Người Tây đồng ý yêu cầu của Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam hỏi gã trả lời.
Mà Lưu Anh Nam chính là vì đùa giỡn gã, chọc giận gã, khiến gã nói ra mục đích dưới tình huống cảm xúc kích động.
Cho nên hắn đem ý xấu đầy bụng của mình phọt ra không ít, ngay dưới sự
chăm chú cắn môi nhịn cười của Lăng Vân, tìm đến giấy và bút, xoạt xoạt
xoạt viết lên giấy:
Lưu Anh Nam giao tờ giấy cho người tây, làm tư thế mời, nói:
- Trong những từ này, anh chỉ cần có thể đọc đúng bất kỳ một từ nào, xem như anh thắng.
Người Tây cầm tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi mắt đỏ như máu kia tỏa sáng, trong miệng lẩm nhẩm:
- Không biết, không biết, không biết, ăn ***, không biết…
Lăng Vân ở đằng sau Lưu Anh Nam, bàn tay hung ác nhéo thịt nơi eo của
hắn, cả hàm răng cắn chặt bờ môi đỏ, mặt nạ trên mặt đều đang run run.
Sớm đã biết tên này vừa xấu vừa đểu, bây giờ phát hiện một đặc điểm khác của hắn chính là độc địa. Song ngược lại chưa bao giờ dùng trên người
cô, điều này xem như là phong độ thân sĩ của Lưu Anh Nam.
Người Tây rốt cuộc chịu không nổi, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống như mưa.
Gã phát rồ xé nát tờ giấy, ánh mắt bất thiện nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Tôi chỉ biết ăn ***.
Lưu Anh Nam gật đầu nói:
- Rất bình thường, thiên tính tạo ra, không cần học cũng biết.
Người Tây cho dù ngốc hơn nữa cũng hiểu Lưu Anh Nam đang đùa giỡn gã,
mạch máu trên khuôn mặt Dracula đáng sợ kia gồ to, máu bên trong chảy
như sông lớn đổ về biển, đôi mắt đỏ au như có biển máu cuộn trào, răng
nanh sắc bén còn đang nhỏ máu, nhìn thế nào cũng không giống hóa trang
ra.
Người Tây thoạt nhìn giống như muốn cắn chết Lưu Anh Nam,
trên mặt Lưu Anh Nam vẫn vương nụ cười khinh miệt, đang chờ gã nổi điên
đây. Nhưng đúng vào lúc này, hội trường bỗng truyền tới thanh âm hư vô
mờ mịt của người phát ngôn nọ, vũ hội sắp chính thức bắt đầu.
Người Tây nhìn qua Lăng Vân trốn ở đằng sau Lưu Anh Nam như chim nhỏ rúc mẹ. Biết mình không có hy vọng, gã hung ác trừng mắt Lưu Anh Nam, lại
nhíu mày liếc qua Lăng Vân, xoay người rời đi, không đi bao xa lại quay
đầu lạnh lùng nói:
- Tôi nhất định sẽ trở lại.
Hả? Nhìn theo bóng dáng người Tây biến mất trong bầy người, Lưu Anh Nam gãi đầu nói:
- Lời này sao quen tai thế nhỉ.
- Đây là danh ngôn vĩnh viễn không thỏa hiệp của Sói Xám. –Lăng Vân cười hì hì nói:
- Bây giờ rất nhiều người Tây đều học tập tinh thần của Sói Xám, cùng thái độ yêu vợ toàn tâm toàn ý.
Đôi mắt to dưới mặt nạ của Lăng Vân chớp tới chớp lui, hệt như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Bộ phim hoạt hình phổ biến một thời này, tuy
trẻ nhỏ xem không hiểu, tuy vuốt sói không bắt được dê không hợp nhưng
Sói Xám biết nghe lời vợ, mặc cho vợ đánh đập vẫn không chung thủy một
lòng. Lăng Vân cũng là mượn điều này cảnh cáo Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam than khẽ, xòe tay nói:
- Phụ nữ các em chỉ nhìn thấy thái độ của Sói Xám ngoãn ngoãn nghe lời
Sói Hồng, lại không nhìn thấy, Sói Xám luôn không bắt nổi Dê Béo, Sói
Hồng vẫn không rời bỏ nó.
Lăng Vân hơi sững sờ, không ngờ rằng
Lưu Anh Nam ngoài xấu xa đểu cáng độc địa lại còn có một mặt cảm tính
như thế. Nhưng không thể không thừa nhận, hắn nói không sai. Giữa nam
nữ, nhất là giữa vợ chồng và tình lữ, cần nhất chính là trả giá cho
nhau, dìu dắt lẫn nhau, tha thứ cho nhau, mới có thể hạnh phúc. Nếu chỉ
đơn phương trả giá, vậy ái tình sẽ mất cân bằng.
Lưu Anh Nam thâm ý nói:
- Thực ra trong này đáng kính đáng yêu nhất chính là Sói Hồng, nó trung
trinh với tình yêu, trung thành với chồng, trả mọi giá cho gia đình,
đáng để chúng ta học tập. Cho dù Sói Xám thường xuyên không bắt được Dê
Béo, Sói Hồng cũng chưa bao giờ làm trò mập mờ gì với Sói Đen, Sói Đêm,
Sói Trắng nào để cố ý chọc tức Sói Xám cả.
