Mộc Nguyệt Kỳ chống cằm, môi khẽ mỉm cười, nhìn người đàn ông đã được băng bó trên giường.
""Ngày đó, cuối cùng nàng cũng phá được hết huyệt đạo, lao ra ngoài đuổi theo. Nhưng, đập vào mắt nàng, chính là cảnh hắn bị hàng vạn mũi tên xuyên
qua tim kia! Cảnh tượng đó, khiến cả người nàng gần như sụp đổ! Sau đó,
nàng liền trông thấy một nhát kiểm kia1của Nam Cung Cẩm, điên cuồng đâm
về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngay sau đó, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Trong lúc hỗn loạn, nàng đưa thi thể của hắn ra ngoài. Khi đó, hắn đã là thi
thể rồi nhỉ? Bởi vì đã không có một chút hô hấp nào dù là yếu ớt. Nhưng, nàng lại không cam tâm và cũng không từ bỏ. Nàng mải miết cũng hắn
đi,8từ hoàng thành Đồng Lăng, từng bước từng bước đến Thiên Sơn tìm Vô
Ưu Lão Nhân. Nàng biết, trong thiên hạ này, ngoại trừ Vô Ưu Lão Nhân ra, thì không ai có thể cứu hắn. Chỗ ở của Vô Ưu Lão Nhân rất dễ tìm, nhưng ông ta đã biết ý định của nàng nên đóng cửa không tiếp. Trong trời
tuyết buốt giá, nàng ôm thân thể của hắn, quỳ2sáu ngày sau đêm trước cửa động phủ của Vô Ưu Lão Nhân, quỳ đến toàn thân đóng băng, mãi cho đến
khi nàng nghĩ là mình sắp đi cùng hắn đến thế giới bên kia thì cánh cửa
kia cuối cùng cũng mở ra. Sau khi Vô Ưu Lão Nhân mở cửa ra, thấy nàng,
chỉ trầm giọng thở dài: “Ngươi tội tình gì mà phải thế này!”
“Vô
Ưu Lão Nhân, cầu4xin ngài mau cứu hắn!” Nàng quỳ rạp trên mặt đất, đau
khổ cầu khẩn. Vô Ưu Lão Nhân thở dài một hơi rồi nói: “Ngươi phải biết
rằng, trong số mệnh của Thượng Quan Cẩn Duệ, đã chú định có một kiếp
này! Mà hắn cũng thật sự chỉ có thể sống được cho tới bây giờ, ngươi
cưỡng cần thế này, đó là chống lại mệnh trời!”.
“Vì chàng, kể cả
có chống lại mệnh trời thì đã sao? Ta không sợ! Có kiếp nạn gì, một mình ta gánh chịu!” Vì hắn, nàng còn làm ít chuyện như vậy hay sao? Phụ thân nàng là trung thần lương tướng Đông Lăng, thanh danh cả đời, toàn bộ
đều bị hủy bởi tay nàng. Hiện nay chẳng qua chỉ là chống lại mệnh trời,
nàng cần phải để tâm hay sao? Vô Ưu Lão Nhận thấy nàng kiên quyết như
vậy, nhưng vẫn còn do dự, ông ta mà giúp nàng, tất nhiên cũng sẽ bị ông
trời khiển trách. Nhưng cứ như thế này trơ mắt nhìn người chết đi tại
của nhà mình mà không cứu, trong lòng ông ta cũng có chút không đành
lòng. Ông ta thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Cô nương, cho dù là dung mạo
của ngươi, hay là tài nghệ của ngươi, không khó để tìm được một người
đàn ông tương xứng. Sao cứ nhất định phải cố chấp như thế?”
“Đối
với ta, không phải chàng thì không được! Nếu như không cứu được, ta cũng chỉ có một con đường chết mà thôi! Cầu xin ngài mau cứu chàng đi!”
