“Em lại đây, giúp ta vấn tóc thay y phục. Ta muốn vào cung“.
Liễu Nhi dừng công việc may vá đang làm dở, ngẩng đầu ngạc nhiên.
“Vết thương của tiểu thư còn chưa lành, sao người lại muốn tiến cung ạ?
Vương gia đã dặn em không được rời mắt khỏi tiểu thư...“.
Tôi quắc mắt:
“Sao? Em là người của ta hay người của Tề Nhan?“.
“Nhưng... chẳng phải trong cung đang tuyển tú nữ, tiểu thư bảo không thích phiền phức mà?“.
Bé con này trở nên thích quản chuyện từ khi nào thế không biết. Tôi thì
hứng thú gì với việc cưới vợ bé của Tề Quán. Chỉ muốn gặp anh ta thảo
luận một chút. Cũng khá lâu rồi không thấy anh ta chạy đến ăn chực,
không biết tình hình liệu có xấu đi hay không. Tôi giục Liễu Nhi:
“Em đừng chậm chạp nữa, mau đến đây“.
Liễu Nhi ngoan ngoãn giúp tôi chải chuốt cẩn thận theo đúng lễ nghi của một
vương phi. Tôi ngồi kiệu, một mình vào cung. Thông báo với nội thị xin
được yết kiến hoàng thượng, đợi cả nửa canh giờ mới được thái giám dẫn
đường đến Ngự thư phòng. Tề Quán cho toàn bộ cung nhân lui xuống rồi mới ngẩng đầu khỏi thư án, cười vô lại nhìn tôi.
“Oánh nhi nhớ trẫm nên mới chủ động tiến cung sao? Hay nghe tin trẫm tuyển tú nữ nàng liền thấy khó chịu, chạy đến ngăn cản?“.
Chẳng thèm để ý mấy lời dở hơi của kẻ này, tôi nhấc ghế mang đến ngồi trước
thư án. Tề Quán nhanh tay dùng giấy trắng che đi bức tranh đang vẽ giữa
chừng. Tôi chặc lưỡi tỏ vẻ xem thường:
“Làm hoàng đế cũng rảnh rỗi quá nhỉ, còn có thời gian vẽ Xuân Cung đồ“.
“Nói năng linh tinh. Vết thương của nàng thế nào rồi?“.
Tôi có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.
“Ai nói ta bị thương?“.
“Đương nhiên là A Nhan nói cho trẫm biết. Trẫm đã sai người đi tìm thảo dược,
không lâu nữa sẽ có tin tức. Nói xem, nàng đến gặp trẫm có việc gì?“.
Xác định xung quanh không có kẻ nghe lén, tôi mới yên tâm hỏi:
“Bên chỗ bà ta có động tĩnh gì không? Ta muốn biết anh định thế nào...”,
thấy anh ta nhăn mày, tôi trừng mắt, “ta biết anh lại sắp bảo ta đừng
xen vào. Nhưng chuyện này liên lụy nhiều người, bao gồm cả người thân
của ta. Sao ta có thể ngồi yên chờ đợi mà không làm gì! Hay anh sợ ta
hành động lỗ mãng, làm hỏng việc của anh?“.
Tề Quán nhìn tôi chăm chú, qua một lát đột nhiên lại nở nụ cười.
“Nàng rất giỏi đóng kịch nên ngay cả A Nhan cũng cho rằng nàng hành sự không
suy tính trước sau. Đệ ấy không nhận ra, mỗi bước đi của nàng đều tính
toán cẩn thận. A Nhan vẫn thường lo ngại nàng nói năng không biết chừng
mực, đắc tội với trẫm. Cũng phải, từ cổ chí kim có lẽ chỉ duy nhất nàng
dám xem thường lễ nghi quân thần như vậy“.
Không rõ vì sao Tề
Quán bỗng dưng nói đến chuyện này, định mở miệng thì anh ta lại chống
cằm, ánh mắt sáng rỡ không rời khỏi tôi, nhếch môi nói tiếp:
“Biết trẫm sẽ không dễ dàng tin tưởng sự thật, tin tưởng A Nhan; nên nàng mới cố ý như vậy đúng không? Một người không sợ cái chết, không sợ hoàng
quyền so với một kẻ quỳ mọp dưới chân như bao kẻ khác tất nhiên sẽ đáng
tin hơn. Nàng luôn bày ra dáng vẻ tùy tiện thực chất việc gì cũng đi
trước một bước. Chỉ có nhị đệ bởi vì “quan tâm tắc loạn” mới không phát
giác ra mà thôi“.
