Ngoài của sổ một luồng gió mát kéo tới, cả phòng hoa mai lững
lờ. Hàm say gió mát đầu tiên là bay múa lên tóc đen của Lam Ẩn Nhan, sau đó
quanh quẩn ở trên gương mặt của Lam Ẩn
Nhan, thật lâu không chịu rời đi.
“Trời ạ! Đây thật là tiểu thư nhà nàng sao? Trong suốt như
khói, như thơ như hoạ? Nhưng lại làm nàng có một loại linh hồn lôi kéo trời
xanh hoảng hốt?” Nha hoàn Lam Tây Thành ngồi dưới đất, biểu tình si ngốc nhìn
Lam Ẩn Nhan trước gương đồng. Nàng rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nói đến
bên miệng lại hết sức do dự, chỉ sợ hù doạ đi bức tranh không ra lệ nhan trước
mắt, quấy nhiễu phiêu dật dường như không thuộc khói lửa nhân gian vậy.
Khó trách hôm nay nàng vừa tiến vào liền cảm giác tiểu thư
có chỗ nào không thích hợp, bởi vì nàng trong lúc mơ hồ cảm thấy trên trán tiểu
thư thiếu khuyết chút cái gì, cho đến khi bóc cái khăn che mặt trên mặt tiểu
thư đi, nàng mới chợt hiểu ra. Bớt, bớt màu đỏ trên mặt tiểu thư biến mất không
thấy.
Không chỉ có bớt không thấy, giờ đây mặt tiểu thư da thịt trắng
nõn hoạt nộn, chính là trẻ con mới sinh cũng không hoàn mĩ như nàng.
“Mộng? Ta nhất định là đang nằm mơ” Lam Tây Thành từ kinh diễm
gian nan tỉnh táo lại, đầu tiên là dùng sức xoa nhẹ ánh mắt, sau đó thì thào lẩm
bẩm. Cuối cùng nàng thật sự nhịn không được đi dùng sức bấm bấm cánh tay của
mình.
“Tê…” Lam Tây Thành thở một hơi lãnh khí, đau? Nói cách
khác, trước mắt thấy tất cả cũng không phải là cảnh trong mơ?
Mà lúc này Lam Ẩn Nhan cũng giống như bị sét đánh ngồi ở trước
gương đồng, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Đầu tiên là cả người đau xót, trên cổ tất cả đều là hồng ấn
bị người gặm cắn qua, liền giống như thật cùng người lấy chồng hoan ái một đêm?
Hiện tại bớt màu đỏ trên mặt lại không hiểu kỳ diệu biến mất không thấy? Nàng
nhất định là ở trong mộng còn chưa tỉnh lại đi? Bằng không sao lại phát sinh
chuyện tình giống như quỷ dị này?
Cả người Lam Ẩn Nhan đánh cái giật mình, sau đó từ trên ghế
đứng lên, chậm rãi đi về phía giường. Đầu tiên là con ngươi nhìn trên giường tỉ
mỉ bắn phá một phen, chủ nhân trước của thân thể này hẳn là một xử nữ, theo như
suy nghĩ nếu đêm qua thực cùng người hoan ái một hồi, trên giường hẳn là sẽ có
lạc hồng đi?
Đợi Lam Ẩn Nhan không phát hiện lạc hồng trên giường, sau đó
nàng xác định mình quả thực vẫn là bị vây trong cảnh mơ, vì thế nàng lại nằm
trên giường, chờ đợi bản thân mình tỉnh lại. Nàng đâu biết rằng, lạc hồng trên
giường đã sớm bị người nào đó nhẹ nhàng dùng nội lực lau đi a?
“Tiểu… Tiểu thư? Ngươi nhất định là bị giật mình đi?” Lam
Tây Thành từ dưới đất bò dậy, sau đó chạy tới đầu giường, nhẹ nhàng hỏi Lam Ẩn
Nhan. Đúng, tiểu thư nhất định là bị sợ hãi, chẳng phải lúc đó nàng cũng bị sợ
hãi sao? Thấy tiểu thư bỗng nhiên biến giống như tiên tử, nàng khẳng định là thật
cao hứng, nhưng mà nàng cũng sợ a? Bởi vì… đây thật sự là quỷ dị a?
