Giải quyết xong xuôi vụ án, tôi đến viện điều dưỡng tâm thần thăm Lôi Ngạo
Dương và Mạch Tiểu Kiều. Tình hình của Lôi Ngạo Dương khá hơn trước một
chút nhưng vẫn còn hơi hung bạo nên bị các bác sỹ và y tá đã dùng dây
vải trói vào chân giường. Lúc tôi đến trước giường, cậu ta liền mở miệng chửi bới và đòi tôi cởi trói ra cho mình, còn bảo mình đã học được phép thần thông của Điệp tiên, nếu không cởi trói cậu ta sẽ hành hạ tôi đến
sống dở chết dở.
Hộ lý chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ta cho tôi
biết, dù bất kỳ ai đến gần cậu ta cũng bảo đã học được phép thần thông,
có thể hô mây gọi gió, sai khiến quỷ dữ, thậm chí cả lên trời xuống đất, không có gì là không biết. Hôm qua, cậu ta còn bảo mình đã đánh nhau
với Đấu chiến thắng phật Tôn Ngộ Không ba trăm hiệp mà vẫn bất phân
thắng bại, hẹn nhau hôm nay đánh tiếp. Xem ra, bệnh tình của cậu ta
không thể chữa khỏi được rồi.
Cha mẹ Mạch Tiểu Kiều từ quê lên
chăm sóc cô, nhưng hai thân già đó chỉ có thể lặng lẽ nhìn con gái nằm
co quắp ở đầu giường qua cửa kính trên tường mà khóc thầm, bởi vì ngay
cả họ khi đến gần cũng sẽ khiến cô gào thét mãi không thôi.
Tôi
trao một tấm thẻ ngân hàng vào tay cha Mạch Tiểu Kiều, đó là điều duy
nhất tôi có thể làm được. Đương nhiên tấm thẻ này không phải của tôi mà
chủ của nó vốn là Sử Mân Trạch... Có lẽ, tôi nên gọi là Mạch Mân Trạch
được rồi. Có thể hắn đã thấy hối hận, trả thù thành công không những
không cởi bỏ được xiềng xích trong lòng hắn mà trái lại còn đeo thêm một xiềng xích nữa. Điều hắn thực sự cần không phải là cảm giác thích thú
vì trả được thù mà là sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ.
Hai
"Vụ án này đúng là đã gây ra không biết bao nhiêu phiền toái!" Lương Chính
trình hồ sơ vụ thảm án ở trường Đại học Vật lý công nghiệp lên Giám đốc
Lương, tiếp theo liền báo cáo kết quả xử lý:
Trần Kim Hỷ đã thừa
nhận tội giết Hồng Sâm và giúp Sử Mân Trạch giết người, cả hai tội này
đều là phạm tội ở mức độ nghiêm trọng, xem xét việc hắn chỉ là bị người
khác xui khiến, hơn nữa đã tích cực phối hợp giúp đỡ công tác điều tra
nên áp dụng tình tiết giảm nhẹ, xử mười năm tù giam.
Qua điều
tra kỹ lưỡng đã khẳng định những hiện tượng khác thường ở Sử Mân Trạch
như sau lưng mọc lông trắng, có khả năng chết giả và sức mạnh hơn người
bình thương hàng chục lần đều là hiện tượng lại giống, hoàn toàn không
có liên quan gì đến cái gọi là Điệp tiên. Hắn đã thừa nhận tất cả mọi
tội ác giết người, hiếp dâm, xúi giục giết người, bắt giữ người bất hợp
pháp... Căn cứ theo pháp luật bị kết án tử hình, lập tức thi hành án.
Lương Chính trầm tư giây lát rồi bỗng nhiên đưa ra ý kiến: "Chúng ta có
nên liên hệ với Sở Giáo dục không nhỉ? Dù sao vụ án này cũng bắt nguồn
từ sự thiếu hiểu biết của cha mẹ Sử Mân Trạch."
Thế rồi Giám đốc
sở lại cất tiếng thở dài: "Theo tôi coi như xong đi, tài liệu giáo dục
bây giờ vẫn không khác gì so với hồi chúng ta đi học, các quý ông ở Sở
Giáo dục chắc không thảnh thơi mà sửa đổi tài liệu đâu. Chúng ta hãy cứ
làm tốt việc mình cần làm đi!" Nói xong giao một cặp hồ sơ cho đối
phương.
"Trụ sở Nhật Báo liên tiếp xảy ra hiện tượng ma quỷ..."
Lương Chính đọc xong liền mỉm cười hiếu thắng, "Vụ án này nhất định sẽ
rất thú vị đây!"
