Sau khi bắt và thẩm vấn Trần Kim Hỷ, tình tiết vụ án đã vô cùng rõ ràng, Sử Mân Trạch chính là chủ mưu. Mặc dù vẫn còn không ít điểm nghi vấn nhưng cũng chỉ còn cách sự thật một bước chân mà thôi.
Nói chuyện
điện thoại với Tuyết Tình xong tôi lập tức gọi cho tổ trưởng yêu cầu bố
trí đội cảnh sát vũ trang đến chi viện. Dù sao Sử Mân Trạch cũng là một
ác ma có thể tay không xé rời chân tay người khác, Trăn Trăn cũng chưa
chắc đã là đối thủ của hắn, còn tôi có mặt thì cũng chỉ giúp hắn thêm cơ hội thoát thân mà thôi. Tổ trưởng cũng không cằn nhằn gì, lập tức liên
hệ với phía cảnh sát vũ trang, không lâu sau đã có bốn người với đầy đủ
vũ khí trang bị đến chỗ chúng tôi, hơn nữa phụ trách còn là người quen
của tôi, đó là Phó Bân.
"Ồ, không ngờ lại là em, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau!"
Phó Bân vừa xuống xe liền giang hai tay tiến đến. Tôi vừa cười vừa bước lên chuẩn bị ôm chầm lấy cậu ta, ai ngờ Trăn Trăn ở bên cạnh trong nháy mắt đã xông vào ôm cậu ta trước, phấn khởi nói: "Anh Bân, chúng mình đã lâu lắm không gặp rồi." Sau đó họ chuyện trò rôm rả để tôi ngượng ngùng ở
bên cạnh. Cái cô Trăn Trăn này bình thường rõ là bảo thủ mà tại sao hôm
nay lại nhiệt tình thế nhỉ?
Phó Bân nói chuyện với Trăn Trăn một
lúc rồi cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của tôi, bấy giờ mới lên tiếng
chào: "Ồ, cậu Mộ, hóa ra cậu cũng ở đây, thật ngại quá, lâu lắm không
gặp sư muội nên vui quá tạm thời quên mất cậu."
Thì ra Phó Bân
từng theo cha Trăn Trăn học võ, hai người quen nhau từ nhỏ, tình cảm rất thân thiết. Trăn Trăn đối với tôi hung dữ như thế nhưng trước mặt cậu
ta lại hiền lành như một con chim non, trông thấy họ ríu rít anh anh em
em không hiểu sao tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút ghen tỵ.
Để
tránh họ tiếp tục anh anh em em với nhau, tôi bảo Phó Bân bây giờ phải
tức tốc bắt ngay Sử Mân Trạch, nếu để hắn trốn đi thì chúng ta thành trò cười đấy. Phó Bân cũng không nhiều lời, lập tức lên xe xuất phát. Tôi
và Trăn Trăn cũng lái xe cùng họ hướng về phía trường Đại học Vật lý
công nghiệp.
Theo địa chỉ Trần Kim Hỷ cung cấp, chúng tôi tìm
được một căn nhà cho thuê khá cũ nát ở bên ngoài trường, có những chàng
trai cô gái dáng vẻ giống sinh viên ra vào ở chỗ cầu thang, trông thấy
Phó Bân và đồng sự với những khẩu tiểu liên trong tay thì đều sợ hãi dẹp sang bên cạnh. Chúng tôi không có thời gian để ý đến họ mà xông thẳng
một mạch đến trước cửa căn phòng Sử Mân Trạch thuê ở tầng bốn.
Phó Bân ra hiệu cho tôi và Trăn Trăn đứng sang một bên sau đó lấy tay ra
hiệu cho ba đồng nghiệp kia, ý bảo một người đứng chặn ở cửa cầu thang,
hai người khác cầm súng nhằm vào cửa phòng yểm trợ cho cậu ta. Cậu ta
đứng trước cửa phòng, bắp đùi không nhỏ hơn thắt lưng của tôi là mấy đưa ra, cửa phòng lập tức bị đạp tung. Nếu cái đạp này giáng vào người tôi
thì chắc phải gãy rời thành hai ba đoạn mất. May mà thường ngày Trăn
Trăn đạp tôi không mạnh như vậy.
