Trạch Thiên Ký

Q.3 - Chương 467: Một Mâm Lam Long Tôm Dẫn Phát Huyết Án.


trướctiếp

Nếu lúc ấy ba người bọn họ không nói, Thiên Hải Thừa Vũ nể mặt Giáo Hoàng và Đường lão thái gia sẽ chỉ tùy tiện giáo huấn mình và Đường Tam Thập Lục một chút, nhưng nếu là Hiên Viên Phá thì sao? Phải biết rằng đối với hắn mà nói, mệnh của Hiên Viên Phá chả có gì khác với con kiến.

Trần Trường Sinh rất nhanh kết luận: Nếu lúc ấy Đường Tam Thập Lục không ném Hiên Viên Phá vào tường, Thiên Hải Thừa Vũ tuyệt đối không ngại giết chết Hiên Viên Phá.

Hắn là Tụ Tinh đỉnh phong, tùy ý ra tay, Hiên Viên Phá có thể gãy hết xương mà chết.

Đến hiện tại, Trần Trường Sinh cũng không quên lúc ở Tầm Dương thành, đối mặt với Kim Cương Xử của Lương Vương Tôn, thiết thương của Họa Giáp Tiếu Trương đã thấy khủng bố. Mà Thiên Hải Thừa Vũ, bất kể cảnh giới tu vi hay sát ý đều mãnh liệt hơn Lương Vương Tôn và Tiếu Trương. Mấu chốt nhất ở chỗ, hắn là Thiên Hải gia chủ. Ngoại trừ Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục có bối cảnh thâm hậu, người như Hiên Viên Phá mà bị giết thì toàn bộ đại lục có ai dám nói một chữ? Cả vợ chồng Bạch Đế cũng sẽ không nói.

Sau một lúc lâu, Trần Trường Sinh mới thoát khỏi hàn ý, nhìn Đường Tam Thập Lục nghiêm túc hỏi:

- Trước kia ngươi không phải thường xuyên biểu hiện coi thường Thiên Hải gia sao?

Đường Tam Thập Lục sắc mặt có chút khó coi, nói:

- Ta nói ông nội của ta, khi nào nói là ta chứ?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Năm trước, lần thứ hai Kim Trưởng sử mời chúng ta ăn đồ nướng ngươi đã nói, sau ở Đại Triều Thí thấy Thiên Hải Thắng Tuyết ngươi đã nói, sau đó...

- Được rồi, nhanh dừng lại, chuyện trọng yếu gì đâu, đáng để ngươi dùng khí lực ghi nhớ Thiên Thư Bia nhớ lại chứ?

Đường Tam Thập Lục căm tức nói.

Hiên Viên Phá nhìn hắn cười nói:

- Ngươi chỉ ức hiếp được ta, trước mặt đại nhân vật chả có chút kiên cường nào.

Đường Tam Thập Lục giận dữ, nói:

- Các ngươi nói gì hả, đây chính là Thiên Hải gia gia chủ chứ không phải con chó con mèo mà nói kiên cường với không kiên cường? Không có nghe lão già kia trước khi đi nói gì hả? Nhiều năm như vậy không ai dám khiêu khích hắn? Là ai khiến hắn không ăn được cua thu, tôm lam long hả?

Ngay vào lúc này, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Người tới không phải khách mà là một vị Ly Cung Giáo Sĩ.

Đường Tam Thập Lục nhìn Ly Cung Giáo Sĩ hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vị Ly Cung Giáo Sĩ có chút cảm xúc phức tạp nhìn hắn hỏi:

- Nghe nói... Lúc trước ngài chống đối Thiên Hải gia chủ vài câu?

Kiểu nói như Đường Tam Thập Lục được gọi là khiêu khích, nhưng dưới mắt các thế lực lớn ở kinh đô thì hắn là vãn bối Vấn Thủy Đường Gia, Thiên Hải Thừa Vũ là bề trên, cho nên gọi là chống đối.

Đương nhiên, dùng từ chống đối cũng là suy xét cho Đường Tam Thập Lục.

- Nói thẳng chuyện gì.

Đường Tam Thập Lục có chút không kiên nhẫn nói.

Tên Ly Cung Giáo Sĩ cũng không nói chuyện, trực tiếp lấy ra một chồng thư dày lên bàn, sau đó nói với Trần Trường Sinh:

- Trần viện trưởng, xin ngài xem qua.

Nói xong câu đó, hắn liền rời đi.

Trần Trường Sinh cầm thư mở ra.

An tĩnh dị thường, Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá cũng nhìn vào.

Kỳ thật bọn họ cũng đã đoán được thư này là gì, bởi vì gần đây, Quốc Giáo Học Viện thu được rất nhiều loại thư này.

