Vài ngày trước, lúc hồi phủ nghe nha hoàn Linh Nhi nói Tiểu Ánh về thăm
nhà. Chuyện này tôi cũng không để ý lắm. Theo lời Tiểu Ánh thì Ngô phu
nhân qua đời đã lâu, Ngô đại nhân đối với muội ấy không mặn không nhạt,
không thể nói là tốt song cũng không đến mức tệ bạc. Con gái về thăm cha không phải là chuyện lạ. Vừa hay có thể giúp Tiểu Ánh tránh khỏi cuộc
chiến này. Nếu không thể nào muội ấy cũng đòi đi theo tôi đến chỗ nguy
hiểm.
"Thật ra đêm nay vương gia đâu cần có mặt. Hoàng thượng
lại hạ khẩu dụ như thế liệu có phải sẽ chọn một người trong số tú nữ ban cho vương gia làm trắc phi hay không? Đúng vậy thì thật không hay!".
Liễu Nhi vừa chống đẩy vừa nhăn nhó nói, hô hấp vẫn không hề rối loạn.
Đêm nay là vòng chung khảo, những tú nữ vượt qua vòng loại, sẽ trổ tài để
thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu đánh giá. Cô nương nào xinh đẹp
thoát tục, tài năng vượt trội tất nhiên sẽ trở thành cung phi, gia tăng
dân số cho hậu cung của Tề Quán. Một số khác sẽ được ban cho những người trong tông thất của anh ta và số ít quan lại có phẩm cấp cao. Tề Nhan
không cần thiết phải tham dự. Nhưng tôi biết, đêm nay sẽ xảy ra chuyện
gì. Không phải ca vũ tuyệt luân, không phải yến tiệc linh đình. Dưới bầu trời đêm, trăm hoa quy tụ trong Ngự hoa viên sẽ được tắm trong biển
máu.
Một màn mưa máu gió tanh, rửa hận trả thù do Tề Quán làm đạo diễn, có Tề Nhan phối hợp.
Tôi hơi cười nói:
"Ta không lo, em lo cái gì. Sẽ không có trắc phi thị thiếp gì nhập phủ đâu".
"Thế thì tốt. Thật ra em thấy vương gia đối với tiểu thư cũng rất quan tâm, tiểu thư...".
Tôi nhéo mũi cô bé.
"Em lại còn muốn làm bà mối. Ta ra tiễn Tề Nhan sau đó về thăm lão gia, em
ngoan ngoãn ở trong phòng ngồi thiền cho tốt, trời sáng ta trở về sẽ
kiểm tra em có tiến bộ hay không".
Liễu Nhi lè lưỡi.
Đẩy
cửa bước ra đã thấy Tề Nhan ngồi trên xe lăn đợi sẵn. Không đợi anh ta
đánh tiếng, tôi đi đến đằng sau nhẹ nhàng đẩy xe, Tề Nhan cất giọng ôn
tồn:
"Mọi chuyện ta và hoàng huynh đã an bài ổn thỏa. Đêm nay
nàng phải ở yên trong phủ, không được vào cung. Nàng đã hứa với ta không hành động lỗ mãng, có nhớ hay không?".
Tôi nói dối không chớp mắt, hùng hồn mở miệng:
"Được. Đều giao lại cho huynh đệ các anh, ta đảm bảo sẽ không bước nửa đầu ngón chân vào cửa cung".
Câu này cũng không tính là hoàn toàn bịa đặt. Dù sao mục tiêu của tôi cũng
không phải là trong cung. Tề Nhan nghe tôi đáp ứng thì hài lòng gật đầu, một mình xuất phủ tiến cung. Tôi đợi anh ta leo lên xe ngựa đi khuất
mới tìm một góc không có thị vệ tuần tra, nhảy lên đầu tường phóng đi.
Tất nhiên không phải về thăm cha như đã nói với Liễu Nhi, tôi nói thế
chỉ vì không muốn cô bé biết tôi đi tới nơi nào.
Ngọn núi cách
hoàng cung sáu mươi dặm về phía Bắc có một ngôi chùa đặc biệt dành riêng cho hoàng tộc, cũng là nơi có người mà tôi cần bảo vệ. Bản đồ địa hình
xung quanh và vị trí căn phòng của người đó, Tề Quán đã giao cho tôi từ
trước. Tôi cẩn thận che giấu hành tung, ẩn mình trên ngọn cây chờ đợi.