Đạp tung cửa xong, Phó Bân liền
lách người sang bên cạnh, hai đồng nghiệp kia hướng mũi súng ra trước
xông vào phòng sục sạo. Nhưng chỉ giây lát sau họ đã bước ra ngán ngẩm
bảo rằng bên trong không có ai.
Tôi bước vào xem, bên trong
không những không có người mà đồ dùng cũng chẳng có mấy thứ. Trong không gian khoảng hai mươi mét vuông chỉ có mỗi một chiếc giường chắc đã lâu
lắm không ai nằm và một chiếc tủ lạnh còn mới tinh. Trên giường để một
số dụng cụ bằng nhựa như túi hút máu, túi đựng dung dịch khử trùng...
ngoài ra không còn chỗ nào đặc biệt cả.
Tủ lạnh vẫn đang chạy,
trước khi mở nó ra tôi đã chuẩn bị tốt tư tưởng, bên trong rất có thể để chân tay người hoặc thậm chí là đầu người thối rữa không thể chịu được, nhưng khi mở ra lại phát hiện trong đó không có gì cả.
Bao nhựa đựng túi hút máu chứng tỏ Trần Kim Hỷ không nói dối, chắc chắn Sử Mân
Trạch đã từng hút máu ở đây và cất máu trong tủ lạnh, chỉ có điều hắn đã không chọn chỗ này làm nơi ẩn náu. Hắn không trốn ở đây thì trốn ở
đâu? Đây là câu hỏi hết sức đau đầu.
"Theo anh hắn có thể trốn
trong tầng hầm không? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
Trăn Trăn bỗng nhiên mạnh dạn đưa ra suy đoán, tôi ngẫm nghĩ kỹ một lúc
cũng thấy đó hoàn toàn không phải là không có khả năng.
Sáng nay Sử Mân Trạch từng sử dụng máy giao dịch tự động trong trường, mà trong
trường và khu vực xung quanh chỉ có tầng hầm nơi xảy ra vụ thảm án là
yên tĩnh nhất, hắn bảo muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, rất có
thể là trốn trong tầng hầm.
Lúc này, trời đã bắt đầu mờ tối, tôi
không muốn kẻo dài tới tận nửa đêm canh ba mới đến tầng hầm khủng khiếp
ấy để tìm con quỷ sát nhân Sử Mân Trạch kia, thế là liền gấp rút hành
động, đến ngay nhà trưng bày khoa học cũ. Cửa sắt vào tầng hầm khép hờ,
không thấy có chỗ nào khác thường, có lẽ lần này lại mất công toi rồi.
Còn Phó Bân thì không chút lơ là, được đồng nghiệp yểm trợ, cậu ấy cẩn
thận mở cửa ra. Bản lề rỉ sét phát ra tiếng kêu giống như những tiếng
rên rỉ, hình như đang kể lể nỗi thống khổ của những người chết nghe mà
rùng mình.
Cửa mở ra, phía sau là cầu thang hoàn toàn chìm trong
bóng tối cảnh tượng giống hệt như lời Mạch Tiểu Kiều kể khiến tôi cảm
thấy nó giống như con đường ma quỷ tối tăm dẫn vào chốn địa ngục. Còn ở
đầu cuối cùng của cầu thang, có lẽ có một con quỷ dữ đang chờ đợi con
mồi của mình.