Tôi làm bộ chớp mắt vô tội hỏi lại:
“Hoàng thượng nói gì, thần thiếp nghe không hiểu“.
Anh ta xua tay.
“Thôi đi, thôi đi. Ở đây không có người thứ ba, nàng diễn kịch cho ai xem
chứ. Có biết tại sao trẫm dung túng cho nàng như vậy hay không?“.
Tất nhiên không phải vì anh ta sợ tôi. Làm hoàng đế nếu chỉ vì mấy câu uy
hiếp mà thỏa hiệp thì sớm muộn cũng đánh rơi giang sơn vào tay kẻ khác.
Chỉ là tôi đã mạo hiểm đánh cược, kết quả vừa hay anh ta không làm tôi
thất vọng. Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Tề Quán híp mắt, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Đấy, trẫm biết nàng thật sự không ngốc chút nào mà. Trẫm thuận lợi lên làm thái tử rồi đăng cơ kế vị, chưa từng có
kẻ nào dám làm trái ý trẫm, cũng chưa từng có một ai dám nói chuyện
thẳng thắn với trẫm. A Nhan hiện tại cũng thế, luôn tự nhắc nhở bản thân là thần tử của trẫm. Chỉ có nàng không giống với bọn họ. Nhưng là...
chính vì như thế, trẫm không muốn nàng gặp nguy hiểm“.
Tề Quán
bình thường đều hi hi ha ha, toàn đưa ra một đống kế sách dở hơi, mờ ám. Bây giờ lại trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nói những câu như vậy. Phải
chăng anh ta cũng nhìn ra điều tôi đang lo ngại? Nếu đối phương đã gỡ
xuống lớp mặt nạ, tôi cũng không cần mất thời gian dông dài nữa.
“Anh đã tự nhận nhìn thấu ta vậy hẳn cũng rõ cho dù anh nói không thì tự ta
cũng sẽ hành động theo ý mình. Không bằng chúng ta làm một phép thử. Thế nào?“.
Không đợi đối phương trả lời, tôi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế cầm lên chiếc bút lông và tờ giấy trắng, hất cằm ra hiệu rồi mang
giấy bút đi đến góc phòng đưa lưng về phía anh ta. Viết xong chữ tôi
xoay người đến trước mặt Tề Quán, đặt tờ giấy ghi một chữ duy nhất chồng lên tờ giấy anh ta vừa đặt bút viết xong. Tôi cười cười. Tề Quán lắc
đầu cười khổ.
“Nàng thắng. Trẫm không ngăn nàng nữa. Nàng không phải là biết thuật đọc tâm đấy chứ?“.
Bản cô nương không phải đạo sĩ cũng chẳng phải yêu quái, chẳng có cái khả
năng đó. Tôi vừa tiêu hủy hai tờ giấy vừa bình tĩnh đáp:
“Anh
đoán bà ta nhằm vào đâu là bởi vì anh được bà ta nuôi dưỡng, ở cạnh thời gian dài đương nhiên hiểu cách hành sự ngoan độc của bà ta. Còn ta, ta
chẳng biết thuật đọc tâm gì cả. Chẳng qua môi trường hình thành thói
quen mà thôi. Ta biết kẻ địch luôn nhằm vào điểm yếu để tấn công, mà
điểm yếu của hai huynh đệ các anh chỉ có một“.
Tề Quán ừ một
tiếng rồi lại lẩm bẩm: “Nàng luôn miệng nói không có tình cảm đặc biệt
với nhị đệ nhưng lại vì đệ ấy mà không ngại mạo hiểm tính mạng. Nếu như
không liên quan đến A Nhan, nàng hẳn là sẽ không...“.
Tôi biết anh ta có ý gì, lắc đầu thở ra một hơi:
“Không có cái nếu như đó. Cho dù là có, ta cũng sẽ không bỏ mặc chuyện của anh“.
Đối phương ngẩn ra nhìn tôi. Chắc anh ta không tin? Tôi nhún vai xoay người rời khỏi Ngự thư phòng, tay vừa đặt lên cánh cửa, đằng sau vang lên
giọng nói hơi khàn của Tề Quán:
“Nàng nhớ... cẩn thận“.