Vô Ưu Lão Nhân bị một câu nói này của nàng khiến cho kinh sợ, chợt nhớ tới lúc mình còn trẻ, cũng có một người con gái, nói nếu không phải mình
thì không được. Nhưng ông ta vì tu đạo mà từ bỏ nàng ta, nàng cũng quả
nhiên là người cương liệt, nhảy từ trên vách đá xuống, rơi đến thịt nát
xương tan, đó vẫn luôn là một nỗi hối hận lớn trong cuộc đời ông ta. Cho nên hiện nay nhìn Mộc Nguyệt Kỳ, ánh mắt ông ta cũng không khỏi trở nên sâu hơn: “Nếu như cứu hắn, mà phải dùng mạng của ngươi để đổi thì sao?”
“Ta cam nguyện!” Ba chữ này, nàng nói không chút do dự! Nàng biết, Vô Ưu
Lão Nhân sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp! Nếu không thì ngay
ngày đầu tiên nàng tới, ông ta đã nói là mình không có cách nào. Chứ
không phải đợi đến ngày hôm nay mới ra ngoài!
Cân mạng của nàng thì có làm sao? Cho dù nàng chết đi, nàng cũng không muốn sống một thân một mình mà không có hắn!
Vô Ưu Lão Nhân hiển nhiên cũng bị thái độ của nàng làm cho cảm động, đột
nhiên nghĩ tới chuyện bản thân mình cầm Vong Ưu Thủy đưa cho Hoàng Phủ
Hoài Hàn, ám chỉ cho đối phương khiến cho Nam Cung Cấm uống, lập tức cảm thấy có chút áy náy! Người đàn ông này, cũng là người mà Nam Cung Cẩm
muốn cứu. Nghĩ thể, ông ta thở dài một hơi, cả người phảng phất như già
đi mấy tuổi, đối nghịch lại mệnh trời, chỉ sợ sau này ông ta muốn đắc
đạo thành tiên cũng khó hơn! Nhưng ông ta vẫn vung tay áo lên, đi vào
động phủ, cũng ra hiệu cho Mộc Nguyệt Kỳ theo vào.
Mộc Nguyệt Kỳ
vui mừng trong lòng, vội khiêng hắn tiến vào trong... Vô Ưu Lão Nhân
chẳng qua cũng chỉ dọa nàng mà thôi, thực ra cũng không cần mạng của
nàng. Ông ta chỉ đưa hắn vào trong một cái hồ, rồi dùng kết giới khóa
lại, ngâm mấy ngày. Cũng nói cho nàng, đó là ao tẩy tủy, một vạn người
đi vào, chỉ có một người có thể còn sống đi ra, những người khác bị hóa
thành một vũng máu. Bây giờ cũng chỉ có thể thử một lần mà thôi.
Cuối cùng, sau khi ngồi ngoài kết giới mấy ngày, hắn cũng đã có hô hấp lại, được Vô Ưu Lão Nhân đưa ra ngoài.
Đang mải mê suy nghĩ, nàng chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên. Mộc Nguyệt Kỳ quay đầu nhìn lại, chính là Vô Ưu Lão Nhân. Ông ta chậm
rãi đi tới, xem mạch cho Thượng Quan Cẩn Duệ, sau đó gật nhẹ đầu: “Có lẽ không có vấn đề gì, thương tích trên người hắn quá lớn, cho nên cần ao
tẩy tủy để thoát thai hoán cốt. Nhưng người phải có sự chuẩn bị, thoát
thai hoán cốt, chẳng khác nào là chuyển thể trùng sinh. Cho nên sau khi
hắn tỉnh lại, sẽ quên đi tất cả kiếp này!”
Nói xong, giọng nói của ông ta cũng rất suy yếu, cãi lại mệnh trời, tự nhiên là có tổn hại đối với tu vi của ông ta.
