Trạch Thiên Ký

Q.3 - Chương 466: Người Cản Đường Chết


trướctiếp

Đường Tam Thập Lục mỉm cười nói:

- Chỉ là nói với ngài một tiếng, sang thu có khả năng cũng chưa kịp mở cửa, khả năng bảo quản sự của quý phủ đi tìm một nơi khác.

Thiên Hải Thừa Vũ nhìn Đường Tam Thập Lục nói:

- Những năm gần đây, càng ngày càng ít người dám giáp mặt khiêu khích ta, không hổ là độc tôn của Đường lão thái gia, dũng khí quả nhiên không giống bình thường.

Đường Tam Thập Lục mở to hai mắt, làm vẻ vô tội nói:

- Không hiểu ý của ngài lắm.

Thiên Hải Thừa Vũ mỉm cười, cảm thán nói:

- Vốn chỉ là muốn làm Quốc Giáo Học Viện náo nhiệt, hiện tại xem ra, nên cho các ngươi nếm chút khổ sở rồi.

Nói xong câu đó, hắn đi thẳng về phía trước.

Thông đạo không hẹp, nhưng cũng không rộng, nhất là khi có ngọn núi nhỏ như Hiên Viên Phá chắn giữa.

Thiên Hải Thừa Vũ đi thẳng về phía trước, ba người ba người trẻ tuổi Quốc Giáo Học Viện phải nhường đường.

Hiên Viên Phá cảm giác không khí có chút khẩn trương quỷ dị, nhìn đối phương cứ như vậy đi tới thì rất tức giận, chuẩn bị dùng thân thể mình nghênh đón

Nhưng mà, đây không phải môn đấu khí trong Hùng tộc, cũng không phải trò chơi trong Quốc Giáo Học Viện.

Đường Tam Thập Lục vẻ mặt hơi lạnh, như thiểm điện giơ tay túm thắt lưng của Hiên Viên Phá, chân nguyên bùng lên, ném hắn vào vách tường.

Ầm một tiếng, vách tường bị Hiên Viên Phá trực tiếp đụng sụp, bụi mù bay lên.

Trần Trường Sinh sớm đã cảm thấy người đàn ông trung niên có chút vấn đề, khi Đường Tam Thập Lục xoay người né tránh đồng thời cũng đã lui qua một bên.

Thiên Hải Thừa Vũ cứ như vậy chắp hai tay, mặt không thay đổi đi tới.

Từ Thế Tích nhìn Trần Trường Sinh một cái, cũng theo đó rời khỏi.

- Ngươi làm gì thế?

Hiên Viên Phá ngồi trên mặt đất mờ mịt và phẫn nộ, không rõ Đường Tam Thập Lục sao lại ra tay với mình.

Bỗng nhiên hắn phát hiện Đường Tam Thập Lục và Trần Trường Sinh đều không để ý đến mình, trong vô thức quay đầu lại thì thấy phía sau có hơn mười chiếc bàn lớn, cạnh bàn ngồi đầy người.

Hoá ra bên kia vách tường là đại sảnh lầu một Trừng Hồ Lầu.

Bọn họ đập sụp vách tường, cũng có nghĩa đã đi vào đại sảnh.

Rõ ràng quán ăn vốn nên ồn ào náo nhiệt giờ còn yên tĩnh hơn cả hoàng cung.

Vô số ánh mắt nhìn vào ba người Trần Trường Sinh.

Người có tư cách, có tiền dùng bữa ở Trừng Hồ Lầu không phải người thường, rất nhiều người đều là triều đình quan viên, Ly Cung giáo chủ, cả thanh niên tuấn kiệt có chút thanh danh bên ngoài.

Quốc Giáo Học Viện hiện giờ rất nổi tiếng ở kinh đô, bọn họ đương nhiên nhận ra ba người Trần Trường Sinh, lúc trước vách tường sụp xuống có rất nhiều nhân thấy một bên mặt Thiên Hải Thừa Vũ, thậm chí có người mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp.

Không ai có thể xác thực chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể xác định ba người Trần Trường Sinh và vị đại nhân vật kia đã xảy ra chút mâu thuẫn.

Đây không phải đại nhân vật bình thường, đó là gia chủ Thiên Hải gia.

Bất kể là Tĩnh Tể tướng hay Lục bộ Thượng thư, bất kể là sáu tên đầu sỏ quốc giáo hay viện trưởng thanh đằng chư viện cũng không thể bì kịp quyền thế người kia ở Đại Chu triều.

Ba người Trần Trường Sinh sao không chút tổn hao gì? Hiên Viên Phá kia mặc dù có chút chật vật, nhưng không có chết?

Đã xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng lại có kết cục như vậy, mọi người làm sao có thể không khiếp sợ, làm sao có thể không an tĩnh?

- Chư vị, không có chuyện gì, không có chuyện gì.

Không đợi chưởng quỹ xuất hiện, Đường Tam Thập Lục rất có phong thái của lão bản Trừng Hồ Lầu chắp tay mỉm cười nói:

- Tiếp tục ăn đi, ta cũng sẽ không miễn phí cho các ngươi.