Giờ Hợi hai khắc, phía hoàng cung có pháo sáng lóe lên, đỏ rực như máu.
Cuối cùng tiếng chuông điểm của cuộc huyết chiến cũng đã gióng lên rồi.
Tôi nhếch môi cười nhạt, pháo hiệu kia không phải của Tề Quán, người của anh ta đã phong tỏa nội cung và chốt chặn mọi lối ra vào của kinh
thành, đương nhiên không cần bắn pháo hiệu làm gì. Cái ánh đỏ mới vừa
lóe lên kia, chỉ có thể là của lão thái hậu. Bà ta cho người đốt "pháo
bông" không gì khác nhằm hai mục đích, hoặc điều động binh mã, hoặc báo
tin cho thích khách đến giết người mà tôi cần bảo vệ - thái phi, mẹ
chồng của tôi. Quả nhiên, chưa đến nửa khắc đồng hồ, những bóng đen từ
con đường độc đạo dưới núi như đàn thú ăn đêm xông về phía này. Hai mươi người. Thân thủ có vẻ nhanh nhẹn, nhưng không phải là kẻ mà Tề Quán
nhắc đến. Tôi vẫn án binh bất động, tiếp tục quan sát tình hình.
Khi đám thích khách bao vây căn phòng phía dưới, hai mươi thanh kiếm vừa
rút ra khỏi vỏ, cùng lúc đó một bóng người từ trên mái nhà nhẹ nhàng đáp xuống, chắn trước căn phòng. Tôi thầm chặc lưỡi, Lãnh tiểu đệ à, cậu
nằm trên mái nhà nãy giờ, kẻ địch không phát hiện ra, có thể nhân cơ hội tặng bọn chúng vài cây châm chẳng phải là thuận tay lắm sao? Lại ra vẻ
anh hùng đường hoàng xuất hiện làm cái gì cơ chứ, đúng là đồ ngốc. Tôi
không có ý định trợ giúp cậu ta, vẫn giấu nhẹm khí tức, ôm cây giả
chết.
"Huynh ấy đoán không sai, bà ta quả nhiên muốn hành thích thái phi". Lãnh tiểu đệ hừ mũi, rút kiếm nghênh địch.
Lãnh tiểu đệ có mặt ở đây không ngoài dự đoán của tôi. Tề Nhan tất nhiên
không thể không nghĩ đến an nguy của mẹ mình, chỉ là anh chàng đoán được thái hậu muốn chơi trò "cá chết lưới rách", dù chết cũng phải trừ bỏ
cái gai trong mắt; lại không phán đoán chính xác sự thâm độc của bà ta.
Chỉ có Tề Quán từ nhỏ được bà ta nuôi dưỡng mới rõ, thái hậu đã muốn
mạng thái phi thì đâu đơn giản chỉ phái đến một nhóm thích khách không
nắm chắc phần thắng. Tề Nhan đoán được ý đồ của thái hậu, bà ta ngược
lại cũng dự sẵn có ngày Tề Nhan muốn trả thù, đâu thể bỏ qua cho người
thân quan trọng nhất của anh ta. Tề Quán biết bên cạnh thái hậu có một
cao thủ, thay bà ta ở trong tối làm không biết bao nhiêu việc mờ ám. Mà
kẻ đó, rất nhanh thôi sẽ xuất đầu lộ diện.
Dưới sân, Lãnh tiểu đệ vẫn đang hăng hái chém giết. Võ công cậu ta không tệ, so với tuổi của
mình có được tu vi như thế đúng là đáng tán thưởng. Chỉ là kẻ địch dù
sao cũng có lợi thế nhân số, mà Lãnh tiểu đệ phải thủ vệ cửa phòng,
không thể không dần rơi vào thế hạ phong. Đến khi kẻ địch chỉ còn sót
lại một kẻ cuối cùng, trên người Lãnh tiểu đệ cũng đã bê bết máu. Không
phải tôi không muốn giúp cậu ta, nhưng mục đích của tôi là bảo vệ thái
phi, không phải bảo vệ tên ngốc này. Một khi tôi lộ diện, kẻ kia còn ở
trong tối, đối phó với cao thủ như hắn lại để bản thân rơi vào thế bị
động thì nhiệm vụ đã bại chắc phân nửa. Lãnh tiểu đệ chỉ có thể tự lực
cánh sinh mà thôi.
