Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 394: Ba Cây Tùng (P1).


trướctiếp

Chu Lạc thân là một trong Bát Phương Phong Vũ, cực ít xuất hiện trước mắt thế nhân, nhưng hôm nay hắn nhất định phải đến, hơn nữa nói thật, đối với sự xuất hiện của hắn, bất kể Vương Phá hay tu giả trong Tầm Dương thành đều không cảm thấy bất ngờ. Tô Ly là nhân vật cỡ nào? Vì giết hắn, Hắc Bào không tiếc lấy Chu Viên làm mồi câu, Ma tộc ở Tuyết Lão Thành bày ra trận thế lớn như vậy. Hiện tại nhân loại muốn giết chết hắn, chỉ bằng mấy sát thủ ven đường và Tiết Hà, Lương Hồng Trang làm sao đủ?

Mặc dù hiện tại trong Tầm Dương có mấy trăm tu giả, thêm vào Vương Phá, Tiếu Trương, Lương Vương Tôn thì vẫn không đủ. Bất kể là để đưa tiễn hay mời hồn, chuyện liên quan tới sinh tử của Tô Ly, dù là Thánh Hậu, Giáo Hoàng hay thánh nhân đều không thể xuất hiện, nhưng Bát Phương Phong Vũ thế nào cũng phải trình diện.

Chu Lạc như mặt trời trong mắt thế nhân, từ trên cao giáng lâm Tầm Dương thành, vì thế —— hắn là tới giết Tô Ly —— nghĩ rừng cây ngoài Hán Thu Thành, ở giữa đình hóng mát tóc dài xõa vai như thế ngoại cao nhân, Trần Trường Sinh cảm giác không tốt, sau đó nghe lời Tô Ly nói mới hiểu ra. Đều là người sống trong thế tục thì đâu thật tồn tại thế ngoại cao nhân không vướng khói lửa nhân gian?

Nếu là người thế gian khó tránh khỏi phải làm vài chuyện khốn khiếp, bất kể là chủ động hay bị bức bách. Trần Trường Sinh nhìn gương mặt hờ hững của Chu Lạc mà trầm mặc không nói, nhớ tới Đường Tam Thập Lục ở Quốc Giáo Học Viện từng nói, không ai vì tuổi tác lớn lên mà phẩm đức cũng được nâng cao, tuyệt đại đa số thời điểm đều là thằng ngốc biến thành lão ngốc —— lão khốn khiếp, lão ngu ngốc, đều là ô ngôn uế ngữ, nhưng nói ra vô cùng khí phách. Trần Trường Sinh không nói thô tục, nhưng nhìn Chu Lạc lại không kìm nổi nghĩ tới những từ đó.

Cảm giác của hắn không sai, lúc này Chu Lạc không còn là thế ngoại cao nhân ở Hán Thu Thành, cũng không phải dũng sĩ mấy trăm năm trước ở cánh đồng tuyết chém giết ma tướng. Lúc này Chu Lạc là thế gia lãnh tụ, là Đại Chu thế phiệt, là đại lục cường nhân, là người, là một người bình thường.

Một người có thể vì lợi ích giết người.

Vương Phá hoàn lễ xong vẫn an tĩnh đứng trước Tô Ly và Trần Trường Sinh, không nói gì cũng không có động tác gì, hiển nhiên cũng không có ý tránh đường, mà đao trong tay cũng không thu vào vỏ —— đối mặt với bối phận, địa vị, thực lực thì Bát Phương Phong Vũ đều vượt xa hắn, cảm giác trầm mặc và bất động này rất không cung kính.

Chu Lạc nhìn hắn nói:

- Ta không muốn xuất hiện, nhưng ngươi khiến ta không thể không xuất hiện.

Vương Phá nhìn như trầm ổn, kì thực đao pháp điên cuồng, lấy tương lai làm cái giá đắt đẩy lui Tiếu Trương và Lương Vương Tôn, tiện đà phá nát quần hào Tầm Dương, mắt thấy sắp đưa Tô Ly ra khỏi thành. Nếu Chu Lạc lúc này không xuất hiện, nói không chừng Vương Phá thật sự có thể trợ giúp Tô Ly sống sót.

Lấy địa vị của Chu Lạc trong giới nhân loại, lời của hắn là đề cao Vương Phá, tuy rằng lúc nói không có vẻ mặt gì, đương nhiên, thừa nhận không phải nịnh nọt, càng không có nghĩa là thưởng thức, nói đúng ra, Chu Lạc dùng những lời này tỏ vẻ có chút không vui, cho thấy mình có thưởng thức Vương Phá hay không.

Nói xong câu đó, Chu Lạc nhìn sang Trần Trường Sinh, quát:

- Giáo Hoàng đại nhân và Ly Cung đang lo lắng, sư trưởng thân hữu đều đang lo lắng cho an nguy của ngươi, ngàn vạn lần người đang ở kinh đô chúc phúc ngươi, trông mong ngươi còn sống, kết quả ngươi còn sống, lại chậm trễ thời gian dài như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi định không quay về nữa.

