Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 433: Mặt Trời Trong Mưa Xuân


trướctiếp

Dần dần có người cùng nắng sớm đi ra khỏi Thiên Thư Lăng, đại bộ phận là học sinh tam giáp tham gia Đại Triều Thí đầu năm nay. Những người đó đương nhiên biết Trần Trường Sinh, nhìn hắn hơi kinh ngạc, sau đó đều thi lễ. Đêm đó tinh quang hạ xuống, vô số người xem bia phá cảnh, Thiên Thư Lăng nổ hơn mười khu pháo hoa, bất kể cảm tình với Trần Trường Sinh thế nào thì đều cảm tạ hắn.

Trần Trường Sinh đáp lễ, sau đó lại nhìn Thiên Thư Lăng.

Không biết qua bao lâu, Đường Tam Thập Lục rốt cục đi ra. Chỉ thấy hắn tóc tai bù xù, cả người tanh tưởi, quần áo đầy vết bẩn, trên vai khiêng đệm chăn và áo lông không rõ màu nguyên bản, đâu còn quý công tử được hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ sủng ái mà như một tên ăn mày mới chôm chỉa ở biệt việt hoang vu.

Nhưng thay đổi lớn nhất không phải điều đó mà là ánh mắt của hắn.

Ánh mắt của hắn rất sáng.

Trước kia ánh mắt của hắn cũng rất sáng, nhưng đó là sáng kiểu trong suốt. Hiện tại trong ánh mắt của hắn sáng ngời, ngoại trừ trong suốt, còn có thêm sự sắc bén, mặc dù tóc tai bẩn thỉu cũng không thể che khuất.

- Ta thiếu chút nữa không nhận ra ngươi.

Trần Trường Sinh nhìn hắn nói.

- Đẹp trai hơn sao?

Đường Tam Thập Lục gảy mày kiếm đầy ngả ngớn.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng quả nhiên vẫn là tính người khó đổi, lắc đầu nói:

- Ô uế.

Lúc nói chuyện hắn còn rất tự nhiên lui về phía sau một bước, cách xa Đường Tam Thập Lục một chút.

Đường Tam Thập Lục quăng đệm và áo lông cho Hiên Viên Phá, cười lớn tiến lên ôm hắn.

Hiên Viên Phá nhìn chăn đệm và áo lông chua hôi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Không thấy vẻ bất đắc dĩ của Trần Trường Sinh vì hắn đã lấy tay che mặt mình, tránh việc ngửi thấy mùi gì kỳ lạ.

Đường Tam Thập Lục buông hắn ra, đắc ý hỏi:

- Ngươi xem ta có thay đổi gì không?

Trần Trường Sinh rất chân thành đánh giá hắn một phen, nói:

- Vấn Thủy gia cắt trợ cấp, ngươi bắt đầu học sống tự lập?

Đường Tam Thập Lục hỏi:

- Sao lại nói như vậy?

Trần Trường Sinh chỉ vào chăn đệm trong lòng Hiên Viên Phá:

- Nếu là Đường Đường lúc trước sao lại bê đồ Tuân tiên sinh từng dùng mấy chục năm ra?

- Ngươi biết cái gì, đây là vật kỷ niệm.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm kỷ niệm cái gì chứ?

- Kỷ niệm thời gian chúng ta ở Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo.

Đường Tam Thập Lục xoay người nhìn lăng tẩm màu xanh, cảm hoài nói:

- Kẻ ham Chu Viên chi bảo như các ngươi không có thể hoàn chỉnh xem bia thì có gì để nói?

Trần Trường Sinh không biết nên nói tiếp như thế nào:

- Thoạt nhìn những ngày ngươi ở Thiên Thư Lăng cũng không tệ.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Coi như không tệ, vài ngày trước miễn cưỡng vào Thông U Thượng Cảnh.

Lúc nói ra bốn chữ Thông U Thượng Cảnh, ánh mắt của hắn cố ý giả bình thản, ngữ điệu không có bất kỳ dao động nào, nhưng dù là Trần Trường Sinh hay Hiên Viên Phá đều nghe ra sự đắc ý và kiêu ngạo.

