Lăng Vân lẳng lặng đi tới giữa hai người đàn ông, rất lo họ sẽ đánh
nhau, nhất là sợ Lưu Anh Nam chịu thiệt. Nhưng có hai người đàn ông đối
chọi vì cô, đây cũng là điều cô luôn mong chờ, tốt nhất nên quyết đấu vì cô.
Đương nhiên cô hy vọng người chiến thắng cuối cùng trong
cuộc quyết đấu là Lưu Anh Nam, nhưng quá trình nhất định phải thảm
thiết, để hắn biết rằng, có được cô không hề dễ dàng.
Trong
dạng suy nghĩ mâu thuẫn như vậy, lại mang theo ý nghiêng về một phía,
Lăng Vân ngậm chặt miệng. Không tỏ bất kỳ ý kiến nào, cũng không có bất
kỳ lời nói nào, cứ đứng giữa hai người, tư thế như tôi là chiến lợi
phẩm, các anh có thể đấu văn đừng đấu võ.
Mà người đàn ông
Dracula vừa thấy cử động của Lăng Vân, nhất thời có vẻ hơi sốt ruột,
mạch máu đáng sợ trên mặt khẽ giần giật, máu bên trong chảy cực nhanh,
hệt như thoáng cái trở nên căng thẳng, sốt ruột vậy.
Gã nhìn Lưu Anh Nam, răng nanh sắc bén đang chảy máu, dùng tiếng phổ thông khá lưu loát nói với Lưu Anh Nam:
- Là thân sĩ, chúng ta không nên làm khó nữ sĩ như thế. Vả lại, dưới tình huống nữ sĩ không đưa ra lựa chọn, chúng ta nên biểu hiện ra sức mạnh,
dũng khí, trí tuệ như một kỵ sĩ.
- Hắn ta có ý gì? –Lưu Anh Nam nhướng mày hỏi Lăng Vân.
Lăng Vân trước sau không lên tiếng rốt cuộc đã mở miệng, nói cho Lưu Anh Nam ý của người Tây:
- Ý của anh ta là, giành được người phụ nữ như kỵ sĩ, quan tâm phụ nữ như thân sĩ.
- Rốt cuộc là ý gì? –Lưu Anh Nam buồn bực hỏi.
- Chính là muốn đơn đấu với anh. –Người tây trực tiếp nói thay Lăng Vân:
- Anh muốn mời vị tiểu thư này, tôi tương tự cũng muốn mời, mà vị tiểu
thư này lại không đưa ra lựa chọn giữa hai ta, chúng ta không thể làm
khó người đẹp, vậy để bản thân chúng ta phân cao thấp đi, giúp nữ sĩ đưa ra lựa chọn.
- Úi chà, lâu lắm rồi không gặp được người thèm
đòn. –Lưu Anh Nam lập tức nổi hứng thú. Hắn một thân một mình lăn lộn
kiếm sống, trải qua rất nhiều việc, việc gì cũng sợ, chỉ không sợ đánh
lộn. Nhưng thái độ của người Tây khiến Lưu Anh Nam rất ngạc nhiên, nhìn
ra được, gã dường như rất sốt ruột, chỉ e Lăng Vân bị cướp đi, thậm chí
vừa giáp mặt liền muốn động thủ với Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam
đương nhiên không sợ hắn, chỉ là người Tây vì sao lại điên cuồng như
thế, không tiếc mọi giá cũng muốn bảo vệ Lăng Vân, lẽ nào họ đã phát
sinh chuyện gì rồi ư?
Lưu Anh Nam hung ác trừng mắt Lăng Vân,
dùng ánh mắt hỏi cô có phải đùa quá trớn hay không. Nhưng ánh mắt Lăng
Vân trong veo, không hề tránh né, hiển nhiên vô cùng tự tin. Thấy ánh
mắt Lưu Anh Nam bất thiện, cô ngược lại trừng trả hắn, còn đang giận hắn và Diệp Tinh gây ra.
