo sợi xích trên tay mình xuống. Sau đó, bị hắn
ôm ngang cả người đi ra ngoài cửa. Nàng kinh ngạc một chút, muốn kháng
cự, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng và tàn bạo của hắn truyền
xuống từ trên đỉnh đầu mình: “Yên tâm, trừ khi người cam tâm tình
nguyện, còn không thì trẫm sẽ không đụng đến ngươi! Cho nên tốt nhất là
người nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu người cứ nhất định phản kháng, đối
nghịch với trẫm, vậy thì trầm cũng không thể đảm bảo điều gì!”.
Chút danh dự đó, Mộ Dung Thiên Thu vẫn còn có, cho nên Nam Cung Cẩm không
giãy giụa nữa, mặc cho hắn ôm ra ngoài. Mà trên thực tế, với thể lực của nàng hiện nay, có giãy giụa cũng chỉ phí công vô ích! Nhóm ám vệ ngoài
cổng vô cùng khó xử, muốn cản lại, nhưng không biết làm sao để cản lại,
Mộ Dung Thiên Thu cũng đồng thời nói: “Đi mời Đông Lăng Hoàng đến phòng
trẫm, có chuyện quan trọng cần thương lượng! Nhớ kỹ, là mời!”.
Quân vương gặp nhau, theo lý thuyết mà nói, hiện nay hắn là khách thì hắn
nên chủ động đi gặp Hoàng Phủ Hoài Hàn. Nhưng hắn muốn đòi hỏi bé con
này, tự nhiên sẽ rất khác nhau, cho nên lễ tiết này nhất định phải dùng
cho đúng, vậy mới dùng một chữ “mời” lúc trước.
“Vâng, nô tài sẽ đi làm ngay!” Nội thị giám lên tiếng rồi nhanh chóng đi ra
Còn Nam Cung Cẩm cứ như thể bị hắn ôm, rêu rao đi trong hoàng cung Đông
Lăng. Thái giám và cung nữ xung quanh cũng kỳ quái nhìn hai người bọn
họ, Tây Võ Hoàng thì bọn hắn nhận ra, nhưng thoạt nhìn lại không nhận ra cô gái kia là ai?
Tiến vào một gian cung điện, vô cùng quen mắt. Đây chính là gian cung điện Nam Cung Cẩm lần đầu tiên gặp Mộ Dung Thiên Thu, khi đó nàng vẫn đang mặc trang phục giả nam, trèo từ cửa sổ trốn
vào, còn tên đồng tính đáng chết này thì hỏi nàng có phải là lễ vật của
Đông Lăng Hoàng đưa tới hay không, cuối cùng thì bị nàng đánh một quyển. Chuyện này, không chỉ có Mộ Dung Thiên Thu, mà Nam Cung Cẩm cũng nhớ rõ ràng! Bởi vì có chuyện này mở đầu, mới khiến cho chuyện nàng sau này
đến Tây Võ trôi qua “thần kỳ” như thế! Thấy ánh mắt Nam Cung Cẩm nhìn
chằm chằm vào khung cửa sổ kia, Mộ Dung Thiên Thu cũng giống như là nhớ
ra chuyện gì đó, hắn cười rồi lạnh lùng nói: “Bé con, có phải là đang
nhớ lại cảnh tượng người đánh trẫm chảy máu mũi ở đây không? Trẫm nói
cho ngươi biết, từ khi trẫm đăng cơ đến nay, không có ai dám động thủ
với trẫm, chứ đừng nói là đánh vào mặt trẫm, lá gan của ngươi cũng thật
sự là rất lớn!”
Thực ra, mới đầu là hắn phẫn nộ. Xưa nay hắn
không thích bất cứ ai bất kính với mình, từ khi hắn đạp lên máu tươi đầy đất để trèo lên hoàng vị, hắn đã thề phải khiến cho người trong thiên
hạ đều phải cúi đầu xưng thần, nhưng lại có người dám động thủ với hắn,
nếu như không phải đối phương không biết mình, vậy thì hẳn sẽ không sinh ra hứng thú, mà sẽ là sát ý!
