Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 363: Giáo Dục Toàn Chức (P4)


trướctiếp

Tô Ly nhặt một nhánh cây khô vẻ một bức đồ họa trên đất, chỉ một đường thẳng nói:

- Bọn họ không cần vây điểm đánh viện, sở dĩ cho nên tới giờ cũng không có động tĩnh, chỉ có một nguyên nhân, tốc độ của chúng ta quá nhanh, đến nổi sau khi đột phá tuyết bắc quân, những người đó vẫn không kịp phái nhân thủ đủ mạnh đến giết chúng ta. Nếu xem cái này là một trận chiến, chủ lực của bọn họ là đang trên đường đuổi tới…

Trần Trường Sinh ngồi xổm một bên, chuyên tâm nghe.

Mấy ngày nay, cảnh tượng như vậy xảy ra rất nhiều lần. Tô Ly lúc bình thường tỏ ra rất không đứng đắn, nhưng lúc này, lại vô cùng nghiêm túc. Lão dạy Trần Trường Sinh làm sao phân biệt dấu vết của dã thú và người, làm sao phân biệt thực vật nào có thể ăn, loại nào có độc. Lúc chiến đấu quan trọng nhất là gì, thậm chí còn dạy hắn làm sao hành quân bố trận.

Ngoại trừ kiếm và tu hành, lão dạy Trần Trường Sinh rất nhiều thứ.

Trần Trường Sinh lại hỏi:

- Tiền bối, rốt cuộc tại sao ông muốn dạy vãn bối những cái này?

Muốn thay Nam nhân chọn một Giáo Hoàng tương lai? Cái này có thể là đáp án chân chính, nhưng vẫn không đủ.

- Vì, ta đã dạy Thu Sơn rồi.

Tô Ly vứt nhánh cây, nói:

- Y theo ta học thời gian một tháng. Nếu thời gian đi đường đủ dài, ta cũng sẽ dạy ngươi đủ một tháng. Ngươi trả Hoàng Chỉ Tán cho ta, ta dẫn ngươi rời khỏi cánh đồng tuyết, đã bù đắp cho nhau. Nhưng ngươi không có vứt bỏ ta ở Tuyết Lĩnh, cho nên ta nợ ngươi một nhân tình. Ngươi cứ xem ta trả ngươi món nợ này là được rồi.

- Nhân tình?

- Sau này, ngươi sẽ đối đầu với Thu Sơn, ta hy vọng ngươi không kém quá tệ, cố gắng ngang bằng có thể, chính là nhân tình ta trả cho ngươi.

Sau khi từ suối nước nóng về, Trần Trường Sinh lại cảm động với phong phạm cao nhân tiền bối của Tô Ly, sau đó chân thành nói:

- Cây Hoàng Chỉ Tán đó không phải ta trả tiền bối, chỉ là cho ông mượn dùng.

Tô Ly lặng lẽ nhìn hắn, bỗng nhiên cười lên:

- Không quen cảnh tượng ấm áp này, cho nên phải cố ý phá vỡ?

Trần Trường Sinh nói:

- Đúng vậy.

Tô Ly nói:

- Vãn bối cũng không quen lắm, cho nên sau này đừng hỏi vãn bối những vấn đề tương tự.

Trần Trường Sinh nhìn lão chân thành nói:

- Tiền bối, ông thật là người tốt.

Tô Ly nhìn hắn nghiêm túc nói:

- Lời nói như thế này sau này cũng đừng nói nữa.

- Tại sao?

- Vì sau này ngươi sẽ biết, trước giờ ta cũng không phải người tốt trên ý nghĩa truyền thống. Ta hỷ nộ vô thường, một lời không hợp, càng sẽ bạo khởi giết người.

- Nhưng thật nhìn không ra. Được rồi, tiền bối, tuy câu nói vừa nãy là cố ý nói, nhưng trên thực tế, Hoàng Chỉ Tán quả thật là của vãn bối.

- Ừ, xem ra ngươi thật sự không tin ta sẽ bạo khởi giết người.

- Tiền bối, nếu bây giờ ông vẫn có thể bạo khởi giết người, thì hà tất quá nữa đêm mới dám động thân.

Không hài lòng, thì không nói nữa, trong bóng chiều càng ngày càng nồng đậm, Trần Trường Sinh bắt đầu chuẩn bị cơm chiều và đồ để ngủ.

Tô Ly nhìn thiếu niên bận rộn bên cạnh đóng lửa, hơi híp mắt, chậm rãi vuốt ve sáo trúc trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Hoàng hôn dần lui, sau khi qua loa ăn xong thịt nướng, Trần Trường Sinh dập tắt lửa, để bảo đảm sẽ không phát sáng trong đêm

Cả đêm không nói, bình minh lại đến, gió sớm se lạnh, mang mùi vị của sương sớm và cỏ xanh làm lòng người khoan khoái. Hai con Mao Lộc hoan hỉ tung chạy, không bao lâu liền đi hơn chục dặm.