Đòn cuối cùng, đường kiếm của Lãnh tiểu đệ
quét qua cổ tên thích khách, sau đó cắm thẳng xuống đất. Cậu ta gần như
quỳ trên đất thở dốc, không còn sức đứng lên nữa. Bọ ngựa bắt ve, chim
sẻ rình sau lưng. Tôi biết kẻ nọ chính là chờ thời khắc này. Âm thanh
một vật sắc nhọn xé gió lao đến, Lãnh tiểu đệ ngẩng phắt đầu nhưng cơ
thể lại bất động như cũ. Cậu ta thật sự đã kiệt sức rồi. Tôi phóng đến
chộp lấy Lãnh tiểu đệ tránh sang một bên, đồng thời xuất chiêu phản
kích. Kẻ nọ đứng trên mái nhà, trong tay hắn chính là năm cây châm tôi
vừa phóng ra. Những cây châm này đã được tôi phủ màu, ở nơi tối mắt
thường tuyệt đối không có khả năng nhìn ra hướng đi của chúng. Vậy mà
hắn ta bắt lấy không gặp chút trở ngại nào, xem ra còn khó đối phó hơn
tôi dự đoán.
"Vương phi tẩu tẩu, sao tẩu lại ở đây?".
Tôi lườm người bên cạnh."Hỏi thừa. Cậu cho là ta rảnh rỗi chạy tới chỗ này dạo chơi chắc, đương nhiên là...".
...còn chưa dứt câu đã nghe trên đầu "rắc" một tiếng, mái nhà bị đạp vỡ, kẻ nọ thả một vật qua lỗ hổng vào trong phòng. Tôi thầm hô hỏng bét, vội đạp
tung cửa phòng. Lãnh tiểu đệ gắng gượng xông vào đưa người bên trong ra. Vừa rồi chỉ là đạn khói, không có độc. Kẻ nọ "hun khói đuổi chuột" là
muốn xác minh người trong phòng có phải thái phi hay là bọn tôi dùng
người khác thế thân.
"Thái phi, người không sao chứ?". Lãnh tiểu đệ gấp gáp hỏi.
"Ta không sao, không có việc gì".
Tôi liếc mắt nhìn bà ấy một cái, không có thời gian chào hỏi, "ra mắt" mẹ
chồng, điểm chân đạp lên thân cây búng mình đáp xuống mái nhà. Kẻ trước
mặt bịt kín chỉ để lộ hai mắt nhưng hơi thở hắn trầm ổn, lại là "tay
sai" giàu kinh nghiệm của thái hậu. Đối phó với một kẻ già dặn như hắn
không thể có động tác dư thừa, dùng mánh khóe e là không thể qua mặt
được. Ám khí đối với hắn cũng không mấy tác dụng, chỉ có thể đánh trực
diện. Tôi rút đoản đao Tề Nhan tặng lần trước, quyết đoán xông thẳng
tới. Kẻ nọ nheo mắt, tuốt kiếm khỏi vỏ còn thuận tiện dùng vỏ kiếm như
ám khí ném tới chỗ tôi.
"Vương phi tẩu tẩu, cẩn thận!".
