Trạch Thiên Ký

Q.3 - Chương 471: Một Trận Khôi Hài.


trướctiếp

Từ ngõ Bách Hoa đến đường cái, đầu tiên là yên tĩnh được chút xíu, sau đó là ồn ào một đám

Đám người nhiệt tình không ngừng bàn tán, quản sự tứ đại phường và các đại nhân vật trong mái che nắng đều lắc đầu không nói. Những cao thủ khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện lại chau mày không hài lòng. Trong những lúc như vậy, Quốc Giáo Học Viện bỗng nhiên bắt đầu chiêu tân? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Bây giờ trong Quốc Giáo Học Viện cả giáo tập và tiên sinh chân chính cũng không có. Bọn họ lấy gì chiêu sinh? Hơn nữa bây giờ cách mùa xuân còn rất lâu, học sinh có chút tố chất sớm đã thi vào Thanh Đằng Ngũ Viện khác. Cho dù bọn họ muốn chiêu tân, thì có thể chiêu được học sinh gì?

Bất luận mọi người nghĩ thế nào, lời nói của Tân Giáo Sĩ đã nói ra rồi, hơn nữa cáo thị Quốc Giáo Học Viện chiêu sinh cũng đã dán ra.

Sau khi kỵ binh Quốc Giáo giải tán hai tuyến cảnh giới trước Quốc Giáo Học Viện, đám dân chúng như thủy triều xông tới trước của Quốc Giáo Học Viện, bắt đầu đọc cáo thị chiêu sinh.

- Học kỳ ba năm, lấy khảo hạch cuối cùng làm chuẩn. Nếu có thể thông qua, thì thừa nhận là học sinh của Quốc Giáo Học Viện, nếu không thì cút?

- Cáo thị này là ai viết, sao lại lung tung lộn xộn như vậy?

- Chao ôi, các người mau xem, học sinh Quốc Giáo Học Viện không những không thu phí còn có tiền trợ cấp và phụ cấp thức ăn.

Cáo thị chiêu sinh của Quốc Giáo Học Viện là dùng giấy đỏ, chữ dùng mực đen viết.

Giấy đỏ mực đen, vô cùng bắt mắt, dễ dàng đập vào trong mắt mọi người.

Những điều khoản đơn giản lại cực kỳ không đơn giản, những quy tắc đơn giản tới mức có chút thô bạo, trực tiếp làm đám dân chúng nhìn thấy cáo thị nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.

Quản sự tứ đại phường đi sao chép lại mấy tờ cáo thị chiêu sinh, thế là đám người dưới mái che và những cao thủ chuẩn khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện cũng biết chi tiết cụ thể Quốc Giáo Học Viện chiêu sinh.

Sau khi xem xong cáo thị, đám quản sự liền không nói gì. Bọn họ nhìn thấy rõ, chuyện này không phù hợp tính tình của Trần Trường Sinh, tất nhiên là bút tích của vị thiếu niên Đường gia làm ra. Kết quả là, quản sự của tam đại phường lần lượt đến đằng trước vị trí Thiên Hương phường, truy hỏi quản sự Thiên Hương phường, rốt cuộc thiếu gia nhà ngươi muốn làm gì? Dựa vào cái này kéo dài thời gian? Hôm qua chúng ta phối hợp rất tốt, kết cuộc làm tiểu Trần viện trưởng thử dùng ngũ kiếm?

Xem xong cáo thị, bọn họ cũng không có tản đi, mà là vây quanh trước cửa viện Quốc Giáo Học Viện ồn ào tranh luận, tới giờ mới thôi. Không ai biết tại sao Quốc Giáo Học Viện lại lựa chọn lúc giữa hè, cái khoảng thời gian không phải thời gian chiêu tân truyền thống, bỗng nhiên bắt đầu chiêu sinh. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng mọi người đưa ra phán đoán của mình.

Quốc Giáo Học Viện… có lẽ không chiêu được học sinh gì.

Lúc chưa tới mùa xuân, Thanh Đằng chư viện đã hơn một lần chiêu tân. Chỉ nói cục diện bây giờ của Quốc Giáo Học Viện, càng chủ định không có bao nhiêu người dám ghi danh.