Tôi gật đầu. Những chuyện khác đều giao cho anh em bọn họ xử lý. Tôi chỉ cần bảo vệ người kia là đủ.
Thái giám đứng ở xa trông thấy tôi bước ra bên ngoài thì nhanh chân chạy
đến, cung kính nói sẽ dẫn đường đưa tôi ra cửa cung. Lắc đầu bảo không
cần. Đường tôi đã đi qua một lần đều sẽ nhớ rõ không quên. Để thái giám
quay về hầu hạ chủ nhân, tôi dời gót rời đi. Vốn định theo lối cũ trở ra song nhìn thấy phía trước tấp nập, thái giám cung nữ bận rộn đi đi lại
lại có vẻ đang chạy việc chuẩn bị chuyện tuyển tú nữ. Bức tranh lúc nãy
trên thư án kia bị đè phía dưới chỉ thấy loáng thoáng dường như là vẽ
một cô gái, chỉ không nhìn rõ được gương mặt. Có chút hiếu kỳ, Tề Quán
muốn mỹ nhân nào mà chẳng có, còn tương tư ai vậy? Tôi tự cười mình rỗi
hơi, chân rẽ sang lối vào Ngự hoa viên, muốn men theo lối này xuất cung
cho yên tĩnh.
Vừa đi hết một con đường định quẹo phải bỗng trông
thấy một cái bóng to lớn cách không xa đang đứng cạnh hòn giả sơn. Tôi
loạng choạng mém tí thì ngã đập đầu xuống đất. Tề Quán ơi Tề Quán, anh
nên coi lại việc bố trí canh phòng của hoàng cung nhà anh đi. Sao lại để gấu hạ sơn mò đến tận nơi sâm nghiêm này? Đương lúc tôi tính âm thầm
tránh đi trước khi bị đối phương phát hiện thì lại nghe thấy giọng nói
trung tính đằng đó cất lên:
“Khả hãn, phía trước là nội cung của
các vị nương nương. Ngài không thể đi đường này, ngài muốn thưởng cảnh
để nô tài dẫn đường cho ngài“.
Khả hãn? Người đứng đầu của nước
Liêu? Nói cách khác là kẻ này cũng giống Tề Quán, là vua một nước. Giờ
thì tôi đã rõ vì sao trước đó đã cảm thấy khó chịu và đề phòng một cách
bản năng đối với hắn. Thứ khiến tôi trong vô thức muốn cách xa chính là
hơi thở đế vương tỏa ra nồng đặc từ trên người kẻ nọ. Tốt nhất là đừng
để hắn phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Tuy đối phương không biết Lưu
Vân là nữ tử, cũng là vương phi của Tề quốc; nhưng cứ tránh xa hắn vẫn
yên tâm hơn. Ngẩng đầu muốn tìm đường khuất bóng để đi thì trông thấy
phía đằng kia một bóng áo vàng dưới ánh nắng ban trưa trông đến là nhức
mắt. Sau lưng là gấu, trước mặt là linh cẩu. Phen này thì hay rồi, nơi
nào cũng có kẻ địch chắn lối. Tô áo vàng, Tô Tiểu Thanh phát hiện ra tôi đứng nơi này thì vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng tức tối, nhấc váy muốn chạy tới. Tôi cũng vội vàng quay người không muốn bị cô ả cuốn lấy. Có
điều chân tôi nhanh cũng không nhanh bằng miệng cô ta.
“Này, đứng lại. Ngươi đứng lại cho ta!“.
Tôi làm bộ không nghe không thấy, tiếp tục tăng tốc. Ai dè cô nàng vứt luôn cả hình tượng, nhấc cao váy chạy băng qua đường tắt tới trước mặt tôi,
vừa thở hồng hộc vừa trợn to hai mắt, chất vấn tôi tại sao dám bơ cô ta.
Tôi chặc lưỡi.
“Ngươi gọi ta lúc nào?“.
“Ngươi còn giả bộ. Trông thấy ta, ngươi liền bỏ chạy. Ngươi làm chuyện hổ thẹn không dám đối diện với người khác hay sao, nếu không thì cớ gì đang yên đang lành lại phải tránh đi!“.