Cẩn thận cái đầu cậu! Nếu thấy ai gặp nguy hiểm cậu chỉ cần hét hai tiếng
"cẩn thận" là đủ rồi, còn có thời gian ở đó mà gọi tên họ người ta ra à? Mặc dù nghĩ vậy song cơ thể tôi đã theo bản năng trượt khỏi tầm "hung
khí". Đằng sau tức thì vang lên một tiếng ầm rồi một tiếng rắc, thân cây to bằng miệng bát đã gãy làm đôi. Đúng là tu vi lâu năm có khác. Thật
muốn hỏi ông ta một câu, đã sắp tu luyện thành tinh hay chưa? Đối phương không chần chừ dù chỉ một khắc, kiếm trên cao chém xuống, ý đồ rõ ràng
muốn chẻ dọc tôi ra. Tôi lăn sang một bên, dùng toàn lực quét chân đá
vào khớp gối phía sau ông ta. Thân hình trước mắt nhoáng cái đã phóng
lên cao nhanh như ảo ảnh. Trong tình huống vừa phòng thủ như vậy ông ta
vẫn có thể đồng thời xuất chiêu. Một đám kim châm như mưa trút xuống
người tôi, nhiều như vậy có dùng đến mười ngón tay thêm mười ngón chân
cũng không chộp hết được. Bộ ông không biết tiết kiệm hả? Tôi gỡ lấy một viên ngói dùng làm tấm chắn, tiếp được ám khí xong lập tức ném thẳng
viên ngói vào mặt ông ta, đối phương bình thản lắc mình đáp lại xuống
mái nhà. Tôi liền áp sát xông tới. Kẻ này khinh công quỷ dị, vừa có nội
lực vừa xài ám khí, có quá nhiều lợi thế, không thể để ông ta kéo giãn
khoảng cách.
Trăng trên trời đã lên đến vị trí cao nhất, bọn tôi đã đánh nhau hơn nửa canh giờ vậy mà đối phương không những không giảm
sút phong độ, ngược lại càng đánh càng hăng, tốc độc chỉ tăng không
giảm, nào tương xứng với cái tuổi của ông ta chứ? Tệ hại là mỗi đòn đánh của lão già này đều hư hư thực thực, chiêu thức biến hóa phức tạp và
quái đản. Nếu không phải tôi có kinh nghiệm hơn hai mươi năm trong nghề
chỉ e đã chết từ đời nào rồi. Ông ta không chỉ gian xảo mà lực đạo ra
đòn đều như cuồng phong sấm sét, mái nhà sớm đã thành một đống hổ lốn.
Cứ kéo dài thế này sẽ nguy mất. Thái phi đã cầm máu cho Lãnh tiểu đệ
nhưng với thương tích đó cậu ta chẳng thể đưa thái phi trốn đi hơn nữa
xem chừng cũng sắp không cầm cự nổi nữa rồi. Ba người bọn tôi có thoát
được hay không chỉ dựa vào việc tôi thắng hay bại. Tôi cười khổ. Nếu là
trước kia tôi chẳng e ngại lão già chết tiệt này, nhưng cơ thể Trương
Oánh không được trui rèn từ nhỏ, dù thời gian qua tôi đã đẩy cao sức
chịu đựng của cơ thể này thì vẫn không thể so được với quá khứ. Đối thủ
lại có nội lực thâm hậu, kẻ ngốc cũng biết ai sẽ là người trụ lại cuối
cùng.
Những lúc luyện tập giao đấu với Tề Nhan, anh ta đều bảo
tôi ra đòn quá quyết tuyệt, liều lĩnh như vậy trong thực chiến nếu gặp
phải cao thủ sẽ không thể tránh khỏi bị thương. Thật ra tôi chưa từng
nói cho Tề Nhan biết, tôi chưa lần nào đánh hết sức với anh ta. Trước
đây không nghĩ ngợi nhiều, hiện tại mới phát hiện, tại sao tôi lại như
thế. Tại sao trong vô thức lại không muốn đả thương Tề Nhan...
Tôi không giống Tề Nhan hay lão già trước mặt này, bọn họ đều là cao thủ
tinh thông kiếm thuật, có nội lực, có khinh công; còn tôi không phải.
Tôi đơn thuần chỉ là một sát thủ, một sinh mạng yếu ớt như ngọn cỏ lau,
trưởng thành bằng trải nghiệm của hàng ngàn, hàng vạn lần liều mạng, tắm máu mà sống sót. Sát thủ thì không đánh để phân cao thấp, mỗi đòn mỗi
chiêu đều có duy nhất một mục đích là tước đoạt mạng sống đối phương.
Nhưng cớ gì tôi vẫn chưa giết được kẻ trước mặt? Tôi do dự vì đâu?
"Mùi vị gì thế này? Thật là kinh khủng. Oánh nhi, trẫm nói cho nàng hay, con gà này nhất định là hầm không đúng cách. Cả đời trẫm chưa từng ăn qua
món nào đáng sợ thế này. Sau này phải để hai người nếm thử tay nghề đầu
bếp Ngự thiện phòng của trẫm mới được".
"Nàng nhớ... cẩn thận".
