Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 432: Dã Độ Vô Nhân, Lăng Tự Khai.


trướctiếp

Bất kể xem xét từ phương diện nào, đề án đều có đạo lý, có tất yếu, cho nên lúc ban đầu đưa ra đã chiếm được chư điện và chư viện ủng hộ, triều đình đối với chuyện này cũng có chút tán thưởng, Trích Tinh Học Viện lại yêu cầu cũng gia nhập vào kế hoạch đến. Vấn đề ở chỗ, hai vị đại chủ giáo lúc ấy đề xuất đề án này là trợ thủ trung thành của Giáo Hoàng Bệ Hạ, mà hiện tại toàn bộ đại lục đều biết bọn họ kiên định đứng bên Thánh Hậu nương nương —— đúng vậy, hai vị đại chủ giáo nói mấy ngày trước chính là hai vị đại chủ giáo kia. Giờ hiện tại toàn bộ kinh đô, nhất là Ly Cung Giáo Sĩ đều bị trò khôi hài ngoài Quốc Giáo Học Viện hấp dẫ, hai vị đại chủ giáo lại thúc đẩy việc này, đến tột cùng là muốn làm gì?

Tân Giáo Sĩ bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch, không khỏi lạnh lòng nói:

- Giáo Hoàng Bệ Hạ... Sẽ không đồng ý.

- Vấn đề là không có cùng lý do sao?

Mai Lý Sa có chút mỏi mệt.

- Quốc Giáo Học Viện hiện tại chỉ có Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá, cho dù Đường Đường ra khỏi Thiên Thư Lăng thì nhân số cũng quá ít, dựa theo quy tắc trong đề án thì Quốc Giáo Học Viện rất bất lợi...

- Hai năm trước lúc có đề án này, Quốc Giáo Học Viện một người cũng không có, cho nên ngươi không thể chỉ trích bọn họ là cố ý nhằm vào Quốc Giáo Học Viện.

Mai Lý Sa nói:

- Hiện tại Quốc Giáo Học Viện chỉ có ba học sinh, đó cũng là vấn đề của Quốc Giáo Học Viện.

Ban đêm, Tân Giáo Sĩ đi Quốc Giáo Học Viện, nói lại với Trần Trường Sinh tình hình.

- Người kia tên Chu Tự Hoành, xuất thân từ Tông Tự Sở, là giáo sĩ Chiết Xung Điện, có thân phận giáo viên Tông Tự Sở, hơn nữa hắn là khách khanh của Thiên Hải gia.

- Dã độ vô nhân Chu Tự Hoành?

- Chu, Chu trong chu mật.

- Hoành lại là hoành gì.

- Đó là vượt qua.

Trần Trường Sinh nhớ tới nam tử cao gầy bên xe lăn, nghĩ tới nét trào phúng trên gương mặt hắn, nghĩ thầm rằng đúng là rất ngang ngược kiêu ngạo.

- Chu Tự Hoành có ba tầng thân phận, bất kể thân phận nào đều có thể cho hắn lý do ra tay, nếu ngươi ra tay với Thiên Hải Nha Nhi.

Tân Giáo Sĩ nói lời thấm thía:

- Ngươi đã đã nhịn ba ngày, đừng ngại thêm vài ngày, nếu đề án Chiết Xung Điện thật sự thông qua được, đến lúc đó chúng ta lại phải xem xử lý như thế nào.

- Bởi vì Chu Tự Hoành là giáo sĩ Chiết Xung Điện, cho nên giáo sĩ trông coi Quốc Giáo Học Viện không tiện làm gì hắn...

Trần Trường Sinh trầm mặc, ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi:

- Như vậy nếu đề án kia thật sự thông qua, Chu Tự Hoành khiêu chiến với ta, Ly Cung sẽ không làm gì?

Tân Giáo Sĩ nói:

- Đúng thế.

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng hắn là Tụ Tinh Cảnh, cao hơn ta ra một cảnh giới, dựa theo quy tắc, ta có thể không tiếp nhận.

Tân Giáo Sĩ nhìn vào mắt hắn, nói:

- Hắn khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện, mà ngươi là viện trưởng, hoặc nói, Quốc Giáo Học Viện có những người khác có thể tiếp nhận.

Trần Trường Sinh nhìn hắn nói:

- Viện trưởng là Giáo Hoàng đại nhân cùng giáo chủ bảo ta làm, Quốc Giáo Học Viện không có học sinh khác, ngài là người rõ ràng nguyên nhân nhất.

Tân Giáo Sĩ hơi ngượng ngùng, nói:

- Tóm lại ngươi nhịn thêm vài ngày, Giáo Hoàng đại nhân đương nhiên sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.

Trần Trường Sinh không nói gì nữa, tiễn hắn khỏi Quốc Giáo Học Viện, sau đó đi vào tàng thư lâu tiếp tục dẫn tinh quang tẩy tủy, tiếp tục tu hành kiếm pháp, tiếp tục phá giải bia đá màu đen huyền bí.

Một đêm không nói chuyện mà đi, sáng sớm lại đến, Thiên Hải Nha Nhi và vị Chu Tự Hoành Chiết Xung Điện kia cũng đã đến.