Ông ta vừa nói xong, Mộc Nguyệt Kỳ cũng không có kinh ngạc hay khó chịu như trong dự đoán của ông ta, ngược lại còn vô cùng cao hứng. Quên đi cũng
tốt, quên đi hết rồi, sau này trong lòng của hắn sẽ không còn có nhiều
trách nhiệm không thể dứt bỏ được nữa. Như là hắn đã nói, nếu có kiếp
sau, nhất định sẽ coi nàng là trách nhiệm duy nhất trong lòng, hiện nay, cuộc đời của hắn coi như là trống rỗng, là một cơ hội để nàng lấp đầy,
sao nàng có thể không cao hứng được chứ?
“Ta đã biết rồi, đa tạ ngài!” Mộc Nguyệt Kỳ thật sự cảm kích Vô Ưu Lão Nhân.
Sau khi Vô Ưu Lão Nhân im lặng hồi lâu, ông ta lắc đầu nói: “Không cần phải nói lời đa tạ!” Đây cũng là việc ông ta nợ Nam Cung Cẩm, từ lúc bố trí
để ép cho nàng ở lại Tây Võ, cho tới chuyện Vong Ưu Thủy gần đây, trong
lòng ông ta đúng là có cảm giác mắc nợ. Hiện nay giúp nàng cứu được...
ca ca của nàng, hẳn cũng là việc nên làm, đúng không? “Hôm nay hắn sẽ
tỉnh, sau khi tỉnh, các người liền đi đi thôi!” Vô Ưu Lão Nhân nói xong, liền quay người rời đi, không cho Mộc Nguyệt Kỳ cơ hội đáp lời. Mộc
Nguyệt Kỳ đang muốn nói gì thì lúc này, Thượng Quan Cẩn Duệ đang nằm
trên giường bệnh chợt đổi sắc mặt! Hắn cảm thấy rất đau, đau thầu xương
cốt, đau đến tận cốt tủy! Phảng phất như toàn bộ thân thể đều bị xé nát! Đến mức mà cả khuôn mặt hắn co rúm cả lại.
Trong đầu hắn chỉ có
một màu đen kịt, trong màu đen đó lại có ảo giác ẩn hiện, trong ảo giác, hắn thấy một trận chém giết máu me, một con gấu đen to đang lao về phía hắn, mà một thanh niên lại ném mình về phía con gấu đen, mục đích để
cứu một đứa trẻ khác trạc tuổi như mình.
Hắn thấy một đôi mắt màu xanh da trời, sóng mắt như một dòng nước chảy, ôn nhu như khiến người ta muốn chết chìm trong đó.
Hắn lại thấy một căn phòng trúc, giấu giữa rừng hạnh, một người đàn ông áo
lam chắp bút cười khẽ, một cô gái áo tím ôm đàn gảy nhẹ.
Nhưng,
hắn lại chợt trông thấy ngàn vạn mũi tên nhọn bắn tới, cảm giác đau nhức kịch liệt, hung hăng kích thích hắn, khiến cho cả người hắn hoàn toàn
tỉnh lại! Sau khi tỉnh, hắn ngồi bật từ trên giường dậy! Mộc Nguyệt Kỳ
thấy thể, thoáng giật mình, sau đó vô cùng vui mừng, vội vàng nói:
“Chàng đã tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Thượng Quan Cẩn Duệ sửng sốt một chút, lắc mạnh đầu, nhưng lại cảm thấy đầu óc mình trống rỗng! Cố gắng tìm tòi thật lâu, nhưng không tìm lại được cái gì. Nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, vừa thấy mặt nàng, cả người hắn đã cứng ngắc cả lại, nhíu đôi mày đẹp lại, bỏ qua
câu hỏi của nàng, vô cùng băn khoăn nói: “Cô nương, có phải chúng ta đã
gặp nhau rồi hay không?” Vì sao lại nhìn quen mặt như thế? Hoặc có thể
nói là, quen mặt như là từ kiếp trước khắc vào trong lòng hắn, thế nhưng trong đầu hắn lại không có chút ấn tượng nào. Mộc Nguyệt Kỳ nghe thể,
tâm trạng rất tốt, cười vô cùng vui vẻ, duỗi một bàn tay ra trước mặt
hắn lắc lắc vài cái, sau đó tuyên bố quyền sở hữu: “Thượng Quan Cẩn Duệ, người cứu chàng lần này, là ta! Chàng nhất định phải báo đáp ân tình
của ta cho tử tế đấy!”