Nam Cung Cẩm nghe lời này của hắn,
không nói một lời, chính xác mà nói thì nàng muốn nói những căn bản là
một chữ cũng không nói nên lời. Sau khi đi vào, hắn đặt hàng lên giường
quý phi bên cạnh, Nam Cung Cẩm ngồi vô cùng bất nhã, tóc tai lộn xộn, cả người nhìn không ra một chút mỹ cảm nào, ngược lại như là nạn dân chạy
nạn từ nơi nào đó tới. Nhưng Mộ Dung Thiên Thu lại vô cùng hứng thú nhìn ngắm nàng, tựa như hắn rất là... hài lòng đối với tình trạng này của
nàng? “Yến khanh, lúc trước ngươi cố ý mưu phản, trẫm đã nói ngươi không cần phải đi. Dưới sự che chở của trẫm, bất kỳ người nào cũng không thể
động tới ngươi, hiện nay thì tốt rồi chứ? Nhìn người xem, hiện nay đâu
còn có phong thái thiên hạ đệ nhất mỹ tướng nữa?” Hắn vừa nói xong, cảm
xúc tựa như lại càng tốt hơn, vô cùng vui vẻ thưởng thức vẻ chật vật của Nam Cung Cấm. Nam Cung Cẩm nghe thể, cũng chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, không nói một lời, không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn. Nàng chật vật
thể này, vì tình hữu nghị mà nàng coi trọng, cho dù hiện nay nàng có ở
tại Tây Võ mà không phải Nam Nhạc, nàng cũng sẽ giống như trước đi cứu
Hoàng Phủ Dạ, chuyện này cùng với chuyện nàng sống dưới sự che chở của
Mộ Dung Thiên Thu không có bất kỳ sự liên quan nào.
Mộ Dung Thiên Thu đối với trạng thái ngay cả một lời cũng không thể nói này của nàng
hiện nay có chút bất mãn, lúc bình thường, bé con này luôn luôn giương
nanh múa vuốt, hiện nay lại hoàn toàn yếu thế, chơi đùa không có chút
thú vị nào! Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền đến một giọng nói the thé:
“Hoàng thượng, Đông Lăng Hoàng đến!”
Mộ Dung Thiên Thu lúc này
mới đứng dậy, mà Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đồng thời đi vào, nhìn Mộ Dung
Thiên Thu một chút, lại nhìn Nam Cung Cẩm một chút. Giọng nói lạnh như
băng của hắn vang lên: “Vẫn là Thiên Thu huynh có biện pháp!”
Cô
gái này sống chết không chịu ăn cơm, nói hắn không lo lắng là giả, hiện
giờ Mộ Dung Thiên Thu giúp hắn giải quyết được chuyện này, tự nhiên là
rất tốt! Mộ Dung Thiên Thu nhếch môi cười một tiếng, không nói câu gì,
đôi con ngươi màu xanh lục lấp lánh, hắn nói: “Hoài Hàn huynh, huynh còn nhớ ước định của chúng ta không?”
Chiến tranh giành thiên hạ, điều Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn là Nam Nhạc, mà điều hắn muốn chính là Nam Cung Cẩm!
Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ giật mình, có chút không hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, nhưng vẫn nói: “Đương nhiên là nhớ kỹ!”
“Như vậy, ba ngày sau, xử trảm trước mặt mọi người, nếu Thượng Quan Cẩn Duệ
không đến, vậy thì làm thế nào?” Chuyện xử trảm này, tuyệt đối không thể là chặt đầu. Bởi vì nàng bị giết vì thân phận Công chúa vương triều Nam Cung, mà hoàng thất thì đều có kiểu xử tử để không mất thể diện, có thể là lụa trắng, có thể là rượu độc, cũng có thể là tên vàng. Lụa trắng và rượu độc phần lớn là dùng để xử để vương và hậu phi, cho nên Nam Cung
Cẩm phải đối mặt, chính là tên vàng. Đến lúc đó, tên bắn ra rồi sẽ không thể quay đầu lại được, cũng không thể chỉ nói một câu không giết là có
thể không giết!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe thể, lạnh lùng liếc Nam
Cung Cấm một chút, giọng nói không có bất cứ tia cảm tình nào: “Nếu hắn
không tới, đó chính là ngày chết của cô ta!”
Khi nói lời này ra,
đôi mắt màu tím xám của hắn nhắm chặt lại một chút, lại nhìn thấy khuôn
mặt Nam Cung Cẩm đầy khinh thường, như là lười nhìn thần thái của hắn,
khiến cho trong lòng hắn dấy lên một ngọn lửa nhỏ, bốc cháy hừng hực,
hắn càng thêm kiên định với quyết định của mình.
Mộ Dung Thiên
Thu không hài lòng với câu trả lời của hắn, nhíu mày nói: “Nếu cô ta
chết, chẳng phải là trẫm lãng phí thời gian rồi sao?”
Hoàng Phủ
Hoài Hàn cũng thoáng giật mình vì lời này của Mộ Dung Thiên Thu, quay
người nhìn đối phương, giọng nói lạnh như bằng vang lên: “Thiên Thu
huynh, cùng làm để vương, huynh hẳn là biết trẫm suy tính thể nào!