Trần Trường Sinh nhớ lúc mình rời khỏi Thiên Thư Lăng, hắn vừa mới phá cảnh Thông U không lâu, hiện tại mới có mấy tháng đã phá cả hai cánh cửa, tu đến Thông U Thượng Cảnh, quả thật có tư cách đắc ý kiêu ngạo, chỉ có điều nghĩ thầm rằng dựa theo tính người kia quả quyết không thể miêu tả sơ lược như thế, quả nhiên, ngay sau đó Đường Tam Thập Lục liền phá công, xoay người nhìn hắn mặt mày hớn hở nói:

- Ngươi cũng không biết, ta hiện tại từng giờ từng phút dạy Quan Phi Bạch làm người.

Tu hành phá cảnh là chuyện cực kỳ khó khăn, có thể trong thời gian ngắn như vậy phá tam cảnh càng khó có thể tưởng tượng, sự hưng phấn của Đường Tam Thập Lục có thể lý giải, chỉ có điều Trần Trường Sinh thật sự rất khó hưng phấn. Nhìn Trần Trường Sinh bình tĩnh, Đường Tam Thập Lục mới nhớ mình vào Thiên Thư Lăng xem bia có tạo hóa này cũng liên quan tới đêm tinh quang đầy trời kia, không khỏi hơi ngượng ngùng, nói:

- Đương nhiên, chuyện này phải cảm tạ ngươi, nhưng xét đến cùng, vẫn là thiên phú ta đủ cao.

Trần Trường Sinh đưa ra một kết luận tương đối khách quan:

- Chủ yếu là do ngươi vào Quốc Giáo Học Viện không còn nhàn rỗi.

Đây cũng là lời bình của lão nhân Thiên Cơ Các trên Thanh Vân Bảng.

Đường Tam Thập Lục không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói:

- Chẳng lẽ ngươi không mừng cho ta?

- Chúc mừng.

Trần Trường Sinh rất không có thành ý nói, sau đó nhìn phía Thiên Thư Lăng, khó hiểu hỏi:

- Đám Cẩu Hàn Thực đâu? Sao chưa thấy đi ra?

Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian rời khỏi Thiên Thư Lăng trước để tiến vào Chu Viên. Ly Sơn đệ tử chỉ còn có Cẩu Hàn Thực, Lương Bán Hồ cùng với Quan Phi Bạch giống Đường Tam Thập Lục ở lại Thiên Thư Lăng tiếp tục xem bia ngộ đạo, tuy nói quốc giáo không yêu cầu thời gian người xem bia rời khỏi Thiên Thư Lăng nhưng ở Trần Trường Sinh nghĩ hôm nay có nhiều người kết thúc xem bia, bọn họ cũng nên đi ra mới đúng, chỉ có điều nhìn rất lâu cũng không thấy bóng dáng ba người kia.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Vốn đâu định ra khỏi Thiên Thư Lăng, nhưng không biết Ly Sơn xảy ra việc gì gấp, bọn họ đã đi từ đêm qua rồi.

Trần Trường Sinh thầm nghĩ thì ra là thế.

Nhìn ánh mắt của hắn, Đường Tam Thập Lục hơi dị hỏi:

- Ngươi có biết Ly Sơn đã xảy ra chuyện gì không?

Trần Trường Sinh ừ một tiếng, hắn đương nhiên biết Ly Sơn có đại sự xảy ra.

Nếu không phải đại sự, từ trước đến nay không ai sẽ quấy rầy người xem bia trong Thiên Thư Lăng, Đường Tam Thập Lục có chút giật mình, hỏi:

- Chuyện gì?

Trần Trường Sinh ra hiệu Hiên Viên Phá ném chăn đệm và áo lông lên xe, nói với Đường Tam Thập Lục:

- Trở về rồi nói.

Đường Tam Thập Lục chợt nhớ tới một việc, cho tay vào đống chăn đệm lục lọi lấy ra một phong thư và một ký bản đưa cho Trần Trường Sinh, nói:

- Đây là Cẩu Hàn Thực bảo ta giao cho ngươi.