“Tây Thành, ngươi mau chóng từ trong mộng ta biến mất nga! Nếu
ngươi vẫn ở lại trong mộng ta không đi, lúc nào ta mới có thể tỉnh lại a!” Lam Ẩn
Nhan ở trên giường đảo cặp mắt trắng dã nói.
“Tiểu thư, đây không phải là mộng! Đây là sự thật a!” Khoé
miệng Lam Tây Thành run rẩy, sau đó nhanh chóng bấm cánh tay Lam Ẩn Nhan một
cái.
“Tê… Nha đầu, ngươi bấm ta gì chứ?” Lam Ẩn Nhan lăn một cái,
từ trên giường nhảy xuống.
“Tiểu thư, đau không?” Lam Tây Thành nghiêng đầu hỏi
“Ngươi thử bấm chính ngươi, nhìn xem có đau hay không!” Lam Ẩn
Nhan tức giận liếc nhìn Lam Tây Thành.
“Tiểu thư, ta vừa bấm qua mình, đau!” Lam Tây Thành vẻ mặt
thành thật nói.
“Khụ… Nói cách khác, đây quả thật là không phải mộng?” Lam Ẩn
Nhan xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nói.
“Tiểu thư, đây thật không phải là mộng!” Lam Tây Thành che
miệng cười nói. Tuy rằng chuyện này có chút quỷ dị, nhưng mà nhìn thấy tiểu thư
biến xinh đẹp như vậy, nàng vẫn là ngạc nhiên vui mừng lớn hơn khiếp sợ.
“Thật là chuyện lạ có hàng năm, năm nay đặc biệt nhiều!” Lam
Ẩn Nhan im lặng đi về phía cạnh bàn. Đầu tiên là không hiểu kỳ diệu xuyên qua đến
trên người nữ tử có cái bớt trên mặt? Sau đó bớt trên mặt nữ tử này lại ly kỳ
biến mất không thấy? Phỏng chừng đêm qua phải cùng người làm mộng hoan ái và
sáng nay trên cổ xuất hiện nhiều hồng ấn như vậy, cũng là cùng bớt đỏ bỗng
nhiên biến mất có liên quan đi? Xin hỏi… Còn có cái chuyện tình gì kỳ quái hơn
sắp xảy ra sao?
Rửa mặt một phen, sau đó Lam Ẩn Nhan thay một bộ đồ vàng nhạt
có thể hoàn toàn che khuất cổ, tóc đen như mực chỉ cần dùng một sợi băng tơ tằm
màu vàng nhạt thắt lại lại.
Hôm nay nàng không hề cần dùng đến cái khăn che mặt. Phóng tầm
mắt nhìn về hướng đi, phượng mi nàng nhạt như khói vậy, đôi mắt sáng như nước
mùa thu, môi anh đào kiều diễm ướt át, da thịt như băng như tuyết. Trên mặt mặc
dù chưa tô điểm son phấn, cả người lại vẫn linh nhược như tiên, dường như so với
tiên nữ đi ra từ bức tranh cũng còn muốn đẹp hơn vạn phần.
“Trời ạ! Tiểu thư, Tây Thành cũng không biết nên hình dung vẻ
đẹp của ngươi như thế nào” Lam Tây Thành kích động đến cả nước mắt đảo quanh.
Hôm nay tiểu thư xinh đẹp quyến rũ như hoa đào sau cơn mưa,
Lưu Ly nhìn thấy thái độ cũng là hồn xiêu phách lạc. Càng xinh đẹp thanh nhã giống
như hoa sen, trong tuyệt trần thoát tục thầm ẩn hồn nhiên ngông nghênh vốn có.
Toàn thân đều tản ra âm luật u nhã tĩnh mịch, tuyệt mĩ khuynh vào lòng người.
