"Cảm ơn!" Vu Nặc quay đầu cười gượng gạo, chính
là bởi vì cô ấy hiểu rõ những khổ sở mà Vận Nhi phải chịu đựng lúc mang
thai Niệm Niệm, cho nên lúc đối mặt với Âu Thừa Duẫn, cô ấy không cách
nào công bằng đối với anh.
Đứng ở góc độ của Vận Nhi, cô ấy cũng
rất hận anh, chính anh đã khiến Vận Nhi phải chịu nhiều khổ sở như vậy,
cho dù anh có yêu Vận Nhi đến mức nào thì cũng không thể bù đắp được cho cô.
Âu Thừa Duẫn không biết tại sao Vu Nặc lại có địch ý với
anh, bởi vì anh không biết Vu Nặc hiểu rõ những ngày tháng gian khổ của
Vận Nhi, cho nên anh cũng không hiểu được những suy nghĩ phức tạp trong
lòng cô ấy. Vu Nặc rất muốn lớn tiếng mà hỏi anh, tại sao anh lại không
đi tìm Vận Nhi, nếu anh thật sự yêu Vận Nhi thì có khó khăn nào mà không thể vượt qua, đáng thương cho Vận Nhi vẫn một lòng yêu thương đứa con
của anh, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không muốn quay lại cái nơi đầy đau thương này nữa.
Trước giờ Âu Thừa Duẫn đều không có ý định giải
thích gì với người khác, nhìn thấy thái độ cự tuyệt của Vu Nặc, anh cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng anh vừa mới xoay người đi thì Vu Nặc lại
gọi anh: "Anh thật sự yêu Vận Nhi sao?"
"Phải!" Âu Thừa Duẫn
không quay người lại, chỉ khẳng định một tiếng chắc nịch như vậy. Tình
yêu anh dành cho Vận Nhi, từ trước đến giờ anh đều chưa nói ra miệng,
nhưng cô đã vĩnh viễn rời khỏi anh, cho dù nửa năm nay anh sống không ra hình người, ai cũng không ngờ rằng nửa năm sau khi Vận Nhi rời đi, anh
sẽ dựa vào nghị lực của bản thân mà gượng dậy được. Xương bánh chè của
anh bị rạn nứt, phải ở trong bệnh viện liên tục hơn nửa năm mới có thể
bình phục và đứng lên, anh đã cố gắng biết chừng nào, nhưng lại không có ai nhìn thấy! Vào thời điểm anh cần có người ở bên cạnh nhất thì Vận
Nhi đã tuyệt tình rời đi!
"Vận Nhi đang ở
Provence!" Vu Nặc đột nhiên xoay người, Âu Thừa Duẫn nghe được lời của
cô ấy thì cũng vội vàng quay lại, vẻ mặt kinh hãi: "Cô nói cái gì?"
"Vận Nhi ở Provence! Cô ấy sinh cho anh một đứa bé!" Vu Nặc nhìn thấy trong
mắt Âu Thừa Duẫn lộ ra vẻ kinh ngạc, bình tĩnh nói hết câu. Vận Nhi
trách cô ấy cũng được, nhưng cô ấy không muốn nhìn thấy hai người họ cứ
như thế mà rời bỏ nhau, đặc biệt là khi nghe Âu Thừa Duẫn nói vẫn còn
yêu Vận Nhi, cô ấy tin rằng hai người họ sẽ còn có tương lai.
Âu
Thừa Duẫn nghe được tin tức chấn động này thì sững người một lúc lâu vẫn chưa phục hồi lại được, Vận Nhi không rời đi cùng Lôi Ân sao?
Âu Thừa Duẫn không dám tin vào tai mình, cô sinh cho anh một đứa bé?
Như vậy nghĩa là lúc cô rời đi đã mang thai con của anh, thế nhưng anh lại không hề hay biết...
"Nhưng tôi không thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ trở về cùng anh, Âu Thừa Duẫn, nếu
thật sự yêu cô ấy, xin anh hãy thật lòng quý trọng cô ấy, Vận Nhi vì anh mà đã phải chịu rất nhiều khổ sở!" Vu Nặc nói tới đây cũng không kìm
được cảm giác muốn bật khóc. Những ngày tháng kia, chính cô ấy đã tận
mắt nhìn thấy Vận Nhi khổ sở đi qua, cô ấy thương Vận Nhi biết chừng
nào!
"Cô nói, cô ấy sinh con cho tôi..." Đáy mắt Âu Thừa Duẫn như nổi lên đốm lửa, nhìn Vu Nặc với vẻ mong mỏi, nhưng lại phát hiện trong mắt cô ấy có thứ cảm xúc giống như sẽ không thông cảm cho anh, phải
rồi, bây giờ đến cả anh cũng không thể tha thứ cho chính mình. Tại sao
anh lại không sớm phát hiện ra sự việc không ổn, ngày đó, khi cô tỉnh
dậy trong bệnh viện, anh đã cảm thấy cô không giống bình thường, nói như vậy, cô đã sớm suy nghĩ đến việc sẽ rời khỏi anh rồi sao?
Ngay
cả chuyện này cô cũng gạt anh, Âu Thừa Duẫn đau lòng phát hiện ra mình
không phải một người chồng tốt, cũng không phải một người cha tốt.
"Âu Thừa Duẫn!" Vu Nặc ngẩng đầu tiến lên hai bước, đột nhiên giơ tay lên,
hung hăng vung tay lên về phía khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn, một
tiếng bốp lảnh lót vang lên, khuôn mặt Âu Thừa Duẫn lệch sang một bên:
"Cái tát này là tôi đánh thay Vận Nhi!"