Hắn tận tâm tận lực như thể đối với vương
triều Nam Cung, vì mẫu thân của Nam Cung Cẩm cứu được hắn. Hiện nay
người cứu hắn là mình, sau này có phải là trong lòng hắn chỉ có một
trách nhiệm là nàng hay không? Còn trách nhiệm đối với Nam Cung gia kia, cái chết kia, coi như là đã trả hết rồi. Cái mạng hiện nay của hắn,
trọn vẹn, từ đầu đến cuối, chỉ là do một mình nàng cứu về!
Nàng
vừa nói xong, Thượng Quan Cẩn Duệ bất giác cảm thấy rất muốn cười, sau
đó hắn cũng cười thật. Nụ cười này thắp sáng vẻ phong thần tuấn lãng của hắn. Vừa nhìn thấy nụ cười này, đã phảng phất như thấy tia nắng giữa
trời, khiến cho lòng người ấm áp. Một chớp mắt sau đó, lại tựa như là
gió xuân mơn mởn, vô cùng dễ chịu.
Nụ cười như thế, nàng vốn cho
là cả đời mình đều không thấy được, hiện nay lại được nhìn thấy, bỗng
nhiên khiến nàng cảm thấy sống mũi cay cay. “Vậy, không biết cô nương hy vọng tại hạ báo đáp thế nào?” Giọng nói này vô cùng ôn nhu, giống như
tiếng nước suối chảy trong núi, chậm rãi đập vào vách đá, vô cùng du
dương, khiến cho người nghe say mê hết cả tim gan. Đôi mắt như mặc ngọc
kia ẩn chứa ý cười, rất hứng thú nhìn nàng.
Ánh mắt hắn sáng rực, bỗng nhiên khiến Mộc Nguyệt Kỳ không được tự nhiên. Nàng hơi quay đầu
đi, sắc mặt có chút đỏ lên. Nhưng nàng vẫn rất cứng cổ nói: “Hy vọng
chàng lấy thân báo đáo, để đáp tạ ơn cứu mạng của ta.” Thốt ra lời này
xong, trong nháy mắt nàng cảm thấy gương mặt mình như bốc cháy vậy,
trong lòng thầm khinh bỉ chính mình. Quả nhiên là tiếp xúc với Nam Cung
Cẩm quá lâu, nên mấy lời mất hết thể diện này nàng cũng có thể nói ra
được!
Thượng Quan Cẩn Duệ nghe lời này xong, lại thấy sắc mặt
nàng ửng đỏ, không chỉ cảm thấy lạ lùng, mà còn cảm thấy mười phần thú
vị, vì thế cũng nửa đùa nửa thật nói: “Cô nương, tại hạ là một người vô
cùng nghiêm túc, cũng là
một người vô cùng có trách nhiệm. Đương
nhiên tại hạ hy vọng bạn đời của mình cũng có trách nhiệm như thế. Cho
nên nếu như thật sự lấy thân báo đáp cô nương, cô nương nhất định phải
toàn tâm toàn ý với tại hạ, cũng phải thương yêu tại hạ hết mực mới
được.”
Hắn vừa nói xong câu này, toàn thân Mộc Nguyệt Kỳ đều
choáng váng! Chỉ muốn đập một gậy cho hắn chết luôn đi thôi. Nàng cũng
không ngờ người này lại có thể nói ra lời vô sỉ đến thế! Cái gì mà còn
phải hết mực thương yêu hắn chứ?
Nhưng, nàng nhanh chóng hiểu ra
được, sở dĩ Thượng Quan Cẩn Duệ sống rất khép kín, luôn cười rất giả tạo theo thói quen, chẳng qua chỉ là vì trên lưng hắn đang gánh rất nhiều
chuyện không vui, bất hạnh từ khi còn bé, sau khi lớn lên thì trên vai
lại là trách nhiệm nặng nề, khiến cho hắn khó có thể có một lần cười
thật lòng, tính cách tự nhiên sẽ càng ngày càng khép kín, khiến cho
người khác nhìn không thấu. Hiện nay hẳn đã quên hết những chuyện kia
không còn một mảnh nào, đương nhiên sẽ khôi phục lại được bản tính lúc
đầu của hắn.
