Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 395: Ba Cây Tùng (P2)


trướctiếp

Làm người đức cao vọng trọng thế giới nhân loại, thần minh trong mắt lê dân bách tính, Bát Phương Phong Vũ trong miệng Tô Ly lại là tám tên rác rưởi, đừng quên lúc mới bắt đầu, hắn cũng đã nói đối phương là lão khốn khiếp. Nghe khẩu khí của hắn, dường như có thể giết chết mấy người mạnh nhất đại lục này, thật sự là kiêu ngạo, ngông cuồng, mặc dù hắn là huyền thoại Ly Sơn tiểu sư thúc, nhưng mọi người nghe vào vẫn thấy khoa trương, thậm chí hoang đường.

Chu Lạc không vì bị đùa cợt mà phẫn nộ, hắn vẫn hờ hững, làm tông chủ tuyệt thế tông, đạo tâm tuyệt tình diệt tính, bốn chữ này cũng không phải lãnh khốc bạo ngược mà như trăng sáng chiếu cánh đồng tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không cho ngoại vật làm mê loạn thần thức.

Hắn nhìn Tô Ly nói:

- Ngươi không có cơ hội.

Đúng vậy, Tô Ly sẽ chết, bất kể là lúc toàn thịnh hắn không có năng lực giết chết Bát Phương Phong Vũ, thậm chí uy hiếp được năm vị thánh nhân, hắn sắp rời khỏi thế giới, chuyện đã xảy ra sẽ dần dẫn biến mất trên dòng chảy lịch sử.

Nhưng Tô Ly không cho là như vậy, hắn nhìn Chu Lạc nói:

- Đợi dưỡng thương xong, đầu tiên ta phải đi Hán Thu Thành giết ngươi.

Hắn nói tùy ý thản nhiên, dường như căn bản không biết Chu Lạc tới giết mình, dường như không biết Tầm Dương thành chính là nơi táng thân, dường như ngay sau đó hắn sẽ trở lại Ly Sơn.

Áo choàng Chu Lạc lau động, hai hàng lông mày khẽ nhúc nhích, rốt cục lộ ra ý mỉa mai.

- Không đúng, không phải là đi Hán Thu Thành giết ngươi... Mà là đi Hán Thu Thành giết cả nhà ngươi.

Tô Ly cải chính. Sau đó hắn nhìn đám Lương Vương Tôn, nói:

- Lúc này đây, ta muốn xem đã từng bị giáo huấn còn có thể phạm lại sai lầm không.

- Tiền bối, ngài như vậy là không đúng.

Trần Trường Sinh nắm dây cương, quay đầu lại nói với hắn. Đúng vậy, giết cả nhà người ta là chuyện không đúng, dù nhổ cỏ không trừ gốc rất dễ lưu lại hậu hoạn về sau.

Một đường xuôi nam, Tô Ly cho là mình hiểu rất rõ về Trần Trường Sinh, nhưng cho tới tận lúc này, hắn mới phát hiện mình chưa biết hết về đối phương, trầm mặc một lát sau cười nói:

- Vậy không giết cả nhà của hắn, chỉ giết hắn.

Lần này nghe như chê cười, nhưng trên thực tế vốn chính là chê cười.

Tô Ly sắp chết nói tương lai muốn giết cả nhà Chu Lạc, hắn làm sao còn có tương lai?

Chu Lạc nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Sắp rời khỏi thế giới này, chẳng lẽ ngươi không thể đứng đắn một lần sao?

Lúc trước Tầm Dương thành, giáo chủ đại nhân Hoa Giới Phu từng nói với Trần Trường Sinh lời như vậy.

- Bình tĩnh mà nghênh đón cái chết là đứng đắn sao? Ta đây không thích đứng đắn, chết trên sa trường, trên vạn sơn hay chết thoải mái ở trên giường ôm mỹ nhân, ta đương nhiên lựa chọn vế sau.

Tô Ly nói:

- Lại nói, ta thật sự không hiểu mấy lão gia hỏa các ngươi sống vì điều gì ... Nếu như nói ích lợi, ta không nhìn ra ngươi đạt được lợi ích gì từ việc này, dù sao nơi này là Thiên Lương Quận... Những lão gia hỏa kia có thể trốn trong động phủ, trong đô thành, nhưng ngươi lại không trốn.

Chu Lạc trầm mặc một lát nói:

- Có một số việc, luôn phải giải quyết.

Từ đầu đến cuối, vị đại nhân vật Thiên Lương Quận cũng không hề hiện thân ở Tầm Dương thành, vì cho dù là hắn cũng không nguyện ý tự tay giết chết Tô Ly, ít nhất hai tay không thể dính vào máu của Tô Ly.

Đến khi Vương Phá xuất hiện, đao phá quần hào, hắn không thể không xuất hiện.