Lăng Vân tức giận trừng mắt hắn, trong lòng biết rõ hắn đang nói mình, lập tức hừ nói:
- Sói Xám tuy không bắt được Dê Béo, nhưng cũng chưa bao giờ truyền ra với Dê Đẹp, Dê Vui.
Lưu Anh Nam im lặng, rất hiển nhiên, tranh luận với phụ nữ là không hề
có phần thắng. Cũng may Lăng Vân không muốn làm lớn chuyện, rẽ đề tài
nói:
- Anh đừng nói nhảm nữa, trước tiên nói xem mấy ngày truyền ra anh đi đâu, làm gì? Vì sao anh lại xuất hiện ở đài truyền hình rồi
gặp được Diệp Tinh?
Lưu Anh Nam sớm đã đoán được cô sẽ hỏi như
thế, trong lòng đã có đối sách từ lâu. Chỉ thấy hắn vẻ mặt lạc lõng thở
dài thườn thượt nói:
- Haizz, mấy ngày gần đây anh thật sự bận
quá. Anh ở đài truyền hình là vì đi làm thêm ở đó, đưa cơm hộp cho một
tiệm ăn nhanh, đụng phải Diệp Tinh là vì cô ấy chê mùi vị cơm rang anh
đưa tới quá nhạt, bảo anh giúp cô ấy thêm xì dầu, chẳng biết bị ai chụp
lại hình ảnh lúc đó rồi đưa lên mạng… Còn về mấy ngày gần đây, anh bị
thương nằm viện…
Lưu Anh Nam càng nói càng ủy khuất, cảm giác
như sắp khóc, đau thương như bị cướp, tùy lúc đều muốn nhào vào ngực
Lăng Vân khóc to một trận. Cảm xúc của Lăng Vân cũng bị tác động, cô
giật mình nhìn Lưu Anh Nam, ngắm nghía kỹ lưỡng trên trên dưới dưới,
cuối cùng phát hiện tay trái của Lưu Anh Nam thô hơn tay phải rất nhiều.
Cánh tay này bị Quỷ Đầu Đao của Quỷ Không Đầu chém bị thương,
da thịt lồi ra ngoài, máu chảy như suối, sâu thấy tận xương, dẫn đến hắn mất máu nhiều, phải khâu vết thương ở bệnh viện. Nhưng muốn khôi phục
toàn diện cũng cần ít nhất một tháng, bây giờ còn chưa cắt chỉ, băng gạc bó dày cộp.
Lăng Vân cẩn thận mở băng gạc ra, nhìn thấy vết
thương như một con rết kia, thoáng cái đờ ra, trong đôi mắt to xinh đẹp
dày công trang điểm nhất thời dâng lên hơi nước, Lưu Anh Nam thừa dịp
nói:
- Không sao, đây không tính là gì cả, hầu như mỗi công nhân bê gạch khuân sắt ở công trường đều bị, hơn nữa anh còn nhân họa được
phúc, trong lúc bị thương nằm viện thì bệnh viện vừa vặn tổ chức hoạt
động ‘trợ cấp hiến tinh trùng’, anh hiến hai lần kiếm hơn mấy trăm tệ
đó. Cứ theo đà này, hiến thêm vài lần nữa thì có thể mua nhà rồi.
Lưu Anh Nam cao hứng phấn khởi nói, nhưng càng là như thế Lăng Vân càng khó chịu. Không ngờ rằng một câu nói đùa khi ấy lại khiến Lưu Anh Nam
liều mạng kiếm tiền như thế, vừa là đưa cơm, vừa là bê gạch, vừa là
khuân sắt, vừa là hiến tinh trùng, người bình thường sao chịu nổi chứ.
Trong lòng Lăng Vân vừa đau vừa chua xót, thật sự hối hận với quyết
định khi đó. Nom bộ dạng chực khóc của cô, trong lòng Lưu Anh Nam ít
nhiều cũng có chút hổ thẹn, nói dối lừa người đương nhiên không đúng,
nhất là với người quan tâm mình yêu thương mình, nhưng có đôi khi nói
dối còn tốt hơn nói thật.
Nếu Lưu Anh Nam nói cho cô, mình là
do hung quỷ đáng sợ đả thương, hơn nữa quỷ vật tương tự vậy càng lúc
càng nhiều, vì phòng ngừa người vô tội bị hại, hắn bắt buộc phải ra mặt
chống lại quỷ vật. Tương lai đừng nói bị thương, tính mạng cũng sẽ tùy
lúc bị uy hiếp, với lại, bản thân Lăng Vân lại là mục tiêu chú ý của con quái vật Trương công tử nọ.
Nếu Lưu Anh Nam nói hết những việc này cho Lăng Vân, sợ cô lo lắng kinh hãi, ngày ngày sống trong hoảng
sợ, còn không bằng nói dối một lần, khiến cô vững tin yêu mình. Còn
mình, ngấm ngầm tiêu trừ mọi uy hiếp cho cô, dùng tính mạng để bảo vệ
cô.