Thượng Quan Cẩn Duệ phải chết, trẫm cũng không thể lật lọng trước mặt
người trong thiên hạ, cho nên nếu Thượng Quan Cẩn Duệ không đến, cô ta
cũng chỉ có thể chết. Nếu không, Hoàng Phủ Hoài Hàn ta lấy gì để phục
chúng? Về phần Thiên Thu huynh, trẫm chỉ muốn hỏi một câu, chính huynh
cũng đã nói, cô ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, thú vị nên không
muốn buông tay. Nếu đã chỉ là một món đồ chơi, vậy thì sao không thể dứt bỏ được chứ? Chẳng lẽ Thiên Thu huynh muốn vì một món đồ chơi mà trở
mặt với Đông Lăng sao? Hay là Thiên Thu huynh... thật sự đã nảy sinh
tình cảm thực sự sao?”
Lời này, hiển nhiên đã kích thích Mộ Dung
Thiên Thu, hắn nhíu đôi mày kiểm lại, trong đôi mắt màu xanh lục hiện
lên vẻ suy nghĩ sâu xa, như là có chút bực bội, cuối cùng, hắn không để ý lắm nói: “Tình cảm thực sự, cho tới bây giờ trẫm cũng không biết cái gì gọi là tình cảm thực sự! Nhưng, trẫm có một yêu cầu!”
“Huynh nói đi!” Thái độ của Hoàng Phủ Hoài Hàn hợp tác lạ thường, bởi vì Mộ Dung
Thiên Thu không dây dưa ở vẩn để sinh tử của Nam Cung Cẩm, đối với hắn
mà nói, đấy đã là một sự nhượng bộ.
Mộ Dung Thiên Thu chắp hai
tay sau lưng, nhìn Nam Cung Cẩm có thâm ý khác một chút rồi nói: “Như
vậy đi, nếu Thượng Quan Cẩn Duệ đến, sau khi Hoài Hàn huynh đạt được mục đích của mình, bé con này thuộc về ta!”
Lần này, Hoàng Phủ Hoài
Hàn không dứt khoát nữa mà trầm mặc nhìn hắn. Hắn phải thừa nhận là mình có ý đồ riêng, đó là sau khi diệt trừ được Thượng Quan Cẩn Duệ, sẽ lưu
nàng lại bên cạnh mình, là yêu cũng được mà là hận cũng không sao, nhưng ở thời điểm này mà Mộ Dung Thiên Thu lại đưa ra yêu cầu như thế, đây
quả thật là chuyện hắn không nguyện ý đáp ứng.
Còn Nam Cung Cẩm
thì mặc kệ hai vị để vương kia thảo luận với nhau, nàng cũng không nói
gì, chỉ lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ, như thể người đang được thảo
luận kia không phải là mình vậy. Nhưng dưới đáy mắt nàng lại hiện lên vẻ trào phúng hết sức rõ ràng, hai tên này, căn bản coi nàng như là hàng
hóa vậy! Hoàng Phủ Hoài Hàn trầm mặc, Mộ Dung Thiên Thu cũng nhìn thấy
trong mắt, hắn cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Chỉ cần Đông Lăng
Hoàng đáp ứng yêu cầu của trẫm, việc tiến đánh Nam Nhạc, trẫm nhất định
sẽ toàn lực giúp đỡ! Sáu mươi vạn đại quân lần này, chẳng lẽ còn không
đủ chứng minh thành ý của trẫm hay sao?” Đây là dụ dỗ cộng thêm uy hiếp!
Dụ dỗ, đó là nói cho Hoàng Phủ Hoài Hàn biết, chỉ cần hẳn nguyện ý đáp ứng yêu cầu, vậy thì từ nay Đông Lăng mà muốn tiến đánh Nam Nhạc, sẽ luôn
có một minh hữu không thể phá vỡ! Nhưng nếu hắn không đáp ứng, chỉ cần
ra lệnh một tiếng, sáu mươi vạn đại quân kia sẽ rút về ngay lập tức, khi Bách Lý Kinh Hồng tới, kế hoạch này sẽ không thể thực hiện được dễ dàng như thể
Điều kiện như vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn quả thật là không
tìm được lý do gì mà từ chối! Hắn hầu như không nhìn Nam Cung Cẩm chút
nào, trực tiếp nói lời đáp ứng: “Nếu là như thế, vậy thì hợp tác vui
vẻ!” Mộ Dung Thiên Thu thấy hắn đáp ứng, cũng chỉ cười một tiếng, không
cảm thấy bất ngờ chút nào.
