Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 436: Cá Chép, Trầm Đường, Ánh Sáng Của Thiết Đao


trướctiếp

Cấp dưới kia nói:

- Trong năm ngày Trần Lưu Vương đi Giáo Xu Xứ ba lần.

- Không nên quên, nương nương dù không có con ruột, nhưng tiên đế vẫn có rất nhiều con và cháu, cho dù nương nương tương lai thật sự thoái vị, đem ngôi vị Hoàng đế trả lại cho Trần thị hoàng tộc, Trần Lưu Vương còn trẻ như vậy có bao nhiêu phần cơ hội? Hắn đương nhiên sẽ lo lắng.

- Ý của đại nhân là nói Trần Lưu Vương muốn tranh thủ quốc giáo ủng hộ?

- Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo sắp trở về biển sao, không vào lúc này lộ diện, tranh thủ thiện cảm của Ly Cung Giáo Sĩ thì sao có thể sống ở kinh đô đến giờ, hơn nữa còn sống càng lúc càng tốt.

- Tuy rằng ngươi không thèm để ý ngôi vị Hoàng đế, nhưng ngoài ngươi tất cả mọi người đêì để ý, cho nên ta cho rằng, vấn đề đến cuối cùng, hoặc là nói cơ sở sinh ra vấn đề chính là ngôi vị Hoàng đế, ý nghĩ của Thương viện trưởng cuối cùng cũng phải rơi vào cái ghế kia.

Nghe xong Đường Tam Thập Lục nói những lời này, Trần Trường Sinh đầu tiên lại chú ý tới xưng hô.

- Thương viện trưởng... Là ai?

- Sư phụ của ngươi, Thương Hành Chu.

Trần Trường Sinh đã trầm mặc rất lâu.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe được tên này, mà hắn đã cùng chủ nhân của cái tên này sống chung mười lăm năm.

Trong khoảng thời gian này, hắn vốn có rất nhiều cơ hội để biết cái tên này, nhưng hắn không hỏi, bất kể là Mai Lý Sa giáo chủ hay Giáo Hoàng đại nhân, bởi vì hắn không muốn biết tên này, không muốn vì biết cái tên này mà xuất hiện những vấn đề hắn không muốn đối mặt, đồng thời, hắn cũng không muốn người khác biết hắn không biết tên này, bởi vì điều này làm hắn có chút khổ sở.

Đường Tam Thập Lục mơ hồ đoán được tâm tình của hắn lúc này, không hiểu sao sinh ra phản cảm với sư phụ hắn, hỏi:

- Ngươi có nghĩ tới hay không, tại sao ông ta thu ngươi làm đồ đệ?

Trần Trường Sinh có chút mờ mịt, hỏi:

- Sư phụ nhặt được ta bên khe suối, còn có thể có nguyên nhân gì khác?

Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm vào mắt của hắn nói:

- Ngươi họ Trần.

- Sau đó?

Trần Trường Sinh không kịp phản ứng.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới... Ngươi có thể là hoàng tộc?

Trần Trường Sinh giật mình, lắc đầu nói:

- Sẽ không, ta là từ khe núi trôi xuống, cha mẹ ruột của ta có thể là đời sau của tội dân.

Đường Tam Thập Lục trào phúng nói:

- Ngươi khi đó mới bao nhiêu, biết cái quái gì.

Trần Trường Sinh nói:

- Đây là sư huynh nói, sư huynh chưa bao giờ gạt người, càng sẽ không gạt ta.

Những lời này hắn nói rất khẳng định, trong ánh mắt không có bất kỳ sự do dự nào.

Đường Tam Thập Lục còn muốn nói gì, nhìn ánh mắt của hắn, có chút không đành lòng, ngược lại nói:

- Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Từ Tây Ninh đi vào kinh đô, Trần Trường Sinh vốn cho là mình rất rõ ràng con đường của mình, đó là tìm kiếm Nghịch Thiên Cải Mệnh để mình thoát khỏi bóng ma tử vong, nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên phát hiện con đường ban đầu có rất nhiều ngã ba.