Suy nghĩ thông suốt được điều này, những câu nói kia của hắn, Mộc Nguyệt Kỳ thật sự không biết nên trả lời thế nào. Ngược
lại, sắc mặt nàng càng ngày càng đỏ hơn... Tiếp xúc với Nam Cung Cẩm
nhiều, nàng trở nên càng ngày càng phóng khoáng hơn là một chuyện, nhưng thực chất bên trong bản chất nàng vẫn là một tiểu thư khuê các. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của nàng, Thượng Quan Cẩn Duệ bỗng nhiên cười phá
lên, cúi đầu nhìn xuống, thấy tay của hai người đang nắm lấy nhau, chắc
là trong lúc hôn mê, nàng lo lắng nên nắm lấy tay mình. Trong đầu hắn
khẽ lóe sáng, hắn tỏ vẻ khó xử mà nói: “Cô nương và tại hạ đã có tiếp
xúc da thịt thế này, tại hạ không chịu trách nhiệm tựa như cũng không
được!”
Tiếp xúc da thịt?! Mộc Nguyệt Kỳ sững sờ, cũng nhìn thấy
tay của hai người đang nắm lấy nhau, mặt nàng chợt đỏ bừng lên, vội vàng rút tay về, quay người đi ra ngoài, đỏ mặt nói mạnh miệng: “Hừ! Muốn
chịu trách nhiệm với ta sao? Còn phải xem xem tâm trạng của bà đây có
vui vẻ hay không đã nhé!”
Thượng Quan Cẩn Duệ lại khẽ giật mình,
nhìn bóng lưng của nàng, lại nghĩ đến lời kia, cuối cùng lại cười, cười
vô cùng thoải mái. Hắn đứng dậy đi theo: “Lấy vợ, đương nhiên phải tốn
chút tâm tư, tại hạ sẽ tìm cách để tâm trạng của cô nương sớm ngày vui
vẻ!” Thực ra hắn cũng không biết tại sao mình lại như thế, nhưng, nhìn
nàng đúng là rất quen thuộc. Nhất là còn có thể nghe được một câu quanh
quẩn trong đầu... Kỳ Nhi, nếu có kiếp sau, ta sẽ cưới nàng làm vợ. Hắn
cũng không biết là ai nói lời này, nhưng lại cảm thấy... Chắc chắn là
không thoát được liên quan đến mình và nàng.
Ba năm sau, trong
thiên hạ xuất hiện một thương nhân rất khéo léo tài ba, tên là Thượng
Quan Tử Ngôn, hắn kinh doanh khắp thiên hạ, bên môi luôn nở nụ cười nhẹ
ôn nhã, nhưng kể cả trong lúc cười nhạt, cũng tính kể người ta dễ như
trở bàn tay. Thế nên, mọi việc trên thương trường đều thuận lợi, cuối
cùng, sau mấy năm rèn đúc, hắn trở thành phú thương nổi danh nhất thiên
hạ. Cùng với Mị gia ở Tây Võ, trở thành hai đại long đầu trong giới kinh doanh.
Trong ba năm này, đã từng có người nhận nhầm hắn là
Thượng Quan Cần Duệ năm đó bị vạn tiễn xuyên tâm, nhưng, cuối cùng mọi
người đều bỏ qua suy nghĩ này. Cái chết của Thượng Quan Cẩn Duệ, người
trong thiên hạ đều thấy rõ ràng, vạn tiễn xuyên tâm, sao còn có cơ hội
sống sót? Vậy nên không có khả năng hắn lại xuất hiện ở chỗ này! Lại
thêm có nghe đồn hắn là con của Quảng Lăng Vương Bắc Minh, sự giống nhau này, liền cũng chỉ được coi là thần thái giống nhau mà thôi.