Lam Tây Thành chỉ biết là, chính là dùng khuynh thành khuynh quốc cũng không cách
nào đến xác thực hình dung Lam Ẩn Nhan xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng giống như chỉ
có ở trên trời, không biết vì ai mà rơi xuống nhân gian.
“Nhìn nha đầu ngươi kìa, cái miệng nhỏ nhắn ngọt xớt” Lam Ẩn
Nhan lại là khẽ xoa đầu Lam Tây Thành, trong con ngươi đen tràn ra là gợn sóng
thản nhiên lạnh nhạt. Nàng thừa nhận khuôn mặt này quả thực xinh đẹp không thể
tả, bất quá ai biết có thể hay không một ngày, cái bớt kia lại một lần nữa bay
trở về trên mặt nga, cho nên nàng tính vẫn là lấy một lòng bình thường mà đối
đãi.
“Tỷ tỷ? Tiểu Tứ Tứ tới tìm ngươi chơi nga!” Đúng lúc này, cửa
truyền đến một tiếng gọi nũng nĩu ầm ĩ, sau đó liền thấy Tiêu Nhiên sôi nổi tiến
vào. Hắn vẫn mặc hồng y lộng lẫy giống hoả diễm như cũ, hé ra khuôn mặt cũng
quyến rũ mị hoặc vạn phần, mắt phượng như tơ quét nhìn Lam Ẩn Nhan cùng Lam Tay
Thành ở trong phòng, sau đó con ngươi đen như mực của Tiêu Nhiên ở trong chỗ
sâu đè nén một tia cười tà, sau đó hết nhìn đông lại ngó tây bắt đầu tìm kiếm ở
trong phòng.
“Tiểu…” Lam Ẩn Nhan đang muốn mở miệng nói: Tiểu Tứ Tứ, sao
ngươi lại tới đây?
“Này! Các ngươi hai cái đại phôi đản đem tỷ tỷ của ta giấu ở
đâu? Ta muốn tìm tỷ tỷ chơi a! Các ngươi đem tỷ tỷ trả lại cho ta nhanh lên một
chút!” Không đợi Lam Ẩn Nhan đem lời nói ra, một tay Tiêu Nhiên chống hông, một
tay chỉ về phía Lam Ẩn Nhan cùng Lam Tây Thành, sau đó mân mê cái miệng nhỏ nhắn
nói.
“Ta không phải sống sờ sờ đứng ở chỗ này sao?” Khoé miệng
Lam Ẩn Nhan liền run rẩy vài cái.
“Nô tỳ gặp qua Tứ Vương gia!” Lam Tây Thành lại đi trước
hành lễ, sau đó nâng tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng không nói gì
nhìn về phía Tiêu Nhiên. Tứ vương gia sẽ không là không nhận ra tiểu thư đi?
Cũng khó trách, hôm nay bớt trên mặt tiểu thư biến mất cùng với lúc trước quả
thực tưởng như hai người, cho dù là nàng chợt vừa nhìn, chỉ sợ cũng không thể
nhận ra tiểu thư, huống chi Tứ vương gia còn ngốc hồ hồ này chứ?
“Cái gì ngươi lại sống sờ sờ đứng ở chỗ này a! Người ta muốn
tìm không phải là ngươi, người ta muốn tìm tỷ tỷ! Các ngươi đem tỷ tỷ giấu ở
đâu!” Tiêu Nhiên tức giận dậm chân nói, bất quá trong lòng hắn nhưng là nghẹn
tràn ý cười a.
“Tiểu Tứ Tứ, ta chính là tỷ tỷ!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng
dã nói, cái trán cũng bốc lên hắc tuyến. Không khoa trương như vậy chứ? Thế
nhưng Tiểu Tứ Tứ cũng không nhận ra mình?
“A? Ngươi chính là tỷ tỷ sao? Thanh âm của ngươi giống nga,
nhưng mà…” Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó gãi đầu nói.
“Nhưng mà cái gì a?” Lam Ẩn Nhan dở khóc dở cười liếc nhìn
Tiêu Nhiên, sau đó cất bước đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan.