Trần Trường Sinh nhận ra bút ký của Tuân Mai, thứ từng trợ giúp hắn đỡ đi đường vòng khi xem bia, cũng trợ giúp các thiếu niên dưới mái hiên kia.

Thư do Cẩu Hàn Thực lưu lại, nội dung rất tầm thường, nói trước tiên rời khỏi kinh đô không thể gặp lại, mượn bút ân cần thăm hỏi, ngày sau núi cao sông dài, nói hẹn ngày gặp lại.

Đường Tam Thập Lục nhìn thư trào phúng nói:

- Các bằng hữu của Ly Sơn xem ra vẫn chưa phục.

Trần Trường Sinh nói:

- Ngươi làm sao lại không thể nghĩ tốt cho người khác, Cẩu Hàn Thực nào có ý như ngươi nói.

Đường Tam Thập Lục hỏi:

- Nghe nói... Ngươi bây giờ là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện?

Trần Trường Sinh do dự một lát, nói:

- Hình như... Phải.

Nghe đồn được chứng thật, Đường Tam Thập Lục đã trầm mặc một lát, sau đó nhìn Trần Trường Sinh nói lời thấm thía:

- Thân phận của ngươi đã không giống với lúc trước, cũng không thể cứ khờ dại ngây thơ như vậy.

Lúc nói chuyện còn vỗ vai Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh nhìn bàn tay bẩn trên vai, khóe môi méo xệch nhưng cũng không ý kiến gì.

Bởi vì cái gọi là thương hải vu sơn, mễ lạp châu hoa thì Tô Ly đều đã thua hắn, có thắng người kia cũng không đáng khen.

Trở lại ngõ Bách Hoa, xe ngựa dừng lại, Đường Tam Thập Lục nhìn Ly Cung Giáo Sĩ thi lễ với Trần Trường Sinh, cảm giác có chút không quen, nhảy xuống xe đi vào tiểu điếm ngoài ngõ.

Hiên Viên Phá ngồi xe ngựa, mang theo đồ đạc của hắn về Quốc Giáo Học Viện trước.

Trần Trường Sinh đi theo Đường Tam Thập Lục, nhìn hắn mua hai cái bánh tiêu và một chén sữa đậu nành, vừa ăn vừa đi vào ngõ.

Rõ ràng là đồ ăn đơn giản, Đường Tam Thập Lục lại ăn tới cao hứng phấn chấn, rung đùi đắc ý.

- Ngon như vậy sao?

Trần Trường Sinh thật sự rất ngạc nhiên.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ngươi không biết, ở Thiên Thư Lăng cái gì cũng được, chỉ là thức ăn quá tệ, nhất là ngươi và Thất Gian đi rồi... Cái tên Quan Phi Bạch ngu ngốc kia biết làm cơm sao? Ta còn bắt đầu hoài niệm đồ ăn Hiên Viên Phá làm, thậm chí cảm thấy đồ ăn ở Quốc Giáo Học Viện còn ngon hơn cả yến ở Trừng Hồ Lầu, ngươi nói có thê thảm không?

Trần Trường Sinh nghĩ thầm quả thật rất thảm, nghĩ Quan Phi Bạch vừa muốn lạnh lùng, cao ngạo thô bạo ở nhà bếp cắt thịt khô ớt xanh hình ảnh thì không kìm nổi lắc lắc đầu, cảm thấy thật sự là khó có thể tưởng tượng.

Đường Tam Thập Lục ấn bánh tiêu vào sữa đậu nành nói:

- Có làm miếng không?

Trần Trường Sinh nhìn hắn cho ngón tay vào trong sửa, nghĩ những cáu bẩn trong đó, vội vàng xua tay nói:

- Không cần.

Đường Tam Thập Lục rất xem thường, nói:

- Ngươi hiểu cuộc sống không đấy?

Trần Trường Sinh bất đắc dĩ nói:

- Mặc dù biết ngươi đóng giả quý công tử mấy năm quá mệt, hiện giờ mới là tính tình thật của ngươi, nhưng. . . Có thể bớt thô tục đi không, ta nghe thực sự có chút chói tai.

