Cơn đau như bị mũi khoan đâm vào truyền đến từ bụng dưới, Vận Nhi thậm
chí còn có thể cảm giác được một dòng chất lỏng dinh dính đang chảy ra
từ dưới thân, bụng cũng đau đến mức khó thở, cảm giác sợ hãi ập đến, cô
vùng vẫy, muốn gắng sức bò đến tủ đầu giường để với lấy di động mà cầu
cứu, thế nhưng cả người đã không còn chút sức lực nào. Rốt cuộc, cô đã
không còn sức để nhúc nhích nổi nữa, hai mắt nhắm chặt lại, cánh tay đặt lên bụng, dần mất đi ý thức: "Duẫn, cứu em...!"
Vu Nặc vừa từ
ngoài cửa bước vào đã ngửi được thứ mùi khác thường giống như mùi máu,
vội vội vàng vàng chạy vào phòng Vận Nhi, lúc nhìn thấy cả người cô đẫm
máu nằm dưới nền nhà, cô ấy hoảng hốt chạy đến đỡ Vận Nhi, trên đường
đến bệnh viện, cô ấy sợ đến mức chảy cả nước mắt.
Vận Nhi, em phải kiên cường lên một chút, em không thể xảy ra chuyện gì được!
"Nước ối của sản phụ đã bị vỡ, chắc là sắp sinh rồi, nhanh đưa vào phòng
sinh!" Vu Nặc nghe được tiếng nói gấp gáp kia, một người nói tiếng Anh
trôi chảy như cô ấy, lúc này đứng giữa chốn xa lạ thế này, bỗng dưng lại cảm thấy rất bất an. Lúc Vận Nhi được đưa vào phòng sinh, cô ấy cũng
không dám mở to mắt, cái cảnh tượng cả người Vận Nhi nhuộm đầy máu tươi
đó khiến cô ấy không khống chế nổi cơn run rẩy.
"Vận Nhi, Vận
Nhi, vì Niệm Niệm, em nhất định phải bình an ra ngoài đấy!" Vu Nặc buông tay Vận Nhi ra, cảm giác trên tay mình cũng dính đầy máu, lập tức cảm
thấy mặt mày xa xẩm.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nếu Vận
Nhi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?" Vu Nặc bất an đi tới đi lui, đây chỉ là một bệnh viện nhỏ của trấn, thiết bị chữa bệnh cũng không
đầy đủ, cô ấy không cách nào yên tâm nổi, sức khỏe của Vận Nhi vốn đã
không tốt, cô ấy thật sự rất sợ Vận Nhi sẽ xảy ra chuyện gì không may.
Một giờ, hai giờ, đợi suốt năm tiếng đồng hồ, rồi cả một đêm trôi qua... Vu Nặc chỉ thấy bác sĩ và y tá không ngừng
sải bước ngang qua người mình, nhưng bên trong kia vẫn chưa có động tĩnh gì, dù chỉ là tiếng hét vì đau đớn của Vận Nhi cũng không nghe thấy, cô ấy yên lặng ngồi chờ, trong lòng sốt ruột không chịu nổi.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên từng hồi, cô ấy mới có thể phục hồi tinh thần.
"Hiện giờ trong kho máu đang thiếu nhóm máu Ab, sản phụ mất máu quá nhiều,
cần phải bổ sung một lượng máu lớn, phải nhanh chóng nghĩ cách chuyển
máu từ bệnh viện khác tới đây, nhanh lên!"
Sau khi Vu Nặc nghe được lời nói của bác sĩ trong phòng mổ thì lập tức hoang mang.
"Đứa bé đâu? Đứa bé sao rồi?" Vu Nặc sợ hãi tiến lên hỏi, nghe được tin tức
này thì cả người mềm nhũn, suýt nữa đã đứng không nổi.
"Đứa bé đã bình an chào đời, nhưng hiện tại sản phụ đang gặp nguy hiểm, chúng tôi vẫn đang cố hết sức để cứu chữa!"
Lúc này Vu Nặc cảm thấy trước mắt hoa lên, Vận Nhi đang gặp nguy hiểm, cô
ấy có thể tưởng tượng được việc chuyển máu từ bệnh viện này đến bệnh
viện khác sẽ mất bao nhiêu thời gian, không biết Vận Nhi có thể chịu
đựng được hay không.
Nước mắt lập tức vây quanh hai mắt cô ấy,
lúc nghe y tá nói rằng kho máu của mấy bệnh viện phụ cận đều đã cạn kiệt thì cô ấy lập tức nghĩ đến chuyện không thể đợi được nữa.
"Lập
tức đưa cô ấy đến bệnh viện trong nội thành, chuẩn bị tiến hành phẫu
thuật!" Vận Nhi vừa trải qua cơn đau đớn để sinh đứa bé ra, cơ thể yếu
ớt không thích hợp để chịu xóc nảy, thế nhưng lúc này không còn thời
gian để chờ máu được đưa đến nữa, Vu Nặc đi đến cầm lấy tay bác sĩ mà
cầu xin: "Bác sĩ, nhất định phải đảm bảo cô ấy được bình an, tôi cầu xin ngài đấy!" d~đ`l^q"y"đ0n
Trong lúc chân tay luống cuống, Vu Nặc
lập tức nghĩ tới Hứa Minh Phong, đúng rồi, tìm anh ta nhờ giúp đỡ, anh
ta chắc chắn có quen rất nhiều người ở Pháp, bây giờ tình huống khẩn
cấp, cô ấy đã không thể nghĩ ngợi nhiều được nữa, lập tức bấm số điện
thoại của Hứa Minh Phong.
