Màn đêm, khi ánh trăng màu bạc dần nhuộm xuống một cỗ âm
thanh diệu kỳ nhộn nhạo,
Lúc này, tràn đầy từng đợt sương mù thơm mát từ trong phòng
ngủ Tam vương gia Tiêu Dật bay ra, hương khí ở trong gió nhẹ nhàng lượn lờ,
cùng ánh trăng quanh quẩn lên.
Đi theo hương thơm, nhưng lại phát hiện trong phòng ngủ Tiêu
Dật tràn ngập sương mù, toàn bộ phòng ngủ đều bị bịt kín một tầng sa mỏng hư ảo.
Ánh nến chập chờn, sau bình phong kim hoa điêu khắc trông rất
sống động, Tiêu Dật chính là nhắm mắt lại, làm cho cả thân mình ngấm dần ở
trong bồn tắm nghỉ ngơi lấy lại sức.
Dưới sương mù mông lung, mặt của hắn như ngọc, tóc đen như mực,
môi giống như rặng mây đỏ, hé ra dung nhan tuấn mĩ tuyệt thế có thể khuynh
thành.
Lúc này toàn bộ ngạo khí cùng quý khí trên người hắn đều nổi
dậy, làm cho người ta cảm giác được như là không linh tuyệt tục, cả người liền
tựa như tách biệt, tất cả nước không thể nén được cánh hoa sen.
Bỗng dưng một thanh âm vang lên, cửa phòng ngủ Tiêu Dật bị
người dùng sức đạp mở ra, sau đó liền có người cất bước đi tới.
Tiêu Dật nghe được tiếng bước chân, ánh mắt nguyên bản nhắm
bỗng dưng mở ra. Trong ngươi đen như màn đêm được vây quanh một chút cười ý vị
thâm trường.
Hắn đã sớm cho thị vệ lui ra, hơn nữa cho dù thị vệ canh giữ
bên ngoài có việc gấp bẩm báo, cũng là tuyệt đối không dám đá cửa mà vào.
Cho nên, ở trong toàn bộ Tam vương phủ, dưới tình huống
không được sự cho phép của hắn, liền dám kiêu ngạo đá văng cửa phòng ngủ hắn
như thế, sau đó xông người vào, trừ bỏ Lam Ẩn Nhan kia không đem mình để vào mắt,
trong lòng Tiêu Dật hắn tuyệt sẽ không chọn người thứ hai.
Nàng quả nhiên an toàn về phủ? Xem ra suy đoán trong lòng
mình quả nhiên là chính xác!
Tieu Dật hơi nghiêng xuống dưới, sau đó con ngươi đi dò xét
phía bình phong, lập tức liền thấy thân mình Lam Ẩn Nhan đi vào trong bình
phong.
“Chẳng lẽ vương phi suy nghĩ bổn vương tắm rửa một mình thiếu
hụt tình cảm, cho nên đắn đo hết lần này đến lần khác, sau đó quyết định đá cửa
tiến vào, cho phòng ngủ yên tĩnh của bổn vương tăng chút không khí sống động?”
Khoé miệng Tiêu Dật mang theo ý cười nói, bất quá khi con ngươi hắn xuyên thấu
qua sương mù nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, cũng là tâm thần lặng lẽ chấn động. Giữa
sương mù lượn lờ, hơi thở nàng thanh nhã, thanh âm lạnh lùng, nhưng lại làm hô
hấp hắn thiếu chút nữa dừng lại.
“Có thể… Ta đang suy nghĩ ngươi chết đuối?” Lam Ẩn Nhan
khoanh hai tay trước ngực, ngữ khí lạnh lùng nói. Nàng vừa đạp trăng trở về, đụng
phải thị vệ Truy Mệnh bên người Tiêu Dật, Truy Mệnh nói Tiêu Dật có việc tìm
nàng, mà nàng cũng đang muốn hỏi Tiêu Dật một chút về chuyện lệnh bài màu đen
kia của Phong Y, vì thế liền đá cửa đi vào. Lại không nghĩ rằng người này thế
nhưng đang tắm, đây thật là làm bẩn một đôi mắt thuần khiết của mình.
“Có thể? Như vậy nói cách khác, ngươi vẫn đang suy nghĩ?”
Tiêu Dật nhíu mày cười, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vén sợi tóc ướt át. Văn
chương khó có thể hình dung vẻ đẹp của hắn, lại dính vào đẹp đẽ quý giá cao ngạo,
vẻ mặt không ai bì nổi
“Nếu lựa chọn ngươi chết đuối, nhất định muốn đụng chạm thân
mình dơ bẩn này của ngươi, ta sợ uỷ khuất đôi tay của mình, cho nên ta đúng là
đang do dự, rốt cuộc là trực tiếp dìm ngươi chết đuối a? Hay là nghĩ biện pháp
khác dồn ngươi vào chỗ chết?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan chọc nhìn về phía Tiêu Dật
nói. Thị vệ Truy Mệnh nói Tiêu Dật có việc tìm mình, nhưng nhìn tình huống trước
mắt, hắn căn bản là muốn dùng khối thân mình dơ bẩn này của hắn tàn phá linh hồn
của mình đi? Thật sự là cái tên xấu xa!
“Không quan hệ, bổn vương cho phép vương phi dùng thời gian
cả đời để đi tự hỏi phương pháp dồn bổn vương vào chỗ chết như thế nào. Bổn
vương cũng có đủ kiên nhẫn đi chờ Vương phi dồn bổn vương vào chỗ chết trong
nháy mắt, cho nên vương phi ngươi không cần nóng vội như vậy” Con ngươi Tiêu Dật
đã từng âm u như hàn đàm giờ tràn đầy hàng vạn nhu tình liếc nhìn Lam Ẩn Nhan,
sau đó hơi cúi con ngươi dùng ngón tay khẽ vân vê cánh hoa, để lại trong mũi ngửi
chút thơm ngát
“Thật sự là đáng tiếc những cánh hoa trắng noãn tràn ngập
linh khí. Ta nghĩ chúng nó cùng thân mình dơ bẩn của ngươi tắm rửa, nhất định cảm
thấy vạn phần uỷ khuất” Cúi mắt nhìn cánh hoa trong bồn tắm Tiêu Dật, Lam Ẩn
Nhan ngữ khí trào phúng nói. Lúc này phần eo Tiêu Dật đi xuống đang bị cánh hoa
trắng noãn đầy bồn tắm che đi, mùi hoa xuyên qua sương mù mông lung, nhịp điệu
trùng trùng điệp điệp vũ động say lòng người, nhiễm thơm toàn bộ phòng ngủ, lại
lên nội tâm Lam Ẩn Nhan không thể nói gì. Hắn một đại nam nhân, tẩy trừ thân
mình mà thôi, cần lãng phí nhiều cánh hoa như vậy sao?