Đường Tam Thập Lục giơ bát sữa đậu nành tế thương thiên, hướng lên mặt trời, nói:

- Trời ơi.

Trong lúc nói giỡn, hai người đi vào ngõ Bách Hoa, nghênh đón là Chu Tự Hoành cầm dù đứng đó.

Đột nhiên, mặt trời bị mây đen hoàn toàn che khuất, có mưa bụi bay xuống dừng trên cây dù kia.

Hình ảnh rất vi diệu, hơn nữa mơ hồ còn có huyền cơ khó dùng ngôn ngữ nói rõ ràng.

Chu Tự Hoành cứ như chờ mưa bụi giáng lâm, điều này đại biểu cho cảnh giới nào đó, cho thấy hắn đã bước đầu dòm trộm được thiên địa chi đạo.

Nhưng mà nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh đầu tiên nghĩ đến hôm trước mưa rơi sao ngươi không bung dù, tiếp theo mới nhớ tới chiến thư -- người này đại biểu Tông Tự Sở khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện.

Đường Tam Thập Lục chả nghĩ tới hình tượng, hắn không biết nam tử cao gầy là ai, bởi vì mặt trời đột nhiên biến mất mà có chút căm tức, chỉ là muốn nói với Trần Trường Sinh, cho nên không nói gì thêm, chỉ nói:

- Cảm phiền nhường đường.

Nói xong câu đó, hắn liền đi lên phía trước.

Chu Tự Hoành không nhường đường, thậm chí không có nhìn hắn.

Trong mắt của hắn căn bản không có kẻ cả người tanh tưởi, quần áo rách nát này.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói:

- Ngươi tính như thế nào?

Trần Trường Sinh nói:

- Suy nghĩ xong sẽ trả lời ngươi.

Chu Tự Hoành mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ vẫn muốn suy nghĩ nữa sao?

Vẻ cười đáng giận, mang theo sự châm chọc và đùa cợt.

Đường Tam Thập Lục giật mình. Hắn không nghĩ ra, bây giờ ở Đại Chu triều còn có kẻ dám ở cửa Quốc Giáo Học Viện dùng thái độ này nói chuyện với Trần Trường Sinh.

- Tên này là ai?

Hắn hỏi Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh nói:

- Chu Tự Hoành.

Đường Tam Thập Lục chưa từng nghe qua tên này, nói:

- Chu Tự Hoành, đó là ai?

Chu Tự Hoành giận dữ, cảm thấy Trần Trường Sinh và tên ăn mày này như đang cố ý đối thoại làm nhục nhã mình.

Đường Tam Thập Lục xoay người sang chỗ khác, nhìn Chu Tự Hoành hỏi:

- Ta nói, ngươi rốt cuộc ai?

Chu Tự Hoành mặt không chút cảm xúc nói:

- Chiết Xung Điện Chu Tự Hoành.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn:

- Ngươi rất nổi tiếng sao?

Chu Tự Hoành không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

- Không hiểu ra sao cả.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như kẻ ngu, sau đó xoay người nói với Trần Trường Sinh:

- Ngươi biết rõ ràng thân phận địa vị hiện tại của mình chứ, cái người còn chưa từng nghe tên thì sao phải để ý tới hắn, hắn xứng sao?

Nói xong câu đó, hắn bưng sữa đậu nành và bánh quẩy đi qua Chu Tự Hoành, hướng vào trong ngõ nhỏ.

Chu Tự Hoành cúi đầu, hít thật sâu một hơi.

Đường Tam Thập Lục dừng bước.

Mưa bụi đột nhiên bay loạn, sau đó một lần nữa rủ xuống như lá liễu.

Chu Tự Hoành hiện ra trước Đường Tam Thập Lục, ngăn cản đường đi của hắn.

Ngõ Bách Hoa an tĩnh.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, rất bình tĩnh nói bốn chữ.

- Đồ ngốc, tránh ra.