“Nhưng mà ngươi không phải là tỷ tỷ! Ngươi cùng tỷ tỷ lớn
lên một chút cũng không giống” Tiêu Nhiên ngẩng cao đầu nói.
“Ta là tỷ tỷ! Ngươi nhìn kỹ xem!” Lam Ẩn Nhan im lặng nhéo
nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên nói.
“Bẹp!” Tiêu Nhiên ôm Lam Ẩn Nhan một cái, sau đó môi đỏ mọng
rất nhanh hôn trên mặt Lam Ẩn Nhan một cái.
“Tê…” Một bên Lam Tây Thành sợ hãi thở một hơi lãnh khí, trời
ạ! Tứ vương gia này là đang ăn đậu hủ tiểu thư nhà nàng sao?
“Hì hì… Thật là tỷ tỷ nha! Cùng mùi vị hôn nhẹ với lúc trước
là giống nhau, hương hương, ngọt ngào!” Tiêu Nhiên buông lỏng Lam Ẩn Nhan ra,
sau đó nhếch miệng cười về phía Lam Ẩn Nhan, ánh mắt ngàn vạn quyến rũ kia của
hắn, quả thực là câu hồn liêu phách.
“Ngươi…” Còn lại Lam Ẩn Nhan khoé miệng là run rẩy, nhưng mà
mặt của nàng cũng là hơi có chút đỏ, vì sao Tiêu Nhiên vừa mới trộm hôn nàng một
cái, trong cơ thể nàng bỗng nhiên vọt lên một mảnh khô nóng chứ? Mảnh khô nóng
kia dường như… dường như đêm qua trong mộng khi cùng nam tử không rõ mặt triền
miên cũng từng có qua.
“Tỷ tỷ, ngươi đem cái đỏ đỏ kia giấu ở đâu a?” Tiêu Nhiên
giơ ngón tay lên, ở trên má phải Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng vẽ vẽ.
“Khụ… Ta đem nó thu lại!” Lam Ẩn Nhan nhanh chóng nói, sau
đó dùng tay túm ngón tay lộn xộn của Tiêu Nhiên lại. Mà hai má của nàng cũng là
có chút đỏ, trời ạ! Nàng đây là làm sao vậy? Vì sao Tiêu Nhiên vừa mới lấy tay
đụng vào mặt mình, thì khô nóng trong cơ thể mình càng nhiều chứ? Giống như
thân thể của mình không thể khống chế bị hắn dẫn dắt vậy.
“Di? Tỷ tỷ, vì sao mặt của ngươi bỗng nhiên biến đỏ đỏ a?”
Tiêu Nhiên chớp mắt một cái sau đó tò mò hỏi.
“Nói bậy! Mặt của ta làm sao đỏ đỏ a!” Lam Ẩn Nhan mau chóng
thu hồi tâm thần nhộn nhạo của mình, sau đó trừng mắt nhìn về phía Tiêu Nhiên
nói. Mà trong lòng của nàng cũng nhịn không được nói thầm: Trời ạ! Đây là chuyện
gì xảy ra a! Vì sao Tiểu Tứ Tứ vừa chạm vào mình, thì mình sẽ nhớ tới hình ảnh
triền miên đêm qua chứ?
“Hì hì, tỷ tỷ nói dối, rõ ràng mặt tỷ tỷ có đỏ a! Tỷ tỷ còn
không thừa nhận a!” Tiêu Nhiên lấy ta che miệng cười nói.
“Uy! Sao ngươi lại chạy tới đây? Hôm nay uống thuốc chưa?”
Lam Ẩn Nhan nhanh chóng dời đề tài.
“Hì hì, tỷ tỷ, hôm nay Tiểu Tứ Tứ thực ngoan ngoãn nga, Tiểu
Tứ Tứ uống xong thuốc mới đến tìm tỷ tỷ” Tiêu Nhiên cười ngây thơ hồn nhiên về
phía Lam Ẩn Nhan nói. Mà nhìn thấy Tiêu Nhiên cười, tâm Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên
run lên. Không biết vì sao, nàng bây giờ dường như nhìn đến Tiêu Nhiên, tim lại
đập nhanh không giải thích được.