Nếu Sử Mân Trạch trốn trong tầng hầm thì tiếng mở
cửa chói tai chắc chắn đã đánh động hắn. Phó Bân cũng không rón rén nữa, ra hiệu cho một đồng nghiệp lập tức đốt một chiếc gậy khói ném vào
trong. Ánh sáng xanh lè soi sáng khắp gian phòng nhưng do góc độ không
thuận lợi nên từ bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong có người hay
không. Hơn nữa, cầu thang chật hẹp chỉ cho phép từng người xuống một
cũng biến gian tầng hầm này thành một cứ điểm để phòng thủ khó tấn công.
Nhưng mối nguy hiểm tiềm ẩn từ bên trong không đe dọa được Phó
Bân, cậu ấy dẫn đầu xông vào cầu thang, hai người đồng nghiệp cầm súng
quỳ ở hai bên cầu thang ngắm xuống dưới, người còn lại chuẩn bị sẵn sàng xông xuống chi viện bất cứ lúc nào. Sau khi cậu ta vào trong, một tiếng quát lớn vang lên đồng thời vọng lại trong không gian chật hẹp: "Không
được cử động, nếu không sẽ nổ súng!" Đúng là Sử Mân Trạch ở trong đó!
Người chờ sẵn ở cửa cầu thang lập tức xông xuống, sau đó hai người còn lại
cũng lần lượt xuống theo. Sau khi khống chế xong người bên trong đồng
thời bật đèn chiếu sáng lên, Phó Bân liền ra hiệu cho tôi và Trăn Trăn
cùng xuống dưới đó.
Gian tầng hầm vẫn lộn xộn giống như lần trước tôi đến, chỉ khác là lúc đó ở đây có năm cái xác còn bây giờ là năm
người sống. Sử Mân Trạch nhắm mắt ngồi trên hình bát quái, vẻ mặt vô
cùng bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến bốn khẩu tiểu liên đang nhằm
vào đầu mình.
"Sử Mân Trạch, cậu bị nghi ngờ mưu sát, hiếp dâm và xúi giục người khác mưu sát, bây giờ tôi tới để bắt cậu!" Cuối cùng,
chúng tôi cũng đã bắt được con quỷ dữ này.
"Các người đến sớm hơn tôi nghĩ một chút, chắc Kim Hỷ đã bị bắt rồi!" Hắn từ từ mở mắt ra! Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
"Cậu biết chúng tôi sẽ đến đây tìm à?" Trăn Trăn ngạc nhiên hỏi, và nhận
được câu trả lời hết sức bình tĩnh: "Phải, cho dù các người không biết
tôi ở đây thì cũng sẽ quay lại để tìm manh mối."
"Thế tại sao còn ở đây chờ chúng tôi đến bắt?" Trăn Trăn càng thêm nghi hoặc. Tôi cũng không biết hắn có toan tính gì.
Hắn bỗng nhiên cười nhạt: "Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa việc cần làm
cũng làm xong hết rồi, đã đến lúc tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi."
"Việc cậu cần làm là trả thù cha mẹ ruột đã sinh ra mình à?" Tôi lạnh lùng hỏi.
"Khả năng suy đoán của anh tốt đấy. Đúng thế, việc tôi cần làm suốt cuộc đời này có lẽ chỉ có một, đó là khiến hai kẻ táng tận lương tâm đó phải bị
giày vò đến cùng cực." Vẻ mặt hắn ta càng tươi cười hơn, hình như cảm
thấy rất tự hào với những tội ác đã gây ra.
"Hy vọng rằng cậu có thể khai rõ đầu đuôi ngọn ngành toàn bộ sự việc."
"Ồ, không vấn đề gì, dù sao tôi cũng muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự
nên mới ở đây đợi các người. Chuyện này phải bắt đầu từ hai mươi ba năm
trước, cũng tức là lúc tôi vừa mời chào đời..." Hắn cười ma mị, chậm rãi thuật lại toàn bộ sự việc:
Nói chung, người ta không thể nào nhớ được những việc xảy ra lúc trước ba tuổi nhưng tôi lại khác, mặc dù có
chút mơ hồ nhưng tôi vẫn nhớ được tình cảnh lúc mới sinh ra, hơn nữa
cảnh tượng hãi hùng đó còn luôn hiện về trong giấc mơ khiến tôi giật
mình tỉnh dậy.