So với giọng tiền bối nói với Vương Phá, ngữ khí nói với Trần Trường Sinh càng không khách khí, Trần Trường Sinh tuy là Quốc Giáo Học Viện viện trưởng, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, hơn nữa theo góc độ của Mai Lý Sa mà nói, hắn cho mình là bề trên của Trần Trường Sinh, đương nhiên khó tránh khỏi có vẻ nghiêm khắc, câu cuối gần như giáo huấn và quát mắng.

Trần Trường Sinh không lên tiếng, không phải không dám chống đỡ kinh đô sư trưởng, cũng không phải hổ thẹn bề trên dạy bảo, mà là hắn đang tức giận, hắn lo mình mở miệng cãi lại sẽ là không tôn trọng trưởng giả. Vương Phá cũng không nói gì, bởi vì hắn cảm thấy không cần nói chuyện, hắn không cần người khác thưởng thức, dù người kia là Chu Lạc.

Đường phố an tĩnh, không có bất kỳ ai lên tiếng.

Từ sau khi Chu Lạc xuất hiện, ngoại trừ tiếng Tô Ly tản mạn ở ngoài, cả tòa Tầm Dương thành chỉ có thanh âm của hắn. Bát Phương Phong Vũ là người mạnh nhất, bất kể là ở Tầm Dương thành hay là đại lục, cho nên âm thanh của hắn vang vọng như sấm, toàn bộ thế giới đều phải cẩn thận lắng nghe. Huống chi lần này hắn xuất hiện ở Tầm Dương thành còn đại biểu cho ý chí tập thể của Đại Chu triều và Trần thị hoàng tộc, rõ ràng Thánh Hậu nương nương cùng với quốc giáo đã sớm đạt thành hiệp nghị nào đó.

Thánh Hậu nương nương, Ly Cung, Chu Lạc, đây là ba tòa núi cao ở Đại Chu triều, Trần Trường Sinh vốn chỉ là một cây tùng sinh trưởng trong đó, bởi vì vị trí cao, cho nên được tôn trọng, địa vị cũng rất cao. Nhưng hiện tại, hắn muốn chống đỡ ý chí của tòa núi kia, còn muốn trực diện với bóng núi, hắn có thể làm được gì?

Hắn nhìn Vương Phá. Vương Phá cao gầy lay động trong gió như một gốc tùng khỏe mạnh, không phải hoàn toàn tráng kiện tới không ngã, nhưng ít ra sẽ không dễ dàng bị gió thổi tới thay đổi hình dạng. Chu Lạc đến đây, hắn không quỳ gối, không nhường đường, không lui bước, bị gió phật hơi hơi cúi đầu, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng mà, chỉ có điều này không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Hắn là người mạnh nhất Tiêu Dao Bảng, nhưng không thể nào là đối thủ của Chu Lạc.

Chu Lạc là Bát Phương Phong Vũ, là nhân vật đã bước vào thần thánh lĩnh vực.

Vào lúc này trong Tầm Dương thành, ở toàn bộ đại lục, duy nhất dám nhìn thẳng ngũ thánh nhân và người của Bát Phương Phong Vũ, trừ bọn họ ra cũng chỉ có một.

Tô Ly không che dấu chút nào sự khinh miệt và đùa cợt, nói:

- Mấy lão già các ngươi giờ cũng đi hù dọa tiểu hài tử sao?

Hai câu Chu Lạc phân biệt nói với Vương Phá và Trần Trường Sinh, không đợi Chu Lạc trả lời, Tô Ly nhướn mày, lại nói một đoạn văn.

- Ta biết rằng các ngươi rất muốn ta chết... Từ nhiều năm trước các ngươi đều muốn ta chết, bất kể là Thiên Cơ Lão Nhân hay là ngươi, bởi vì khi ta còn trẻ, các ngươi đã không giết được ta, cho nên các ngươi càng muốn giết chết ta, đạo lý tương tự, ta nghĩ, kỳ thật ngươi rất muốn Vương Phá lúc này ra tay, sau đó kiếm cớ giết chết hắn?

Đoạn văn này rất giết tâm, cho nên trên đường rất an tĩnh.

Mọi người chỉ có thể làm bộ như không nghe được đoạn văn này, bao gồm cả Vương Phá cũng không có phản ứng gì.

Chu Lạc mặt không chút cảm xúc, không nói gì thêm.

- Ta càng ngày càng mạnh, các ngươi càng muốn ta chết.

Tô Ly cảm thán nói:

- Thiên Hải, vợ chồng Bạch Dạ, tám tên rác rưởi các ngươi, giờ cả Dần lão đầu nhi cũng muốn ta chết...

Năm thánh nhân, Bát Phương Phong Vũ, ngoại trừ Tô Ly, trên phiến đại lục này còn có mười ba vị mạnh nhất.

Hắn lúc này điểm mười hai cái tên. Hắn lên án những tồn tại như thần minh, đều có ý đồ mưu sát mình.

- Ta không có gì khó chịu, bởi vì ta chưa từng có hứng thú đứng chung với đám Thần quốc các ngươi.

Hắn bĩu môi, nói:

- Ta chỉ là có chút hối hận, lúc trước nên giết chết đám rác rưởi các ngươi rồi nói sau.

trướctiếp