“Chẳng lẽ là vương phi oán giận trong bồn tắm bổn vương thả
quá nhiều cánh hoa, đến nỗi vương phi không thể đem thân mình bổn vương kéo vào
tận trong con ngươi, cho nên sinh lòng bất mãn? Nếu thật sự là nói như vậy, bổn
vương không ngại vương phi tự tay bỏ đi cánh hoa trong bồn tắm bổn vương nga”
Môi Tiêu Dật mang theo nhè nhẹ mỉm cười nói.
“Ngươi không cần tự mình đa tình, lão nương đối với thân thể
của người không có bất kỳ hứng thú gì. Nói đi, để cho Truy Mệnh kêu ta lại đây
là có chuyện gì?” Lam Ẩn Nhan chịu đựng tức giận, ngữ điệu phát lạnh nói.
“Cũng không có việc gì, chính là muốn nhìn một chút vương
phi có bình yên vô sự hồi phủ hay không. Nếu vương phi bị thương hồi phủ, bổn
vương cũng đúng lúc tốt tìm người trị liệu cho vương phi. Dù sao vương phi tồn
tại, là lạc thú lớn nhất hiện nay của bổn vương, bổn vương cũng không muốn
vương phị bị người võ công cao cường đánh trọng thương, sau đó lại vì nguyên
nhân trọng thương mà sớm rời đi dương gian, như vậy bổn vương sẽ bởi vì mất định
khoái hoạt mà tâm sinh tiếc nuối” Tiêu Nhiên ôn hoà cười, lời nói chậm nhẹ nói.
“Ngươi phái người giám thị hành tung của ta?” Con ngươi Lam Ẩn
Nhan lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu Dật. Lời nói này của hắn rõ ràng chính là biết
tối nay mình đi rừng Hoa lê? Nhưng lại biết mình vì cứu Phong Y mà cùng Môn chủ
Tu La môn quyết đấu?
“Vương phi trăm ngàn lần đừng dùng chữ giám thị khó nghe như
vậy, ngươi ngẫm lại a, ngươi là ái phi của bổn vương, chẳng lẽ bổn vương không
có tránh nhiệm cùng nghĩa vụ bảo vệ ngươi sao?” Môi Tiêu Dật ôn nhuận đỏ mọng
mang theo cười yếu ớt, nhưng trong con ngươi cũng là lãnh liệt như băng, bất
quá ti phục hồi này không phải bởi vì Lam Ẩn Nhan, mà là bởi vì…
“Lam Ẩn Nhan ta thật đúng là vinh hạnh, thế nhưng làm phiền
Tam vương gia ngươi lo lắng như thế, vậy về sau ngươi nên phái thị vệ giám thị
ta thân thủ lợi hại một chút, bởi vì ta sợ chính tay mình không cẩn thận ngứa
lên, đến lúc đó chỉ sợ cần dùng máu tươi trên người thị vệ ngươi, đến gột rửa
hai tay mình để đạt được hiệu quả” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười nói.
“Không có quan hệ, nếu vương phi cần máu tươi trên người thị
vệ giảm ngứa, cứ việc yên tâm đi áp dụng, bổn vương tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Hơn nữa nếu vương phi áp dụng mệt mỏi, có thể thông tri bổn vương áp dụng giúp
ngươi, bổn vương thập phần vui vẻ vì vương phi cống hiến sức lực” Chân mày Tiêu
Dật lộ ý cười, hợp với tâm nguyện cũng là hiện lên một tia âm u. Nữ nhân này, mỗi
lần nhìn thấy mình, đều là một bộ dáng muốn xé sống mình. Xem ra nếu muốn cùng
nàng hoà dịu quan hệ, quả thực so với lên trời còn khó.
“Ta đây trước tiên cảm ơn ý tốt của Vương gia! Đã khuya, ta
cần trở về phòng nghỉ ngơi, sẽ không chậm trễ Vương gia tẩy trừ thân thể dơ bẩn
của mình, đúng, Vương gia một hồi trăm ngàn lần nhớ rõ phải ăn nhiều cánh hoa một
chút, để cho những cánh hoa này tiến vào trong cơ thể ngươi thay ngươi tẩy trừ
linh hồn đục ngầu nga” Lam Ẩn Nhan nhíu mày nói.
“Vương phi cũng thật sự là đủ nhẫn tâm, còn không cùng bổn
vương nói mấy câu liền phải rời khỏi. Xem ra bổn vương chỉ có thể mang theo tâm
tịch mịch, cô độc tẩy trừ thân thể cùng linh hồn của mình” Trên mặt Tiêu Dật
tràn đầy ý cười nói.
“Không có biện pháp, cả người ngươi thật sự là không thể nhập
vào mắt ta. Vừa rồi ta đã nghĩ thật là bất hạnh thấy nửa người ngươi loã lồ ở
trên cánh hoa, hiện tai ta phải hoàn toàn làm cho mình biến mất ở trong
phòng ngủ này, nếu không ta sẽ lo lắng
mình sẽ ghê tởm chết, cho nên không gặp lại đến ánh nắng ngày mai, ta đây thật
đúng là chết uỷ khuất đến cực điểm!” Lam Ẩn Nhan vừa nói, một bên quay đầu về
phía bình phòng đi ra ngoài.
Tiêu Dật chăm chú nhìn bóng lưng Lam Ẩn Nhan, khoé miệng hơi
có chút run rẩy.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, không biết Vương gia ngươi
có nhận biết hay nhận thức vật này hay không?” Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên xoay người,
trong tay xuất hiện một cái lệnh bài màu đen.
“Hắc lệnh có thể hiệu lệnh Thiên hạ đệ nhất trang?” Chợt
Tiêu Dật từ trong bồn tắm đứng lên một cái, ngữ khí vạn phần khiếp sợ nói. Các
thế hệ Trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang phải có khối Hắc lệnh này trong tay, bởi
vì khối Hắc lệnh này so với bản thân Trang chủ cũng có quyền lợi mệnh lệnh
Thiên hạ đệ nhất trang. Nói cách khác, nếu có người cầm Hắc lệnh này trong tay
cùng Phong Y đồng thời phát hiệu mệnh lệnh, người Đệ nhất trang sẽ làm theo mệnh
lệnh của người cầm Hắc lệnh trong tay. Cho nên Hắc lệnh này đối với các thế hệ
Trang chủ mà nói là thập phần quan trọng. Cũng có nhiều lời đồn, nếu Trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang cam
tâm tình nguyện đem khối Hắc lệnh này cho người khác, như vậy hắn cũng nguyện ý
đem mệnh giao cho đối phương.
“Là ngươi cướp từ trong tay Phong Y? Hay là Phong Y tự mình
giao cho ngươi?” Tiêu Dật nheo mắt lại, thu hồi phức tạp trong con ngươi, ngưc
khí lạnh như băng hỏi.
Trong Thiên hạ người biết khối Hắc lệnh này so với bản thân
Trang chủ cũng có quyền lợi mệnh lệnh Thiên hạ đệ nhất trang… cực kỳ nhỏ bé.