Hồ Sơ Các Vụ Án Thần Bí
Đứa Trẻ Sơ Sinh Có Lông Trắng Kỳ Quái
Trên mạng lan truyền câu chuyện như sau: ở Đài Loan từng có 12 sinh viên đại học xuống tầng hầm mời điệp tiên, kết quả gặp phải quỷ đầu lâu gây ra
thảm kịch bảy người chết năm người phát điên. Có thể một bộ phận độc giả sẽ cho rằng quyển này lấy nguyên mẫu từ câu chuyện đó, Cầu Mỗ (tác giả
tự xưng) cũng không phủ nhận đúng là có được ít những gợi ý từ câu
chuyện này, nhưng không lấy đó làm nguyên mẫu.
Nguyên mẫu của câu chuyện này là do một người bạn trên mạng tên là Kiều Mạch cung cấp, để
khích lệ, nhân vật chính Mạch Tiểu Kiều trong quyển này lấy tên từ tên
trên mạng của cô.
Câu chuyện Kiều Mạch kể với Cầu Mỗ thật ra còn
kỳ dị hơn trong câu chuyện. Kiều Mạch đã được đồng nghiệp kể lại, nhân
vật chính trong truyện là bác của đồng nghiệp này. Câu chuyện bắt đầu từ việc bác gái của cô bạn Kiều Mạch sinh người con trai đầu. Con trai cả
của họ vừa ra đời trên lưng đã mọc lông trắng, tất nhiên không đáng sợ
đến nỗi mọc thành hình chiếc đầu lâu như trong truyện nhắc đến mà là mọc thẳng theo sống lưng kéo dài từ gáy cho đến tận mông, trông giống như
hàng lông mày màu trắng. Người bác cho rằng đó là yêu quái hiện hình,
cảm thấy vô cùng sợ hãi nên muốn giết chết. Nhưng đứa trẻ lông trắng kỳ
quái này cho dù bị dìm xuống nước cũng không chết khiến người bác đành
dằn lòng lấy đá đập chết. Người cha lấy đá đập chết đứa con trai vừa mới sinh, tình tiết này quả là đáng sợ! Cầu Mỗ cũng cảm thấy sợ, thậm chí
không dám viết vào tiểu thuyết, mặc dù đây lại là sự việc có thật.
Sự việc tiếp sau đó khá "mê tín", vì thế Cầu Mỗ không đưa vào trong
truyện. Đoạn sau kể như thế này: "Sau khi sinh người con trai cả đó được hai mươi năm thì bác gái qua đời, mấy năm sau bác trai bị trúng gió hôn mê gần mười ngày, lúc tỉnh dậy kể cho bạn bè họ hàng thân thích một câu chuyện vô cùng hoang đường."
Ông ấy kể rằng: Sau khi hôn mê bị
quỷ dữ bắt xuống địa ngục, và cùng bị hỏi tội trong điện của Diêm Vương
với người vợ đã chết mấy năm trước. Ông ấy đã nhìn thấy đứa con trai
đầu, cũng tức là đứa trẻ có lông trắng kỳ quái trên lưng vẫn trong hình
hài vừa mới chào đời nhưng lại có thể nói được. Đứa trẻ kỳ quái tố cáo
với Diêm Vương rằng mình bị cha ruột lấy đá đập đến nỗi chết oan, yêu
cầu Diêm Vương trừng trị. May mà người vợ nhận tất cả tội lỗi về mình
nên ông ấy mới có thể trở về dương gian, nếu không chắc đã mất mạng
trong lần trúng gió này rồi. Đứa trẻ kỳ quái kiện không được liền tức
giận bảo ông rằng vợ người con trai thứ ba sẽ đối xử tệ bạc với ông, sẽ
bắt ông ăn phân. Nhưng lúc đó người con trai thứ ba vẫn chưa lấy vợ,
thậm chí ngay cả người yêu cũng chưa có. Mấy năm sau, cuối cùng người
con trai thứ ba cũng lấy vợ, người con dâu này đúng là đối xử rất không
tốt với ông, thường xuyên mắng chửi ông, mỗi lần mắng chửi đều bắt ông
ăn phân. Chuyện người đàn ông kia sau khi trúng gió bị thẩm vấn dưới âm
phủ có thể chỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao nằm mơ lại dự đoán được sự
việc xảy ra sau này? Chuyện này thật ra là thế nào Cầu Mỗ cũng không dám nói bừa, hãy cứ để độc giả tự mình suy xét vậy!
Nhưng có một
chuyện Cầu Mỗ có thể khẳng định, đó là những người bẩm sinh tướng mạo kỳ dị hoặc là có khiếm khuyết gì đó thường sau này lớn lên thường sẽ trở
thành kỳ tài. Ví dụ về mặt này nhiều vô kể, nổi tiếng nhất phải kể đến
Einstein, nhà khoa học vĩ đại này lên 8 tuổi vẫn chưa nói được một câu
hoàn chỉnh, thậm chí cha mẹ ông còn cho rằng ông bị thiểu năng trí tuệ.