Lăng Vân dùng gót giày cao gót giẫm mạnh lên mu bàn chân Lưu Anh Nam,
phát tiết cơn ghen trong lòng từ mấy ngày nay. Cô nghiến răng bên tai
Lưu Anh Nam nói:
- Cái tên biến thái nhà anh, nói gì không nói, vì sao phải nói cái thứ bẩn thỉu dì cả này chứ?
- Sao cơ? Em ghét dì cả à? –Lưu Anh Nam buồn bực hỏi.
Lăng Vân tức giận lườm hắn nói:
- Đương nhiên, mỗi tháng đều tới, có lúc còn rất đau, ngay cả sinh hoạt
bình thường đều bị ảnh hưởng, đương nhiên không thích rồi.
- Ồ,
thế à, có cần anh giúp em hay không? Tuy không thể vĩnh viễn trừ đi sự
quấy nhiễu của dì cả với em, nhưng ít nhất có thể bảo đảm em vui vẻ
thoải mái trong mười tháng. –Lưu Anh Nam nghiêm túc nói.
- Thật
á? –Lăng Vân nhất thời không kịp phản ứng, thực ra mọi phụ nữ đều ghét
đèn đỏ, vừa phiền phức vừa đau đớn, có thể tránh thoát đương nhiên tốt
nhất, nhưng đây là cơ năng sinh lý, song Lưu Anh Nam rất thần bí, biết
đâu hắn thật sự có biện pháp thì sao. Lăng Vân thoáng cái kích động,
nhưng vừa nghĩ đến ‘mười tháng’, cô lập tức giật mình hiểu ra, lập tức
tăng sức lên bàn chân.
- Đồ lưu manh thối tha nhà anh, ngày nào cũng nhớ thương chuyện này. –Lăng Vân hung ác nói:
- Nếu anh thật sự muốn thì đi tìm Diệp Tinh ấy, dù sao hai người cũng là
thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, đồng cam cộng khổ, tình lữ ân ái
giàu nghèo không quên nhau cơ mà.
Tới rồi, rốt cuộc tới rồi!
Lăng Vân cuối cùng đã nói ra nguyên nhân tức giận. Cô giống như một tiểu nữ sinh chớm yêu, biết rõ bạn trai và lớp phó học tập đang cùng nhau
thảo luận bài tập, nhưng vẫn không tránh khỏi tức giận. Lăng Vân chắc
chắn ngay lập tức nghe ngóng chân tướng từ chỗ Diệp Tinh, nhưng vẫn giận Lưu Anh Nam truyền lung tung.
Lưu Anh Nam vừa muốn chính miệng giải thích với Lăng Vân, chợt nghe người Tây ở bên giống như mở mang đầu óc nói:
- À, tôi biết rồi, tôi sẽ chọn cha của cô ấy, dì cả là hơn nửa cái mông
của em rể, nếu bà ấy không tới, chắc chắn là cha của cô ấy sốt ruột
nhất.
Người Tây đột nhiên mở miệng, dọa hai người giật nảy
mình. Hai người bên này đều muốn hòa hảo, không nghĩ tới người Tây vẫn
đang rối bời về chuyện dì cả, Lăng Vân thừa dịp mở miệng nói:
- Anh có thể truyền em cũng có người theo đuổi, chúng ta ai sợ ai chứ!
- Đúng, là em phong hoa tuyệt đại, đẹp khắp thiên hạ, giống như vầng
trăng trên trời có bầy sao quay quanh bảo vệ, giống như bông hoa rực rỡ
đương nhiên có lá xanh làm nền… -Lưu Anh Nam nhanh nhẹn tâng bốc, thấy
Lăng Vân xuất hiện vẻ e thẹn lập tức nói:
- Nhưng em càng như
thế thì càng phải chú yếu nhiều hơn. Thường thường một ánh mắt, một câu
nói bâng quơ của em có thể khiến người đàn ông bên cạnh em hiểu lầm,
thậm chí điên dại vì nó. Khi ánh trăng sáng nhất cũng là lúc sao trời
nhiều nhất, khi hoa tươi nở rộ cũng là lúc ong bướm lượn lờ.
Lời tâng bốc của Lưu Anh Nam rõ ràng bật lên hiệu quả, Lăng Vân rất
hưởng thụ, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Lưu Anh Nam chính thức mở
miệng khen cô đẹp từ khi quen biết tới nay. Điều này khiến cơn giận và
cơn ghen trong lòng cô nhất thời giảm gần như về 0, cô hạ giọng nói:
- Em cũng không muốn đâu, người Tây này là khách hàng lớn của công ty
chúng em, một người tiêu gần 100 triệu. Hai ngày trước em tức giận, anh
ta mời em ăn cơm, em ù ù cạc cạc đồng ý, nhưng ai dè anh ta lại được voi đòi tiên, liên tục mời mọc, em thật sự không có biện pháp từ chối. Điều này cũng tại anh, ai bảo anh và Diệp Tinh truyền ra làm em tức giận cơ
chứ.
- Đúng, đúng, đều tại anh, anh không đúng, anh sai rồi, anh có tội, anh đáng đánh, anh đáng mắng, đều tại anh không nghe lời em.
Anh bảo đảm từ nay về sau, anh si mê vì em, anh rồ dại vì em, anh tinh
tẫn nhân vong vì em, khóc cùng em, cười cùng em, lăn giường đến trời
sáng cùng em… -Lưu Anh Nam vội vàng tỏ thái độ.