Trên vùng quê bát ngát thực vật xanh biếc đang sinh trưởng có thể là cao lương. Chỉ là những cao lương này vừa mới sinh trưởng, chưa có tươi tốt như trong truyền thuyết, càng không thể che kín thân hình.

Cho nên Trần Trường Sinh liếc nhìn liền thấy người trong cánh đồng đó.

Đó là một người đàn ông anh tuấn, toàn thân mặc khôi giáp, sau lưng có bảy thanh trường đao, dưới nắng sớm vô cùng chói rọi.

Nhìn thế nào cũng không giống một thích khách.

Người đàn ông đó rất anh tuấn, cho dù đầy mặt phong trần. Rõ ràng đến rất vội vàng.

Khối giáp trên người y cũng phủ lớp đất dày cộm, nhưng vẫn sáng ngời. Người giống như y, đứng trong vùng cao lương xanh biếc, giống như một vầng thái dương.

Người như vậy, nhìn thế nào cũng không giống một thích khách.

Trên thực tế, người đàn ông này quả thật cũng không phải thích khách. Tuy y là đến giết Tô Ly.

Người đàn ông này không có phát ra thiện ý, cũng không có địch ý, nhưng cũng không có che giấu sát ý với mình. Sát ý vô cùng thuần khiết.

Nhìn người đàn ông sáng ngời trong nắng sớm, Trần Trường Sinh cảm thấy trong mắt có chút chói mắt. Giống như cảm giác lúc ở trên cánh đồng tuyết, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ly.

Tia sáng đến từ phương xa, rơi rắc xung quanh người đàn ông này, nhưng chưa từng rơi xuống. Ánh sáng phản chiếu, không phải khôi giáp và mặt y, mà là một tấm chắn vô hình, cho nên mới có thể sáng chói như vậy.

Tấm chắn vô hình đó sáng rực một mảnh. Không thể không phủ nhận, đối phương là cường giả Tụ Tinh Cảnh chân chính.

Chỉ liếc nhìn, Trần Trường Sinh liền xác định người đàn ông này không phải thích khách mấy ngày trước ở trong rừng bạch dương. Người này quá sáng chói, không thể che giấu sự tồn tại của mình. Hơn nữa thoạt nhìn người này hình như căn bản không có muốn làm như vậy. Y cứ đứng như vậy trong nắng sớm, đường đường chính chính đợi Trần Trường Sinh và Tô Ly đi đến.

Trần Trường Sinh xuống xe, tháo dây thừng ở giữa cổ Mao Lộc, nhẹ nhàng vỗ vào mông của chúng. Bây giờ, hai con Mao Lộc này đã có thể tương thông tâm ý với hắn, hiểu ý của hắn, tự giác nhỏ bước chạy tới trong vùng cao lương ngoài mấy trăm trượng. Sau đó quay đầu nhìn lại, đợi chủ nhân trẻ tuổi tiếp tục triệu hoán mình lại.

Trần Trường Sinh quay đầu nhìn vào trong xe.

Tô Ly nằm trong thùng xe, nhắm đôi mắt, khoác áo lông, trong tai đang nhét bông nhung, giống như đang gối ngủ.

- Tiền bối. Trần Trường Sinh nói.

Bông nhung trong tai Tô Ly rõ ràng không có có tác dụng ngăn chặn như bông nhung trong tay Mạc Vũ, nói:

- Hả?

Lúc “hả”, lão vẫn đang nhắm mắt.

- Phía trước… có một người đang đến. Trần Trường Sinh chỉ người đàn ông trong vùng cao lương phía sau, nói.

- Sau đó? Tô Ly vẫn không có ý mở mắt.

Trần Trường Sinh nói:

- Rất mạnh, vãn bối đánh không lại.

Tô Ly nhắm nghiền mắt nói:

- Ta đã dạy ngươi nhiều ngày như vậy rồi. Nếu ngươi còn thu dọn không nổi một sát thủ, vậy sao còn không đi chết?

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng tiền bối, hôm qua ông mới nói qua, đó là tu từ, là khoa trương. Khi gặp đối thủ xém quá xa, ngoại trừ quỳ thì chỉ có thể chạy. Vãn bối muốn hỏi, lúc này chúng ta là chạy hay quỳ?

Im lặng một lát, cuối cùng Tô Ly mở mắt ra, đứng dậy nhìn về phía vùng cao lương xanh xanh đó, nói:

- Tụ Tinh Cảnh… ngươi không phải không thể đánh.

Trần Trường Sinh lại thầm cân nhắc một phen, lắc đầu nói:

- Cái này… thật sự đánh không lại.

Lúc này Tô Ly mới nhìn khôi giáp trên người của người đó, người đàn ông anh tuấn vô cùng chói rọi, híp mắt, nói:

- A, là tiểu tử đó à, vậy thì ngươi thật không đánh lại rồi.

Trần Trường Sinh nói:

- Vậy chúng ta nhanh chóng chạy thôi.

Tô Ly tức giận nói:

- Đừng nói cả đời Tô Ly ta chưa từng chạy trốn, cho dù thật muốn trốn… trốn được không?

trướctiếp