Quốc Giáo Học Viện bây giờ đã không giống năm trước là mộ viên kiêng kỵ trong kinh đô, bị người ta lãng quên, mà đã có dấu vết của tân sinh. Nhưng tiếc là năm nay kinh đô thế cuộc căng thẳng, nhất là sau khi Quốc Giáo Học Viện đang đứng ngọn sóng bị hai đại thế lực chống đối. Lúc này vào Quốc Giáo Viện Viện học, không nói có thể học được gì, chỉ sợ sẽ rước lấy vô vàng phiền phức .

Chính ngay lúc này, cửa của Quốc Giáo Học viện lại mở ra, đám người Trần Trường Sinh khiên mấy cái bàn, kèm theo bút mực và giấy đi ra.

Đám người ồn ào vây quanh, bá tính kinh đô trước giờ không sợ trời không sợ đất, liền trực tiếp hỏi thẳng những vấn đề này.

Cũng may giáo sĩ Ly Cung và kỵ binh Quốc Giáo đến nhanh. Không đợi đầu của đám người Trần Trường Sinh bị đám người năm mồm bảy miệng làm cho choáng váng, liền đã cách ra một khu vực.

Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá lần lượt ngồi phía sau ba cái bàn, trên bàn trải giấy, mực trong nghiên đã mài xong, bút đặt trên giá. Vhỉ trên bàn trước mặt Trần Trường Sinh có thêm con dấu của viện trưởng và bản danh sách của Quốc Giáo Học Viện.

Mọi chuyện đã sẳn sàng, chỉ đợi người đến báo danh.

Lúc này nắng sớm đã gắt tám chín giờ mặt trời đỏ chói đã lên cao.

Thời gian chầm chậm trôi qua, trước cửa Quốc Giáo Học Viện vẫn là ba cái bàn, ba người.

Đám người bao vây trước cáo thị đã tản ra, nhưng thủy chung không có người đến báo danh.

Hiên Viên Phá nhìn bút lông tú khí trên giá bút, lại nhìn bàn tay to thô ráp của mình. Thầm nghĩ muốn rút cây đơn giản, viết chữ khó quá… may mắn hôm nay không có ai đến.

Trần Trường Sinh có chút ngại ngùng cúi đầu, nhưng nếu chuyện đã đến bước này, hắn cũng không oán giận Đường Tam Thập Lục gì. Chỉ là có chút bất lực nghĩ, chẳng lẽ thật không có người đến báo danh?

Trước bàn của Đường Tam Thập Lục là náo nhiệt nhất, thỉnh thoảng có thiếu nữ mặt đầy thẹn ý đến, đặt xuống túi thơm liền giống như nai con bị hoảng sợ chạy đi. Thiếu nữ lớn gan yêu cầu y viết lên mặt cây quạt cho mình. Đương nhiên, những thiếu nữ này chỉ là muốn mượn cơ hội hiếm có hôm nay để tiếp cận y, còn chân chính báo danh lại một người cũng không có. Sắc mặt Tân giáo sĩ phụ trách giữ trật tự càng ngày càng khó coi. Đường Tam Thập Lục lại không có cảm giác gì. Phải, y một chút cũng không cảm thấy quẫn bách, thậm chí không có biểu hiện ra, rất ôn hòa cười tươi, nhẹ giọng nói chuyện với các thiếu nữ đó. Những lễ vật như túi thơm nhận được đều đặt trên bàn, đồng thời nghiêm túc bày tỏ mình nhất định sẽ dùng.

Nhất thời, Trần Trường Sinh thừa dịp bên cạnh bàn y hơi yên lặng một chút, đi đến thấp giọng hỏi:

- Ai là Biệt Thiên Tâm?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Nhân vật này đương nhiên không thể tùy tiện xuất hiện, ta thấy qua rồi, y không có ở đây.

Trần Trường Sinh yên tâm một chút, lại nói:

- Cái bàn của ngươi cũng chất sắp đầy rồi.

Đường Tam Thập Lục hơi nhướn mày, đắc ý tiêu sái nói không ra, nói:

- Hâm mộ ca à?

Trần Trường Sinh cúi đầu nói:

- Nhưng trong bàn của ngươi một tờ giấy báo danh cũng không có.

Đường Tam Thập Lục khẽ ho hai tiếng, nói:

- Không cần vội.