Còn vị phú thương đệ nhất thiên hạ này, mặc dù vơ vét của cải không ngừng
phút nào, nhưng lại tựa hồ như không có yêu thích gì đối với vàng bạc.
Mỗi ngày đều đuổi theo một cô gái áo tím để cầu hôn, ròng rã ba năm,
thực hiện không biết mệt. “Kỳ Nhi, lần này chúng ta du lịch núi tuyết,
lần sau là chỗ nào?” Nàng nói nàng muốn đi khắp thiên sơn vạn thủy, hắn
tự nhiên là vui vẻ đáp ứng, cho nên luôn thỉnh thoảng cùng nàng đi khắp
thiên hạ. Nhưng hắn cũng mơ hồ nhớ là, mình có vẻ như đã từng đáp ứng ai đó cùng đi khắp thiên hạ, cho nên chuyến du lịch này, hắn cũng càng cảm thấy là lẽ đương nhiên hơn.
Mộc Nguyệt Kỳ lạnh lùng liếc hắn một chút: “Lần sau vẫn còn muốn đi cùng ta sao? Ta nói này, suốt ngày chạy
loạn khắp nơi với ta, chàng không có việc gì làm sao?” Nàng cũng không
biết tên này như thế nào, sau khi rời khỏi Thiên Sơn, hắn liền bắt đầu
yêu kinh doanh, mà tính tình khéo léo và nụ cười ôn nhã nơi khóe môi
hắn, thêm vào đó là sự thông minh tài trí, đúng là cực kỳ thích hợp để
làm chuyện này. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, hắn đã hoàn thành rất nhiều
phi vụ kinh doanh mà kể cả các thế gia thương nghiệp mấy đời cũng không
hoàn thành được.
Nhưng từ khi hắn bắt đầu bước chân lên con đường này, cho dù có bận rộn thế nào, cũng chỉ cần nàng muốn ra ngoài chơi,
hắn liền nhất định buông hết mọi chuyện xuống, để đi theo nàng. Hiện nay sản nghiệp đã lớn mạnh, hắn cũng có thể giao mọi chuyện cho người khác
làm, nhưng dù sao cũng có một số việc cần đích thân hắn xử lý, vậy mà
lại cứ chạy theo nàng khắp thiên hạ thế này, không sợ có rủi ro sao?!
Thượng Quan Cẩn Duệ quơ quơ chiếc quạt xếp thủy mặc trên tay mình, cười khẽ
rồi nói: “Kỳ Nhi ở nơi nào, ta liền ở nơi đó! Lúc trước nàng đã cứu ta,
cũng không thể cứu xong rồi mặc kệ được. Nàng phải biết rằng, nàng đã
cứu ta, ta chính là trách nhiệm của nàng, nàng cần phải chịu trách nhiệm với ta cả đời này!”
Khóe miệng Mộc Nguyệt Kỳ hung hăng co quắp
mấy lần, đây là cái lý lẽ gì thế? Nàng vốn cho là mình cứu được hắn, hắn liền sẽ coi nàng trách nhiệm duy nhất trong lòng hắn, giờ sao lại biến
thành trách nhiệm của nàng rồi?! Phi phi! Trách nhiệm gì mà lộn xộn thế, chính nàng cũng bị quấy cho choáng váng rồi!
“Hừ!” Mộc Nguyệt Kỳ hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến. “Ta ôm tiền tài toàn thiên hạ,
mong nàng làm vợ, nàng cũng không chịu đồng ý. Thế thì phải làm thế nào
mới được chứ!” Thượng Quan Cẩn Duệ bắt đầu thở ngắn than dài. Thực ra
hắn kinh doanh, chẳng là là vì nàng muốn du lịch khắp thiên hạ, việc bôn ba bốn phía này, tự nhiên là mệt mỏi. Nhưng nếu có rất nhiều tiền, vậy
thì khác rồi, cho dù là ở đâu, cũng có thể ăn uống tốt nhất, dùng đồ tốt nhất, tự nhiên cũng không phải khổ sở khi phiêu bạt.