- Ta không biết.

- Ngươi cần phải có người hỗ trợ.

- Ai có thể giúp ta?

- Ta.

- Được, vậy ngươi giúp ta.

Đối thoại rất đơn giản nhưng có sự tin tưởng đầy ấm áp, bởi vì bọn họ đều là thiếu niên.

Hoặc là trầm ổn lão thành, hoặc là kiêu ngạo ngả ngớn, đều là thiếu niên.

Thiếu niên có đôi khi quá mức nhiệt huyết lại khờ dại làm người ta phiền chán, nhưng so với các trưởng bối kinh nghiệm sóng gió, cuộc sống của bọn họ đơn giản hơn, bọn họ ở chung cũng sẽ đơn giản hơn.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Không thành vấn đề, đầu tiên chúng ta tới nguyên nhân trước sau gây ra việc này.

Trần Trường Sinh lắc đầu, nói:

- Ngươi giúp ta làm trước một việc.

Đường Tam Thập Lục không chút do dự nói:

- Ngươi nói đi, chuyện gì.

Trần Trường Sinh nói với hắn:

- Ngươi có thể tắm rửa đánh răng trước không?

Có câu nói thế nào nhỉ? Ta ngay cả răng còn không chải... Tóm lại, Đường Tam Thập Lục có chút căm tức bị Trần Trường Sinh đuổi ra khỏi tàng thư lâu, dùng hai thùng nước nóng tẩy rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, bảo đảm không còn chút bụi bẩn nào mang ở Thiên Thư Lăng ra, lúc này mới thay xiêm y sạch sẽ, cầm bánh bao không nhân Hiên Viên Phá mới hấp đi tới ven hồ.

Trần Trường Sinh đem bút ký của Tuân Mai để lên giá sách, sau đó đi giặt chăn đệm của Tuân Mai cùng với áo lông của Đường Tam Thập Lục, mất nửa canh giờ mới giặt sạch sẽ, sau đó treo trên cây đa như hai sợi đu dây.

Cơn mưa sáng sớm đã ngừng, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt hồ, không làm bốc hơi nước, không có cảm giác nóng bức.

Rốt cuộc không còn nghe không tiếng của Thiên Hải Nha Nhi, Quốc Giáo Học Viện trở nên an tĩnh.

Đứng ở ven hồ, nhìn phong cảnh bên bờ, Đường Tam Thập Lục nói:

- Ông nội của ta từng nói, Giáo Hoàng Bệ Hạ là người hiền lành, cho nên ngươi cũng không phải lo lắng quá.

Lúc nói chuyện còn chuyên tâm xé bánh bao thành mảnh nhỏ.

Giáo Hoàng là sư thúc của Trần Trường Sinh, theo đạo lý mà nói, hắn hẳn nên thích cách nói này, chỉ có điều đi theo Tô Ly xuôi nam, thấy nhiều lắm ám sát và âm mưu, hắn thật sự rất khó thuyết phục mình tin tưởng Giáo Hoàng Bệ Hạ là người hiền lành.

- Chu Lạc và Quan Tinh Khách đều do Giáo Hoàng Bệ Hạ mời về.

Trần Trường Sinh nhìn bóng trời xanh trong hồ nước, nghĩ tới thế giới Thanh Diệp lý hoàn mỹ không giống thật, lắc đầu nói:

- Người hiền lành sao có thể trở thành Giáo Hoàng Bệ Hạ?

- Thế giới này nhìn như thành thục, trên thực tế rất dung tục.

Đường Tam Thập Lục đem xé bánh bao không nhân ném vào trong hồ, nói:

- Giáo Hoàng Bệ Hạ cho tới bây giờ cũng không dùng trí tuệ nổi tiếng hậu thế, ông ấy có thể trở thành lãnh tụ quốc giáo là vì năm đó ông ta có mối quan hệ chặt chẽ với Thánh Hậu nương nương, đương nhiên trọng yếu nhất là do thực lực của lão sâu không lường được, cả sư phụ Thương viện trưởng của ngươi cũng thua dưới tay lão.

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng... Ông ấy muốn giết Tô Ly.

- Lại quay trở lại.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn đùa cợt nói:

- Lời nói ngươi không thích nghe..., Tô Ly đời này giết người vô số, vô số người mong hắn chết, chẳng lẽ những người đó đều là người xấu? Trên thực tế, trong mắt bọn hắn, ngươi che chở Tô Ly về phía nam mới là người xấu.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm chẳng lẽ thật sự như thế?

- Chúng ta cứ nên biết rõ ràng Thương viện trưởng cho ngươi vào kinh, rốt cuộc là muốn làm gì.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Phải biết rằng ông nội của ta từng nói, trên thế giới này người chân chính khiến ông kiêng kị có bốn người rưỡi, sư phụ ngươi cũng ở trong đó.

Trần Trường Sinh rất tò mò, hỏi:

- Còn lại là ai?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Nương nương, Thiên Cơ Lão Nhân, còn có Hắc Bào.

Trần Trường Sinh đếm mấy nhân vật mạnh trên đại lục, khó hiểu hỏi:

- Ma quân thì sao?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ma quân không phải người.

- Vậy rưỡi... Là ai?

- Hắc Bào. Nếu hắn vì Ma tộc cống hiến, đương nhiên không thể tính là nhân loại.

Trần Trường Sinh bắt được trọng điểm, hỏi:

- Đường lão thái gia biết thân phận Hắc Bào sao?

Đường Tam Thập Lục không trả lời.

Thời gian đi qua, bầu trời xanh thăm thẳm dần dần biến đỏ màu của hoàng hôn.

Ở sau cây đa đã có thể nhìn thấy bóng đêm sắp đến.

Bọn họ đứng ở ven hồ, hạ giọng nói những chuyện mình vốn chẳng có hứng thú.

Ban đầu ở khách điếm Tử Viên, Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục lần đầu gặp gỡ. Lúc đó, bọn họ đều vô thức nghĩ mình nên biểu hiện thành thục chút, muốn học người trưởng thành hàn huyên, giao tiếp, lại có phần ngốc nghếch, ngây thơ đáng yêu.

Hiện tại bọn họ tiếp xúc lại phát hiện mình không muốn thành thục nữa.

Bởi vì thành thục thường thường mang ý nghĩa phức tạp và mỏi mệt.

Hơn mười con cá chép ở trong hồ nước đong đưa cái đuôi, bởi vì ăn no bánh bao không nhân nên có vẻ uể oải, có một con cá chép mập chậm rãi chìm xuống lớp đáy bùn.

Không khí ven hồ có chút nặng nề.

- Thế giới vốn rất lớn, lòng người vốn rất phức tạp, có khi còn đen hơn bóng đêm, không thú vị còn hơn Thiên Đạo Viện, nhất là mấy lão nhân thống trị thế giới này, trên người đều phát ra hương vị của tro bụi.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói:

- Nhưng nó không quan trọng, bởi vì chúng ta không phải người như vậy.

Trần Trường Sinh nhìn bóng mình trong hồ nước, có chút bất an, nói:

- Ngươi có nghĩ tới hay không... Tương lai chúng ta có khả năng sẽ biến thành loại người bị ghét cay ghét đắng kia.

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:

- Đó là vấn đề của mỗi người, chẳng lẽ biến thành một đống phân còn có mặt mũi đi xem thế giới này?

Hắn nói tiếp:

- Ngươi phải hiểu được, chúng ta muốn trở thành người như thế nào, thế giới của chúng ta biến thành cái dạng gì.

Trần Trường Sinh cảm thấy hai câu này nói rất có đạo lý.

Rời khỏi Tầm Dương thành, lời Tô Ly từng nói với hắn, cho đến lúc này hắn mới rốt cục hiểu được, ngẩng đầu nói với Đường Tam Thập Lục:

- Cảm ơn ngươi

Theo tính tình của Đường Tam Thập Lục, lúc này sẽ phải rất lạnh nhạt nói không cần khách khí, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn lại không nói gì.

Có gió thổi tới, trên mặt hồ bị phá thành vô số mảnh vỡ.

Hắn như về tới Tầm Dương thành, con đường đầy mưa, khắp nơi đều là khe nứt không gian, ánh sáng chói mắt.

Một thanh thiết đao chắn ngang mưa gió, không thể lay động.

- Ta muốn trở thành người như Vương Phá.

Hắn nói:

- Ta muốn sống như hắn.

Trên thế giới này, Trần Trường Sinh trước kia chỉ có một thần tượng là sư huynh Dư Nhân, sau khi ở Tầm Dương thành trở về có thêm một Vương Phá. Hắn nhìn đàn cá chép, nhất là con cá béo đang trầm xuống, nghĩ mình không nên sống như vậy, nếu như có thể thông qua khảo nghiệm sinh tử, có thể còn sống, như vậy hắn sẽ sống giống như Vương Phá.

Hắn thật sự rất thưởng thức Vương Phá, thậm chí có chút sùng bái. Vương Phá là đầu bảng Tiêu Dao, được đại lục công nhận là người mạnh nhất, người sùng bái hắn rất nhiều, cũng rất thông thường. Theo đạo lý mà nói, nghe lời Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục sẽ phải cảm thấy rất đương nhiên, nhưng ánh mắt của hắn chứng minh hắn không nghĩ thế, bởi vì hắn biết Trần Trường Sinh là một người như thế nào, Trần Trường Sinh nói phải sống như Vương Phá tuyệt đối không giống những người sùng bái mong được mạnh như Vương Phá mà là ở phương diện khác.

Đường Tam Thập Lục cảm thấy như vậy không tốt, nhìn Trần Trường Sinh nói:

- Không cần làm như Vương Phá.

Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, nhìn phía hắn khó hiểu hỏi:

- Vì sao?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Bởi vì muốn trở thành Vương Phá rất quá khó khăn, hơn nữa rất dễ bi tráng. Mặc kệ chúng ta sống thế nào, tốt nhất vẫn tránh từ bi tráng này ra.

Trần Trường Sinh nói:

- Ta không hiểu ý ngươi.

Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nói:

- Ngươi có biết hắn vì sao gọi là Thiên Lương Vương Phá không?

Đạp tuyết Tuân Mai, Họa Giáp Tiếu Trương, Bất động như sơn Lương Vương Tôn, Đại danh Quan Bạch, bên cạnh mỗi cái tên trên Tiêu Dao Bảng đều dó danh đầu lưu lại, cái có đạo lý sâu xa, có khi là công pháp, có khi là tạ quán, có khi cổ quái, Trần Trường Sinh vẫn cho rằng Vương Phá gọi là Thiên Lương Vương Phá bởi vì hắn xuất thân từ Thiên Lương Quận, lúc này nghe Đường Tam Thập Lục nói mới biết hóa ra có lý do khác.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Năm đó Thiên Lương Quận có tứ đại thế phiệt, Chu Lương Trần vương, trong đó Lương gia và Trần gia trước sau trở thành hoàng tộc, thống trị cả giới nhân loại, Chu gia có vô số cao thủ cường nhân, tỷ như Chu Lạc, Vương gia có thể đặt song song là do Vương gia rất có tiền, rất nhiều năm trước, thậm chí có thể sánh với nhà ta.

Trần Trường Sinh hỏi:

- Thế Vương gia sao lại lụi bại.?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Vấn đề ở chỗ, Vương gia vẫn ủng hộ Lương gia, mà cuối cùng Trần thị lại làm Hoàng đế.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

- Thiên thế chi gia như thiên túc chi trùng, nhất là thương gia, từ trước đến nay phân tán đầu tư, tự nhiên không có khả năng thua hết. Chỉ có điều sau khi Trần thị khởi sự, Vương gia chịu ảnh hưởng, gia sản tám chín phần mười sung quân phí, Lương gia đầu hàng nhưng Chu gia vẫn chèn ép.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Trong quá trình này, Chu gia làm rất nhiều chuyện, cho nên từ đó về sau, Chu Vương hai nhà là kẻ thù truyền kiếp.

Trần Trường Sinh nhớ tới cuộc chiến Tầm Dương thành cùng lời Thánh nữ nói, rốt cuộc hiểu vì sao Thánh nói Chu Lạc có tư tâm.

Nếu là kẻ thù truyền kiếp ngàn năm, Chu Lạc đương nhiên không muốn thấy Vương gia thoát khỏi cảnh lụn bại, nên cũng vì Vương Phá xuất thế mà dao động.

- Như lúc trước nói, Vương gia vẫn giao hảo với một số đại nhân vật trong hoàng tộc, hơn nữa thái tổ coi như nhớ ân tình cũ nên không làm Vương gia quá thảm, chỉ có điều Vương gia làm sao nghĩ đó mới là nguyên nhân cuối cùng bị giết.

- Có ý gì?

- Lúc trước Thái tổ Hoàng đế chuẩn bị thu thập Vương gia, Trần Huyền Bá cầm kiếm lên điện bảo đảm cho Vương gia, mà người Thái Tử cưới cũng là con gái Vương gia.-

- Thái Tử?

- Ta đương nhiên nói tới vị Thái Tử chân chính.

Trần Trường Sinh nhớ tới chuyện máu tanh mấy trăm năm trước, nhớ tới ác duyên ở Bách Thảo Viên năm xưa, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nghĩ thầm rằng Vương gia ủng hộ vị Thái Tử kia, Thái Tông Hoàng Đế đương nhiên không chấp nhận được bọn họ.

- Sau đó thì sao?

- Chuyện sau đó ngươi hẳn cũng biết, Bách Thảo Viên thay đổi, Thái Tông Hoàng Đế giết thân ca của mình, mà sớm hơn nữa, Chu Độc Phu giết em trai ruột, thiên hạ rốt cục thái bình.

Nói đến hai chữ thái bình, Đường Tam Thập Lục cong môi đầy trào phúng.

Trần Trường Sinh nghe vậy trầm mặc, hạ giọng nói:

- Ngươi nói là... Trần Huyền Bá vào Chu Viên chiến bại mà chết là âm mưu của Thái Tông Hoàng Đế?

- Bằng không thì sao?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói:

- Thái Tông Hoàng Đế và Chu Độc Phu là huynh đệ khác họ, Trần Huyền Bá ;à em trai ruột, hai người vì sao phải đánh trận này?

Trần Trường Sinh nói:

- Đều nói là Trần Huyền Bá mắt thấy quốc sự đã định, cho nên muốn theo đuổi cảnh giới cao nhất của võ đạo, mới chủ động khiêu chiến Chu Độc Phu.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Lúc đó đại quân Thiên Lương Quận mới vào kinh đô, kinh đô thế cục hỗn loạn, ngay cả liệp hộ Yêu tộc cũng biết các con Thái tổ Hoàng đế muốn làm gì, gia sự không định sao định được quốc sự? Trần Huyền Bá làm Thái Tử vũ lực hùng mạnh nhất biết khi nào rời khỏi? Cho dù từng đã là tuyệt thế võ thần, người mạnh nhất ngàn năm của Đại Chu hoàng tộc thì cũng chính là người ngu ngốc nhất.

trướctiếp