Ngày hôm sau, Vận Nhi đưa Niệm Niệm lên máy bay
về nước, đối với thôn trang xinh đẹp mà cô đã từng sống mười mấy tháng
này, trong lòng cô có một loại cảm giác lưu luyến không nói nên lời, chờ hôn lễ của Vu Nặc và Hứa Minh Phong kết thúc, cô vẫn muốn trở lại sinh
sống ở nơi này.
"Niệm Niệm, mẹ đưa con về nhà nhé?" Vận Nhi ôm
hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm, trong lòng có chút hỗn loạn, bây
giờ trở về nơi khiến cô vừa yêu vừa hận kia, cô cũng không thể đảm bảo
được có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Chỉ cần Niệm Niệm còn ở bên cô, cô sẽ có dũng khí đối mặt với tất cả mọi chuyện!
Niệm Niệm dường như có thể nghe hiểu những lời Vận Nhi nói, hai bàn tay nho nhỏ vỗ vào nhau, cười thoải mái.
Cũng vào ngày đó, Âu Thừa Duẫn bay đến Provence, lòng đầy chờ mong được gặp
lại Vận Nhi, căn bản không hề biết rằng Vận Nhi đã lên máy bay về nước,
trên bầu trời có hai chiếc may bay lướt qua nhau, giống hệt như hai
đường thẳng không có giao điểm, vẽ ra hai đường cong đẹp đẽ, bay về hai
mảnh trời cách xa nhau.
Vận Nhi không thông báo cho Hứa Minh
Phong tới đón, thậm chí cô còn không nói cho Vu Nặc biết chuyện cô đã về nước. Lúc đặt chân xuống sân bay, đối với thành phố đã lâu chưa trở lại này, cô có một loại cảm giác thân thiết khó diễn tả bằng lời. Niệm Niệm đã ngủ thiếp đi trong ngưc cô, Vận Nhi một tay ôm cô bé, một tay kéo va ly hành lý ra khỏi sân bay, ánh nắng mùa xuân vô cùng tươi đẹp, chiếu
lên làn da trắng nõn của cô lại càng trở nên mê hoặc.
Vận Nhi tìm một khách sạn ít người để ý để vào ở, cô không muốn dính dáng gì đến Âu Thừa Duẫn nữa, đối với những người hoặc những vật có liên quan đến anh, cô đều không muốn tiếp xúc, cô còn nhớ rõ lần trước lúc cô mang Tâm Nhi trở về, anh nhanh chóng tìm được cô là nhờ quan hệ của Mẫn Thiên Hữu,
bây giờ cô không muốn bị bất kỳ người nào quấy rầy như thế nữa.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Vận Nhi ôm lấy Niệm Niệm về phòng, cô không dám
một mình rời đi, bởi vì mỗi lần tỉnh dậy cô nhóc này sẽ khóc một hồi
lâu. Vận Nhi cất hành lý, tắm rửa một chút, ngồi máy bay trong khoảng
thời gian dài khiến cô hơi mệt, nhìn thấy Niệm Niệm không có dấu hiệu
tỉnh giấc thì ôm lấy cô bé rồi dần ngủ thiếp đi.
Vận Nhi tỉnh dậy là do bị đánh thức bởi tiếng khóc của Niệm Niệm, cô đoán chắc cô bé đói bụng rồi, vì vậy cô rời giường đi lấy bình sữa đã chuẩn bị trước, bỏ
vào một lượng sữa bột vừa phải rồi cho cô bé ăn no, lại nhìn thời gian,
ngày mai là hôn lễ của Vu Nặc và Hứa Minh Phong rồi. Vận Nhi nhìn ra
ngoài cửa sổ, trời đã sắp tối, cô không gọi điện thoại cho Vu Nặc, quyết định sẽ cho cô ấy một niềm vui bất ngờ vào ngày mai!
Không biết có phải vì lạ giường hay không mà cả đêm Niệm Niệm đều không ngủ
ngon, Vận Nhi cũng bị cô bé nháo cho không ngủ yên được, đành phải ôm cô bé vào lòng rồi tựa vào đầu giường, dỗ cho cô bé ngủ, đến sáng sớm thì
cả hai cánh tay cô cũng mỏi nhừ.
Cô thay một chiếc váy chiffon
dài màu xanh da trời, khoác thêm một chiếc áo gió vàng nhạt bên ngoài,
dưới chân đi bốt, bởi vì vẫn đang là mùa xuân nên thời tiết rất ấm áp,
Vận Nhi trang điểm nhẹ rồi ôm Niệm Niệm đi đến giáo đường.
Lúc
Vận Nhi xuất hiện, Hứa Minh Phong đang đứng ở chính giữa giáo đường chờ
cô dâu của mình, lúc nhìn thấy Vận Nhi thì trong mắt lộ ra vẻ vui mừng,
anh ta cho rằng cô không về không kịp, không ngờ cô lại đến đúng lúc như vậy, Vu Nặc vẫn đang trang điểm ở tầng trên, Vận Nhi cũng không đi lên
tìm cô ấy, lơ đãng bắt gặp một đôi mắt xanh lam đang nhìn mình.
"Vận Nhi... Thật sự là em sao?" Thương Nhĩ Kỳ còn cho rằng mình đã nhìn lầm, lúc nhìn đến đứa bé chừng hơn nửa tuổi trong lòng Vận Nhi thì anh ta có chút không tin nổi vào hai mắt mình, sau khi Âu Thừa Duẫn gặp chuyện
ngoài ý muốn thì cô cũng mất tích, thậm chí đến cả tư cách đi tìm cô anh ta cũng không có, bởi vì từ trước đến giờ cô đều không cần anh ta.
