Trạch Thiên Ký

Q.3 - Chương 470: Sự Kiện Lớn Của Quốc Giáo Học Viện.


trướctiếp

Trần Trường Sinh rất muốn nói, bất kể là ở Tầm Dương thành hay cửa Quốc Giáo Học Viện, mình đã thắng mấy Tụ Tinh Sơ Cảnh, sau đó nhớ Đường Tam Thập Lục nói Tụ Tinh Sơ Cảnh này không phải Tụ Tinh Sơ Cảnh bình thường.

- Biệt Thiên Tâm năm đó không thắng được Quan Bạch, không có nghĩa là thực lực của hắn kém Quan Bạch, ngươi có thể lấy hai người bọn họ làm tiêu chuẩn cùng cấp.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói:

- Ngươi gặp Quan Bạch rồi, ngươi cảm thấy bản thân có bao nhiêu cơ hội?

Trần Trường Sinh hồi tưởng lại thư sinh bên đường hôm đó, cảm nhận được kiếm ý, trầm mặc một lát sau nói:

- Một chút cơ hội cũng không có.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Vậy ngươi muốn thắng Biệt Thiên Tâm cũng không có khả năng.

Chiết Tụ ở trên giường mở to mắt, nói:

- Ta từng đánh với hắn rồi.

Ba người ngó sang, thất kinh hỏi:

- Ai thắng?

- Đương nhiên là hắn.

Chiết Tụ nhìn bọn họ như đám ngu ngốc.

Trước khi vào kinh hắn còn chưa phá cảnh Thông U, cho dù lang tộc có huyết mạch thiên phú cũng không có khả năng chiến thắng một gã Tụ Tinh Cảnh.

Hắn còn nói thêm:

- Chẳng qua nếu là bây giờ, ta có phần nắm chắc.

Đường Tam Thập Lục hơi dị hỏi:

- Ngươi nắm chắc thắng hắn?

Chiết Tụ nói:

- Không, ta có nắm chắc cùng hắn đồng quy vu tận.

Căn phòng nháy mắt an tĩnh, Đường Tam Thập Lục đau đầu nghĩ, trừ mình ra, bọn người trong Quốc Giáo Học Viện đều là biến thái, thật sự là không có cách nào giao lưu.

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nhìn hắn hỏi:

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Theo đạo lý mà nói, lấy tính tình của Đường Tam Thập Lục, có kiêu ngạo thế nào cũng không có khả năng ở Trừng Hồ Lầu khiêu khích Thiên Hải gia chủ, khiến tình thế bỗng nhiên trở nên kịch liệt.

Đường Tam Thập Lục an tĩnh một lát, nói:

- Chúng ta từng phân tích, song phương muốn làm gì, Giáo Hoàng Bệ Hạ hoặc là muốn mài người sắc bén hơn, nhưng Thiên Hải gia tại sao phải phối hợp?

- Bởi vì bọn họ muốn tạo thế... Cuối cùng buộc ta trực diện Từ Hữu Dung.

- Muốn ngươi và Từ Hữu Dung huyết chiến sao?

Trần Trường Sinh rất chân thành ngẫm nghĩ một chút, phát hiện mình không có bất kỳ lý do nào, bất luận đạo lý gì chiến đấu với thiếu nữ chưa biết mặt kia, lắc lắc đầu.

- Đó chưa phải kết thúc.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ta hiện tại cần khiến bọn họ không thể tưởng được cách chúng ta ứng đối, làm tốt chuyện này ngươi là có thể yên tĩnh đọc sách tu hành.

- Thật sự có thể chứ?

Trần Trường Sinh nhìn hắn hỏi.

Đường Tam Thập Lục hơi nhướn mày nói:

- Ta là ai?

Trần Trường Sinh chợt nhớ tới đến Tô Ly, cảm thấy việc này có phần không đáng tin cậy.

- Nhưng, vì sao đối phương sẽ bỗng nhiên gia tăng chèn ép Quốc Giáo Học Viện?

Đường đường Thiên Hải gia chủ, đương nhiên không có khả năng vì không được ăn tôm hùm mà thay đổi phương châm.

Đường Tam Thập Lục mỉm cười, không có hảo ý.

- Rất rõ ràng, vị nhạc phụ hiện tại có hảo cảm với ngươi, Thiên Hải gia rất lo lắng Từ Hữu Dung coi trọng ngươi rồi không chịu đánh nữa thì làm sao bây giờ?

Trần Trường Sinh không biết đáp lại thế nào, có chút cứng ngắc chuyển đề tài:

- Đầu tiên chúng ta phải giải quyết vấn đề trước mắt, như thế nào không bị bọn họ dìm chết.

Lời này hắn cũng đã nói ở Trừng Hồ Lầu.

Lúc trước Quốc Giáo Học Viện lâm vào khốn cục, Đường Tam Thập Lục từ Thiên Thư Lăng trở về, tay trái cầm chén sữa đậu nành, tay phải cầm bánh tiêu, ở cửa Quốc Giáo Học Viện giải quyết mọi chuyện, sau đó hung dữ ấn bánh vào sữa đậu nành nói phải dìm chết nó. Hiện tại Trần Trường Sinh rất muốn biết, nước tới lấy đất ngăn, binh đến tướng chặn kia còn dùng tiếp được không, hắn còn tính chìm thế nào.

