Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 362: Giáo Dục Toàn Chức (P3)


trướctiếp

Trần Trường Sinh nhẹ nhàng kéo sợi dây thừng, tỏ ý hai con Mao Lộc này dừng lại.

Hắn không cảm thấy nguy hiểm gì, chỉ là làm theo bản năng.

Tô Ly ngồi trong xe rất khó khăn ngồi dậy, sáo trúc trong tay không biết lúc nào đã cắm bên thắt lưng, đổi thành cầm cây Hoàng Chỉ Tán.

Hắn nhìn khu rừng bạch dương yên tĩnh, bỗng nhiên nói:

- Đến rồi

Cái gì đến? Tất nhiên là kẻ địch đến, người muốn giết Tô Ly đến rồi.

Tâm tình của Trần Trường Sinh bỗng chốc trở nên khẩn trương. Từ trên xe nhảy xuống đất, dùng tốc độ nhanh nhất tháo dây thừng giữa cổ Mao Lộc, dùng vỏ kiếm đánh mạnh hai cái vào cái mông dày của chúng. Mao Lộc bị đau, chạy ngược lại khu rừng bạch dương. Chỉ là loại sinh vật tính tình ôn hòa này không có chạy xa, đứng ngoài mấy chục trượng nhìn Trần Trường Sinh, rõ ràng là rất buồn bã, tựa hồ không hiểu tại sao hắn phải đánh mình.

- Ngươi lo lắng sống chết của bọn chúng? Còn ta thì sao Tô Ly rất tức giận, nhìn Trần Trường Sinh nói.

Trần Trường Sinh nắm võ kiếm nói:

- Tiền bối, rốt cuộc ông có vào không?

Vừa nãy lúc rời khỏi suối nước nóng Tuyết Lĩnh, hắn từng hỏi qua Tô Ly, chỉ là Tô Ly không muốn. Hơn nữa thoạt nhìn, tới giờ Tô Ly cũng không có thay đổi chủ ý, chỉ nghe Tô Ly cười lạnh nói:

- Ta vào rồi, ngươi chết, thì làm thế nào? Ta không muốn gửi gấm toàn bộ sinh mạng của mình vào người khác, càng huống hồ là một tên yếu như ngươi.

Trần Trường Sinh thầm nghĩ cái này quả thật có chút có lý. Tiền bối tuy bây giờ không thể chiến đấu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu và trí tuệ hơn xa mình mấy trăm lần. Có ông ấy ở bên cạnh, tóm lại có thể giúp mình một chút. Trong khu rừng bạch dương yên tĩnh không có động tĩnh gì, hắn có chút bất an hỏi:

- Tiếp theo nên làm thế nào, vãn bối có nên xông vào trong rừng không?

Tô Ly hoàn toàn hiểu rõ ý của hắn, hỏi:

- Ngươi xông vào trong rừng làm gì?

Trần Trường Sinh nói:

- Hôm qua tiền bối nói, trong cuộc chiến quan trọng nhất chính là giây phúc phản thủ thành công. Nếu có thể làm được xuất kỳ bất ý chân chính, vậy đối thủ mạnh hơn nữa cũng có thể sẽ bại.

Tô Ly trừng mắt nhìn hắn nói:

- Cho nên ngươi định xông vào trong khu rừng này, tìm người đó ra, sau đó giết chết?

Trần Trường Sinh thành thật gật đầu.

Tô Ly vỗ trán nói:

- Ngươi biết thích khách trong rừng đó là cảnh giới gì?

Trần Trường Sinh thành thật lắc đầu.

Tô Ly cả giận nói:

- Vậy ngươi định như vậy mà xông vào? Ngươi muốn đi chết hả?

Trần Trường Sinh mờ mịt, không biết nên gật đầu hay là lắc đầu, nghĩ ngợi nói:

- Cái này không phải… theo chỉ dạy của tiền bối mà làm chuyện sao?

Tô Ly phẫn nộ, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi phải hiểu, những gì ta từng nói, đầu tiên phải xây dựng trên nền tảng trình độ của ngươi và đối thủ xấp xỉ nhau. Cho dù kém chút, cũng không thể kém quá xa.

Trần Trường Sinh nói:

- Nhưng trong lời nói lúc đầu của tiền bối rõ ràng nói là, đối thủ mạnh hơn nữa cũng có thể bại.

Tô Ly tức giận nói:

- Tu từ, đây là tu từ. Ngươi có hiểu tu từ khoa trương là một môn nghệ thuật nói chuyện không.

Trần Trường Sinh im lặng cúi đầu, qua hồi sau, không kìm được ngẩng đầu hỏi:

- Vậy nếu thật sự gặp phải đối thủ mạnh hơn mình thì làm thế nào?

Tô Ly đưa ra đáp án vô cùng ngắn gọn rõ ràng, chắc giòn nói:

- Chạy, hoặc là quỳ.

Chạy? Tốc độ Trần Trường Sinh cõng Tô Ly không nhất thiết phải nhanh hơn trong khu rừng vẫn chưa có thích khách. Phải biết rằng người vào cái nghề thích khách này, thường có thân pháp và tốc độ nhanh hơn người tu hành bình thường. Quỳ? Trần Trường Sinh giống như Tô Ly, đều sẽ không gửi gấm toàn bộ tính mạng mình vào người khác, cho dù là người đáng tin cậy hơn nữa. Càng huống hồ là người muốn giết mình.