Quả nhiên, trong thư là lời khiêu chiến.

Nơi này tổng cộng có bốn mươi mấy chiến thư.

Trần Trường Sinh chỉ xem qua một lần, không xem là ai đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện, chẳng qua là cảm thấy đống thư này hơi nặng.

Thiên Hải Thừa Vũ rời đi trước, trước kia chỉ là muốn náo nhiệt một phen, hiện tại thì muốn cho Quốc Giáo Học Viện nếm chút khổ sở... Đau khổ rất nhanh đã tới rồi.

Khoảng cách tới cuộc xung đột mới bao lâu? Đã có nhiều thư khiêu chiến như vậy.

Trần Trường Sinh thậm chí dường như có thể nhìn thấy vô số thư khiêu chiến như bông tuyết bay vào Quốc Giáo Học Viện.

Mười hai trận thắng liên tiếp? Hai mươi mấy trận thắng liên tiếp? Vậy thì có sao, vậy thì có ý nghĩa gì? Vô số cường nhân, có thể dễ dàng che hết tòa Quốc Giáo Học Viện.

Không hổ là đệ nhất thế gia của thế giới nhân loại.

Thiên Hải gia thật sự đáng sợ, chưa nói Quốc Giáo Học Viện, cho dù là Ly Cung muốn ứng phó chỉ sợ cũng có phần cố hết sức.

- Ngươi không cho người khác ăn tôm hùm... Người khác sẽ cho chúng ta chịu khổ.

Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục, thở dài, nói:

- Lúc trước ngươi nói phải dìm nó chết đuối, hiện tại chúng ta lập tức sẽ bị chết đuối, làm sao bây giờ?

Còn chưa dứt lời, cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bức rèm che bị nhấc lên, âm thanh như tiếng chuông bạc.

Đã lâu chưa nghe thấy âm thành này.

Giữa hè khốc liệt, tầng cao nhất Trừng Hồ Lầu mượn trận pháp lấy gió từ hồ tới làm mát, chính là nơi thoải mái nhất kinh đô, cho nên chỉ có nhân vật như Thiên Hải Thừa Vũ cùng ông chủ mới Đường Tam Thập Lục mới có thể lên lầu.

Lúc này tiểu cô nương tới trước Trần Trường Sinh còn mát mẻ hơn cả gió hồ, như thấm vào ruột gan.

Lạc Lạc nhìn hắn cười ha ha hai tiếng.

Nhìn gương mặt non nớt của nàng, Trần Trường Sinh lập tức quên hết những phiền não kia, cười nói:

- Cười ngốc nghếch gì thế?

Lạc Lạc đúng lý hợp tình nói:

- Lâu lắm không nhìn thấy tiên sinh, không được tiên sinh dạy bảo, khó tránh khỏi có chút ngốc nghếch.

Những lời này không ngốc, mơ hồ có phần mất hứng, Trần Trường Sinh cũng không ngốc, làm sao không nghe hiểu, vì thế đành phải giả ngu. Đổi lại bình thường Hiên Viên Phá lúc này đã quỳ một gối xuống trước Lạc Lạc thi lễ, Đường Tam Thập Lục khẳng định trêu chọc thầy trò hai người, nhưng lúc này rất an tĩnh, Hiên Viên Phá và Đường Tam Thập Lục nhìn chồng chiến thư đã có chút hồn bay phách lạc, nghĩ mấy ngày sau phải không ngừng đánh tới đánh lui, không có cả thời gian ăn cơm và đi nhà vệ sinh thì rất đau khổ.

Lạc Lạc lúc này mới phát hiện hai người khác thường, tò mò hỏi:

- Xảy ra chuyện gì thế?

Đường Tam Thập Lục lúc này mới tỉnh lại, nhìn phía Lạc Lạc, ánh mắt trở nên sáng ngời, nói:

- Điện hạ à...

Trần Trường Sinh làm sao không biết hắn có chủ ý gì, đi đến trước bàn ném chồng thư vào lòng Đường Tam Thập Lục, đồng thời chặn tầm mắt của Lạc Lạc, nói:

- Mang thức ăn lên đi.

Lạc Lạc có chút tò mò mà nhô đầu ra, nhìn Đường Tam Thập Lục nói:

- Làm sao vậy?

Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh, hiểu được nếu như mình thật sự xin Lạc Lạc giúp đỡ, sau này về Quốc Giáo Học Viện sẽ phải bị khiêu chiến càng thêm thê thảm, cho nên rất kiên định lại rất tự nhiên chuyển đề tài, nói:

- Trừng Hồ Lầu bắt đầu từ mai không tiếp tục kinh doanh nữa, chúng ta lấy Lam Long tôm dư thừa ăn hết luôn đi.

trướctiếp