Đó là một đêm mưa như trút nước, sấm chớp đùng
đùng khiến người ta thấy trong lòng rất bất an. Tôi đến với thế gian này chính là vào cái đêm đó. Nhưng tôi đến mà không mang theo niềm vui cho
cha mẹ, trái lại còn khiến họ vô cùng sợ hãi. Cha tôi giống hệt như ma
quỷ đội mưa ôm tôi lúc đó vừa mới ra khỏi tử cung ấm áp của mẹ ra bờ
sông, ném xuống dòng nước lạnh cóng. Tôi nhớ như in cảm giác trong giây
phút ấy, đó là cảm giác như khi đang ngủ yên trong chăn ấm đệm êm giữa
mùa đông lạnh giá thì đột nhiên bị người ta ném vào trong hồ nước lạnh
cắt da. Hai mươi ba năm nay trong giấc ngủ tôi vẫn thường xuyên bị cảm
giác này đánh thức, để không bị nó giày vò nữa mà tôi đã ngủ rất ít, tôi sợ một khi ngủ thiếp đi sẽ lại gặp phải ác mộng như vậy.
Bị
ngâm trong dòng nước sông lạnh cóng, cảm giác đau đớn thấu xương đó ngay cả người trưởng thành cũng không chịu nổi, huống hồ là với một đứa trẻ
mới chào đời như tôi. Vì thế, sau khi trôi nổi theo dòng nước lạnh được
một lúc tôi liền mất hết tri giác. Sau đó, ký ức cũng trở nên mơ hồ
không rõ ràng, tuy nhiên khi lớn lên tôi biết được rằng lúc đó mình trôi theo dòng nước xuống hạ lưu được một gia đình chỉ có hai cô con gái mà
không có con trai giữ lại nuôi.
Cha nuôi là người mang nặng tư
tưởng phong kiến truyền thống lúc nào cũng muốn có một đứa con trai, có
điều hoàn cảnh gia đình lúc đó khó khăn, sau khi sinh chị thứ hai vì
không có tiền nộp phạt do vi phạm luật sinh đẻ có kế hoạch, mẹ nuôi tôi
bị ép phải triệt sản. Bởi thế, cha nuôi mới mặc cho mẹ nuôi phản đối,
khăng khăng giữ tôi lại để nuôi.
Có lẽ, tôi đã mang vận may đến
cho cha mẹ nuôi nên sau khi nhận nuôi tôi họ làm việc gì cũng đều thuận
lợi, về sau làm nghề buôn bán, điều kiện gia đình ngày càng tốt lên. Có
thể vì tôi là con trai nên cha nuôi vô cùng yêu quý, dù là chuyện ăn
chuyện mặc tôi đều được chiều chuộng hơn hai chị nhiều. Cũng chính vì
thế mà tôi bị mẹ nuôi và hai chị ghen ghét.