Hứa Minh Phong đang họp trong phòng hội nghị, lúc nhìn thấy dãy số xa lạ, anh ta chần chừ một hồi rồi mới nhận cuộc gọi.
"Minh Phong, bây giờ anh đừng có hỏi gì cả, em đang ở Provence, anh có quen
người nào làm việc trong bệnh viện ở đây không, hãy giúp em cứu Vận Nhi
đi..."
Hứa Minh Phong vừa nghe thấy tiếng nức nở của Vu Nặc thì
trong lòng kích động đến mức khó tả bằng lời, sau khi nghe rõ mọi
chuyện, lập tức cúp máy rồi gọi điện cho mấy người bạn của mình ở
Provence, lấy tốc độ nhanh nhất để tập trung máu dự trữ trong nội thành
đến bệnh viện ở trên trấn, anh ta cũng đặt chuyến bay sớm nhất đến
Provence. Thì ra, Nặc Nặc của anh ta vẫn ở cái nơi đẹp đẽ kia để chờ anh ta.
"Vận Nhi..." Âu Thừa Duẫn tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cất tiếng kêu sợ hãi, áo ngủ trên người cũng đã ngấm đầy mồ hôi, trên trán vẫn
còn dấu vết mồ hôi dày đặc. Anh nằm mơ thấy Vận Nhi, trong lòng đột
nhiên lại quặn đau. Âu Thừa Duẫn kéo dây bật công tắc của ngọn đèn treo ở đầu giường, lười biếng dựa vào thành giường đốt một điếu thuốc, những
lúc mơ màng như thế này, anh thực sự rất nhớ cô.
Vận Nhi, sao em lại có thể nhẫn tâm bỏ đi như vậy, ngay cả nghĩ đến cô thôi, trong lòng anh cũng đã thấy nặng nề!
Mỗi lần nhớ đến cô, anh đều đau đến mức thở không nổi!
Ngày hôm sau, lúc Hứa Minh Phong đến bệnh viện, Vu Nặc đang đứng cạnh lồng
kính nhìn thân thể nhỏ bé của Niệm Niệm ở bên trong, đứa bé chỉ nặng có
ba cân*, bởi vì thể chất quá yếu nên phải cẩn thận chăm sóc từng li từng tý, vừa mới ra đời đã phải chịu hành hạ như thế, Vu Nặc chỉ nhìn thôi
cũng cảm thấy chua xót.
*1 cân Trung Quốc = 0.5 kg
"Nặc
Nặc!" Lúc giọng nói của Hứa Minh Phong vang lên sau lưng, cô ấy còn
tưởng rằng chính mình gặp ảo giác, cô ấy biết Vận Nhi có thể bình an qua cơn nguy kịch đều là nhờ sự giúp đỡ của Hứa Minh Phong, trong lòng cô
ấy vô cùng cảm kích, chỉ là không hề nghĩ rằng anh ta sẽ đích thân tìm
đến đây.
"Tại sao anh lại đến đây?" Vu Nặc
nhìn thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Hứa Minh Phong, trên mặt anh
không giấu nổi vẻ bơ phờ sau chuyến bay dài đến đây.
"Em ở đây,
sao anh có thể không tới?" Hứa Minh Phong dang tay ra, Vu Nặc chần chừ
một hồi rồi cũng nhào vào lòng anh ta. Hương vị trên người anh ta vẫn
luôn khiến cô ấy nhớ nhung như vậy.
Vận Nhi tỉnh lại đã là ba
ngày sau đó, trong khoảng thời gian này cô cũng đã mơ màng tỉnh dậy một
lần, lập tức hỏi đến Niệm Niệm, sau khi nghe Vu Nặc nói rằng Niệm Niệm
rất tốt thì cô lại nặng nề nhắm mắt lại, bây giờ tỉnh lại lần nữa, ý
thức đã tỉnh táo hơn hẳn.
Nghĩ đến bảo bối trong bụng cô đã bình
an chào đời, cô liền cảm động rơi nước mắt, Niệm Niệm của cô đã bình an
vô sự rồi, cô cũng bình an rồi.
"Anh hai cũng tới rồi sao?" Vận
Nhi biết chính Hứa Minh Phong đã giúp đỡ để kịp thời đưa máu từ nội
thành tới, cứu được tính mạng cô thì cảm kích nhìn anh ta. Lòng biết ơn
của cô đối với họ đã không thể dùng lời để diễn tả hết.
"Cô nhóc
em cũng đã làm mẹ rồi, Tâm Lam nhà anh lại vẫn còn đang đơn độc một
mình! Vận Nhi à, em phải nhanh chóng khỏe lên, Niệm Niệm giống em lắm,
là một cô công chúa xinh đẹp!" Hứa Minh Phong không nhắc tới Âu Thừa
Duẫn trước mặt Vận Nhi, thậm chí nếu không phải Vu Nặc nói với anh ta
thì anh ta cũng không biết rằng đứa bé mà Vận Nhi sinh ra chính là con
của Âu Thừa Duẫn.
"Cảm ơn anh hai!" Trên mặt Vận Nhi lộ ra nụ
cười yếu ớt, lúc nhìn thấy mười ngón tay của Hứa Minh Phong và Vu Nặc
đan chặt vào nhau thì trong lòng cũng thấy được an ủi, chỉ là cô còn
chưa được nhìn thấy cục thịt chui ra từ trong bụng mình, Niệm Niệm của
cô, bảo bối của cô!
Có phải thật sự giống như anh hai nói, không biết bộ dạng con bé giống cô hơn hay là giống người kia hơn.