Lưu Anh Nam hiểu rõ về Lăng Vân, từ ánh
mắt căm giận của cô, cái miệng dẩu lên thì biết ngay, cô chẳng qua là
nóng giận, muốn chọc tức Lưu Anh Nam mà thôi, không có điều gì khác.
Ngược lại phản ứng của người Tây khiến Lưu Anh Nam cảm thấy rất khác
thường, vì sao sốt ruột như vậy, như thể Lưu Anh Nam chạm vào cấm kỵ của gã, vừa gặp mặt liền bất chấp tất cả muốn bảo vệ Lăng Vân, thậm chí
không ngại liều mạng với hắn, vì sao Lăng Vân lại quan trọng với gã đến
như vậy? Nhìn ánh mắt của người Tây, bộ dạng rất sốt ruột, dường như
muốn mau chóng thoát khỏi sự dây dưa của Lưu Anh Nam.
Lưu Anh
Nam biết trong này ắt có mờ ám. Dục vọng chiếm hữu của gã với Lăng Vân
bá đạo như thế, cộng thêm trang phục Dracula đáng sợ vô cùng chân thực
kia càng khiến Lưu Anh Nam không dám lơ là. Có những việc trải qua với
Trương công tử, hiện tại mỗi dây thần kinh của hắn đều căng chặt, luôn
lưu tâm hơn, nghiêm túc phân tích với bất kỳ mọi chuyện.
Giờ
phút này, người Tây mang vẻ muốn quyết đấu với Lưu Anh Nam, mà ở xung
quanh, một vài cô gái đã tới tấp chọn xong bạn nhảy của mình. Trong bầu
không khí khủng bố rợn người này, tiếng líu ríu vang lên không ngừng,
không khí rất là quỷ dị.
Nhưng càng lúc càng nhiều người ghép
thành một đôi, vũ hội sắp bắt đầu rồi, người đàn ông Dracula trước mắt
càng sốt ruột hơn. Gã liếc qua Lăng Vân, liếc qua Lưu Anh Nam, dùng
tiếng phổ thông nói:
- Nữ sĩ xinh đẹp, tôi thật lòng hy vọng tối nay có thể nhảy cùng cô, gã đàn ông ti tiện kia, nếu anh có chút phong
độ thân sĩ thì đừng làm khó vị nữ sĩ này. Nếu anh có tinh thần kỵ sĩ thì hãy quyết đấu một trận công bằng với tôi, người thua phải tự động rút
lui.
Người Tây sốt ruột lại tức giận nói, cảm giác giống như
bệnh nhân tâm thần, vừa gặp mặt liền muốn gây lộn với người ta, điều này khiến Lưu Anh Nam càng cảm thấy sự việc có mờ ám.
Đối phương càng gấp gáp thì Lưu Anh Nam càng không sao cả, hắn cười lạnh nói:
- Nước tôi, nước trọng lễ nghi, ai nấy đều là người theo chủ nghĩa hòa
bình, tuyệt đối sẽ không vì một việc cỏn con liền hô đánh gọi giết, chỉ
có man di mọi rợ mới không chịu giáo hóa, không hiểu lễ nghi, hở ra cái
liền đấu đá dã man.
- Tranh đấu võ lực công bằng là cách thể
hiện tinh thần kỵ sĩ. Nếu anh không có dũng khí thì thức thời rời đi,
tôi nghĩ trên thế giới không có người phụ nữ nào thích người đàn ông
nhát gan. –Người Tây khiêu khích nói, còn chẳng phải lấy le với Lăng
Vân.