Về sau cha nuôi buôn
bán ngày càng phát đạt, thường hay phải đi bàn bạc công việc, những lúc
ông không ở nhà, cơn ác mộng lại đến với tôi. Mẹ nuôi đã dùng rất nhiều
thủ đoạn để hành hạ tôi, trong đó khiến tôi căm hận nhất là khi mùa đông đến bà ta lại lột sạch quần áo tôi lôi hết quạt trong nhà ra đặt xung
quanh cho thổi vào tôi. Lúc đó, hai chị còn giúp mẹ hắt nước lạnh vào
người tôi. Cảm giác lạnh thấu xương này khó chịu không khác gì cảm giác
lúc tôi mới sinh ra, có mấy lần thậm chí còn khiến tôi lạnh đến chết,
đúng là chết vì lạnh thật, tim không đập nữa, cũng không thở nữa, làm
cho họ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc. Nhưng mỗi lần như thế tôi chỉ
"chết" một thời gian, chỉ cần cơ thể được giữ ấm là liền sống lại. Bởi
thế, lúc đầu họ còn hốt hoảng đưa tôi đến bệnh viện nhưng về sau biết
rằng tôi không chết thật sự, nên sau khi hành hạ chán họ đắp cho tôi
chiếc chăn giữ ấm là xong. Hơn nữa, họ còn cảm thấy việc hành hạ cho tôi chết đi sống lại như vậy rất thú vị, không những thế còn ngày càng thậm tệ hơn, từ đó cũng khiến tôi ngày càng căm hận họ. Cũng còn may, chỉ
cần cha nuôi ở nhà thì tôi lại cảm thấy ấm áp. Nhưng những tháng ngày
vui vẻ ấy không kéo dài, cha nuôi buôn bán phát tài, có tiền rồi thì bắt đầu cảm thấy tiếc nuối vì không có con nối dõi, về sau nuôi nhân tình ở bên ngoài, muốn sinh một đứa con trai mang dòng máu của mình.
Mẹ nuôi biết chuyện liền cãi nhau với cha nuôi, còn cha nuôi từ lâu đã
không còn dành tâm trí cho gia đình nữa nên dứt khoát chuyển đến ở với
nhân tình. Ông không ở nhà, bao nhiêu oán hận mẹ nuôi trút cả lên đầu
tôi. Lúc đó, tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng, bởi vì tôi nghĩ rằng chỉ
cần cha nuôi trở về thì tôi sẽ không phải chịu khổ nữa, nhưng về sau mới biết đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của riêng tôi mà thôi.
Hôm đó,
có lẽ là một hôm lạnh nhất trong năm ấy, ít nhất trong lòng tôi luôn cho là như vậy. Tối hôm đó sau khi cãi nhau với cha nuôi qua điện thoại, mẹ nuôi liền cùng với con gái bà ta ngược đãi tôi, lột sạch quần áo, quạt
gió, nước lạnh không thiếu thứ gì. Lúc tôi bị hành hạ đến mức chỉ còn
thoi thóp thì cha nuôi đột nhiên trở về, tôi liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía ông, ai ngờ ông cũng không để ý đến tôi, vừa về đến nhà đã cãi
nhau với mẹ nuôi, trông thấy hai cô con gái lén lút hắt nước lên người
tôi cũng không nói câu nào. Cãi nhau được một lúc, mẹ nuôi chỉ vào tôi
và hỏi cha nuôi: "Rốt cuộc có cần đến thằng yêu quái này nữa không?
Không cần nữa thì để tôi giết nó luôn!"
"Nó không phải con tôi
sinh ra, sống hay chết không liên quan!" Câu trả lời lạnh lùng ấy của
cha nuôi khiến tôi cảm thấy có một nỗi căm phẫn khó tả, cái cơ thể vốn
đang thoi thóp bỗng nhiên trở nên đầy sức mạnh...
Đêm hôm đó tôi giết họ, giết hết toàn bộ gia đình họ, cha nuôi, mẹ nuôi, chị cả, chị
hai đều bị tôi vặt đứt đầu. Lúc đó, tôi nghĩ lẽ ra mình phải thấy sợ hãi mới đúng nhưng thực tế tôi lại không hề sợ hãi một chút nào, trái lại
còn thấy một chút khoái cảm của việc trả thù. Nhưng khoái cảm này nhanh
chóng tiêu tan, bởi vì tôi biết rằng họ không phải là nguyên nhân gây ra bất hạnh cho tôi, người thật sự khiến tôi phải gánh chịu bất hạnh chính là cha mẹ ruột của tôi.
Cảnh sát từng đến điều tra vụ án của cha mẹ nuôi nhưng không ai cho rằng một đứa trẻ mới 15 tuổi như tôi lại có
thể là hung thủ. Mà đầu lâu của họ cũng đã bị tôi giấu đi, lúc đầu chỉ
là muốn giữ lại làm kỷ niệm, sau này mới mang đến đây thực hiện kế hoạch trả thù.