Không thể trốn cũng không thể chạy, kỳ thật còn có một cách để ứng phó, đó chính là đợi.

Trần Trường Sinh rút đoạn kiếm ra, nhìn khu rừng bạch dương yên tĩnh không tiếng động. Nhìn những mầm xanh, nhìn xa như sắp đâm chồi, nhìn gần lại rất khó phát hiện, chờ đợi sự xuất hiện của người đó.

Người này thủy chung không có xuất hiện.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tay hắn đang nắm kiếm cũng trở nên có chút bủn rủn, hét vào trong khu rừng:

- Ra đây, ông ta nhìn thấy ngươi rồi.

Tô Ly hoàn toàn không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy, lắc đầu với trời xanh, có chút xấu hổ.

Trong khu rừng vẫn không có người trả lời, Trần Trường Sinh thấp giọng nói:

- Tiền bối, xem ra cách dụ địch cũng không dùng được.

Cuộc đối thoại lúc đầu giữa hắn và Tô Ly thậm chí có thể nói là tranh chấp, tất nhiên không thể là tranh chấp thật.

Nhìn rừng bạch dương yên tĩnh, Tô Ly như thoát có chút suy nghĩ, nói:

- Người đó đi rồi.

- Hả? Trần Trường Sinh có chút không ngờ.

Tô Ly lại nằm xuống trong thùng xe, buông Hoàng Chỉ Tán xuống, cầm sáo trúc lên.

Hai con Mao Lộc dưới triệu hoán của Trần Trường Sinh thong thả chạy đến, ngoan ngoãn để cho sợi dây thừng buộc lại vào cổ.

Sáo trúc du dương lại phát ra.

Lữ trình tiếp theo, Trần Trường Sinh trở nên trầm lặng rất nhiều. Có lẽ nói càng giống như mình lúc bình thường. Chỉ có lúc đối mặt với Đường Thập Lục và Tô Ly, lời nói của hắn mới nhiều.

Trầm mặc của hắn bây giờ đương nhiên là vì thích khách đó không biết lúc nào xuất hiện.

Giống như có lúc không nói có sức mạnh hơn là nói. Một địch nhân không xuất hiện cũng mãi mãi đáng sợ hơn kẻ địch đứng trước mặt bạn.

Tô Ly lại giống như bình thường, trên người lão căn bản không nhìn thấy chút bất an. Sáo trúc tiếp tục thổi, rượu tiếp tục uống, thương tiếp tục dưỡng. Giống như ngày thường nằm trong suối nước nóng Tuyết Lĩnh, rất yên tĩnh thích ý. Giống như mình thân không bị trọng thương, chỉ là đang đi trên chặng đường bình thường.

Trần Trường Sinh cảnh giác chú ý tất cả cảnh vật trong tầm nhìn, trong lòng áp lực rất lớn. Một số chuyện nghĩ đến càng làm tâm tình hắn càng ngày càng nặng nề.

Trong quân trại gặp hai sát thủ, kỵ binh Đại Chu lục soát khắp nơi, chứng tỏ là như Tô Ly phán đoán, hắc bào tính được phương hướng bọn họ trốn chạy. Hơn nữa truyền tin tức này cho một số thế lực trong thế giới loài người biết. Những thế lực này tiếp theo sẽ làm gì? Nếu là Thánh Hậu nương nương chỉ thị truy giết Tô Ly, vậy bà ấy có biết mình và Tô Ly ở cùng nhau không? Nếu biết, có bảo những cường giả và thích khách này thuận tay cũng giết mình không? Nếu là… những đại nhân vật trong Ly Cung muốn Tô Ly chết, vậy bọn họ có biết mình vẫn còn sống không? Hay là nói Ma tộc có ý che giấu sự tồn tại của mình?

Chạng vạng hôm đó, ở nơi cách quận Thiên Lương còn có tám trăm dặm, xe lộc lại dừng lại nghỉ ngơi, hoàng hôn nồng đậm như máu.

Trần Trường Sinh không hề che giấu bất an của mình, nói ra toàn bộ với Tô Ly. Bây giờ bất luận giữa doanh trận của hắn hay Tô Ly có vấn đề. Nếu lúc đó hắn không có vứt bỏ Tô Ly ở Tuyết Lĩnh, vậy càng không có lý do nữa đường bỏ lại Tô Ly. Bây giờ bọn họ ngồi chung một thuyền, tất nhiên phải cùng đối mặt với cơn cuồng phong sắp đến này.

- Sẽ không có nhiều người biết tin ta bị trọng thương, vì mấy ngày trước đã từng nói với ngươi rồi. Chúng ta phân tích một chút trận ám sát gặp phải trong quân trại… Nếu hành vi thô lậu buồn cười đó cũng được xem là ám sát, liên tưởng lại một chút mấy trăm tên Chu kỵ đó, thì có thể thấy rất rõ, bất luận là bọn họ muốn giết ta hay là ta bị bọn họ giết, đều không muốn để cả đại lục biết chuyện này.


trướctiếp