Cho nên Lam Ẩn Nhan ở đây không biết tác dụng của lệnh bài này, căn bản không cần
thiết đi cướp đoạt khối lệnh bài này, cho nên chỉ có một khả năng, thì phải là
Phong Y tự tay giao cho nàng, mà nàng tới cho nên hỏi mình có nhận biết hay nhận
thức khối lệnh bài này, chắc là muốn xác nhận giá trị khối lệnh bài này đi? Vì
sao Phong Y phải đem khối lệnh bài này cho Lam Ẩn Nhan?
“Các ánh mắt, xin tha thứ, ta không phải có tâm cho các
ngươi đi nhìn trộm thân thể dơ bẩn kia của hắn. Ta vì ta phạm vào lệch lạc nên
cảm thấy thập phần có lỗi, ta hiện tại liền mang theo các ngươi trở về phòng ngủ,
ta sẽ ở trong mộng sám lỗi với các ngươi” Mặt không chút thay đổi liếc nhìn
Tiêu Dật, sau đó Lam Ẩn Nhan một bên đi ra ngoài, một bên nói cho hai mắt mình.
Nàng đã không cần hỏi nhiều, bởi vì từ trong hành động khiếp sợ của Tiêu Dật,
nàng đã biết rất rõ ràng, lời nói của Phong Y về khối lệnh bài này là chân thật.
“Ngươi…” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, nhìn bóng lưng Lam Ẩn
Nhan rời đi, sắc mặt Tiêu Dật hơi có chút vặn vẹo. Sau đó Tiêu Dật lại đem thân
mình chìm dần trong nước, bất quá vẻ mặt của hắn đã không còn bình tĩnh giống
như lúc trước.
Lúc trước, hắn từ trong miệng nha hoàn Lam Tây Thành biết Lam
Ẩn Nhan suốt đêm đi Tứ vương phủ, trong lòng bỗng nhiên không hiểu dấy lên cơn
lửa giận. Vì thế hắn không thể khắc chế liền xông ra ngoài, muốn túm Lam Ẩn
Nhan trở về từ Tứ vương phủ.
Nhưng mà vào lúc này, hắn nhận được hồi báo của mật thám
phái đi giám thị Phong Y, mật thám nói có Sứ giả Tu La môn tiến vào mảnh rừng
Hoa lê kia của Phong Y. Sứ giả Tu La môn luôn không dễ dàng xuất hiện, mà mỗi
khi bọn họ xuất hiện khẳng định muốn lấy mạng. Nếu bọn họ tiến vào rừng Hoa lê,
như vậy muốn lấy mạng chính là mạng Phong Y.
Võ công của Sứ giả Tu La môn, lúc trước hắn ở Danh Hương lâu
đã biết qua, lấy võ công của Phong Y nếu muốn đối phó bọn họ hẳn vẫn là dư dả,
bất quá hắn vẫn là lo lắng sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, cho nên hắn lén
lút tặng phong thư cho Lam Ẩn Nhan, để cho Lam Ẩn Nhan đi giúp Phong Y.
Bởi vì Lam Ẩn Nhan trúng độc của Phong Y, hắn không muốn Lam
Ẩn Nhan chết, vậy để cho Phong Y sống tốt.
Mà hắn cùng Phong Y đấu nhiều năm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ
không ra tay cứu địch nhân mình, cho nên hắn lựa chọn để cho Lam Ẩn Nhan tự
mình đi cứu.
Mà hắn tới cho nên tin tưởng Lam Ẩn Nhan đi rừng Hoa lê liền
nhất định có thể cứu được Phong Y, là vì hắn đang hoài nghi một việc.
Lần trước ở bên trong lầu Danh hương lâu, khi Sứ giả Tu La
môn công kích Lam Ẩn Nhan, căn bản chưa hết toàn lực.
Sau đó Sứ giả Tu La môn lại phát ra lệnh uy hiếp với toàn bộ
dân chúng Thánh Long vương hướng, không cho phép bọn họ chửi bới dung mạo Lam Ẩn
Nhan.
Vì sao Sứ giả Tu La môn đối với Lam Ẩn Nhan hạ thủ lưu tình
chứ? Vì sao Sứ giả Tu La môn phải phát ra lệnh uy hiếp như vậy với toàn bộ dân
chúng Thánh Long vương hướng? Vì sao Sứ giả Tu La môn đột nhiên muốn đòi lấy mạng
Phong Y chứ?
Bởi vì nghiệm chứng suy đoán trong lòng, hắn để Lam Ẩn Nhan
đi rừng Hoa lê. Bây giờ nhìn thấy nàng đã bình yên vô sự trở lại, nhưng lại cứu
được Phong Y, thậm chí chiếm được Hắc lệnh của Phong Y. Nhưng vậy chứng minh
cái gì a?
————
Đêm càng lúc càng sâu, phảng phất nồng nặc nặng nề vô biên
mà vẽ loạn ở chân trời, lúc này ánh trăng đã lặng yên ẩn lui, giữa màn đêm còn
sót lại mấy ngôi sao sáng lấp lánh.
Lúc này, một cái hồng ảnh đứng yên ở trên mái hiên, chỉ thấy
con ngươi hắn quyến rũ cười, cả người giống như thần tiên trong bức tranh, giống
như làm cho người ta cho dù cả người ở trong mộng, tâm cũng không thể không say.
Một luồng gió nhẹ phất qua, tóc đen hắn bay múa lên yêu diễm mị hoặc, sau đó liền
thấy thân ảnh hắn chợt loé, biến mất ở trên mái hiên.
Công phu trong nháy mắt, hồng ảnh xuất hiện ở đầu giường Lam
Ẩn Nhan.
Ánh nến chập chờn ôn nhu chiếu trên mặt Lam Ẩn Nhan, lẳng lặng
chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan bình yên đi vào giấc ngủ, sau đó hồng ảnh nhẹ nhàng
đem tháo cái khăn che mặt trên mặt Lam Ẩn Nhan xuống.
Sau đó con ngươi hồng ảnh đầu tiên là mỉm cười nhìn về phía
khuôn mặt trắng nõn bên trái của Lam Ẩn Nhan, sau đó lại hàm đau nhìn về phía
má phải chật vết bớt đỏ của Lam Ẩn Nhan.
Lông mi tựa như cánh bướm run nhè nhẹ, hồng y nam tử khẽ ngồi
ở đầu giường, ngón tay mềm mại vuốt ve má phải Lam Ẩn Nhan, tâm cũng êm ẩm nói
nhỏ: “Nương tử, thật sự là uỷ khuất ngươi. Tối nay vi phu khiến cho nó hoàn
toàn biến mất nga!”
Lúc này, Lam Ẩn Nhan trong cảnh mơ tựa hồ nghe được có người
đang nói chuyện, lông mày nàng khẽ nhíu, môi đỏ mọng cũng khẽ nhúc nhích.
“Ngoan, đừng nhíu mày nga, vi phu cũng không hi vọng nương tử
không vui. Nếu nương tử không vui, vi phu sẽ thực đau lòng” Thanh âm hồng y nam
tử chứa vô hạn nhu tình, con ngươi cũng hàm chứa yêu thương sâu đậm.