Nếu như không có cách gì tốt, hắn đành phải trực tiếp đi Ly Cung cầu kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ.

- Ngập, có rất nhiều phương pháp.

Đường Tam Thập Lục định liệu trước nói:

- Phương pháp kế tiếp của ta, tên là dìm nước thất quân.

- Dìm nước thất quân?

Trần Trường Sinh khó hiểu.

Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nói:

- Lúc trước nghe nói quốc giáo kỵ binh bắt đám du khách ý đồ xông vào Quốc Giáo Học Viện ngắm cảnh.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng, cái đó liên quan gì tới chuyện chúng ta thảo luận?

Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói:

- Chuyện này cho ta một vài nhắc nhở, nếu rất nhiều người đều muốn tiến vào xem, chúng ta không bằng trực tiếp bán vé vào cửa, còn có thể kiếm chút tiền.

Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá vẫn không hiểu.

Đường Tam Thập Lục nhìn bọn họ:

- Ta muốn nói là, Quốc Giáo Học Viện rất lớn... Mấy người chúng ta chẳng lẽ không cảm thấy tịch mịch sao?

Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Quốc Giáo Học Viện đã có rất nhiều người tới xem náo nhiệt.

Rất rõ ràng, việc hôm qua quốc giáo kỵ binh ba lần bắt du khách tới Quốc Giáo Học Viện cũng không làm ảnh hưởng tâm tình của họ.

Hơn nữa chuyện ở Trừng Hồ Lầu hôm qua cùng lửa giận của Thiên Hải gia chủ đã truyền khắp kinh đô, tất cả mọi người đều biết, chỉ riêng hôm nay đã có hơn bốn mươi cường nhân tới khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện —— phải biết rằng mấy ngày trước tổng cộng cũng chỉ có hơn mười trận.

Loại chuyện náo nhiệt này, ai nguyện ý bỏ qua?

Quốc Giáo Học Viện đương nhiên có thể giống hai ngày trước kéo ra, nhưng hiện tại không giống trước trước, hôm nay có bốn mươi mấy phong thư khiêu chiến, tin tưởng ngày mai có thể sẽ có nhiều hơn, bông tuyết không ngừng rơi, tuyết cầu không ngừng lăn lộn, đến lúc đó mặt tuyết tích càng ngày càng dầy, tuyết cầu lăn còn cao hơn cửa sân, những người trẻ tuổi trong Quốc Giáo Học Viện có thể làm sao?

Phía ngoài hẻm những người bán hoa đã tới, mọi người vừa ăn bánh bao vừa hưng trí bừng bừng thảo luận chuyện này, trong không khí tràn ngập mùi nhân thịt, thế cho nên các thiếu nữ ái mộ Đường Tam Thập Lục hận không thể giấu hoa tươi trong lòng, sợ mùi hoa bị hủy rồi.

Đám người bỗng nhiên an tĩnh lại, bởi vì ngay tại phố đối diện mái xuất hiện rất nhiều người. Những người đó hoặc già hoặc trẻ, hoặc cao hoặc thấp, đều đang đứng lặng yên, rõ ràng không phải đến xem náo nhiệt, bởi vì trên người bọn họ có khí tức vô hình vô cùng nguy hiểm, đều là cao thủ chân chính, đều là cao thủ đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện

Nhìn mười mấy tên học viên hay cao thủ các quận của Thiên Hải gia, rất nhiều người không khỏi lo lắng thay Quốc Giáo Học Viện, nghĩ thầm làm sao đánh thắng được? Đánh như thế nào cho hết?

Ngay vào lúc này, cửa Quốc Giáo Học Viện bị người đẩy ra.

Ngoài viện, trên đường an tĩnh, không khí có chút quỷ dị, cả các thiếu nữ cũng chỉ mong ngóng nhìn sang chứ không ồn ào hô tên Đường Tam Thập Lục như trước, nói gì mà ta nhất định phải gả cho ngươi....

Người từ Quốc Giáo Học Viện đi ra không phải Đường Tam Thập Lục, cũng không phải Trần Trường Sinh, mà là Tân Giáo Sĩ.

Tân Giáo Sĩ mắt nhìn đám người chung quanh, nhất là những cao thủ xa xa, không kìm nổi lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút phức tạp.

Hắn lấy một tờ giấy ra, bảo cấp dưới cẩn thận dán trên tường Quốc Giáo Học Viện, nhưng sau đó xoay người nhìn đám đông, hắng giọng một cái, lớn tiếng nói:

- Hôm nay Quốc Giáo Học Viện tạm thời đình chỉ nhận thư khiêu chiến.

Ngõ Bách Hoa cùng với khắp nơi lặng ngắt như tờ, Quốc Giáo Học Viện làm như vậy đúng như mọi người dự liệu, nhưng việc này cũng không thể kéo dài mà không có kỳ hạn, như vậy Quốc Giáo Học Viện tất nhiên phải có thủ đoạn gì đó, nói cách khác vị Ly Cung Giáo Sĩ kế tiếp sẽ nói ra suy nghĩ của mình, không thể có đại sự gì phát sinh.

Quả nhiên, Tân Giáo Sĩ nói tiếp:

- Hôm nay, Quốc Giáo Học Viện chính thức bắt đầu tuyển nhận tân sinh.


trướctiếp