Nói dứt lời, hắn liền dẫn Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá chạy lên lầu, ngay vào lúc này, có người nghe ra manh mối đứng dậy hỏi:

- Đường thiếu gia, chẳng lẽ Trừng Hồ Lầu thật sự không tiếp tục kinh doanh?

Đường Tam Thập Lục dừng bước quay đầu lại nhìn mọi người, nói:

- Quả thật như thế.

Trong đại sảnh vang lên vô số tiếng nghị luận, lại có người hỏi:

- Nhìn mà không thể ăn, ngài đây muốn chúng ta buồn bực chết sao?

Lại có người hỏi:

- Đường thiếu gia, cho dù chuẩn bị trang hoàng không tiếp tục kinh doanh, cũng phải có thời gian chứ? Khi nào kế hoạch lớn mới mở?

Đường Tam Thập Lục nhìn mọi người, lộ ra vẻ thâm ý, nói:

- Chủ yếu phải xem khi nào ta rảnh thì mới tới xử lý kinh doanh.

Nghe ý tứ trong lời nói, mọi người xôn xao.

Hiện tại ai cũng biết, Đường Tam Thập Lục là học sinh của Quốc Giáo Học Viện, cái gọi là khi nào rảnh, chủ yếu là xem hắn khi nào thì có tâm tư, hắn khi nào thì tâm tình tốt, đương nhiên chính là khi Quốc Giáo Học Viện không gặp phiền toái.

Trừng Hồ Lầu chính là tửu lâu tốt nhất kinh đô, đồng thời cũng là nơi đắt tiền nhất, tốc độ thu tiền mỗi ngày không thể hình dung, Đường Tam Thập Lục vì không cho vị Thiên Hải gia kia ăn tôm Lam Long và cua thu mà từ bỏ nhiều tiền như vậy, trong thời gian dài không tiếp tục kinh doanh, mọi người rung động không nói gì, nghĩ thầm rằng quả nhiên không hổ là Vấn Thủy Đường Gia độc tôn, thật quá tùy hứng.

Trên đỉnh lầu có một bàn lớn đã được thu dọn sạch sẽ, hơn mười đĩa rau củ bày bên trên, lại có ba loại thanh trà tùy ý hưởng dụng. Hiên Viên Phá không có kinh nghiệm cuộc sống, nhìn đống đồ sứ quý báu mà cảm thấy khó giải quyết, nghĩ thầm rằng mỏng như vậy không cẩn thận bóp nát thì làm sao bây giờ? Trắng như vậy, không cẩn thận làm bẩn thì làm sao bây giờ?

- Ngươi cũng quá tùy hứng đó.

Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục lắc đầu nói.

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:

- Lão già kia thích ăn Lam Long tôm nhất, vấn đề ở chỗ, hắn khiến tâm tình của ta không tốt, ta dựa vào cái gì khiến tâm tình của hắn tốt?

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng cũng không thể không cần bạc.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ta khá giàu có.

Những lời này hắn nói rất bình tĩnh, rất nhạt nhưng không có ý khoác lác mà chỉ là giải thích, chỉ như thế mới khiến Trần Trường Sinh không còn lời nào để nói, đồng thời nhớ tới lần ở Tử Viên, mình lần đầu tiên mời Đường Tam Thập Lục ăn cơm, lại nghĩ tới khi Đường Tam Thập Lục nói mình và Từ Hữu Dung đều là người khiến bằng hữu không biết nói gì thì không khỏi lắc lắc đầu.

- Đúng rồi, vị kia... là ai?

Mãi đến lúc này hắn mới nhớ ra vấn đề quan trọng.

- Thiên Hải Thừa Vũ, gia chủ đương thời.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Cháu ruột Thánh Hậu nương nương, nói một cách khác, nếu tương lai nương nương không muốn trả ngôi vị Hoàng đế cho Trần thị hoàng tộc, hắn có thể sẽ thành hoàng đế kế tiếp của Đại Chu.

Trần Trường Sinh giờ mới biết là đại nhân vật này.

Hiên Viên Phá thoát khỏi cảnh tượng xa hoa, nghĩ tới việc Đường Tam Thập Lục vừa làm với mình, oán giận nói:

- Sao vừa rồi ngươi ngăn cản ta? Ngươi sợ hắn à?

Đường Tam Thập Lục giễu cợt nói:

- Ta không phải sợ hắn, ta sợ ngươi bị người ta đánh chết tại chỗ.

Hiên Viên Phá không phục, nói:

- Hắn gầy yếu như vậy, ta tùy tiện cũng có thể làm hắn té ngã.

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:

- Cường nhân Tụ Tinh đỉnh cao còn có thể để ngươi đụng ngã lăn ra sao? Ngươi cho là hắn là mấy cái cây bên hồ tùy tiện cho gấu cho ngươi đụng?

Hiên Viên Phá ngây ngẩn cả người, hắn chẳng hề nghĩ tới, người nhìn rất bình thường kia là cường giả Tụ Tinh đỉnh phong.

Trần Trường Sinh hồi tưởng đến hình ảnh khi nãy, nhất là vẻ mặt Thiên Hải Thừa Vũ khiến lòng hắn sinh ra hàn ý —— vị Thiên Hải gia chủ lúc ấy thật sự đã triển khai sát niệm.

trướctiếp