Tô Ly nhìn hắn trào phúng nói:

- Vậy ngươi có nghĩ chuyện sau này giải quyết như thế nào? Mặc dù nói phía nam cũng có rất nhiều người muốn ta chết, nhưng nói thế nào ta cũng là nhân vật tượng đài phía nam, nếu hai tay của ngươi dính máu của ta, như vậy sự phẫn nộ của người Nam sẽ do Chu gia và tuyệt thế tông của ngươi thừa nhận rồi, ngươi đã chuẩn bị tâm lý cho tốt chưa?

Chu Lạc không nói gì, người giống như hắn đạo tâm không hiểu nhưng thế sự hiểu rõ, nào có tính tới đạo lý thời cuộc, chỉ có điều như lời hắn nói, chuyện này nếu phát sinh ở Thiên Lương Quận thì phải do hắn tới giải quyết.

- Sống mấy trăm tuổi, đúng là vẫn bị người ta đối xử như đao.

Tô Ly nhìn hắn thông cảm:

- Mẹ ngươi sao sinh ra ngươi ngu ngốc như vậy? Cha của ngươi ở dưới cửu tuyền biết Chu gia vì quyết định hôm nay của ngươi mà dần dần suy tàn, liệu có hối hận vì đã sinh ra một tên ngu ngốc như ngươi?

Âm thanh sắc bén đâm vào tim nhưng không phải do ô ngôn uế ngữ mà là nói không sai. Lấy bản lãnh của Tô Ly chẳng sợ Chu Lạc đạo tâm có như bàn thạch cũng phải lưu lại vết nứt.

Chu Lạc nhìn người đã suy yếu trên lưng ngựa không nâng nổi cánh tay kia, nói:

- Sông lớn cuồn cuộn chia hai bờ, dù chỉ nhìn không nói, cuối cùng cũng phải chọn một bên.

Đúng là nói về Tô Ly, nói vì sao toàn bộ đại lục đều phải giết Tô Ly.

Hơn mười năm trước, sau huyết án Quốc Giáo Học Viện, Trường Sinh Tông và Lương Vương phủ liên kết ý muốn Bắc Phạt, Tô Ly lại không muốn, thậm chí bằng một thanh kiếm trong tay phá hỏng đại sự. Hơn trăm năm đến, bất kể Thiên Hải Thánh Hậu hay Giáo Hoàng đại nhân đều muốn nam bắc hợp lưu, nhưng Tô Ly vẫn không cho, bằng thanh kiếm trong tay ngăn lại thế thiên hạ hợp nhất.

Trong hai chuyện đó, bất kể Tô Ly chọn thế nào cũng sẽ không lâm vào tình thế nguy hiểm trước mắt, nhưng mà hắn lại cố tình không chọn gì, thái độ của hắn phi thường kiêu ngạo mà rõ ràng:

- Ta là đế trụ thì nên đứng ở giữa sông, ta nếu là lục bình nên xuôi theo dòng, nhưng ta là Tô Ly, ta dựa vào cái gì phải đứng bên bờ?

Chu Lạc không nhiều lời nữa, nói:

- Ly Sơn sẽ tiếp tục tồn tại, chẳng qua không còn ngươi.

Đây là tôn trọng, cũng là tuyên cáo.

Tầm Dương thành an tĩnh không tiếng động, có hạt mưa chậm rãi bay xuống.

- Không có ta, Ly Sơn vẫn là Ly Sơn sao?

Tô Ly mặt không chút cảm xúc nhìn về phía nam, nghĩ tới chuyện có khả năng xảy ra ở Ly Sơn, tâm tình nặng nề.

Đây không phải cuồng ngạo tuyên ngôn, mà là lo lắng.

Toàn bộ đại lục đều cho rằng, Tô Ly chính là Ly Sơn, chính hắn cũng cho là như vậy, tuổi thơ của hắn bái nhập Ly Sơn Kiếm Tông, biết Ly Sơn có tinh thần kiếm phách, nhưng sự thật chính là, mấy trăm năm qua, hắn chính là đại thụ Ly Sơn, tỏa bóng mát phù hộ Ly Sơn, nếu hắn không còn, Ly Sơn sẽ như thế nào? Ly Sơn hiện tại nhất định là có chuyện, là có chuyện gì? Các đệ tử của Ly Sơn có thể chịu đựng được sao? Đây là chuyện duy nhất hiện giờ hắn quan tâm.

- Chung quy, ta vẫn không bằng Hắc Bào... Trong phương diện này.

Tô Ly thu hồi ánh mắt, vọng nói với Chu Lạc:

- Hắn giết người mặc dù không nhiều bằng ta, nhưng đối với lợi dụng nhân tính và nhận thức lại ở trên ta, thần thánh lĩnh vực vẫn cuồn cuộn hồng trần, hắn quá rõ ràng cái gọi là tâm ý của con người, nhưng các ngươi có rõ mình đang làm gì không?

Chu Lạc nói:

- Có đôi khi, dòng sông lịch sử cần rút đi mới có đất bồi đi tới.

- Muốn diệt ngoại trước phải an nội?