“Nương tử, tối nay vi phu không chỉ phải giúp ngươi khôi phục
dung mạo, còn có thể cho ngươi cảm thụ vi phu yêu nga!” Hồng y nam tử sóng mắt
mê ly như say nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó ngón tay hồng y nam tử trợt về phía môi
Lam Ẩn Nhan, ở trên môi Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng vẽ ra si mê trong lòng hắn.
“Ai?” Bỗng chốc Lam Ẩn Nhan cảm giác được không thích hợp mở
con ngươi ra, thân mình cũng từ trên giường ngồi dậy, thanh âm lãnh lệ hỏi.
“Tỷ tỷ, đừng sợ nga! Là ta, là Tiểu Tứ Tứ!” Tiêu Nhiên kéo
tay Lam Ẩn Nhan lại, trong thanh âm ôn nhu mang theo ma lực câu hồn nhiếp hồn
nàng.
“Tiểu Tứ Tứ?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan nghi hoặc nhìn về phía
Tiêu Nhiên. Lúc này hai tròng mắt Tiêu Nhiên cũng nhu tình như trước nhìn Lam Ẩn
Nhan, một ngọn gió đêm phất qua tóc đen hắn, dưới ánh nến, hắn hé ra dung nhan
mị hoặc nhưng lại tản ra hơi thở quỷ dị nhiễu loạn linh hồn Lam Ẩn Nhan.
“Đúng vậy! Tỷ tỷ, là Tiểu Tứ Tứ a!” Con ngươi Tiêu Nhiên nhu
tình như trước, trên mặt cười phong tình vạn chủng kia cũng mị hoặc vô song. Giờ
khắc này, hắn đem vẻ đẹp bản thân nở rộ đến cực hạn.
“Tiểu Tứ Tứ? Thật là ngươi sao? Đã trễ thế này, làm sao
ngươi có thể xuất hiện ở trong phòng của tỷ tỷ chứ? Ai mang ngươi đến a? Ngươi
tìm tỷ tỷ có việc sao?” Lam Ẩn Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Nhiên, hỏi ra
nghi hoặc trong lòng còn chưa tính gì, nhưng mà con ngươi nàng nguyên bản lãnh
lẽ lại trong nháy mắt giống như biến dại lên, hơn nữa thần trí cũng có chút tán
loạn.
“Tỷ tỷ, ngươi lại nói bậy nói bạ gì đó? Tiểu Tứ Tứ căn bản
là chưa tới tìm tỷ tỷ a? Là tỷ tỷ ngươi tìm Tiểu Tứ Tứ a?” Thanh âm Tiêu Nhiên
càng thêm nhu hoà mị hoặc. Hơn nữa tay hắn cũng hướng về phía tóc đen Lam Ẩn
Nhan, nhẹ nhàng chuyện động vài cái, sau đó hắn đem tóc đen Lam Ẩn Nhan quấn
quanh ở trên ngón tay mình.
“Cái gì? Ta tìm Tiểu Tứ Tứ? Ta không có tìm Tiểu Tứ Tứ a?”
Lam Ẩn Nhan khẽ nhíu mày, con ngươi lộ vẻ mê mang. Nàng không phải đang ngủ
sao? Sau đó Tiểu Tứ Tứ liền xuất hiện, làm sao có thể là nàng đi tìm Tiểu Tứ Tứ
chứ? Còn có, vì sao Tiểu Tứ Tứ thoạt nhìn rất khoẻ mạnh a?
“Tiểu Tứ Tứ chính ngủ hương hương a! Tỷ tỷ bỗng nhiên xuất
hiện ở trong mộng Tiểu Tứ Tứ a! Cho nên là tỷ tỷ đi tìm Tiểu Tứ Tứ a?” Tiêu
Nhiên quyến rũ cười nói, mà lúc này trên người hắn chính là tản ra một chút mùi
thơm quỷ dị, rất nhanh mùi này liền nhuộm dần cõi trần, cũng hoàn toàn say mê
Lam Ẩn Nhan.
“Ta xuất hiện ở trong mộng Tiểu Tứ Tứ? Ta đi tìm Tiểu Tứ Tứ?”
Thần trí Lam Ẩn Nhan càng ngày càng không rõ ràng lắm, thanh âm cũng bắt đầu
mang theo ngu đần.
“Đúng vậy? Tỷ tỷ, ngươi vì sao bỗng nhiên chạy đến trong mộng
Tiểu Tứ Tứ chứ? Có phải bởi vì ngươi rất nhớ Tiểu Tứ Tứ hay không, cho nên sẽ ở
trong mộng Tiểu Tứ Tứ tìm Tiểu Tứ Tứ a?” Con ngươi Tiêu Nhiên hàm chứa tràn đầy
ý cười nói.
“Ta rất nhớ Tiểu Tứ Tứ?
Cho nên đi trong mộng Tiểu Tứ Tứ tìm Tiểu Tứ Tứ?” Nhìn Tiêu Nhiên trước mắt giống
như khói, giống như sương, giống như ảo như mộng, toàn bộ suy nghĩ Lam Ẩn Nhan
rối loạn. Tiểu Tứ Tứ đang nói cái gì a? Hắn là nói mình đang nằm mơ sao? Mình
cùng hắn ở trong mộng gặp nhau?
“Tỷ tỷ, ngươi ngay cả nằm mơ đều muốn nhìn thấy Tiểu Tứ Tứ
như vậy, ngươi nhất định là rất thích Tiểu Tứ Tứ đi?” Ngón tay Tiêu Nhiên khéo
léo mơn trớn tóc đen Lam Ẩn Nhan, trong con ngươi ẩn chứa thâm tình kéo dài.
“Ân, ta còn là rất thích Tiểu Tứ Tứ” Nhìn khuôn mặt Tiêu
Nhiên mông lung hút hồn, Lam Ẩn Nhan bất tri bất giác bị chỉ dẫn đến trong mộng
ảo, nàng nhẹ nhàng mở miệng. Nếu Tiểu Tứ Tứ không cùng nàng cáu kỉnh, nàng đến
quả thực là rất thích hắn.
“Không đúng, không đúng! Không phải tỷ tỷ thích Tiểu Tứ Tứ,
là tỷ tỷ yêu Tiểu Tứ Tứ. Cho nên tỷ tỷ mới có thể đến trọng mộng Tiểu Tứ Tứ”
Tiêu Nhiên bỗng nhiên lắc lắc đầu, sau đó dùng ngón tay thon dài nâng cằm Lam Ẩn
Nhan nói.
“Ta yêu Tiểu Tứ Tứ? Cho nên mới đi tới trong mộng Tiểu Tứ Tứ
tìm Tiểu Tứ Tứ?” Lam Ẩn Nhan chậm rãi mở miệng nói, ngữ khí mang theo một tia
phức tạp. Nàng yêu Tiểu Tứ Tứ sao? Nàng chính là thích Tiểu Tứ Tứ đi? Yêu cùng
thích không đồng dạng như vậy a.