Có cơ hội tôi sẽ lôi hai anh em Tề Quán đi huấn luyện học lại cách ăn
uống. Người khác có lẽ chỉ nhìn thấy một hoàng thượng cao cao tại
thượng, một vương gia uy nghiêm kiệm lời nhưng tôi chẳng còn lạ gì tật
xấu của hai anh em nhà này nữa. Có thể vì lớn lên thiếu đi tình thương
của cha mẹ, cả hai người đều có sự cố chấp ương bướng của trẻ con. Lúc
nào cũng thích xưng hô thân mật, đồ ăn trên bàn món nào không vừa miệng
thì về sau vĩnh viễn cũng không đụng tới nữa. Đã thế cả hai đều rất lắm
lời. Nói nhiều đến mức tôi phát bực. Không biết hiện tại bọn họ có bình
an...
Cha đã có anh trai hồ ly và Luật Bình bên cạnh, kẻ nguy
hiểm nhất đã được thái hậu điều tới nơi này, vậy hẳn là người thân của
tôi sẽ không sao. Cha là võ tướng, chỉ huy binh sĩ là sở trường của ông; Tề Quán đã bố trí mọi thứ kín kẽ, trong cung còn có Tề Nhan. Tất cả bọn họ đều sẽ không có việc gì. Tôi chỉ cần sống để trở về gặp bọn họ, còn
phải bảo vệ thái phi. Điều an ủi lớn nhất có lẽ là thái phi không có
tiền sử bị bệnh tim, nếu không lần đầu gặp nàng dâu lại trông thấy bộ
dạng nàng ta cầm đao chém chém giết giết với đàn ông trên mái nhà, bà
không đau tim mới là lạ. Chậc, Tề Nhan cứ dặn đi dặn lại, bảo tôi không
được hành sự lỗ mãng, nếu không sẽ bán Liễu Nhi ra ngoài. Thật muốn
khuyên anh ta một câu, về sau nên đổi cách khác hoặc ít ra cũng đổi câu
uy hiếp nào mới mẻ một chút. Anh ta miệng thì uy hiếp lại phân phó nha
hoàn khác giành hết việc của Liễu Nhi hại bé con của tôi càng ngày càng
béo tốt, sắp lăn được đến nơi.
Vô số lần chấp chới giữa lằn ranh sống chết khi làm nhiệm vụ nhưng tôi chưa từng có cảm giác nao núng, lo đến sự được mất. Thì ra cảm giác có người để lưu luyến là như thế này
đây...
Tôi vẫn chưa giết được kẻ địch, là bởi vì tôi không dám
liều mạng. Sợ bản thân chết đi sẽ khiến người thân đau lòng. Nhưng mà,
hiện tại ngoài cách đặt cược mạng sống e là không còn biện pháp nào khả
dĩ hơn.
Đôi mắt kẻ đối diện mở lớn, nhìn tôi bỗng dưng hóa ra vô số bóng người trước mặt ông ta. Những mảnh ngói vỡ đâm xuyên qua giày
cũng không khiến tôi mất đi tập trung nữa. Tôi thu lại toàn bộ sát khí,
bình thản tiến dần về phía ông ta như đang bách bộ. Khi còn cách đối
phương chưa đầy hai mét, lòng bàn tay vốn nắm chặt thanh đoản đao của
tôi buông lỏng, vũ khí cận chiến duy nhất mà tôi dùng từ đầu đến giờ đột nhiên rơi xuống đã hút lấy ánh mắt của kẻ địch. Khi ánh nhìn của ông ta vừa di chuyển hướng xuống phía dưới, cùng lúc với tiếng keng khi thanh
đao va chạm một mảnh ngói, tôi đã áp sát được đối phương. Mạng lưới bảo
an ở thời hiện đại rất nghiêm ngặt, bất kì tòa nhà nào mà tôi nhận nhiệm vụ ám sát đều có máy quét kim loại, không thể dễ dàng mang theo vũ khí. Thế nên từ nhỏ bọn tôi đã được học cách dùng chính cơ thể của mình để
tấn công và phòng thủ. Đao kiếm bên ngoài chỉ để che mắt kẻ địch hòng
chớp lấy thời cơ ra đòn bất ngờ. Bàn tay phải của tôi bật ra năm móng
tay sắc nhọn, cứng rắn như thép nhằm thẳng vào vị trí trái tim trong
lồng ngực đối diện. Khi móng tay ngập được phân nửa, một đường kiếm từ
sau lưng ép tới. Tôi đã quyết ý liều mạng, tuyệt không rút lui khi chưa
giết được kẻ địch. Tay trái tôi vòng ra sau bắt lấy thanh lợi kiếm. Dù
đã cố chỉ dùng phần móng để bảo vệ da thịt nhưng tay trái vốn bị thương
do giao đấu với Gia Luật Tề Chẩn lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, đối phương nghiến răng ép mạnh tới, lòng bàn tay tôi truyền tới cảm giác đau rát,
mùi máu của chính mình dâng lên mũi khiến tôi càng không muốn nhân
nhượng, dồn toàn bộ sức lực vào năm ngón tay phải, cho dù tay trái thật
sự đứt lìa cũng phải moi bằng được tim ông ta đổi lại. Cảm giác vật kia
đã chạm tới đầu ngón tay, tôi còn chưa kịp cắt đứt cuống tim bỗng cảm
giác thân thể chấn động, bị chưởng phong của ông ta đánh bay xuống
dưới.