“A, ngươi thế nhưng lại chủ động uống thuốc, đây thật đúng
là Mặt Trời mọc hướng Tây a” Lam Ẩn Nhan bĩu môi nói.
“Tỷ tỷ, ngươi biết tại sao không? Bởi vì đêm hôm qua Tiểu Tứ
Tứ mơ thấy tỷ tỷ! Ở trong mộng tỷ tỷ cùng Tiểu Tứ Tứ…” Tiêu Nhiên bỗng nhiên thẹn
thùng liếc mắt nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói.
“Tây Thành, ta có chút đói bụng! Ngươi đi chuẩn bị cho ta
chút đồ ăn!” Một tay Lam Ẩn Nhan bưng kín miệng Tiêu Nhiên, sau đó xấu hổ liếc
nhìn Lam Tây Thành một bên nói. Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Nhiên ngượng ngùng, Lam Ẩn
Nhan có một dự cảm, lời nói kế tiếp của Tiêu Nhiên có thể sẽ nói ra kinh người.
“Nga! Tiểu thư muốn ăn cái gì a?” Lam Tây Thành lại là nhếch
miệng cười nói.
“Liền một chút cháo trắng đi” Nhìn thấy cười trêu tức trên mặt
Lam Tây Thành, khoé miệng nhỏ bé của Lam Ẩn Nhan kéo kéo.
“Hảo, một hồi Tây Thành sẽ đưa đến nga! Tiểu thư cùng Tứ
vương gia chậm rãi tán gẫu nga!” Lam Tây Thành che miệng vụng trộm cười, sau đó
đi ra khỏi phòng ngủ. Khẳng định là tiểu thư sợ Tứ vương gia này nói sai gì đó,
cho nên mới cố tình đuổi mình đi?
“Tỷ tỷ, ngươi che miệng khiến Tiểu Tứ Tứ không thở nổi!” Sau
khi thấy Lam Tây Thành rời đi, lúc này Tiêu Nhiên mới lôi bàn tay Lam Ẩn Nhan
che miệng mình ra, sau đó quyệt quyệt môi đỏ mọng nói
“Khụ, không phải cố ý!” Lam Ẩn Nhan không được tự nhiên nhìn
Tiêu Nhiên nói.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ vừa nói còn chưa nói hết a!” Tiêu Nhiên
làm nũng khoác lên cánh tay Lam Ẩn Nhan nói.
“Đêm hôm qua Tiểu Tứ Tứ mơ thấy tỷ tỷ, sau đó ở trong mộng tỷ
tỷ nói với Tiểu Tứ Tứ, ngươi rất yêu rất yêu Tiểu Tứ Tứ. Sau đó tỷ tỷ lại còn
hôn Tiểu Tứ Tứ a, sau đó Tiểu Tứ Tứ cũng hôn tỷ tỷ, chúng ta hôn rất lâu rất
lâu a! Cho nên hôm nay Tiểu Tứ Tứ ngủ dậy thực vui vẻ, liền ngoan ngoãn uống
thuốc, sau đó chạy tới tìm tỷ tỷ! Tỷ tỷ, về sau ngươi nhất định phải thường
xuyên đi trong mộng Tiểu Tứ Tứ tìm Tiểu Tứ Tứ, sau đó hôn Tiểu Tứ Tứ nga, lúc
Tiểu Tứ Tứ được tỷ tỷ hôn, rất vui vẻ thật hạnh phúc!” Trên mặt Tiêu Nhiên tràn
ngập sung sướng nói.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ta… Ta hôn ngươi, ngươi…
Ngươi cũng hôn ta?” Lam Ẩn Nhan trực tiếp cảm giác được trên trán có từng giọt
mồ hôi lạnh to lớn rơi xuống.