“Tỷ tỷ, đến, chăm chú nhìn ánh mắt của Tiểu Tứ Tứ! Sau đó
nói cho Tiểu Tứ Tứ, ngươi rất yêu rất yêu Tiểu Tứ Tứ” Thấy Lam Ẩn Nhan dưới thuật
thôi miên của mình, trả lời vấn đề yêu hắn lại vẫn mang theo nghi hoặc, con
ngươi Tiêu Nhiên lập tức thâm thuý lên, sau đó phát ra thanh âm dụ hoặc cùng mệnh
lệnh.
Bỗng dưng, con ngươi Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn về phía con
ngươi Tiêu Nhiên, chỉ thấy thân mình nàng đột nhiên run một cái, sau đó chậm
rãi mở miệng nói “Ta rất yêu rất yêu Tiểu Tứ Tứ”
“Tỷ tỷ rất yêu rất yêu Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ cũng rất yêu rất
yêu tỷ tỷ”Con ngươi Tiêu Nhiên nhộn nhạo ánh sáng xinh đẹp quỷ dị, thanh âm lại
tà mị mà lại khàn khàn.
“Tiểu Tứ Tứ cũng rất yêu rất yêu ta!” Lam Ẩn Nhan tiếp thu mệnh
lệnh của Tiêu Nhiên.
“Vậy tỷ tỷ có nghĩ là cảm thụ…. Rốt cuộc Tiểu Tứ Tứ có bao
nhiêu yêu tỷ tỷ sao?” Môi Tiêu Nhiên đỏ mọng xinh đẹp nhẹ nhàng mở, phát ra
thanh âm vô cùng dụ hoặc.
“A?” Lam Ẩn Nhan ngước mắt nhìn về phía Tiêu Nhiên, đáy mắt
xẹt qua một tia mờ mịt, biểu tình có chút luống cuống hoảng sợ.
“Đến, ôm cổ ta, sau đó nói cho ta biết, ngươi rất muốn ta đi
yêu ngươi!” Thanh âm Tiêu Nhiên như ma quỷ lại vang lên.
“Ta rất muốn…” Hai tay Lam Ẩn Nhan ngoan ngoãn quấn trên cổ
Tiêu Nhiên. Một luồng gió mát kéo tới, tóc đen Lam Ẩn Nhan mềm mại phất ở trên
mặt Tiêu Nhiên, thoáng chốc, chóp mũi Tiêu Nhiên tràn ngập mùi hơi thở thơm
ngát, còn không chờ tới Lam Ẩn Nhan nói xong, môi Tiêu Nhiên liền nhanh chóng
chặn môi Lam Ẩn Nhan lại. Bởi vì mùi thơm độc đáo trên sợi tóc nàng, kích thích
giác quan và thần kinh hắn vô cùng mãnh liệt.
Lưỡi Tiêu Nhiên mềm mại mở môi Lam Ẩn Nhan ra, sau đó đem lưỡi
lẻn vào. Thoả thích hôn này làm cho nổi lên suy nghĩ rất lâu, phấn môi đọc hồi
lâu lại càng khát vọng thật lâu.
Dần dần, nụ hôn này thay đổi thành sâu sắc kịch liệt. Hắn
tham lam hưởng thụ hương thơm cùng non mềm thuộc về nàng, cũng không giữ lại
chút nào đem áp lực lâu ngày, thâm tình che dấu lâu ngày biểu hiện ở trong nụ
hôn này.
Mà con ngươi Lam Ẩn Nhan đầu tiên là hiện lên một trận thất
kinh, sau đó lông mi thật dài bất an run rẩy, hai má cũng bắt đầu ửng đỏ một mảnh,
giống như cây anh đào nở rộ đầu mùa xuân mê người đi hái.
“Nương tử, nói cho ta biết, ngươi muốn ta” Trong con ngươi
tuyệt mĩ của Tiêu Nhiên tràn ngập một mảnh hơi nước, lúc này khuôn mặt hắn cũng
càng thêm mĩ mê tâm hồn người. Hắn muốn nàng, mỗi một cái tế bào trên toàn thân
hắn đều đang điên cuồng kêu gào tên nàng, nhưng mà hắn đang thống khổ ẩn nhẫn,
bởi vì hắn muốn nghe được Lam Ẩn Nhan nói ra lời của mình.
Tiêu Nhiên phong tình tuyệt mĩ như thế, nhất thời làm tim
Lam Ẩn Nhan đập nhảy lên, khuôn mặt cũng hơi mang theo chút ngượng ngùng. Sau
đó đầu Lam Ẩn Nhan có chút choáng váng nhẹ nhàng mở miệng: “Ta muốn ngươi”
“Ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi!” Tiêu Nhiên liều mạng
nói ra tiếng yêu áp lực dưới đáy lòng, sau đó môi như rồng cuốn gió luôn luôn đánh úp về phía Lam Ẩn
Nhan.
“Ngô…” Thân mình Lam Ẩn Nhan run lên, sau đó muốn nâng tay đẩy
Tiêu Nhiên ra, Tiêu Nhiên đã có thể ở phía sau ôm thắt lưng nàng. Sau đó hôn
nóng rực như mưa từng chút dừng ở cái trán, mí mắt, mũi, hai bên gương mặt
nàng.
“Nhan nhi, nương tử của ta. Ngoan, đừng nhúc nhích, để cho
vi phu hảo hảo yêu ngươi nga!” Môi Tiêu Nhiên dán ở bên tai Lam Ẩn Nhan nói nhỏ,
sau đó liền thấy hắn dùng răng nanh khẽ cắn vành tai Lam Ẩn Nhan. Thoáng chốc,
một luồng điện thổi quét linh hồn Lam Ẩn Nhan, thân mình Lam Ẩn Nhan lập tức run
rẩy. Nàng trực cảm giác có một chút ma lực mảnh liệt lại dụ hoặc nàng, dụ hoặc
như vậy làm cho lòng nàng vừa sợ hãi, lại mang theo một tia chờ đợi không thể
giải đáp.
“Đến, cho ngươi cũng hảo hảo yêu vi phu nga” Tiêu Nhiên cảm
giác được thân mình Lam Ẩn Nhan đang run rẩy, trong con ngươi lại lộ ra tia cười
vừa lòng, sau đó lại đem môi thiếp chặt môi Lam Ẩn Nhan. Trong lòng yêu thắm
thiết, tất cả biến thành nụ hôn cuồng dã mà không mất ôn nhu.
Luồng cảm giác xa lạ mà lại khoát hoạt này, làm cho Lam Ẩn
Nhan cũng không biết bất giác đưa lưỡi mềm ra, cùng hắn hoà hợp một chỗ.
Nhất thời, Lam Ẩn Nhan cảm giác được một vòng xoáy không
đáy, gắt gao hút nàng rơi xuống, hơn nữa càng rơi càng sâu, nàng lại muốn đi
ngăn cản, lại khát vọng đi dung nhập. Cuối cùng nàng tuỳ ý mình bị Tiêu Nhiên
hôn mang về phía phương xa không biết.
Dần dần, quần áo của nàng cũng bị Tiêu Nhiên ôn nhu cởi đi,
nhìn đường cong thân thể nàng mê người. Rốt cuộc Tiêu Nhiên không thể khống chế
được, hai tay của hắn vuốt lên…
Nhất thời trong không khí quấn quanh một chút hơi thở cực kỳ
ái muội, ánh nến bắt đầu lay động, con ngươi Lam Ẩn Nhan cũng nhiễm lên một
chút sương mù.
Giờ khắc này, nàng chỉ biết hắn chạm đến nàng làm nàng cảm
giác thật thoải mái, trong lòng mang theo một tia khát vọng, lại mơ hồ mang
theo một tia sợ hãi.
Hai tay Tiêu Nhiên bỗng nhiên ôm nhanh thắt lưng Lam Ẩn
Nhan, trong con ngươi mang theo một tia áp lực thống khổ khó nhịn, hắn đem môi
thiếp đến bên tai Lam Ẩn Nhan khẽ nói: “Nương tử, nhỡ kỹ nga, thân thể của
ngươi, tâm của ngươi, yêu của ngươi, linh hồn của ngươi chỉ có thể cho mình ta
nga. Bởi vì ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta. Ngươi vĩnh viễn đều
không thể, cũng không có khả năng từ trong lòng bàn tay ta thoát đi. Bởi vì… Ta
không cho phép!”
Nghe được thanh âm Tiêu Nhiên ôn nhu mà lại bá đạo, thân
mình Lam Ẩn Nhan mang theo chút sợ hãi run một cái, khi mà nàng vừa muốn mở miệng
nói chuyện, Tiêu Nhiên hắn liền bỗng nhiên…
“Ngô…” Lam Ẩn Nhan lập tức thống khổ cắn chặt môi, thân thể
cũng liều mạng từ chối lên. Một giọt lệ từ khoé mắt Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng lướt
qua, giọt lệ này vừa rơi xuống trên mặt, liền bị lưỡi Tiêu Nhiên ôn nhu liếm
đi.
“Ngoan, đừng cắn mình bị thương. Nhìn thấy ngươi bị thương,
vi phu sẽ thực đau lòng!” Sợ Lam Ẩn Nhan cắn thương bản thân, môi Tiêu Nhiên
nhanh chóng hôn lên môi Lam Ẩn Nhan, mà thân thể hắn cũng không dám động. Mà là
lấy tay khẽ vuốt ve da thịt Lam Ẩn Nhan, thử giảm bớt đi lần đầu đau đớn của
Lam Ẩn Nhan.
Nhất thời, đau đớn của Lam Ẩn Nhan chậm rãi tan đi, nàng cảm
giác cả người dần dần nóng lên. Hơi thở mãnh liệt kia của Tiêu Nhiên, nụ hôn mềm
mại kia của Tiêu Nhiên, làm cho chút lý trí còn sót lại của nàng hoàn toàn biết
mất, tay nàng không tự chủ được ôm cổ Tiêu Nhiên.
“Nương tử, ngươi thật sự rất ngọt rất thơm!” Cảm giác được
Lam Ẩn Nhan chủ động, Tiêu Nhiên biết nàng không hề đau, thân thể bắt đầu thử động
lên chậm rãi.
“ Ân!” Lam Ẩn Nhan nhịn không được phát ra thanh âm rất khẽ,
thanh âm này mang theo một tia kiều mị.
Mà nàng phát ra thanh âm dụ hoặc này, làm cho linh hồn Tiêu
Nhiên đột nhiên run lên, sau đó hắn điên cuồng đem mình và Lam Ẩn Nhan kết hợp
với nhau. Mà khoé mắt hắn cũng rơi xuống một giọt lệ, đó là nước mắt nhận thức
Lam Ẩn Nhan mà vui sướng mà hạnh phúc, rốt cuộc thân thể nàng hoàn toàn thuộc về
mình, mà rất nhanh lòng của nàng cũng thuộc về mình. Nghĩ nghĩ, hắn càng thêm
mãnh liệt bao vây lên nàng, thoả thích quấn vòng quanh nàng, đòi lấy nàng.
Lam Ẩn Nhan dưới sự dẫn dắt của Tiêu Nhiên, trên mặt lộ ra vẻ
mặt phong tình quyến rũ. Giờ phút này tâm và đầu của nàng có một loại cảm giác,
thì phải là một loại không cách nào dung tuyệt làm cho nàng cơ hồ muốn bay lên.
“Ta cũng yêu ngươi” Trên mặt Tiêu Nhiên lộ ra nụ cười thoả
mãn. Vô cùng vô tận đụng chạm, làm cho hắn cùng nàng đều cảm nhận được cái gì gọi là vui sướng tuyệt đỉnh. Giống như
ở gió nhẹ kinh hãi làn sóng, mỗi một cái lắc lư, mỗi một lần tiếp xúc, đều dẫn
phát điện lưu mãnh liệt càng mãnh liệt.
“Nương tử, ngày mai ngươi vừa tỉnh, cũng chỉ sẽ nhỡ kỹ rõ
đây là các mộng. Nhưng mà vi phu không muốn cho ngươi quên a, nên làm cái gì
cho tốt đây?” Tiêu Nhiên thở hồn hển nói.
“A?” Lam Ẩn Nhan dưới hoả diễm thiêu đốt, căn bản là không
nghe Tiêu Nhiên nói rõ ràng.
Hiện tại đầu óc nàng hoàn toàn tác hưởng thụ, thân mình mềm
yếu rút lên, vô cùng vô tận hoả diễm, làm bỏng nàng, dày vò nàng, lại làm cho
nàng say mê mê ly, cả người nhuyễn như không có xương, hãm sâu trong đó không
có sự kiềm chế. Chỉ lo lắng truy đuổi mĩ cảm kia.
“Vì để cho nương tử biết mộng này kỳ thực là chân thật tồn tại,
vi phu quyết định lưu lại cho ngươi vô số
kí hiệu nga” Tiêu Nhiên nói xong, cúi đầu cắn lên cổ Lam Ẩn Nhan.
“Ô…” Lam Ẩn Nhan kháng cự động thân, nhưng là rất nhanh lại
say thật sâu ở dưới Tiêu Nhiên triền miên. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt từng trận
màu đen, tất cả ý thức đã muốn rời xa toàn bộ, cả người liền cảm giác được như
bị ném lên đám mây, khẽ bay bay, choáng váng. Rong chơi đang nói không ra giữa
bầu không khí thoải mái.
Triền miên hết sức, hắn không biết thoả mãn đòi hỏi tất cả của
nàng, cuồng liệt đòi hỏi làm cho nàng bắt đầu khó có thể thừa nhận lên, nàng dần
dần bị một trận hoan ái cực liệt đoạt đi tâm thần, sau đó vui thích chết ngất
đi qua.
Mà nhìn thấy Lam Ẩn Nhan không chịu nổi hắn điên cuồng làm
càn yêu cầu ngất đi, Tiêu Nhiên lại vẫn như cũ không thu lại nửa phần, vẫn là cố
ý phóng túng mình đối với nàng toàn thân tâm yêu.
—————–
Sáng sớm, khắp nơi bị phủ thêm một tầng áo lụa thật mỏng, liếc
mắt nhìn lại một cái, toàn bộ thế giới nhìn mông lung đẹp như tiên cảnh.
Không khí cũng đã không mang theo một tia bụi bặm, mà là hạnh
phúc từ khe hở cửa sổ chui vào, sau đó quanh quẩn ở trên mặt Lam Ẩn Nhan.
Hừ nhẹ, Lam Ẩn Nhan mơ mơ màng màng mở ánh mắt, sau đó từ
trên giường ngồi dậy
“Tê…” Lam Ẩn Nhan rút một khẩu lãnh khí, vì sao thân thể của
mình thật đau nhức?
“Tiểu thư, ngài rốt cuộc tỉnh ra? Ngươi không sao chứ?” Vừa
vặn nha hoàn Lam Tây Thành nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, bưng dụng cụ rửa mặt
đến. Khi nàng nhìn thấy Lam Ẩn Nhan từ trên giường dậy, con ngươi không khỏi
mang theo một tia lo lắng hỏi. Sáng sớm nay nàng lặng lẽ tiến vào vô số lần,
nhưng Tiểu thư vẫn đều đang ngủ, nếu đổi là trước kia, tiểu thư đã sớm tỉnh,
cho nên nàng mới lo lắng tiểu thư là sinh bệnh.
“A? Nga! Ta không sao a!” Thanh âm Lam Ẩn Nhan mang theo một
tia mệt mỏi trả lời.
“Hì hì, không có việc gì là tốt rồi! Tiểu thư hôm nay dậy có
vẻ trễ nga! Tây Thành còn tưởng rằng tiểu thư không thoái mái a!” Lúc này Lam
Tây Thành mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đem dụng cụ rửa mặt đặt ở trên
bàn.
Lam Ẩn Nhan còn lại là duỗi người, liền chuẩn bị xuống giường,
nhưng mà khi cánh ta nàng khẽ đưa lên, trong con ngươi lộ vẻ hoang mang.
“Tiểu thư? Ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan ngốc ở
trên giường, Nha hoàn Lam Tây Thành con ngươi hồ nghi nói.
“Khụ, không có việc gì a!” Lam Ẩn Nhan không được tự nhiên liếc nhìn Lam Tây Thành,
sau đó xuống giường, nhưng mà khi chân của nàng vừa mới đặt xuống đất, toàn bộ
thân thể nàng liền lay động lên, sau đó liền thấy nàng còn chưa di chuyển một
bước, liền đặt mông ngồi ở trên giường. Trời ạ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra a? Vì sao hai chân của nàng mềm nhũn, ngay cả đứng cũng đứng không ổn như thế
a? Lam Ẩn Nhan trong lòng khiếp sợ nói thầm.
“Tiểu thư, ngươi đứng lên dường như là lạ nga!” Lam Tây
Thành lại là nghiêng đầu nhìn về phía Lam Ẩn
Nhan, con ngươi lộ vẻ tràn đầy nghi hoặc.
“Hư! Đừng nói chuyện! Ta phải nghĩ chuyện này!” Lam Ẩn Nhan
hướng về phía Lam Tây Thành làm cái thủ thế câm miệng, sau đó suy nghĩ nhanh
chóng chuyển động lên. Trong đầu của nàng dần dần hiện lên một ít hình ảnh, đêm
qua dường như nàng làm giấc mộng, trong mộng có người cùng nàng nói chuyện
không ngừng, về phần nói cái gì nàng như thế nào cũng không nhớ được, liền ngay
cả trông như thế nào nàng cũng không nhớ rõ, nhưng mà nàng dường như nhớ rõ cái
kia gọi nàng là nương tử, sau đó nàng còn cùng người kia…
Trời ạ! Mình làm sao có thể làm mộng như vậy? Hơn nữa làm liền
làm đi! Sao lại sau khi tỉnh lại cả người đều toan đau chứ? Liền giống như từ đầu
đến cuối không phải là cảnh trong mơ, mà chính là dường như mình đã trải qua.
“Tây Thành a! Cái kia… Tối hôm qua ngươi có nghe được trong
phòng ngủ của ta có cái thanh âm gì hay không a?” Lam Ẩn Nhan cắn cắn môi, con
ngươi có chút thẹn thùng nhìn về phía Lam Tây Thành, ngữ khí mang theo tia thử
hỏi.
“Đêm qua trong phòng tiểu thư vì sao sẽ có thanh âm a?” Lam
Tây Thành khó hiểu nhình Lam Ẩn Nhan, sau đó gãi gãi đầu nói. Nàng ngủ ở cách
vách Tiểu thư, nàng cái gì cũng chưa nghe được a!
“Thật sự cái gì cũng chưa nghe được sao?” Lam Ẩn Nhan nhíu
mày nói.
“Không có a! Tiểu thư, rất kỳ quái nga! Vì sao hỏi Tây Thành
vấn đề này a?” Lam Tây Thành nghiêng đầu nhìn về phí Lam Ẩn Nhan.
“Nga! Ta phát giác gần nhất ta thích nói mớ! Lo lắng sẽ ầm ĩ
đến ngươi, cho nên liền hỏi một chút!” Lam Ẩn Nhan nuốt nước bọt nói, nàng
không nghe thấy là tốt rồi, nếu như bị nàng nghe được đêm qua mình phát ra cái
âm thanh kia, vậy mắc cỡ chết được. Trời ạ! Nàng sao lại làm ra mộng như vậy chứ?
Hơn nữa giống như còn ở trong mộng suốt cùng cái nam nhân không rõ mặt triền
miên thật lâu, nàng mơ hồ nhớ rõ thời điểm bắt đầu mình rất muốn chạy trốn,
nhưng căn bản vô lực chạy trốn, chỉ có thể tuỳ ý hắn liều mạng đòi lấy mình…
Sau đó… Sau đó dường như mình cũng thật sâu sa vào ở trong cảm
giác này, còn chủ động đón ý nói hùa với cái nam nhân kia. Mẹ ơi! Này này này…
Nghĩ tới đây, mặt Lam Ẩn Nhan đỏ lên một chút.
“Nga! Tiểu thư, vậy để cho Tây Thành hầu hạ ngươi rửa mặt một
chút đi!” Lam Tây Thành biểu tình cổ quái nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó lại gãi gãi
đầu nói.
“Ha ha, ta tự mình tới đi!” Lam Ẩn Nhan hít một hơi thật
sâu, chân nhẹ nhàng đạp đến trên sàn, sau đó loạng choạng đi về phía dụng cụ rửa
mặt đặt ở trên bàn
“Tiểu thư, ngươi đi đường dường như không ổn a? Ngươi sẽ
không là sinh bệnh đi?” Lam Tây Thành chạy nhanh tiến lên nâng đỡ Lam Ẩn Nhan.