Trần Trường Sinh nói:

- Ta thấy ngươi rất thích được các cô nương bao vây, quả thật không làm sao vội được.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ngươi hiểu cái rắm gì, đây là hình tường tốt đẹp ta tạo ra cho mình. Quốc Giáo Học Viện chiêu tân, ta chính là chiêu bài sống, đương nhiên phải nhẫn nại ôn hòa một chút.

Tin tức Quốc Giáo Học Viên chiêu tân, trong thời gian rất ngắn đã truyền tới cả tòa kinh đô. Rất nhiều người thậm chí bao gồm những đại nhân vật, đều không kiềm nén được lòng hiếu kỳ, hoặc từ mình đến, hoặc phái ra thuộc hạ đắc lực, muốn biết mấy người thiếu niên trong Quốc Giáo Học Viện rốt cuộc muốn làm gì.

Có hai đại nhân vật, mấy ngày nay vốn thường xuất hiện trong quán trà ở ngõ Bách Hoa, hôm nay đương nhiên sẽ không vắng mặt.

Chính là Ti Nguyên Đạo Nhân đề xuất chư viện diễn võ tân quy, còn có giáo chủ Anh Hoa Điện đại diện cho ý chí tông giáo đến trông coi, Mao Thu Vũ.

Ti Nguyên Đạo Nhân nhìn cảnh tượng vắng vẻ ở cửa viện Quốc Giáo Học Viện, nhìn ba cái bàn và ba thiếu niên, lắc đầu nói:

- Thật là càn quấy.

Mao Thu Vũ ngồi ở bàn đối diện, thấy Đường Tam Thập Lục đang vẫy tay mỉm cười với thiếu nữ trong đám đông, mỉm cười nói:

- Đúng là một kẻ dở hơi.

Trước khi y tiếp nhận chức đại giáo chủ Anh Hoa Điện, y là viện trưởng Thiên Đạo Viện. Trước khi Đường Tam Thập Lục vào Quốc Giáo Học Viện chính là học trò của y.

Ti Nguyên Đạo Nhân nhíu mày nói:

- Khôi hài như vậy, thật là mất mặt cho Ly Cung

- Khôi hài sao? Ta lại không thấy như vậy, có lẽ hôm nay bọn họ không chiêu được một tân sinh, nhưng…

Mao Thu Vũ thu liễm nụ cười, thản nhiên nói:

- Cả đại lục đều biết, Quốc Giáo Học Viện…. sau gần 20 năm, cuối cùng bắt đầu chiêu sinh trở lại.

Quốc Giáo Học Viện bắt đầu chiêu sinh lại, chiêu sinh nói ở đây là chỉ quy mô lớn, chính thức chiêu sinh, mà không phải giống như lúc đầu Trần Trường Sinh ngộ nhập Quốc Giáo Học Viện.

Ở mắt người xưa phái cũ Quốc Giáo và trong mắt dân chúng nhớ rõ thịnh cảnh của Quốc Giáo Học Viện năm đó, đây là một chuyện rất mang ý nghĩa tượng trưng.

Nhưng ngay lúc này, khoảng thời gian từ nắng sớm tới giữa trưa, chuyện này nhìn qua thật giống như một trò khôi hài.

Cửa của Quốc Giáo Học Viện thủy chung là ba cái bàn, ba thiếu niên, vắng tanh làm người đứng xem cũng cảm thấy có chút xấu hổ, càng đừng nói người trong cuộc.

Chẳng biết lúc nào, Đường Tam Thập Lục bảo Hiên Viên Phá tìm ra một cây dù to từ trong khố phòng Quốc Giáo Học Viện, che bên trên ba cái bàn, chắn ánh mặt trời, cũng xem là làm giảm bớt thời gian nhàn rỗi.

- Được không? Trần Trường Sinh cúi đầu hỏi

Lúc này đám thiếu nữ tặng hoa đều đã không chịu được mùa hè oi bức, lưu luyến không nỡ trở về nhà. Đám người lưu lại trong đường phố thấy bên này xôn xao bàn tán, nhìn nét mặt liền biết là đang trêu chọc bọn họ, nhưng cũng không thấy có ác ý gì.

Nhưng kinh đô lúc này không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo bọn họ, hơn nữa còn mang ác ý rất đậm.

> Đường Tam Thập Lục nói:

- Ngươi lấy đâu ra tin tưởng có thể đánh thắng đối phương?

trướctiếp