“Tô tiểu thư, ta đi đường ta
ngươi đi đường ngươi. Ta còn đang lấy làm lạ không hiểu sao ngươi lại
hùng hổ xông đến chắn đường của ta đây. Còn nữa, vừa rồi là ngươi gọi
ta? Ngươi gào lên như thế, ta còn tưởng ngươi có bệnh thích gào lung
tung. Nào biết là ngươi đang gọi ta chứ!“.
Cô ta đỏ mặt tía tai vung tay chỉ vào mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Rõ ràng ngươi biết ta chính là đang gọi ngươi. Ngươi cố ý! Ta nói cho
ngươi biết, ngươi không xứng với chàng, không xứng ngồi vào vị trí vương phi!“.
Tôi không muốn gây ồn ào vào lúc này, nhưng không nhìn
nổi cái điệu bộ khiến người ta đau đầu nhức óc trước mặt. Tiến lên
trước, tôi nhẹ nhàng kẹp lấy ngón tay đang chỉa ra sắp chạm vào chóp mũi mình mà bẻ ngoặc.
“Á, đau... đau quá... ngươi làm gì vậy, bỏ ta ra, bỏ ra...“.
Tôi buông tay, hừ lạnh một tiếng.
“Bản phi xứng hay không đến lượt ngươi quản chắc? Ngươi có tư cách gì? Ta
thấy ngươi ra khỏi nhà lại quên mang não đi theo nên tốt bụng nhắc cho
ngươi nhớ. Với thân phận của ngươi gặp vương phi phải quỳ gối hành đại
lễ chứ không phải chặn đường chỉ tay, ở đây hô to gọi nhỏ. Có tỷ tỷ là
sủng phi nên không coi lễ nghi phép tắc ra gì nữa? Sủng phi thì chẳng
qua cũng chỉ là thiếp, ngươi muốn dựa hơi cũng nên tìm chỗ dựa nào lớn
một chút. Tỷ tỷ ngươi, ta còn không để vào mắt lại đi sợ muội muội của
nàng ta đấy chắc!“.
Tô Tiểu Thanh nhìn tôi căm hận nhưng ít nhiều vẫn chưa đến mức đần độn, còn nhớ được bản thân có thân phận dưới tôi.
Cuối cùng cũng chịu túm váy, tức tối rời đi. Tôi cũng xong việc ở nơi
này, không muốn tiếp tục lưu lại. Cho dù hiện tại thái hậu vẫn chưa hay
biết gì, vẫn nghĩ tôi là nữ nhân ngu ngốc bị Tề Quán “dùng mỹ nam kế dụ
dỗ” đối phó Tề Nhan. Nhưng cái hoàng cung âm thịnh dương suy này tốt
nhất nên tránh càng xa càng tốt. Đi mau, đi mau.
Vừa đi được hai bước, đằng sau lại vang lên tiếng gọi:
“Vương phi, xin dừng bước“.
Không thể lại giả điếc, đành xoay người thi lễ:
“Ngài là ai, xin hỏi gọi ta có việc gì?“.
Hắn không đáp mà nhướn mày nhìn lại, miệng như cười như không. Chẳng lẽ đã
nhận ra tôi chính là Lưu Vân rồi? Cải trang của tôi tuyệt đối không có
vấn đề, người thường không thể nhìn ra bất kì điểm khả nghi nào. Vừa nãy tôi nhìn thấy hắn ở xa, lại nghe thái giám kia gọi hắn là “Khả hãn“. Là vì tôi có võ, còn nhị vương phi “chân yếu tay mềm, vô dụng bất tài” tất nhiên không nghe không thấy không biết gì cả. Thế nên hắn cười đầy hàm ý như vậy là cớ làm sao? Biết tôi đã nghe nhưng cố ý giả bộ? Dù trong
bụng cảm thấy khó hiểu thì ngoài mặt tôi vẫn duy trì ánh mắt thản nhiên. Đối phương khoanh tay híp mắt giọng có chút trêu đùa:
“Bản khả hãn Gia Luật Tà Chẩn, nàng có thể gọi ta là Ất Chân“.
Mẹ ơi, lại thêm một kẻ thích xưng hô thân mật. Tôi cũng đâu bị điên mà gọi tên tự của hắn ta. Kẻ này là vua một nước, hơn nữa còn là kẻ có bát tự
xung khắc với mình, dẹp chuyện ân oán qua một bên, tôi chẳng muốn ở lâu
một chỗ với hắn.