Khi tôi còn ở giữa không trung, một loạt kim châm phóng
tới truy hồn đoạt mệnh. Tôi định vung tay đấm vào người mình để rơi khỏi tầm bắn nhưng khóe mắt trông thấy hai người kia, đành từ bỏ ý định. Nếu tôi tránh đi, bọn họ sẽ hứng lấy toàn bộ số kim độc này. Những cây kim
phóng đại dần trước mắt, đột nhiên một bóng áo lam quen thuộc dưới ánh
trăng mang theo mùi hương thanh nhạt dễ chịu che khuất những chiếc kim
độc. Tề Nhan ôm chặt lấy tôi, dùng cơ thể chính mình tiếp lấy toàn bộ ám khí.
Tôi là một sát thủ chuyên nghiệp. Nếu ngay cả việc bình
thản đón nhận cái chết của đồng đội khi đang thi hành nhiệm vụ cũng
không làm được thì không thể tự nhận bản thân là kẻ "đâm thuê chém
mướn". Bởi vì một khoảnh khắc do dự, cũng đủ để nhận lấy cái kết thất
bại tất yếu. Thế nên tôi không chút chần chừ, khi âm thanh kim chạm da
thịt, người bên cạnh nặng nề ôm tôi rơi xuống, tay tôi đã đồng thời xuất ra ám khí trả lại đối phương. Kẻ nọ trúng chiêu, gục ngã trên mái nhà.
Tề Nhan ôm tôi rơi xuống, đến khi tiếp đất ngược lại đổi thành tôi là
người đỡ lấy. Y phục Tề Nhan nhuốm mùi bách hoa của Ngự hoa viên, vạt áo đôi chỗ còn lấm tấm vệt máu không rõ là của chủ nhân nó hay của kẻ địch lưu lại. Tề Nhan khó nhọc ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt nửa trách cứ nửa
cưng chiều, đồng tử lóe lên tia sáng bất đắc dĩ rồi mau chóng tối lại,
môi nở nụ cười. Bàn tay trái vươn ra, những ngón tay thon dài dịu dàng
lau tơ máu nơi khóe miệng tôi.
"Liễm nhi, nàng lại không nghe lời... Nàng nói xem, ta nên phạt nàng thế nào đây...".
Khóe môi như vầng trăng non chưa kịp khép lại, nụ cười kia đã đông cứng trên gương mặt, sắc môi dần tối đi. Đằng sau có tiếng gọi thất thanh cùng
tiếng bước chân loạng choạng. Tôi để Tề Nhan tựa đầu lên vai mình, đưa
tay rút lấy từng cây kim ngập sâu vào tấm lưng tôi đang ôm lấy. Trăng
trên nền trời đã nép nửa mình vào tầng mây, vạt rừng xung quanh chúng
tôi kêu xào xạc trong gió. Tôi nuốt xuống huyết dịch chực dâng lên trong cuống họng, cúi xuống nhìn đống kim châm dưới đất và đôi bàn tay run
run của mình. Bên tai có giọng ai như đang thì thầm: