Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 435: Cùng Bàn Chuyện


trướctiếp

Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm rằng vừa rồi không phải mình đạp Thiên Hải Nha Nhi một cước vô cùng khoái trá sao, vì sao không thể?

Trần Trường Sinh bất đắc dĩ nói:

- Tên kia như một đống phân, xử lý như thế nào cũng không khỏi ô uế tay mình, cho nên đành phải chờ ngươi trở về.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Vì sao nhất định phải chờ ta trở lại?

Trần Trường Sinh xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiên Viên Phá khá thành thật, nói:

- Ngươi ở phương diện này có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa, chúng ta cũng biết ngươi còn không biết xấu hổ hơn hắn.

Đường Tam Thập Lục nghe vậy hơi giật mình, sau đó giận dữ:

- Có ý gì? Hai ngươi nói rõ ràng cho ta, chẳng lẽ theo các ngươi, ta thì ra là một đống cứt?

Hiên Viên Phá nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào, muốn khuyên hai câu, phát hiện không biết nên nói như thế nào.

Trần Trường Sinh an ủi:

- Ý của chúng ta là năng lực càn quấy và không sợ bẩn của ngươi vừa vặn dùng để đối phó với người như thế.

Đường Tam Thập Lục nhẩm lại một lần, càng thêm tức giận, nói:

- Thế không phải là gậy chọc phân à? có gì tốt hơn chứ?

Đương nhiên sẽ không giận thật mà chỉ có là trêu ghẹo, Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá đúng là đang đợi Đường Tam Thập Lục trở về, bởi vì hai bọn họ không giỏi ăn nói, lại càng không nhiều quỷ kế, Lạc Lạc có năng lực như thế, nhưng thân phận của nàng quá mức mẫn cảm, cho nên muốn phải giải quyết vấn đề Quốc Giáo Học Viện vẫn phải trông cậy vào Đường Tam Thập Lục, trên thực tế có rất ít người chú ý, nhiều vấn đề trước kia của Quốc Giáo Học Viện đều là do Đường Tam Thập Lục giải quyết.

Nghe Trần Trường Sinh nói lại tân quy quốc giáo, Đường Tam Thập Lục ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhúng bánh quẩy vào sữa đậu nành, nói:

- Dìm nó chết đuối.

Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá không hiểu, chết đuối là có ý gì.

- Các ngươi không cần phải xen vào, để ta giải quyết.

Đường Tam Thập Lục không giải thích nhiều, nói thẳng:

- Nếu việc này cũng không giải quyết được, ta sẽ không gọi là Đường Tam Thập Lục.

Những lời này cực có niềm tin, nhưng Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá lại càng để ý tới ba vấn đề khác. Đầu tiên, chén sữa đậu nành hứng nhiều mưa như vậy có nhạt đi, tiếp theo là cái bánh tiêu bị hắn cầm lâu như vậy bẩn cỡ nào, cuối cùng chính là, đổi tên Đường Tam Thập Lục là chuyện chẳng ảnh hưởng tới ai, lời hứa hẹn này sao càng nghe càng không thấy đáng tin vậy?

Hắn vốn không phải Đường Tam Thập Lục, hắn tên Đường Đường. Hơn nữa hắn hiện tại đã vào Thông U Thượng Cảnh, tất nhiên sẽ rời khỏi Thanh Vân Bảng tiến vào Điểm Kim Bảng, chỉ có điều không biết sẽ xếp hạng bao nhiêu, dù thế chắc cũng không phải hạng ba mươi sáu, lần trước Thanh Vân đổi bảng, hắn lấy cớ vị thứ không hay nên không đổi tên, lúc này cũng không thể lấy lý do giống trước đi hù người.

Hiên Viên Phá cảm thấy Đường Tam Thập Lục không có thành ý, lắc đầu đi ra ngoài.

Trần Trường Sinh cũng muốn hỏi rõ ràng, nhưng nghĩ lại, mình quả thật không hiểu thì làm sao phải tự tìm phiền não, hỏi:

- Ngươi cảm thấy lần này mình sẽ sửa tên là gì?

- Ta nghĩ dù thế nào... Cũng phải trước hạng 30 đi.

- Đó là Điểm Kim Bảng, không phải Thanh Vân Bảng.

- Thì sao? Ta hiện tại là Thông U Thượng Cảnh, chỉ cần không lười, từng phút sẽ đuổi theo ngươi.

Đường Tam Thập Lục đắc ý nói.

Trên mặt của hắn có rất nhiều tro bụi, nhưng vẫn thấy được màu da trắng, hơn nữa gầy đi rất nhiều, rất rõ ràng đã ở Thiên Thư Lăng tu hành cực kỳ vất vả.

Tổi này có thể tiến Điểm Kim Bảng, hơn nữa có tự tin tiến vào hạng ba mươi, trước kia là chuyện cực kỳ hiếm thấy, hắn quả thật có đầy đủ tư cách kiêu ngạo.

Trần Trường Sinh thật tâm mừng thay cho hắn, nói:

- Phải tiếp tục cố gắng.

Đường Tam Thập Lục có chút không vui, nói:

- Ngươi đúng là coi mình như viện trưởng rồi.

Trần Trường Sinh mỉm cười, chuẩn bị xin lỗi, Đường Tam Thập Lục chợt thở dài.

- Làm sao vậy?

- Tưởng tượng ngươi và Từ Hữu Dung chạy nhanh như vậy, ta đây có giỏi cũng không có thể làm thiên hạ khiếp sợ, chỉ có thể làm khiếp sợ mấy người thân ở Vấn Xuyên, quả thật chẳng vui chút nào.

Nói xong câu đó, Đường Tam Thập Lục đứng dậy, nhìn quanh tàng thư lâu rồi đột nhiên hỏi:

- Lạc Lạc Điện Hạ không đến nghênh đón ta cũng thôi, nhưng mà Chiết Tụ đâu rồi?

Trong lòng hắn, thiếu niên Lang Tộc Chiết Tụ là học sinh chất lượng tốt hắn dùng số tiền lớn thay Quốc Giáo Học Viện mua về, hiện tại Quốc Giáo Học Viện gặp phải vấn đề cần hắn giải quyết, cũng không thể cho hắn đi được.

Trần Trường Sinh nói:

- Có vài chuyện chưa kịp nói với ngươi.

Đường Tam Thập Lục xoay người nhìn hắn, hỏi:

- Chuyện gì?

Trần Trường Sinh nói:

- Chiết Tụ bây giờ đang ở Chu Ngục.

Câu chuyện Trần Trường Sinh và Chiết Tụ rời khỏi Thiên Thư Lăng, tiến vào Chu Viên cho đến hôm nay, câu chuyện tuy dài nhưng thời gian kể không quá dài, cả bánh ngâm trong sữa đậu nành vẫn chưa bị rữa ra.

- Hoá ra. . . Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Việc khác trước mặc kệ, nhưng Chiết Tụ thì phải nhanh chóng đưa ra.

Chiết Tụ là do Quốc Giáo Học Viện bỏ tiền thuê, vậy hắn chính là người của Quốc Giáo Học Viện, là người của Quốc Giáo Học Viện, Quốc Giáo Học Viện sẽ che chở, đây là một đạo lý rất đơn giản.

Hơn nữa Chu Ngục là một nơi phi thường đáng sợ, ở bên trong đó thêm một ngày tựa như sống trong Địa ngục một năm.

Trần Trường Sinh cũng rất lo lắng cho Chiết Tụ, chỉ có điều quốc giáo và triều đình đang lúc giằng co, trong Ly Cung lại xảy ra vấn đề, sức khỏe của Mai Lý Sa giáo chủ không ổn, hắn không biết nên làm sao bây giờ.

- Từ mặt nào đó, Chu Thông giống như các ngươi không có biện pháp với Thiên Hải Nha Nhi, chẳng qua so với Thiên Hải Nha Nhi đáng sợ vô số lần, hùng mạnh vô số lần, vì đạt được mục đích mà chuyện hung tàn ghê tởm gì cũng làm ra được, ai cũng biết hắn là con chó điên của Thánh Hậu nương nương, nương nương phải hắn cắn ai, hắn liền cắn người đó, đối phó với người như vậy, mưu lược tính kế đều không có chỗ dùng.

- Nhưng tại sao phải cắn Quốc Giáo Học Viện không tha.?

- Bởi vì Giáo Hoàng đại nhân đã tỏ thái độ, ngôi hoàng đế Đại Chu nên trả lại hoàng tộc, nhưng nương nương rất rõ ràng không nghĩ như vậy.

Trần Trường Sinh cúi đầu nói:

- Kỳ thật... Ta không thể hiểu được, ngôi vị Hoàng đế có cái gì quan trọng.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như quái vật:

- Đó là hoàng đế Đại Chu, là quyền lực cao nhất, ai cũng không thể chống cự sự hấp dẫn đó.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn hắn nói:

- Nhưng ta thực không biết nó có gì tốt, ta chỉ cảm thấy vì việc này mà trả giá bao nhiêu thời gian và tinh lực, thật sự rất không có đạo lý.

Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt hắn vẫn trong suốt sạch sẽ, không có chút nào giả bộ, không khỏi rung động:

- Ngươi thực nghĩ như vậy sao?

- Đúng thế.

Trần Trường Sinh nói.

- Trần Trường Sinh, ngươi đúng thật là quái vật, hơn nữa còn là quái vật chân chính, chứ không phải loại biến thái như Thiên Hải Nha Nhi.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói:

- Ngươi không thể hiểu được những người như chúng ta, ta cũng rất khó lý giải ngươi, tại sao phải để ý tới chứ.

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Có thể là bởi vì ta còn có những việc quan trọng hơn.

- Tỷ như?

- ... Sinh tử.

Ngoài sinh tử đều là chuyện vô bổ.

Sinh tử to lớn nhất.

Đời người không có việc lớn gì ngoài sinh tử.

Đây đều là lời tiền nhân nói trong điển tịch.

Trần Trường Sinh đọc một lượt đạo tạng, ghi nhớ rất nhiều, thứ khác không cần, hắn chỉ cần nhớ kỹ hai chữ sinh tử đã đủ.

Đối với người bình thường mà nói, sinh tử hẳn là sau trăm tuổi.

Với người tu đạo mà nói, sinh tử khi bọn họ là mấy trăm tuổi.

Với Trần Trường Sinh mà nói, sinh tử luôn ở trước mắt hắn, khiến hắn nhớ mãi không quên.

Trước sinh tử, hắn đâu có hứng thú gì khác, ít nhất, trước khi hắn giải quyết vấn đề của mình thì sẽ không cảm thấy hứng thú.

Đường Tam Thập Lục không biết vấn đề của Trần Trường Sinh, nhưng nghe được hai chữ sinh tử, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm giác cơn mưa bên ngoài mang đến cái lạnh vốn không của mùa hè.

Trần Trường Sinh tiếp theo lại nghĩ tới chuyện khác.

Hắn nghĩ tới giáo chủ đại nhân mang bệnh, nội bộ quốc giáo phân tranh cùng với lời Tô Ly từng nói: "Thế giới này thật sự không chịu nổi như vậy sao?"

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ít nhất sẽ không sạch sẽ giống chúng ta kỳ vọng, vì thế không ai để ý vì sao ngươi có thể lên làm viện trưởng Quốc Giáo Học Viện.

Mặc dù ở Thiên Thư Lăng và Chu Viên liên tiếp vì quốc giáo và Đại Chu lập nhiều công lớn, Trần Trường Sinh mười sáu tuổi cũng không có bất kỳ lý do nào để trở thành viện trưởng.

Trong mắt Đường Tam Thập Lục cùng với rất nhiều người không biết nội tình thì chuyện này tất có kỳ quái, có rất nhiều nội tình hay giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Trần Trường Sinh không cho rằng những chuyện kia không thể đưa ra ánh sáng, ít nhất có thể nói với Đường Tam Thập Lục.

- Sư phụ của ta là sư huynh của Giáo Hoàng đại nhân.

Tầm mắt của hắn xuyên qua cửa sổ, dừng ở sân trường màu xanh của Quốc Giáo Học Viện:

- Ông ấy từng là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện.

Đường Tam Thập Lục rất khiếp sợ, so với chuyện Trần Trường Sinh vừa kể về Tô Ly, chuyện trong Tầm Dương thì càng thêm khiếp sợ.

Mười mấy năm trước huyết án Quốc Giáo Học Viện trực tiếp hoặc gián tiếp đã cải biến cả thế giới nhân loại, mà ngay cả Trường Sinh Tông và Ly Sơn phía nam cũng bị ảnh hưởng lớn.

Viện trưởng tiền nhiệm Quốc Giáo Học Viện là đại nhân vật không ai có thể quên, tuy rằng họ tên của hắn đã sớm đã bị gạch khỏi quốc giáo điển sách, ở kinh đô nghiêm cấm đề cập.

- Khó trách ngươi chỉ nói là thiếu niên nông thôn có thể đọc một lượt đạo tạng, Giáo Hoàng đại nhân cho ngươi làm viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, muốn bồi dưỡng ngươi làm người thừa kế... Khó trách Chu Thông hạ độc thủ với Quốc Giáo Học Viện.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, thì thào nói:

- Hoá ra ngươi đúng là truyền nhân duy nhất của vị đại nhân vật kia.

Trần Trường Sinh nói:

- Không, ta còn có một vị sư huynh.

Rời khỏi Tây Ninh trấn, giáo sư giải thích qua cho hắn chút sự tình, cho nên hắn tới kinh đô rất ít nhắc tới sư huynh, đến hiện tại chỉ mới thừa nhận trước mấy người Từ Hữu Dung và Đường Tam Thập Lục...

Đường Tam Thập Lục hỏi:

- Ngươi còn sư huynh sao? Đó là người như thế nào?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, phát hiện Dư Nhân sư huynh thật sự rất khó diễn tả bằng ngôn từ, Dư nhân sư huynh cũng chưa bao giờ nói chuyện?

- Sư huynh... Là người rất giỏi nhân.

- Rất giỏi? Chẳng lẽ còn giỏi hơn ta?

- Sư huynh so với ngươi trước kia giỏi gấp một vạn lần, ngươi hiện tại bắt đầu chăm chỉ, sư huynh giỏi hơn ngươi gấp trăm lần.

Trần Trường Sinh nhìn hắn nói, không hề cố ý đùa cợt khinh miệt mà là kết luận sau khi tự ngẫm.

Đường Tam Thập Lục trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói:

- Xem ra thật sự là một người rất rất giỏi.

Trần Trường Sinh nói:

- Đúng thế, sư huynh là thần tượng của ta.

Đường Tam Thập Lục đột nhiên hỏi:

- Sư phụ ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Trần Trường Sinh đã trầm mặc một lát, nói:

- Ta không rõ ý tứ của ngươi.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, nói:

- Ngươi hẳn phải rất hiểu ý tứ của ta.

Nếu Kế Đạo Nhân không chỉ là Kế Đạo Nhân mà vẫn là viện trưởng tiền nhiệm Quốc Giáo Học Viện, là nhân vật lãnh tụ phản đối Thiên Hải Thánh Hậu, như vậy mọi chuyện hắn làm đều phải cẩn thận suy nghĩ.

Hắn rất rõ ràng, lai lịch của Trần Trường Sinh không còn là bí mật, thông qua thái độ của Mai Lý Sa và Giáo Hoàng đại nhân, thậm chí có thể xác nhận trước khi Trần Trường Sinh đến kinh đô đã liên hệ với Ly Cung. Như vậy hắn càng nên rõ ràng, Thiên Hải Thánh Hậu hoặc sớm hoặc muộn cũng sẽ biết lai lịch của Trần Trường Sinh, điều này cũng có nghĩa là tình cảnh của Trần Trường Sinh trở nên cực kỳ gian nan, thậm chí nguy hiểm vô cùng, nhưng hắn vẫn kiên trì để Trần Trường Sinh vào kinh đi thi và không có giải thích gì, đó là vì sao? Là vì hôn ước với Từ Hữu Dung sao?

Đây là vấn đề rất quan trọng. Chẳng qua Trần Trường Sinh vẫn không có nghĩ qua, hoặc là nói, hắn cố ý không để cho mình suy nghĩ vấn đề này.

Mãi đến khi Đường Tam Thập Lục đâm thủng lớp màn này.

- Bẩm báo đại nhân, Hàn Sơn quận truyền tới tin tức mới nhật, quả thật có Kế Đạo Nhân hành nghề y đã tới, nhưng khi tới nơi thì người đã biến mất vô tung.

- Người như Thương viện trưởng, nương nương năm đó cũng không thể giết chết hắn, người như chúng ta sao có thể tìm được?

Chu Thông ngồi sau bàn thẩm nhìn hơn mười ghi chép thẩm vấn đêm qua đưa tới, chưa từng ngẩng đầu.

Tên cấp dưới đứng trước bàn, hạ giọng nói:

- Dựa theo lời bên Tây Ninh trấn nói, chúng ta thẩm tra, Kế Đạo Nhân... Thương tặc quả thật còn có một đồ đệ.

Ngón tay đang lật giấy của Chu Thông dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên.

Chu Thông buông hồ sơ ghi chép, nhìn cấp dưới nói:

- Xác nhận rồi?

Tên kia lấy từ trong lòng ra một bức họa, nói:

- Cực kỳ chính xác.

Chu Thông không nhận lấy, cứ như vậy không nói gì.

Tên kia nói tiếp:

- Dựa theo tư liệu ghi lại, Trần Trường Sinh đến kinh đô một năm nay, chưa từng có đề cập tới người này.

Chu Thông nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói:

- Ngươi nói, Chiêu Minh Thái Tử đã chết rồi hay là bị tên hoàng tộc tà tâm bất tử bế trộm đi?

Tên kia không biết nên trả lời như thế nào, rất khẩn trương, thanh âm hơi nghẹn nói:

- Ý của ngài là?

Chu Thông lắc lắc đầu, nói:

- Ta không có ý gì, chỉ là trong vô thức nhớ tới chuyện này.

Tên kia không dám nói tiếp.

- Có một số việc tạm thời tra không rõ thì cũng không cần để ý.

Chu Thông thu hồi tầm mắt, nói:

- Lương Tiếu Hiểu vì sao nguyện ý giao dịch ma quỷ với Hắc Bào, thà rằng tự sát cũng muốn đối phó với con gái Tô Ly? Bởi vì hắn muốn báo thù. Tô Ly năm đó tại sao phải ở Trường Sinh Tông giết nhiều người như vậy còn chạy đến Tầm Dương thành đi đại khai sát giới, do đó khiến Lương gia thực lực đại tổn? Bởi vì người nam nhân muốn nương theo Đại Chu nội loạn bắc tiến, bắt vợ của hắn uy hiếp khiến hắn nổi cơn điên. Đại Chu vì sao nội loạn? Bởi vì huyết án ở Quốc Giáo Học Viện, cho nên nói vạn vật đều có nguyên nhân, hết thảy sự tình xét đến cùng vẫn là ngôi vị Hoàng đế, chỉ cần có thể nhận thức rõ ràng điểm ấy, chúng ta sẽ không đi chệch hướng.

trướctiếp