Hôm nay vẫn có gió nhẹ, có mưa phùn, cũng có ô ngôn uế ngữ và nhục mạ.

Trần Trường Sinh có thể chịu, ô ngôn uế ngữ chung quy chẳng phải dầu muối, cũng không phải tro bụi, không có gì không thể nhẫn nhịn. Nhưng mà lúc chạng vạng tối, Ly Cung truyền ra một tin không thế nào tốt hơn, đề án của hai vị đại chủ giáo rốt cục được thông qua, hắn nhịn nữa hay không không còn quan trọng.

Một phong thư khiêu chiến đưa tới Quốc Giáo Học Viện, câu đề tặng đúng là Chu Tự Hoành.

Nhìn câu đề tặng, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục dẫn tinh quang tẩy tủy, tiếp tục quan sát tấm bia đá.

Hiện tại, hắn đã có thể thấy rõ những đường cong trên bia đá màu đen, xác nhận chính là khối thiên thư bia Vương Chi Sách để lại Lăng Yên các, và đã có thể cảm giác được bên kia bia đá là khí tức của Chu Viên.

Và Thiên Thư Bia, so với Chu Viên, thủ đoạn của Thiên Hải gia và quốc giáo thật sự không coi vào đâu. Chẳng qua là khi thần trí của hắn khó khăn vượt qua kiếm ý, dường như luôn có thể nhìn thấy một con thuyền nhỏ trên đại dương mênh mông. Con thuyền nhỏ không ngừng lắc lư phập phồng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết, nhưng mà vẫn không, làm lòng người có chút phiền.

Hắn vốn nghĩ rằng Thiên Hải Nha Nhi ở ngoài cửa viện nhục mạ và phá cửa sân năm ngoái giống nhau, đều là Thiên Hải gia sỉ nhục.

Nhưng hiện tại hắn phát hiện, tuy rằng hắn nghĩ mình đúng, nhưng gặp phải cục diện như vậy, ai lại không tức giận đây?

Sáng sớm hôm sau, Tân Giáo Sĩ lại đưa tới hai tin không tốt.

Chu Thông cự tuyệt thả người, Chiết Tụ còn bị giam giữ trong đại lao, không biết khi nào thì mới có thể đi ra ngoài. Toàn bộ đại lục đều biết Chu Thông là người trung thành nhất với Thánh Hậu nương nương và cũng là con chó săn đáng sợ nhất, so với hắn, Từ Thế Tích cái chẳng tính là gì, Chu Thông lần này biểu hiện cứng rắn, mạnh mẽ khiến rất nhiều người cảm thấy một dấu hiệu cực không tốt báo trước, mưa gió sắp đến, chẳng lẽ nói triều đình thật sự rạch mặt với quốc giáo?

Trần Trường Sinh hỏi:

- Đây là ý của Giáo Hoàng đại nhân, giáo chủ đại nhân tự mình thăm hỏi, Chu Thông rõ ràng còn không chịu thả người, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Tân Giáo Sĩ lúc này nói ra tin xấu thứ hai:

- Giáo chủ đại nhân thân thể có chút không tốt, khả năng hai ngày nữa mới đi gặp Chu Thông.

Cuối cùng vẫn còn có chút tin tức tốt.

Chiết Tụ không thể đi ra, người nào đó rốt cục phải đi ra.

Sáng sớm canh năm, Trần Trường Sinh đúng giờ tỉnh lại, mang theo Hiên Viên Phá ra cửa Quốc Giáo Học Viện, lúc đó Thiên Hải Nha Nhi và Chu Tự Hoành còn chưa tới.

Từ Quốc Giáo Học Viện đến Thiên Thư Lăng có một đoạn khoảng cách, khi bọn họ đi qua sông nhỏ, đi tới cửa Thiên Thư Lăng, nắng sớm đại thịnh.

Nhìn chỗ trước mắt xanh um tươi tốt, Trần Trường Sinh tự nhiên nhớ cảnh tượng mình ở bên trong xem bia ngộ đạo, sau đó chẳng biết tại sao lại nghĩ tới lăng mộ trên thảo nguyên. Tiếp theo, hắn liền nghĩ tới mấy tháng trước, vào đêm đó, Vương Phá và Mao Thu Vũ đứng ở chỗ của mình, hắn và đám người Cẩu Hàn Thực ôm Tuân Mai sắp chết đứng trong.

Mao Thu Vũ không còn đảm nhiệm Thiên Đạo Viện viện trưởng, tiếp nhận chức vụ Anh Hoa Điện đại chủ giáo, quyền địa vị quá nặng, tính trầm mặc đi nhiều, cũng đã lâu không có tin tức của ông ấy.

Nghĩ Trang Hoán Vũ chết cùng với thái độ im lặng của Thiên Đạo Viện, hắn mơ hồ hiểu được duyên cớ, tâm tình không khỏi cảm thấy có chút nặng nề.

Một tiếng ầm vang làm hắn tỉnh lại, cùng với mặt đất khẽ chấn động, cửa đá Thiên Thư Lăng chậm rãi mở ra.

trướctiếp