Sau khi cả nhà cha mẹ nuôi chết, tôi liền bắt tay điều
tra tình hình cha mẹ đẻcủa mình, bỏ ra mấy năm cuối cùng cũng tìm được
họ, ngoài ra còn biết sau tôi họ còn sinh được một trai một gái, tức là
Tiểu Kiều và Diệu Tổ.
Tôi không có ý định sát hại cha mẹ đẻ vì
cảm thấy họ có chết cũng không bù đắp được tội ác đã phạm phải. Họ đã
rất nhẫn tâm dìm chết đứa con mới lọt lòng, vậy thì tôi phải khiến họ
trải qua những năm tháng cuối đời thê thảm, đến chết cũng không được
yên. Bởi thế tôi quyết định ra tay với con trai và con gái họ.
Tôi tìm ra Tiểu Kiều đang học tại trường này nên cũng liền chuyển đến đây,
đồng thời cố tình tiếp cận Ngạo Dương, xúi giục Ngạo Dương theo đuổi
Tiểu Kiều để tiện cho mình thực hiện kế hoạch trả thù. Về sau ông trời
giúp tôi một tay, Diệu Tổ cũng vào học trường này để tôi có thể chỉ một
lần là hoàn thành kế hoạch.
Ngạo Dương vô cùng đam mê thần thông, tôi liền kể cho cậu ta nghe truyền thuyết về Điệp tiên đầu lâu, sau đó
đến thư viện lấy trộm một kỳ báo cũ của trường rồi làm giả một bản phô
tô của bài báo đó cho cậu ta xem, khiến cậu ta nghĩ rằng ở dưới tầng hầm đúng là có Điệp tiên có thể giúp cậu ta thực hiện ước mơ, dạy cho cậu
ta phép thần thông. Để khiến cậu ta càng tin tưởng hơn rằng trên đời này có phép thần thông thật, tôi còn dạy cậu ta những thứ gọi là thần thông như lấy máu lươn dẫn ma quỷ về gõ cửa. Thật ra, tất cả những điều này
chỉ cần chịu khó đọc sách là biết ngay, có điều cậu ta lại tin là mình
có thể gọi hồn dẫn quỷ được. Sau đó, tôi còn dùng tiền mua chuộc Kim Hỷ
phối hợp thực hiện kế hoạch, các người đã bắt được cậu ta thì qua lời
khai của cậu ta chắc cũng đã biết được diễn biến tiếp theo thế nào rồi,
tôi không cần thiết phải nói nhiều nữa...
Nghe xong những chuyện
Sử Mân Trạch đã trải qua tôi vẫn còn có không ít câu hỏi chưa có lời
giải đáp, vì thế liền đưa ra từng câu hỏi một. Trước tiên, tôi hỏi hắn
tại sao không giết Mạch Tiểu Kiều mà lại hiếp dâm cô. Hắn nghe xong ngửa mặt lên trời cười to, nhưng tiếng cười từ chỗ rất khoái trá chuyển dần
sang gượng gạo: "Chết không phải là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất, nếu
muốn giết chết Tiểu Kiều thì tôi đã không phải tốn nhiều công sức suy
tính như vậy. Tôi muốn nó sống nhưng phải phát điên để cho cha mẹ thân
sinh của tôi biết rằng chính con trai họ đã hiếp dâm con gái họ, khiến
họ phải chịu đựng nỗi đau thấu tận tim gan, khiến họ đến tận cuối đời
cũng luôn phải hối hận vì tội lỗi mình đã gây ra, và phải chết không
nhắm được mắt vì lo cho đứa con gái điên của mình không ai chăm sóc."
Hắn càng nói càng kích động, nhưng sau lúc kích động lại trở lại bình
tĩnh rất nhanh chóng.