“…” Thân thể Lam Ẩn Nhan cứng ngắc nhìn về phía Tiêu Nhiên,
đêm qua hắn mơ thấy mình hôn hắn? Mà đêm hôm qua mình lại mơ thấy người khác
hôn mình? Này này này…
“Tỷ tỷ, đêm hôm qua Tiểu Tứ Tứ không được ngươi hôn đủ đâu!
Nếu không, bây giờ ngươi tiếp tục hôn Tiểu Tứ Tứ đi!” Con ngươi Tiêu Nhiên quyến
rũ cười nói, sau đó hắn đem mặt hướng về phía mặt Lam Ẩn Nhan, sau đó nhắm mắt
lại, chu đôi môi đỏ mọng lên.
Bỗng dưng, tâm thần Lam Ẩn Nhan lại một trận sạch sành sanh,
nhìn Tiêu nhiên mân mê đôi môi đỏ mọng thuỷ nộn non nớt, thế nhưng nàng thật có
loại kích thích muốn hôn lên.
“Không được hồ nháo!” Hít một hơi thật sau, sau đó Lam Ẩn
Nhan đưa tay véo xuống mặt Tiêu Nhiên.
“Ô ô ô, tỷ tỷ không muốn hôn, vậy không hôn đi! Vì sao lại
véo Tiểu Tứ Tứ chứ, đau quá a!” Tiêu Nhiên mở to mắt nhìn, con ngươi đáng
thương hề hề nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Mà trong lòng hắn lại âm thầm cười trộm:
Nhan nhan, nương tử của ta, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao? Kỳ thật ngươi
không cự tuyệt được dụ hoặc của vi phu đối với ngươi!
“Uy! Về sau không được ở trước mặt tỷ tỷ chu môi đỏ mọng,
cũng không cho nói những lời để cho tỷ tỷ hôn ngươi!” Lam Ẩn Nhan trừng mắt
nhìn Tiêu Nhiên nói, trời ạ! Nếu hắn lại làm nũng chu môi, mập mờ nói như vậy,
chỉ sợ mình thật đúng là nhịn không được đi hôn hắn. Chẳng lẽ mình đối với Tiểu
Tứ Tứ đã không chỉ là thích? Chẳng lẽ mình thật là yêu Tiểu Tứ Tứ này? Điều đó
không có khả năng a? Nhưng mà vậy tại sao bây giờ mình vừa nhìn thấy hắn, liền
thật sự có loại xúc động hôn hắn chứ? Không, nói không chính xác, kỳ thực mình
muốn hắn tự đến hôn a? Mẹ ơi! Không biết là nàng Lam Ẩn Nhan thân thể có cái tật
xấu gì đi?
“Hừ, tỷ tỷ bây giờ không chịu hôn, vậy không hôn đi! Tiểu Tứ
Tứ chờ buổi tối khi ngủ, cùng tỷ tỷ ở trong mộng hôn!”
Hai tay Tiêu Nhiên chống lấy hông, ngẩng cao đầu nói. Trên mặt
thoạt nhìn là một bộ dáng khó chịu, có thể nói ra những lời này cũng là nũng nịu,
mềm nhũn, biểu lộ cực kỳ ái muội.
“Bây giờ Tứ đệ cùng Tam ca ca nhưng là càng ngày càng xa lạ!
Vào Tam vương phủ cũng không đi nhìn Tam ca ca trước, lại trực tiếp đi tìm tỷ tỷ
của ngươi rồi!” Vừa dứt lời, thân ảnh Tiêu Dật xuất hiện ở cửa, chỉ thấy cái miệng
của hắn lộ chút tươi cười thản nhiên như có như không, con ngươi sáng như ngọc
lại sâu thuý như băng.
“Ngươi…” Khi con ngươi Tiêu Dật quét nhìn về phía Lam Ẩn
Nhan ở trong phòng, cả người lại hoàn toàn thất thần.
“Hì hì, Tam ca ca, nhất định là ngươi không biết tỷ tỷ đi?