"Nhĩ Kỳ, đã lâu không gặp!" Vận Nhi cười nhàn nhạt, cô vẫn xinh đẹp hệt như
trước đây, chỉ là trên khuôn mặt có thêm nét thành thục của người đã làm mẹ, lúc Thương Nhĩ Kỳ nhìn tới Niệm Niệm trên tay cô, Niệm Niệm chớp
chớp đôi mắt to nhìn cô chằm chằm, miệng ngậm lấy ngón tay mình, Vận Nhi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé rồi gật gật đầu.
"Cô bé này là..." Thực ra Thương Nhĩ Kỳ chỉ liếc mắt một cái cũng đã nhìn
ra đây là con gái của Âu Thừa Duẫn, bởi vì khuôn mặt cô bé y hệt Âu Thừa Duẫn, biết hai người họ đã có con, anh ta lại có phần khó tiếp nhận,
cho đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa quên được cô gái trước mặt này!
"À, con bé tên là Niệm Niệm, là con gái em!" Khóe miệng Vận Nhi lộ ra nụ
cười thỏa mãn, lúc đối mặt với Thương Nhĩ Kỳ, cô vô cùng bình tĩnh, cô
vẫn luôn muốn coi Nhĩ Kỳ là bạn bè, lúc trước anh ta rất quan tâm cô,
những lúc cô cần người ở bên cạnh, anh ta đã từng ở bên cô, đối xử với
cô rất tốt, là cô không có phúc, không thể cùng anh ta yêu nhau, nhưng
cô sẽ chúc phúc cho anh ta!
"Thật đáng yêu!" Thương Nhĩ Kỳ không
cách nào tưởng tượng ra một cô bé đáng yêu như vậy chui ra từ bụng Vận
Nhi là cảm giác như thế nào, Vận Nhi khong đề cập đến Âu Thừa Duẫn,
Thương Nhĩ Kỳ cũng thức thời không hỏi đến, nếu như bây giờ cô vẫn còn
một mình, anh ta thật sự rất muốn...
Vận Nhi nghe Hứa Minh Phong
nói bây giờ Hứa Tâm Lam vẫn còn một mình, như vậy nghĩa là hai người họ
vẫn chưa tiến thêm được bước nào, Vận Nhi cũng thấy sốt ruột thay cho
họ, Tâm Lam là cô gái tốt, Nhĩ Kỳ cũng là một người đàn ông tốt, hai
người họ vẫn còn cố chấp chuyện gì?
Đúng lúc Thương Nhĩ Kỳ vừa
muốn mở miệng nói gì đó thì nhìn thấy Vu Nặc trong chiếc áo cưới trắng
tinh từ trên tầng đi xuống, Hứa Tâm Lam đỡ cô ấy chậm rãi đi về phía
trước, chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấy Vận Nhi đang đứng bên cạnh Thương
Nhĩ Kỳ, lập tức giao lại Vu Nặc cho Hứa Minh Phong rồi đi về phía Vận
Nhi.
"Vận Nhi Vận Nhi, con nhóc chết tiết này, cậu đi là đi hơn một năm, cậu muốn dọa chết người ta sao!" Hứa Tâm Lam
tiến lên muốn ôm lấy Vận Nhi thì phát hiện ra trong tay cô ôm một đứa
bé, Hứa Tâm Lam nhìn thấy đôi mắt linh hoạt y hệt Vận Nhi thì biết ngay
cô bé chính là con gái Vận Nhi.
"Cậu thì chẳng thay đổi chút nào
cả!" Vận Nhi nhìn khuôn mặt Hứa Tâm Lam vẫn giống hệt như trước lúc cô
đi thì giọng điệu có chút cảm khái.
"Tớ có thể ôm cô bé một chút
không? Nhỏ quá đi!" Lúc Hứa Tâm Lam nhìn thấy Niệm Niệm thì trong đáy
mắt lộ ra vẻ vui mừng, không ngờ rằng Vận Nhi rời đi hơn một năm như vậy cũng đã sinh một đứa bé rồi.
Vận Nhi gật đầu giao Niệm Niệm cho
cô ấy, Hứa Tâm Lam vô cùng cẩn thận hôn lên trán cô bé, đầu ngón tay di
chuyển trên thân thể nhỏ bé, cảm thấy có chút khó tin: "Vận Nhi à, tớ có thể làm mẹ nuôi của con bé không?"
"Được chứ, vậy Nhĩ Kỳ, anh
làm cha nuôi của Niệm Niệm có được không?" Ánh mắt Vận Nhi chợt lóe lên, nhìn thấy Thương Nhĩ Kỳ đang chăm chú nhìn Niệm Niệm trong lòng Hứa Tâm Lam thì cười giảo hoạt.
Thật ra Thương Nhĩ Kỳ càng sẵn lòng bổ
sung vào vị trí người cha còn khuyết thiếu của Niệm Niệm, nhưng anh ta
biết Vận Nhi sẽ không cho anh ta cơ hội như vậy, anh ta tiến lên một
bước tới bên cạnh cô, hơi bị động gật gật đầu, một đứa bé đáng yêu như
vậy, làm gì có ai không thích?
Trong mắt Hứa Tâm Lam lóe lên chút cảm giác mất mát, nhưng nhìn tới Niệm Niệm trong lòng mình thì khóe môi lại lơ đãng nhếch lên.
Khi cả mấy người bọn họ đều yên lặng thì
khúc thánh ca du dương vang lên bên tai, mọi người đưa mắt nhìn lại, một đôi vợ chồng đang đứng trước cây thánh giá, chờ nghe mục sư đọc diễn
văn, cùng nhau lập lời thề, trao nhẫn cho nhau, kết thành vợ chồng!