Lúc này Đường Tam Thập Lục cả người dơ bẩn, tanh tưởi hun mũi, quần áo rách nát, thật sự tựa như tên ăn mày, nhưng khí thế của hắn lại như một hoàng tử.

Bởi vì hắn vốn không phải tên ăn mày, mà là hoàng tử có tiền nhất thế giới này.

Hắn còn có tiền hơn so với nhóm Bình Quốc Công Chúa, Lạc Lạc, Nam Khách....

Cho nên khi hắn nói ra bốn chữ này, trình độ cả vú lấp miệng em khó có thể tưởng tượng.

Cả vú lấp miệng em, mà cũng khó có thể tưởng tượng sao? Đúng vậy, bởi vì đó không phải kiêu ngạo mà là tức giận.

Không có nội tình ngàn năm khong thể nuôi dưỡng ra được.

Chu Tự Hoành nheo mắt, nhìn Đường Tam Thập Lục mà sát ý nổi lên.

Nhưng mà, cuối cùng hắn cũng không động thủ.

Bởi vì Trần Trường Sinh đang nhìn hắn.

Rất nhiều Ly Cung Giáo Sĩ cũng nhìn hắn.

Làm hắn cảnh giác và khó hiểu ở chỗ, theo đạo lý Vũ Lâm Quân vốn đứng về phe mình không ngờ lại bùng phát lên sát ý không hề che dấu.

Hắn biết rõ, nếu như mình thật sự ra tay, như vậy ngay sau đó đạo sát ý kia sẽ xé mình thành mảnh nhỏ.

Hắn không rõ vì sao, hai tay khẽ run lên.

Đường Tam Thập Lục đi qua hắn, tay trái bưng bát sữa đậu nành, tay phải cầm cái bánh tiêu, vẫn không thèm nhìn lấy một cái.

Mưa chậm rãi bay xuống dừng trên ô, lặng lẽ không tiếng động.

Sâu trong ngõ Bách Hoa truyền đến tiếng Thiên Hải Nha Nhi nhục mạ.

Nghe ô ngôn uế ngữ, sắc mặt của Đường Tam Thập Lục trở nên khó coi.

Đi đến cửa Quốc Giáo Học Viện, hắn chỉ thấy Thiên Hải Nha Nhi ngồi xe lăn không ngừng mắng chửi.

- Trần Trường Sinh, cái tên...

- Có bản lĩnh thì ngươi đánh ta đi.

Đường Tam Thập Lục đi ra sau Thiên Hải Nha Nhi, không có ngăn cản hắn, còn nghiêm túc nghiêng tai lắng nghe.

Rất nhiều Ly Cung Giáo Sĩ và Vũ Lâm Quân, cả dân chúng kinh đô đều thấy hình ảnh này.

Ngõ Bách Hoa mưa mờ như khói.

Trần Trường Sinh hỏi:

- Ngươi đang làm gì thế?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Nhớ lại nhân sinh.

Thiên Hải Nha Nhi nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khẽ biến.

Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:

- Nhân sinh gì?

- Ta rất chân thành nhớ lại một chút nhân sinh.

Đường Tam Thập Lục cảm thán nói:

- ... Mẹ nó, thật đúng là chưa từng nghe qua yêu cầu nào ti tiện như vậy.

Tuy rằng Đường Tam Thập Lục hiện tại cả người bốc mùi, quần áo rách nát khác biệt với trong truyền thuyết, nhưng những lời chanh chua cùng vẻ thờ ơ bất cần vẫn làm Thiên Hải Nha Nhi nhanh chóng nhận ra thân phận của hắn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc trước hắn sở dĩ đi Thiên Đạo Viện tham gia Thanh Đằng Yến cũng là do Đường Tam Thập Lục từng nói với toàn bộ kinh đô muốn phế hắn.

Kết quả sau cùng, bởi vì Thiên Đạo Viện sư trưởng trói buộc , Đường Tam Thập Lục không thể tham gia Thanh Đằng Yến, Thiên Hải Nha Nhi mượn cớ nổi bão phế bỏ tay Hiên Viên Phá, tiện đà lại bị Lạc Lạc trực tiếp đánh thành tàn phế.


trướctiếp