"Còn cái tát này là vì Niệm Niệm!" Vu Nặc lại giơ tay lên, cho anh thêm một cái tát vang dội!
Những chuyện nên làm thay Vận Nhi, cô ấy đều đã làm, Vu Nặc không hề hối hận
vì hành động kinh người của mình, cô ấy biết Âu Thừa Duẫn là người cô ấy không thể đụng đến, nhưng cô ấy chỉ muốn giúp Vận Nhi và Niệm Niệm đòi
lại công bằng."Bây giờ anh đi tìm cô ấy đi!" Vu Nặc nói địa chỉ của Vận
Nhi cho anh, nói xong thì đi thẳng không hề quay đầu lại. Âu Thừa Duẫn
đứng sững tại chỗ, nhìn dòng xe cộ trôi vùn vụt trước mắt, không nói rõ
được sự đau đớn trên đôi má, hai cái tát này dường như cũng đã đánh thức anh, khiến anh đột nhiên cảm thấy xung quanh đều sáng lên.
Niệm Niệm, con của hai người họ tên là Niệm Niệm.
Thì ra, cho dù đã rời khỏi anh thì cô vẫn còn yêu anh, cũng giống như anh
yêu cô vậy, chướng ngại vật đặt giữa hai người trước giờ đều không phải
là tình yêu!
Vận Nhi, nếu lần này tìm được em, cho dù có phải vứt bỏ tất cả anh cũng cam lòng, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, anh sẽ
không để ý đến bất cứ thứ gì khác.
Trong lòng Âu Thừa Duẫn ra
quyết định, anh yêu cô, yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô, nếu Vận Nhi vẫn
có chấp với nỗi hận dành cho Kiều Sa, anh nguyện lòng nghe theo sự ích
kỷ của cô, chỉ cần có thể giữ cô lại, anh có thể buông hết mọi thứ!
"Tín, giúp tôi đặt chuyến bay sớm nhất tới Provence!"
Âu Thừa Duẫn lập tức bấm số điện thoại của Tín, bây giờ mỗi giây mỗi
khắc anh đều chờ không nổi, sau khi biết cô đang ở nơi nào, anh chỉ hận
không thể lập tức bay tới bên cạnh cô! Anh muốn nhìn xem dáng vẻ đứa bé
của hai người như thế nào, tại sao cô lại không nói cho anh biết...
"Anh hai?" Lúc Vận Nhi nhận được điện thoại của Hứa Minh Phong thì Niệm Niệm đang nằm úp sấp trên giường chơi với bộ đồ xếp gỗ của cô bé, Vận Nhi ở
bên cạnh nhìn cô bé, nghe được giọng nói vui mừng của Hứa Minh Phong:
"Vận Nhi, em định bao giờ thì trở về?"
Vu Nặc không nói gì với
cô, nhưng Vận Nhi biết rõ cả hai người họ đều mong cô trở về, mà cô cũng đã nghĩ xong xuôi rồi, cho dù có gặp lại Âu Thừa Duẫn cũng không sao
cả, bây giờ trong lòng cô đã trở nên bình tĩnh, may mà trước đó hai
người còn chưa phục hôn, trong lòng cô không có gì vướng mắc, bây giờ cô đã có Niệm Niệm, cũng không còn so đo gì nữa. Nói đến Kiều Sa, cô đã
không còn hận bà, nhưng cũng sẽ không tha thứ cho bà.
"Em sẽ trở
về trước hôn lễ của hai người, chúc mừng anh hai nhé!" Vận Nhi cười khẽ, Hứa Minh Phong và Vu Nặc đều là những người cô thân thiết nhất, cô
không muốn hai người họ phải tiếc nuối, cũng không muốn để cho bản thân
phải tiếc nuối, cho nên cô quyết định về nước.
"Vậy lúc nào em về thì gọi cho anh, anh đi đón em!" Sau khi biết tình cảnh của Vận Nhi,
Hứa Minh Phong lại càng quan tâm tới cô nhiều hơn, cô và Hứa Tâm Lam
thân như chị em ruột, quan hệ với Vu Nặc cũng tốt, đương nhiên anh ta
cũng coi cô như em gái của mình.
"Vâng, em biết rồi ạ, cảm ơn anh hai!" Vận Nhi cúp điện thoại, thân hình bé nhỏ của Niệm Niệm đang nằm
úp sấp cạnh mép giường, Vận Nhi hoảng hồn đi đến ôm lấy cô bé vào ngực,
đau lòng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Cục cưng à, con muốn
hù chết mẹ sao?"
Cô không thể để cho Niệm Niệm
phải chịu bất kỳ chút tổn thương nào, cô bé còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, nhưng Vận Nhi vẫn luôn bảo hộ cô bé vô cùng cẩn thận. Hiện
giờ đường nét trên khuôn mặt cô bé càng lúc càng rõ ràng, lúc nhìn vào
có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của một người khác.
Bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm nắm lấy mấy sợi tóc của cô rơi ở trên cổ, miệng lẩm bẩm "ba, ba*".
* "ba" là âm thanh khi hai môi cánh môi bập vào nhau rồi tách ra, không giống với cách phát âm từ "cha" trong tiếng Trung
Vận Nhi bật cười nhìn cô bé bật ra từng tiếng một, không biết cô bé đang nói cái gì.
"Niệm Niệm, sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau, có được không?" Vận Nhi
hôn lên đôi má bóng loáng của cô bé, da thịt cô bé trơn mịn, trắng nõn
giống hệt cô. Niệm Niệm dường như đã quen với kiểu tiếp xúc như vậy, hai tay ôm lấy cổ cô, không ngừng cười khanh khách. Mỗi lần nghĩ đến tên
của cô bé, Vận Nhi đều không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Hướng Niệm, mong nhớ...