Lúc Tiểu Tứ Tứ tới cũng không nhận ra tỷ tỷ nga!” Tiêu Nhiên ngây ngốc cười
nói, nhưng mà hai tay hắn cũng nhanh chóng khoác lên cánh tay Lam Ẩn Nhan, sau
đó cả người mình cùng Lam Ẩn Nhan kề sát cùng nhau. Tiêu Dật, có phải ngươi thực
khiếp sợ hay không a? Có phải ngươi thấy nương tử nhà ta xinh đẹp rung động
lòng người hay không a? Thực xin lỗi nga, vô luận dung mạo nàng ra sao, nàng
cũng đều thuộc về một mình ta nga! Nếu ai dám cùng ta cướp nàng, sẽ chờ bị ta lấy
mạng đi!
“Nhan nhi, thật đúng là càng ngày càng làm cho bổn vương vui
mừng!” Tiêu Dật lãnh híp mắt lại. Nhưng nội tâm hắn cũng là vô cùng khiếp sợ.
Đây là chuyện gì xảy ra? Cái bớt màu đỏ bên má phải của nàng
vì sao bỗng nhiên không thấy? Trên đời có ai sẽ có y thuật cao như thế, thế
nhưng có thể giúp Lam Ẩn Nhan cởi đi bớt đỏ trên mặt chứ? Chẳng lẽ người nọ y
thuật còn cao minh hơn Quỷ Y? Điều đó không có khả năng a? Y thuật của Quỷ Y là
người trong thiên hạ không thể địch a? Nhưng sau khi mình đem bớt trên mặt Lam Ẩn
Nhan nói với Quỷ Y, Quỷ Y đều nói hắn không thể loại trừ a?
Không nghĩ tới, che dấu dưới dung nhan xấu xí đúng là tư chất
quốc sắc thiên hương như thế. Ngay cả Lam Linh Phượng được xưng là Thiên hạ đệ
nhất mĩ nữ đứng ở trước mặt nàng, chỉ sợ cũng chỉ có thể tự biết xấu hổ đi? Đây
rốt cuộc là một bộ dung nhan như thế nào a? Dường như chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một
cái, có thể làm cho người ta hoàn toàn sa vào trong đó mà không thể tự kiềm chế.
Vẻ đẹp của nàng, tựa hồ dùng loại lời lẽ văn hoa như thế nào đến hình dung, đều
là có vẻ yếu ớt mà lại vô lực như vậy. Phần đông mĩ nhân trên đời, chỉ có một
phần nổi trội, nhưng mà lại không có một người nào có thể giống nàng như vậy,
đem quyến rũ, xinh đẹp, cao quý, thanh thuần, linh hoạt kỳ ảo dung hợp cùng một
chỗ. Vẻ đẹp của nàng đã không chỉ có trên dung mạo, mà là từ trong chỗ sâu phát
ra.
“Nhan nhi đây là làm sao vậy? Sáng sớm tựa hồ tâm tình không
được tốt lắm?” Tiêu Dật chậm rãi đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan.
Giờ phút này, hắn nhìn thấy Tiêu Nhiên đang thân thiết khoác
lên cánh tay Lam Ẩn Nhan, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một chút lửa ghen tị
chưa bao giờ có. Loại ghen tị này chính là lúc trước khi biết Lam Linh Phượng
cũng thích Tiêu Trác, mình cũng chẳng bao giờ xuất hiện qua.
“Tâm tình vốn rất tốt, nhưng lúc nhìn thấy ngươi, tất cả tâm
tình tốt cũng toàn bộ không có! Cho nên nếu Tam vương gia hơi biết thức thời một
chút, vẫn phiền ngươi mau chóng biết mất khỏi trước mặt ta đi!” Lam Ẩn Nhan liếc
nhìn Tiêu Dật nói.
“Lời này là Nhan nhi từ đâu nói ra? Chẳng lẽ bổn vương đến
xem ngươi một chút cũng sai sao?” Tiêu Dật nhíu mày cười, sau đó một tay đem
thân mình Lam Ẩn Nhan kéo vào trong lòng.
“Ngươi buông lão nương ra!”
“Ngươi buông tỷ tỷ ra cho ta!” Tiếng Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu
Nhiên đồng thời vang lên…