“Nếu Khả hãn không có việc gì khác, ta xin phép đi trước“.
Thi lễ xong không đợi đối phương ừ hử tôi liền nhắm hướng cổng cung mà đi
tới. Lại chỉ vừa đi được mấy bước, lần nữa bị gọi giật. Lần này hắn to
giọng đầy vẻ tức giận:
“Tiểu tử Lưu Vân, đứng lại!“.
Gặp
ma rồi! Ông trời, ông không có mắt à? Sao không cho thiên lôi đánh chết
kẻ trời đánh thánh vật này đi... Nơi này là hoàng cung, một nửa tai mắt
là của thái hậu đó! Ngươi la lối cái của nợ! Tôi quay người chạy tới
trước mặt hắn rít qua kẽ răng:
“Sao ngươi nhận ra ta?“. Hắn ung dung nhìn xuống, nhàn nhạt đáp:
“Người của ta theo dõi thấy nàng và ca ca ruột kia đi vào Tướng phủ. Dưới gối
của Trương tể tướng chỉ có một nam một nữ. Nàng gọi Trương đại công tử
là đại ca, bản khã hản tài trí hơn người tất nhiên là đoán ra được. Hơn
nữa...“.
Lại còn không quên tự khen cơ đấy. Hơn nữa? Tôi nheo mắt:
“Hơn nữa cái gì?“.
Hắn chỉ vào mũi mình, nói:
“Cái mũi này của ta có khả năng phân biệt mùi chính xác. Trên người nàng,
trùng hợp thay lại có cùng mùi với tiểu tử không sợ trời không sợ đất
kia“.
Gì? Ngươi là chó đấy chắc? Tôi không bao giờ dùng dầu thơm, trên người cũng không mang túi hương. Hắn thật sự có thể phân biệt mùi
của những người khác nhau? Biến thái nha... Đáng nói là bên cạnh hắn còn có cao thủ. Hôm đó dù bị thương nhưng tôi vẫn cảnh giác xung quanh, một mạch theo đuôi tôi đến tận Tướng phủ thì chỉ có thể là cao thủ có khả
năng giấu mình. Ngay cả ám vệ của Tề Quán ẩn nấp, tôi còn phát hiện
được. Vậy mà hoàn toàn không phát giác hành tung kẻ kia. Cũng một phần
do tôi chủ quan, không nghĩ đến kẻ có bản lĩnh cao cường như hắn còn
mang theo bên người một cao thủ bảo vệ nấp trong tối. Thôi vậy, ai mà
ngờ được tên Khiết Đan này lại là vua của Liêu quốc cơ chứ! Tôi đúng là
xui tận mạng...
“Nàng không cần đề phòng ta như vậy. Ta đảm bảo sẽ giữ kín bí mật cho nàng“.
Vậy kẻ nào mới vừa rồi còn hô lớn lên? Tôi ngẩng cao đầu, quyết không để bị thua khí thế.
“Rất tốt. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cáo từ!“.
Mới chỉ xoay người, hắn vốn đứng sau lưng lại lần nữa đối diện trước mặt
cản lối tôi. Chết tiệt, tốc độ này chẳng tương xứng với thân hình như
khối thép kia gì cả. Mà tôi cũng không chậm, lập tức lui về sau giữ
khoảng cách. Hắn nhăn nhó nói:
“Nàng sợ cái gì, chẳng lẽ ta lại động thủ với nàng?“.
“Lần trước đúng là do ta không giữ lời song cũng chẳng phải ta đây cố ý, chỉ là phản xạ mà thôi. Nhưng nàng cũng nên tự trách bản thân, ra tay ngoan độc như vậy. Nếu khi ấy ta không đánh trả liệu nàng có chịu dừng tay
hay không?“.
Chỉ có kẻ ngốc mới dừng... Tôi đánh nhau với kẻ
địch, còn là cao thủ, nằm mơ mới có chuyện bản cô nương nhường nhịn nhé! Hắn lại lắc đầu làm bộ chán chường, than thở:
“Ta không ưa nổi
trang phục rườm rà của Tề quốc, vậy mà nàng xem... Lát nữa hoàng đế các
nàng thể nào cũng đắc ý, còn nghĩ ta nịnh bợ hắn cũng nên“.