Không thể phủ nhận cách trả thù của hắn quá tàn bạo hơn là thẳng tay giết chết cha mẹ sinh ra mình, thậm chí tôi
còn lo rằng không biết sau khi biết được sự thật hai người già ấy liệu
có phát điên lên vì không chịu đựng nổi sự thật tàn khốc như vậy không.
Nhưng những chuyện về sau không nằm trong phạm vi khả năng của tôi, điều tôi
có thể làm được chỉ là điều tra rõ chân tướng, vì thế tôi gộp tất cả các vấn đề lại trong một câu hỏi: "Chúng tôi tìm thấy ở đây một số tro
than, bên trong có một cuộn băng ghi âm cường lực chưa cháy hết. Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là cậu cố tình tiêu hủy chứng cứ, trong đó hẳn có túi hút đựng máu, nhưng băng ghi âm cường lực là thế nào? Còn nhân
viên pháp y thực tập bị cậu giết ở phòng pháp y kia trước lúc chết đã
nhổ được một sợi lông trắng trên người cậu, sợi lông này có chỗ nào khác thường? Cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất, tại sao cha mẹ thân
sinh lại muốn dìm chết cậu ngay khi vừa mới chào đời?"
Hắn không
trả lời ngay ba câu hỏi liên tiếp của tôi mà chậm rãi cởi áo ra. Phó Bân và những người khác nghĩ rằng hắn định giở trò nên căng thẳng hướng
nòng súng nhằm vào hắn. Nhưng chiếc áo vừa được cởi ra, chúng tôi đều
giật mình sửng sốt: Trên lưng hắn có hình một chiếc đầu lâu rất rõ ràng!
Tôi nghĩ rằng hình đầu lâu đó được vẽ ra, nhưng khi qua sát kỹ
mới thấy đúng là nó "mọc" ra trên lưng hắn. Thì ra trên lưng hắn mọc rất nhiều lông trắng, mặc dù những lông trắng này hình như vừa mới mọc ra
nhưng cũng đủ để tạo thành hình một chiếc đầu lâu hoàn chỉnh.
"Bây giờ các người đã hiểu, cha mẹ đẻ vì nguyên nhân này mà coi tôi là yêu
quái, đem ném xuống sông. Còn cuốn băng ghi âm cường lực các người phát
hiện ra chỉ là tôi dùng để đánh lạc hướng, như vậy sẽ dẫn hướng điều tra của các người đến chỗ Điệp tiên thoắt ẩn thoắt hiện trong hư vô và lời
tiên tri về thánh nhân huyền diệu khó đoán. Còn về nhân viên pháp y thực tập không may kia, anh ta làm việc rất nghiêm túc, phát hiện ra một sợi lông trắng vừa mọc ra trên lưng tôi, có điều tôi không cho anh ta cơ
hội để nói với các người." Nói xong câu này hắn liền yên lặng không nói
gì nữa.
Trong vụ án này, người bị tổn thương nhiều nhất có lẽ là Mạch Tiểu Kiều, cô không làm sai điều gì nhưng lại vì sự kém hiểu biết
của cha mẹ mà phải chịu đựng nỗi đau khổ vô tận. Nhưng xét từ một góc độ nào đó, Sử Mân Trạch cũng là một người bị hại, việc trả thù hình như
không mang đến cho hắn khoái cảm như trong tưởng tượng, biểu hiện trên
khuôn mặt hắn cho tôi thấy thực ra hắn đang rất trống trải, cô đơn.
Đây là một bi kịch bắt nguồn từ sự kém hiểu biết và tiếp tục với một sự cố
chấp! Nếu cha mẹ của Sử Mân Trạch không vì kém hiểu biết, sai lầm cho
rằng đứa con mới chào đời của mình là yêu quái mà ném xuống sông thì bi
kịch này đã không xảy ra. Nếu Sử Mân Trạch không vì cố chấp cứ nhất
quyết phải trả thù họ thì bi kịch cũng không tiếp diễn.