Đây chính là Hoàng Phủ Hoài Hàn, vĩnh
viễn đặt lợi ích quốc gia lên vị trí thứ nhất! Hoàng Phủ Hoài Hàn hẳn là cũng thích bé con kia, chí ít là bản thân hắn thấy như thế, nhưng lại
có thể tùy tiện bỏ qua... Lại nghĩ một chút đến Bách Lý Kinh Hồng, hắn
bỗng nhiên hiểu được điều gì đó. Nghĩ thể, khóe môi hắn cũng không tự
chủ được mà lộ ra một tia tiếuý.
Còn Nam Cung Cẩm, giờ phút này
lại cười lạnh một tiếng, âm thanh vang lên trong đại điện này cực kỳ rõ
ràng. Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng liếc tới rồi nói với nàng: “Ngươi
cười cái gì?”
Nam Cung Cẩm hiện nay nói không nên lời, nhưng lại
dùng khẩu hình nói chậm rãi: “Ta đang cười, có người nói hắn thích ta,
muốn nghênh ta vào cung làm phi, dùng lễ nghi Hoàng hậu để đón. Bây giờ
ta quả thật là thấy khâm phục cho khả năng dự đoán của mình, nếu không
thì không biết mình sẽ bị bán bao nhiêu lần!”
Lời này, không thể
nghi ngờ gì là như một cái tát lên mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, khiến khuôn
mặt lạnh lùng của hắn hiện lên vẻ tức giận. “Bởi vì ngươi không phải là
người phụ nữ của trẫm, cho nên trẫm không cần phải để ý!” Lời này, ý tứ
rất rõ ràng. Bởi vì nàng không phải là người phụ nữ của hắn, cho nên cho dù có giao nàng cho Mộ Dung Thiên Thu, thì đó cũng chỉ là một cuộc giao dịch giữa hai quốc gia, không liên quan gì đến việc làm đế vương hay là mặt mũi đàn ông cả.
Hắn nói như thế, Nam Cung Cẩm cũng chỉ hừ
lạnh một tiếng, không nói một lời. Ý tứ lại hết sức rõ ràng, cho dù mình có thật sự là người phụ nữ của hắn, vì đại nghiệp thiên thu của hắn,
nàng tin chắc hắn cũng sẽ không chút do dự mà tự tay dâng mình ra! Một
người đàn ông như thế, vĩnh viễn đều coi thiên hạ nặng hơn tình yêu,
trước mặt giang sơn, bất kỳ tình cảm gì cũng chẳng là gì trong lòng hắn! Mộ Dung Thiên Thu nhìn những gợn sóng trên dòng nước xiết giữa hai
người này, chỉ cảm thấy thú vị, mãi mãi chỉ là một từ như thể. Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nàng nữa. Trong
lòng hắn, tất cả những chuyện hắn làm, tuyệt đối không gọi là sai lầm,
đây chẳng qua chỉ là mỗi người theo đuổi một lý tưởng khác nhau! Hắn
nhìn Mộ Dung Thiên Thu một chút, rồi lạnh nhạt nói: “Vậy thì Thiên Thu
huynh, cô ta...”
“Trẫm chỉ tạm đặt ở đây mấy hôm, Hoài Hàn huynh
không ngại chứ? Yên tâm, trẫm sẽ trông coi cô ta!” Mộ Dung Thiên Thu
cười nói. Hoàng Phủ Hoài Hàn gật nhẹ đầu, cũng không phải hắn tin Mộ
Dung Thiên Thu có thể giúp hắn trông coi, mà cho dù có không trông coi,
Mộ Dung Thiên Thu cũng nhất định có thể đền bù tương ứng cho hắn, nếu
không thì hắn sẽ không cho đối phương có khả năng còn sống rời khỏi Đông Lăng, cho nên hắn rất yên tâm! “Vậy thì trẫm đi về trước, nếu Thiên Thu huynh có cần gì, cứ nói với hạ nhân một tiếng!”
“Hoài Hàn huynh yên tâm, cho dù trẫm có thể nào cũng không bạc đãi bản thân mình!” Mộ Dung Thiên Thu cười rất vui vẻ.
Hoàng Phủ Hoài Hàn cười theo lễ tiết rồi phất tay áo đi ra ngoài. Từ khi vào
cửa, đến khi ra ngoài. Hắn đều coi Nam Cung Cẩm như hàng hóa, như điều
kiện để trao đổi mà dễ dàng như trở bàn tay đưa ra ngoài, hắn đều không
lộ ra bất cứ biểu hiện không nỡ nào. Thậm chí là không có biểu hiện gì
khác lạ, đi ra khỏi cửa, khóe môi lạnh lẽo của hắn lại nhếch lên, đồng ý với Mộ Dung Thiên Thu thì có làm sao? Chỉ cần thống nhất được thiên hạ, cô ta sớm muộn gì cũng là của hắn! Chẳng qua chỉ mấy năm, hắn chờ được!