Chả
trách nãy giờ cứ có cảm giác kì quái, thì ra là do cách ăn mặc khác
thường của hắn. Là muốn che đi vết thương trên cổ đây mà. Chậc, người ta thường bảo người đẹp vì lụa, y phục tôn vóc dáng. Nhưng vải vóc thượng
hạng của nơi này mặc trên thân thể to lớn của hắn lại gây ra hiệu ứng
trái ngược. Thật là tội nghiệp cho bộ trang phục kia...
“Ta đã nói chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi cũng vừa bảo
không tính toán chuyện cũ. Vậy ngươi còn lôi thôi muốn ngăn ta là cớ làm sao?“.
Gia Luật Tà Chẩn moi từ trong ngực áo ra một lọ sứ, đưa tới tay tôi.
“Cho nàng“.
Tôi đáp ngay:
“Không cần“.
Ai thèm đồ của nhà ngươi. Đánh người ta bị thương rồi bồi thường bằng
thuốc có khác gì giết người xong xin lỗi. Hắn nghe thế thì lại nổi cơn
giận:
“Nàng không sợ bàn tay đó bị phế hả? Chưa từng thấy nữ nhân nào ngoan cố như nàng. Thứ trong lọ này là cao sói tinh chế cùng hơn
mười loại dược liệu quý hiếm. Trên đời không có lọ thứ hai, muốn điều
chế thêm cũng phải mấy năm nữa. Nàng dùng thuốc khác dù tay không bị phế cũng đừng hòng khôi phục lại nguyên vẹn như cũ“.
Chuyển ánh mắt
từ lọ thuốc kia dời lên gương mặt kém sắc đối diện. Kẻ này xem chừng
cũng không đến nỗi đáng ghét lắm. Bỏ đi, hắn biết bí mật của tôi, chọc
giận hắn cũng chẳng có lợi ích gì. Huống hồ tôi cũng chỉ ức chế một
chút, không đến mức không bỏ qua được chút hiềm khích. Chỉ là tôi không
thích thiếu nợ kẻ khác, cũng móc ra một lọ thuốc đổi lấy lọ cao trong
lòng bàn tay hắn.
“Ngày bôi hai lần, sau mười ngày đảm bảo sẹo cũng không lưu lại“.
Gia Luật Tà Chẩn có chút ngạc nhiên, sau đấy ôm bụng cười lớn:
""Nàng đúng là thú vị“.
Trời ạ, lại lớn tiếng nữa rồi. Ngươi muốn mời thái hậu đến góp vui chắc?
Tránh xa hắn ra mới là thượng sách. Tôi nhét lọ nhỏ vào ngực áo, gấp rút bỏ đi. Lần này không còn ai ngăn lại nữa. Ông trời cuối cùng cũng chịu
thương xót tôi rồi.
Ra khỏi cổng lớn nhìn quanh không thấy xe
ngựa của Tướng phủ đâu, ngoài ý muốn lại trông thấy một chiếc xe khác có chút quen thuộc. Tề Nhan bên trong đưa tay vén rèm lặng lẽ nhìn tôi chờ đợi. Trông thấy người ngồi trên xe lăn ấy, tự dưng thấy chột dạ. Tôi
hít thở sâu đi đến. Xin lỗi rồi làm hòa với anh ta vậy. Đợi tôi ngồi ổn
định, Tề Nhan mới đánh tiếng với phu xe bên ngoài:
“Hồi phủ“.
Xe ngựa lăn bánh. Giả bộ nhìn quanh để tránh đối mặt với Tề Nhan, lại vô
tình nhìn đến bàn tay băng bó đặt trên đùi anh ta. Tôi lí nhí hỏi:
“Vết thương của anh thế nào rồi?“.
“Tay nàng thế nào rồi?“.
Anh ta gần như đồng thanh hỏi. Tề Nhan lắc đầu nói bản thân không việc gì,
ánh mắt lại lo lắng nhìn đến tay tôi. Tề Nhan không sao thì tốt rồi, tôi cũng thấy yên tâm hơn, lấy ra lọ thuốc, cười cười nói:
“Bôi cái này vài ngày là sẽ khỏi thôi“.
Tề Nhan ngạc nhiên nhìn lọ thuốc. Tôi bèn kể lại chuyện ban nãy. Anh ta
nghe xong thoáng im lặng như suy nghĩ gì đó, cuối cùng mở miệng ra lại
hỏi:
“Thuốc này không có vấn đề gì chứ? Nàng chớ dùng vội, đợi ta bảo thái y đến kiểm tra kĩ rồi hẵng...“.