Lăng Vân cũng cảm thấy kỳ quái, sao mà tên người tây này
nhất quyết muốn đơn đấu với Lưu Anh Nam chứ, lẽ nào họ trước đây có thù? Người Tây vừa cao vừa to, khí thế ép người, Lăng Vân không kìm được bắt đầu lo lắng cho Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam lại hoàn toàn không màng đến, vẫn tươi cười nói:
- Người anh em nước ngoài, thực ra chúng ta vốn dĩ không cần tranh đấu vô nghĩa, bởi vì anh là người nước ngoài, mà tôi là người trong nước, bất
kể là hoàn cảnh, cách thức sinh hoạt, thậm chí ngay cả trao đổi ngôn ngữ đều thành vấn đề, cô ấy hoàn toàn không hợp với anh.
- Ngôn ngữ đương nhiên không thành vấn đề. –Người Tây kích động nói:
- Nếu anh đã nói như thế, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi từng
học luyện tiếng ba năm ở nước nhà các anh, từng tham gia hai cuộc thi MC khiêu chiến, thành tích khá xuất chúng, cho nên hoàn toàn không tồn tại vấn đề về giao tiếp.
Người nước ngoài rất sốt ruột nói, bộ
dạng nhất định phải có được. Lưu Anh Nam nhướng mày, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh. Lăng Vân tức giận hừ một tiếng, vừa nhìn thấy nét mặt này của Lưu Anh Nam thì biết ngay hắn lại muốn làm chuyện xấu rồi.
Quả nhiên, chỉ thấy Lưu Anh Nam chỉ vào Lăng Vân nói:
- Nếu anh đã hiểu rõ như thế, vậy mời anh giúp tôi phân tích một chút.
Mấy ngày trước cô ấy gọi điện thoại cho tôi, rất nôn nóng nói ‘em gái
nó, dì cả của má mày tháng này còn chưa tới, buồn chết chị mất, quả thực là lừa đảo mà!’. Người anh em nước ngoài, đây là ai rất sốt ruột? Em
gái cô ấy hay mẹ cô ấy hay tỷ tỷ cô ấy hay dì cô ấy hay chính cô ấy?
- Dì cả của cô ấy, chính là chị của mẹ cô ấy, bà ấy không tới có lẽ là
xảy ra chuyện gì đó, mẹ của cô ấy hẳn rất sốt ruột? Không đúng, không
đúng, người phương Đông các vị thường nói, em vợ là nửa cái mông của anh rể, cho nên, dì cả của cô ấy cũng chính là chị của ba cô ấy, thân là
nửa cái mông không tới, ba cô ấy hẳn rất sốt ruột…
Người nước
ngoài lẩm bà lẩm bẩm nói, lần này đến lượt Lăng Vân xạm mặt. Lưu Anh Nam chép miệng thầm nhủ, người tây này biết nhiều thật, ngay cả cô em vợ là nửa cái mông của anh rể đều biết…
Nhưng tiếp đó, người tây lại phủ định lý luận của mình, tiếp tục lảm nhảm:
- Dì cả của cô ấy là con gái của bà ngoại và ông ngoại cô ấy, nếu không
tới, ông ngoại bà ngoại cô ấy hẳn sẽ rất sốt ruột. Anh đây là một câu
hỏi nhiều lựa chọn à?
Lăng Vân rốt cuộc nhịn không nổi, phì một tiếng cười thành tiếng, nhưng thấy Lưu Anh Nam thừa cơ ghé mặt tới,
Lăng Vân vội vàng đanh mặt lại, hung hăng đá một cú, giày cao gót 5 phân đạp lên Lưu Anh Nam. Cho dù rất đau nhưng Lưu Anh Nam lại thở phào một
hơi.
Nam nữ cãi nhau, không sợ đấm đá không sợ ầm ĩ, chỉ sợ
nguội lòng, ngay cả tâm tư gây lộn đều không có, vậy thì hỏng rồi. Mà
bây giờ Lăng Vân cũng đã cười, cũng đã động thủ, mọi nguy cơ đều được
hóa giải, ngoại trừ quan hệ luân lý rối rắm cộng thêm vị ngoại quốc có
bí mật không thể bộc lộ trước mắt này.