Nhưng,
trong mơ hồ, hắn vẫn nhớ dường như có người rất yêu thích tiền bạc.
Nhưng cụ thể là ai, hắn lại không nhớ ra được. Ngay lúc này, một đứa bé
đầu củ cải khoảng hai tuổi ngửa đầu nói: “Cha, ngài mau bắt mẫu thân
sinh tiếp một muội muội đi, nàng đã đồng ý rồi mà!”
“Bốp!” Mộc
Nguyệt Kỳ đập một tay lên đầu tiểu tử thổi kia, chỉ hận rèn sắt không
thành thép mà nói: “Con nói lung tung cái gì đấy, tuổi còn nhỏ mà không
học cái tốt!” Nàng là con gái thế gia, đương nhiên là không hy vọng con
của mình không được giáo dục như thế.
Thượng Quan Tử Phong bị đập một cái, ấm ức sờ cái đầu nhỏ của mình, không nói thêm gì nữa. Đứa nhỏ
này, là do một ngày, nàng bị tên đàn ông xấu xa này chuốc cho vài chén
rượu, sau đó... Sau này hắn muốn thành thân với nàng, nhưng vì nàng bị
tính kế như thế, nên càng không muốn đồng ý! Năm đó mình đi theo mông
hắn ăn biết bao nhiêu đau khổ, vật đổi sao dời, hiện nay tự nhiên cũng
không thể tùy tiện đồng ý với hắn dễ dàng thể được! Những đứa con mà
mình hoài thai mười tháng, cùi chỏ lại luôn ngoặt ra bên ngoài!
Thượng Quan Cẩn Duệ nghe thế, cũng vô cùng cao hứng, sờ đầu con trai vô cùng
tán thưởng, giọng nói ôn nhu chậm rãi vang lên: “Phong Nhi rất là có tầm mắt!” Mộc Nguyệt Kỳ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Thượng Quan
Cẩn Duệ bất đắc dĩ đuổi theo, xem ra con đường mình phải đuổi theo vợ
con mình còn dài dằng dặc! Thượng Quan Tử Phong hấp tấp chạy theo sau
bọn họ: “Cha, khi nào chúng ta đi gặp tổ phụ và tổ mẫu?” Tổ phụ và tổ
mẫu này chính là vợ chồng Quảng Lăng Vương. Lúc trước bọn họ đến nhận
hắn, hắn không có chút ấn tượng nào, nhưng không biết tại sao, lại vô
cùng bài xích, cho nên cũng không quá nhiệt tình. Nhưng hai người già
này lại cực kỳ yêu quý đứa cháu nội bảo bối đó, hầu như là xin gì được
nấy, cho nên Thượng Quan Tử Phong rất thích bọn họ!
“Chờ tới khi nào mẫu thân người đồng ý gả cho cha!” Thượng Quan Cẩn Duệ bất đắc dĩ than thở.
Khuôn mặt nhỏ của Thượng Quan Tử Phong nhăn như bị, nói với theo bóng lưng
Mộc Nguyệt Kỳ đang chạy như bay: “Mẫu thân, khi nào thì ngài gả cho cha? Ngài mà không gả, con sẽ giới thiệu vợ khác cho cha đấy!” “Bốp!” Lại
một cú đập nữa lên đầu nó! Mộc Nguyệt Kỳ lập tức cảm thấy tức nghẹn, đứa nhỏ này, sao lại không đứng về bên mình chút nào thế? Nàng sa sầm mặt
xuống nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ: “Dạy hư trẻ con, còn cấu kết với con
trai đối phó ta, chàng giỏi lắm! Rất giỏi! Sau này hai cha con các người tự mà sống với nhau, đừng tới tìm ta!”
“Ôi! Nương tử, ta sai rồi...”
“Ai là nương tử của chàng?!” Nàng hừ lạnh đầy khinh thường.