“Không cần phiền phức như vậy“.
Tôi xua tay rồi gỡ nút vải trên miệng cái lọ, nhắm mắt tập trung ngửi mùi.
Hoàn toàn không có độc, giống như Gia Luật Tề Chẩn đã nói, trong này có
chứa những loại thảo dược quý hiếm. Điều chế không khó nhưng muốn có
được nguyên liệu lại chẳng hề dễ dàng. Dùng ngón tay út quệt vào cao đặc bên trong, vừa định tháo băng bôi thuốc thì bị Tề Nhan giữ lại. Nghĩ
anh ta vẫn dè chừng có độc, tôi liền nói:
“Ta có thể phân biệt thành phần thuốc, thực sự không có độc. Anh...“.
Tề Nhan ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng gỡ lớp vải quấn bên ngoài cổ tay, vừa
cẩn thận giúp tôi bôi thuốc vừa... tỏa ra khí lạnh trùng trùng. Lại nổi
giận rồi? Tay run run, tôi lắp bắp:
“Xin... xin lỗi“.
Tề
Nhan ngẩng phắt đầu mở to đôi mắt đẹp nhìn tôi. Đâu cần ngạc nhiên đến
vậy chứ hả? Tôi đâu phải người không biết nói lý lẽ. Dám làm dám nhận
sai. Tôi xin lỗi có đến mức phải kinh ngạc giật mình bày ra cái biểu cảm đó không? Tề Nhan lại cúi đầu tập trung bôi thuốc, giọng nhàn nhạt
không nghe ra vui buồn:
“Ồ, hiếm khi thấy nàng ngoan ngoãn như vậy. Nói xem, nàng có lỗi gì?“.
Tôi ngoảnh đầu nhìn bức rèm bên cạnh, giọng nhỏ như muỗi:
“Xin lỗi vì đã mắng anh là... đồ hợm hĩnh“.
“Còn gì nữa?“.
“Còn... còn khiến anh bị thương“.
“Tiếp tục“.
Hả? Không phải là cố ý chỉnh tôi đấy chứ. Tôi lén lút bĩu môi:
“Ta về thăm cha vài ngày cũng là sai sao?“.
Tề Nhan lại ngẩng đầu lên, mày kiếm nhíu chặt.
“Nàng nghĩ ta để ý những chuyện đó? Ta giận vì cái gì nàng còn không rõ? Về
sau còn dám hành động lỗ mãng để bị thương xem ta phạt nàng thế nào“.
Một lời uy hiếp chẳng có lực sát thương gì cả, tôi đắc ý vênh cằm:
“Anh có thể phạt ta thế nào chứ?“.
“Đem bán nha đầu Liễu Nhi của nàng“.
Lại giở trò cũ rồi? Tôi rút tay trái đã bôi thuốc xong về, lườm anh ta.
“Cô bé là người của ta, anh có quyền gì mà bán“.
“Bản vương bán nô tài trong phủ, ai dám phản đối“.
Ta phản đối, kịch liệt phản đối! Kẻ này nói không để ý vậy mà vẫn ghim
chuyện tôi mắng anh ta, cố ý lôi thân phận vương gia mà tôi không thích
để trêu tức tôi. Nhưng là... tôi biết Tề Nhan chỉ nói chứ không làm, anh ta không phải loại người dùng quyền lực đối xử tùy tiện với kẻ khác.
Tôi còn lạ gì với tính cách người này. Thôi vậy, dĩ hòa vi quý mà,
nhường anh ta một chút.
“Biết rồi. Là ta hành động lỗ mãng, không nghĩ kĩ hậu quả. Sau này không thế nữa...“.
Vì cha và anh trai hồ ly, tôi sẽ hành động cẩn thận. Tề Nhan cuối cùng
cũng hài lòng với thái độ hợp tác của tôi, gật đầu giọng nghiêm khắc:
“Nhớ kĩ lời nàng nói“.
Tôi cũng gật đầu, trong bụng lại nhủ thầm, đến lúc bại lộ chuyện tôi lén
chạy đến nơi nguy hiểm kia không biết anh ta có đem bán Liễu Nhi thật
không đây... Nhưng ý tôi đã quyết, bằng mọi giá phải bảo vệ người đó an
toàn.