Tô Ly nhìn hắn trào phúng nói:

- Vậy ngươi khuyên những kẻ trong Trần thị hoàng tộc không cần làm hoàng đế hay ngươi khuyên Thiên Hải chủ động thoái vị?

Chu Lạc trầm mặc một lát, nói một đoạn đạo tạng trong kinh quyển, ẩn có thâm ý.

- Ta không thích nhất cách thần thần đạo đạo của các ngươi.

Tô Ly vốn không muốn để ý trong đạo tạng có bao nhiêu chân lý thâm sâu, nói:

- Rất không dễ chơi.

- Quả thật không dễ chơi.

Tiếu Trương vẫn không nói gì, lắc đầu khiến tờ giấy trắng phát ra âm thanh BA~ BA~ như tiếng tát, sau đó hắn xoay thiết thương đi tới đầu kia con phố.

Hắn đến Tầm Dương thành là để giết Tô Ly, lúc này có người tới giết, Tô Ly hẳn phải chết, hắn còn giữ làm gì, nhân vật như Tô Ly, dù trọng thương không thể trả đòn, giết chết hắn cũng vẫn thú vị, nhìn hắn đi tìm chết thì lại không dễ chơi.

Lương Vương Tôn không đi, mấy trăm tu giả cũng không đi, bọn họ đứng trong mưa trầm mặc nhìn mấy người trên phố, bọn họ muốn chờ xem Tô Ly chết như thế nào.

Tô Ly vuốt tóc mai ẩm ướt, nói:

- Các ngươi có thể đi rồi.

Sáu chữ này đương nhiên là nói với Trần Trường Sinh và Vương Phá, hắn tuy rằng cực kỳ ghét cay ghét đắng việc bình tĩnh nghênh đón cái chết nhưng vẫn nên có chút khí độ, dù sao hắn cũng là Ly Sơn tiểu sư thúc.

Con người khi còn sống phải vượt qua như thế nào, Tô Ly nghĩ tới rất nhiều lần, cuối cùng cũng không có kết luận, phần lớn thời gian vẫn hành sự theo tâm tình, nhưng con người khi còn sống sẽ chấm dứt thế nào, hắn sớm đã có kết luận.

Chết ở trong tay của Bát Phương Phong Vũ, tuy rằng chênh lệch lớn với tưởng tượng, nhưng có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Trần Trường Sinh nắm dây cương, cúi đầu nhìn mưa rơi trên giày, trầm mặc không nói.

Việc đã đến nước này, làm gì cũng không có ý nghĩa, là thế giới này muốn giết Tô Ly, kiếm của hắn có nhanh hơn nữa cũng khó ngăn cản đối phương.

Vương Phá cũng không nói gì.

Nhưng hắn bắt đầu cuốn tay áo.

Động tác của hắn rất chậm, rất chuyên chú, rất cẩn thận.

Hắn cuốn tay áo lên tới khuỷu tay.

Như thế, vung đao mới có thể nhanh hơn một chút.

Tô Ly vẻ mặt lạnh giá.

Lúc trước hắn nói Chu Lạc muốn tìm cơ hội giết chết Vương Phá chính là muốn bảo vệ Vương Phá... Tay hắn quá nhiều máu tươi, Chu Lạc có thể tìm được rất nhiều cớ, nhưng muốn giết Vương Phá thì khác, lý do không đủ vững chắc thì sẽ bị lý giải thành đố kị người tài, bởi vì không muốn hậu bối kinh tài tuyệt diễm thay thế địa vị, do đó không để ý tới lợi ích của nhân loại mà hạ sát thủ.

Chỉ cần Vương Phá không chủ động ra tay, dưới mấy trăm ánh mắt nhìn chăm chú, Chu Lạc cũng không có biện pháp làm gì Vương Phá, thậm chí trong một đoạn thời gian, hắn còn phải chú ý tới an toàn tính mạng của Vương Phá.

Nhưng Vương Phá không cho là vậy.

Hắn kéo tay áo, lộ ra cánh tay, chuẩn bị ra tay.

Đường phố an tĩnh.

Tô Ly lẳng lặng nhìn Vương Phá.

Chu Lạc lẳng lặng nhìn Vương Phá.

Vương Phá như không biết gì cả, bắt đầu dùng ống tay áo lau thiết đao, ánh mắt yên tĩnh chuyên chú, động tác thong thả nghiêm túc.

Chu Lạc bỗng nhiên mỉm cười, bởi vì hắn rốt cục đã nổi giận.

Trong nụ cười của hắn không cảm thấy được sự tức giận, nhưng Tầm Dương thành cảm giác rất rõ ràng.

Bầu trời u ám đè thấp hơn, mưa gió giàn giụa.

Đây là thần thánh lĩnh vực, uy nghiêm như thiên uy.

Sau đó hắn thu lại vẻ tươi cười, nhìn Vương Phá mặt không chút cảm xúc nói một câu nói.

- Ngươi, chuẩn bị ra tay với ta sao?

trướctiếp