Tuy ngoài miệng Lăng Vân nói quá buồn nôn, nhưng giày cao gót giẫm Lưu Anh Nam lại
buông ra, song cũng khiến Lưu Anh Nam thể nghiệm được cá tính cùng tính
tình quật cường của cô nàng, con đường xây dựng hậu cung về sau sẽ càng
thêm gian nan, đường xa thì mặc đường xa, ta cứ trên dưới mà ‘sờ’!
- Này, lúc nãy tôi nói rốt cuộc đúng hay không, lo lắng cho dì cả nhất có phải cha của cô ấy hay không? –Người Tây không nhịn được chen miệng.
Lưu Anh Nam và Lăng Vân cho dù hòa hảo rồi, Lăng Vân cũng cảm thấy mình đùa hơi quá trớn, cô cũng không muốn để Lưu Anh Nam hiểu lầm, càng
không muốn khiến người Tây hiểu lầm, cho nên cô quyết đoán đứng ra nói:
- Xin lỗi Dracula tiên sinh, đây là bạn trai của tôi, cho nên hôm nay tôi không thể cùng khiêu vũ với ngài, mong ngài thứ lỗi.
- Không được. –Người Tây dùng tiếng phổ thông từ chối cực kỳ lưu loát,
điều này khiến Lưu Anh Nam nhíu chặt mày, người Tây kiên quyết như thế,
đây là muốn làm gì?
Người Tây cũng nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Lưu Anh Nam và Lăng Vân, vội ho khan hai tiếng nói:
- Ý của tôi là, lúc nãy vị tiên sinh này nói rồi, chỉ cần tôi trả lời
được câu hỏi của anh ta, anh ta sẽ cam nguyện rút lui, đây là ước định
của thân sĩ, cuộc chiến của kỵ sĩ, không thể bỏ đi như thế được.
Cái cớ của người Tây quá khiên cưỡng, đồng thời Lưu Anh Nam còn nhìn ra gã rất nôn nóng. Trong nháy mắt lúc nãy, gã giống như hận không thể
trực tiếp cướp Lăng Vân đi, càng là như thế Lưu Anh Nam càng cảm thấy có mờ ám. Vả lại người Tây này cũng không phải một kẻ có lòng dạ đen tối,
biết đâu dây dưa thêm với gã, bản thân sẽ lộ ra sơ hở.
Hiện tại Lưu Anh Nam đang trong thời kỳ mẫn cảm, luôn cảnh giác với mọi chuyện.
Nhất là hội trường quỷ dị này, vũ hội hóa trang thì hóa trang đi, không
ngờ chủ đề lại là cuộc hành trình thông thẳng địa ngục gì đó, tất cả đàn ông đều hóa trang thành bộ dạng yêu ma quỷ quái. Hơn nữa, có địch nhân
như Trương công tử, lại có ý xấu với Lăng Vân, cộng thêm chủ đề vũ hội
đáng sợ ngày hôm nay, không thể không khiến Lưu Anh Nam hoài nghi.
Hắn hiện tại không hề hiểu rõ tình huống, chỉ có thể moi tin từ vị
người Tây này. Lăng Vân vừa định mở miệng từ chối người Tây thẳng thừng, lại nghe Lưu Anh Nam nói:
- Không sai, đây chính là tinh thần
kỵ sĩ, tuy tôi không phải kỵ sĩ nhưng cũng là một người tuân thủ lời
hứa. Câu hỏi lúc nãy không tính, tôi hỏi anh thêm một câu nữa, chúng ta
một ván định thắng thua, nếu anh thắng, bạn gái tôi hôm nay có thể làm
bạn nhảy của anh.
- Anh làm gì thế? –Lăng Vân lại lần nữa giẫm chân hắn, không ai bằng lòng bị người khác coi làm chiến lợi phẩm, nhất là phụ nữ.
Lưu Anh Nam nháy nháy mắt về phía cô, Lăng Vân hơi sửng sốt, tuy không
rõ nguyên nhân nhưng lại biết Lưu Anh Nam chắc chắn có điều bí ẩn. Hơn
nữa Lưu Anh Nam là một người đàn ông hẹp hòi, từng ở lại nhà Lăng Vân
hai lần, đem tất cả quần áo sa mỏng, viền tơ, chân váy ngắn, tóm lại chỉ hơi hở chút xíu, hơi gợi cảm tí xíu đều giấu hết cả đi.
Một người đàn ông như thế sao có thể chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác chứ.
Về điểm này Lăng Vân có lòng tin tuyệt đối với hắn, dứt khoát không lên tiếng, ở một bên xem kịch. Chỉ có điều Lăng Vân lúc này đã bất tri bất
giác đứng đằng sau Lưu Anh Nam, tỏ rõ quan hệ của hai người, càng tỏ rõ
lập trường của cô.
Lưu Anh Nam cười hì hì chuẩn bị ra câu hỏi,
thực ra chính là muốn hạnh họe tên người nước ngoài không có tâm cơ vừa
nôn nóng, vừa có ý đồ rõ ràng với Lăng Vân này, muốn nhân cơ hội moi
chút tình báo. Nhưng hắn vừa định ra câu hỏi, người Tây đột nhiên nói:
- Không đúng, vì sao luôn là anh hỏi tôi trả lời?
- Đây chẳng phải nói nhảm ư, anh tới nước tôi, ở trên địa bàn của chúng
tôi, muốn để bạn gái tôi khiêu vũ cùng anh, đương nhiên là tôi hỏi anh
rồi. –Lưu Anh Nam tức giận nói:
- Có điều anh yên tâm, chung quy có một ngày tôi cũng sẽ đến thăm quốc gia của các anh, thăm địa bàn của các anh, đi cua gái chỗ các anh, đến lúc ấy anh cũng có thể hỏi tôi.