“Có thể là đêm qua ngủ không ngon giấc, cho nên hôm nay đứng
lên đầu có chút choáng váng, mới đi đường không ổn đi!” Lam Ẩn Nhan xấu hổ nhìn
Lam Tây Thành, sau đó đành nói dối. Chẳng lẽ nói cho nàng, đêm qua mình nằm mơ
cùng người khác triền miên suốt một đêm, cho nên sáng nay đứng lên mới cảm giác
được hết sức mệt mỏi? Chính là thật kỳ quái nga, nàng trước kia nằm mơ cùng rất
nhiều người đánh nhau, buổi sáng đứng lên cũng không cảm giác được thân mình có
cảm giác toan đau a? Vì sao mộng này lại làm cho cả người mình đều toan đau chứ?
“A! Tiểu thư, trên cổ của ngươi là xảy ra chuyện gì a?” Lam
Tây Thành bỗng nhiên thất thanh kêu lớn lên.
“A? Cái gì?” Lam Ẩn Nhan cũng ngẩn người, sau đó quay đầu về
phía Lam Tây Thành.
“Trên cổ ngươi có thật nhiều hồng ấn a?” Lam Tây Thành nhíu
mi lên, sau đó chạy nhanh xốc áo Lam Ẩn Nhan lên, giúp Lam Ẩn Nhan kiểm tra.
“Hồng ấn? Trên cổ của ta làm sao có thể có hồng ấn a? Ngươi
nhìn lầm rồi đi?” Tâm Lam Ẩn Nhan đột nhiên hoảng hốt, sau đó hai tay xoa cổ
mình.
“Ta không nhìn lầm a! Tiểu thư, trên gáy của ngươi có thật
nhiều hồng ấn nga! Có phải bị con sâu gì cắn hay không a? Tiểu thư, ngươi ngứa
không a? Aiz nha, không biết sâu cắn ngươi có độc hay không a! Tiểu thư, ngài đợi
chút, ta đi lấy thuốc mỡ bôi cho ngươi!” Lam Tây Thành nói xong, chạy đến một
bên ngăn kéo giữ nổi lên tìm kiếm thuốc mỡ!”
Mà khoé miệng Lam Ẩn Nhan lại là run rẩy đi về phía gương đồng,
sau đó xốc áo mình lên
Nhất thời, con ngươi của nàng trừng lớn lên, miệng cũng há
to
Này đó… Này đó dường như không phải sâu cắn a? Này đó… Này
đó giống như nhìn thế nào, đều là hôn ngân sau khi kích tình triền miên lưu lại
a? Trời ạ! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đêm qua phát
sinh căn bản không phải là mộng? Mà là thật sự? Không có khả năng a?
“Tiểu thư, ngươi mau chóng ngồi xuống, để cho Tây Thành mau
chống bôi được nga!” Lam Tây Thành vẻ mặt khẩn trương cầm thuốc mỡ chạy tới,
sau đó đem Lam Ẩn Nhan ấn ngồi trên ghế.
“Nga!” Lam Ẩn Nhan tinh thần hoảng hốt đáp, sau đó bị Lam
Tây Thành ấn ngã xuống trên ghế.
Lam Tây Thành cẩn thận giúp Lam Ẩn Nhan bôi thuốc mỡ lên, gần
nửa buổi, Lam Tây Thành mở miệng “Tiểu thư, ngươi đem cái khăn che mặt bóc, để
cho Tây Thành nhìn xem trên mặt có hay không a?”
“Tiểu thư!” Đợi một hồi, thấy Lam Ẩn Nhan căn bản không để ý
tới nàng, mà là ngồi ở trên ghế ngẩn người, giống như nghĩ đến việc gì, cái
trán Lam Tây Thành không khỏi bốc lên một trận hắc tuyến, hôm nay rốt cuộc tiểu
thư là làm sao vậy? Thật sự là quái đến nhà!
Sau đó Lam Tây Thành rõ ràng trực tiếp giúp Lam Ẩn Nhan bóc
lên cái khăn che mặt, sau đó liền nghe được một trận tiếng kêu chói tai, sau đó
liền thấy Lam Tây Thành vứt thuốc mỡ trên tay, đặt mông ngã ngồi ở trên đất.
“Làm sao vậy a?” Lam Ẩn Nhan bị tiếng thét chói tai của Lam
Tây Thành kéo hồi tự tưởng tượng, con ngươi hồ nghi nhìn về phía Lam Tây Thành,
khi nàng nhìn thấy vẻ mặt Lam Tây Thành như gặp quỷ nhìn về phía mình, khoé miệng
không khỏi run rẩy. Nha đầu này trên mặt treo cái biểu tình gì a?
“Tiểu thư… Tiểu thư… Mặt của ngươi!” Tay Lam Tây Thành run
run chỉ vào Lam Ẩn Nhan nói.
“Mặt của ta? Trên mặt của ta sẽ không là tất cả đều là hồng ấn
đi?” Hay tay Lam Ẩn Nhan lập tức ôm mặt mình, trời ạ! Đêm hôm qua rốt cuộc là
cái Vương bát đản nào đối với nàng cái kia a? Hơn nữa vì sao nàng không có phản
ứng chứ? Vì sao nàng ngay cả mặt người kia cũng chưa thấy rõ chứ? Đây rốt cuộc
là xảy ra chuyện gì? Có thể hay không là mình còn ở trong mộng kia căn bản là
chưa tỉnh lại?”
“Oa!” Lam Tây Thành bỗng nhiên ngửa đầu khóc rống lên, trong
tiếng khóc của nàng có hoảng sợ, có vui sướng, còn có kích động. Trời à! Rốt cuộc
là chuyện gì xảy ra a? Mặt tiểu thư làm sao có thể bỗng nhiên biến thành cái dạng
này a?
“Khụ, ngươi không sao chứ?” Khoé miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy
liếc nhìn Lam Tây Thành.
“Tiểu thư… tiểu thư, ngươi… ngươi.. Tự mình chiếu… chiếu
gương đi!” Ngữ khí Lam Tây Thành lắp bắp nói.
“Không phải là có hồng ấn sao? Ngươi phải dùng tới kinh
hoàng như thế sao?” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã nói, nếu nàng biết mình là
đêm qua bị người cái kia, thậm chí ngay cả đối phương là ai cũng không biết, phỏng
chừng sẽ sợ đến hôn mê đi? Lam Ẩn Nhan trong lòng nói thầm, sau đó quay đầu
nhìn về phía trong gương đồng trang điểm.
Nhất thời, thân thể Lam Ẩn Nhan hoàn toàn đóng băng, thật
lâu không khôi phục lại tinh thần. Đây thật đúng là mẹ nàng kỳ lạ?
Mộng, đây nhất định vẫn là giấc mộng, nàng căn bản là không
có tỉnh lại lại a.