Tám tháng sau, tại Provence của nước Pháp, giữa một trấn nhỏ với phong cảnh tuyệt đẹp, nơi nơi đều có thể ngửi được mùi hoa oải hương thơm ngát,
một ngôi nhà mang đậm nét cố hương, một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ quần áo bà bầu rộng thùng thình, động tác chậm chạp đi về phía đầu con
phố.
"Vận Nhi, sao em lại đến đây hả? Không phải chị đã nói là
chị sẽ về sao?" Trong một ruộng hoa cách trấn nhỏ không xa, Vu Nặc nhìn
thấy Vận Nhi khệ nệ ôm cái bụng đi về phía mình thì vội vàng thả dụng cụ làm cỏ trong tay xuống, đi về phía cô.
Vận Nhi đã mang thai chín tháng, ngay cả đi đường cũng vất vả, trên trán rỉ ra chút mồ ôi, khó
khăn ưỡn bụng lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vu Nặc thì có
cảm giác không nói nên lời. Lúc trước, cô lẻ loi một mình đến nơi này,
sau khi ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, cả người cô như mất hết sức lực, không biết nên đi về nơi nào, không ngờ lại gặp Vu Nặc ở đây. Vận Nhi
chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại Vu Nặc bằng cách thức như thế, dù cô biết sau khi rời khỏi Hứa Minh Nhân thì cô ấy tới Provence một mình, đơn
giản vì cô biết rằng Vu Nặc thích nhất là mùi hoa oải hương, cô ấy đã
từng nói qua với Vận Nhi, nếu như có một ngày cô ấy gặp lại được người
đàn ông trong lòng cô ấy, cô ấy sẽ đến đây một lần, không ngờ cô ấy lại
thật sự tới đây.
Chính là nhờ có Vu Nặc ở bên cạnh, cho nên mấy
tháng này Vận Nhi mới không quá vất vả, sức khỏe của cô không tốt, không thể đi làm, cũng không thể làm việc gì gắng sức, nếu như không có Vu
Nặc, cô cũng không biết mình và đứa bé trong bụng có thể sống sót khỏe
mạnh tới bây giờ hay không.
Vu Nặc và một số thôn dân cùng làm
việc trong ruộng hoa này, ngoại trừ việc có thể chăm sóc cho Vận Nhi thì cũng được làm chuyện mình thích.
Vận Nhi từng khuyên cô ấy hãy
trở về, chỉ là Vu Nặc không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh em
họ, đã từng cho rằng Hứa Minh Nhân sẽ là bờ vai cho mình dựa vào suốt
nửa đời sau, nhưng Hứa Minh Phong lại xuất hiện, ngay lúc hai người bước vào lễ đường thì chính tay Hứa Minh Nhân đã phá hủy hạnh phúc của cô,
cũng là anh ta đã kéo Vu Nặc đi, còn tạo ra vụ tai tiếng khiến cô ấy
không cách nào chịu nổi như vậy, bây giờ ngoại trừ Tâm Nhi, cô ấy cũng
không biết nên tin vào ai khác. Điều mà Vu Nặc lo lắng nhất cũng chính
là con gái bảo bối của mình, cho nên cô ấy cũng hết sức chăm sóc cho Vận Nhi, không ai đau lòng cho Vận Nhi hơn cô ấy, dường như cô ấy có thể
nhìn thấy mình của trước kia trên người Vận Nhi.
"Không sao đâu,
ngày nào em cũng nằm trên giường, cảm giác ngủ đến oải hết cả người
rồi!" Vận Nhi ngồi dưới gốc cây anh đào, đưa cơm trưa cho Vu Nặc, trên
mặt vẫn không giấu được vẻ xanh xao. Hai ngày nay cô cảm thấy bụng mình
rất đau, nhưng bây giờ vẫn còn cách ngày dự sinh những ba tuần, Vận Nhi
vì đứa bé này mà đã phải chịu không ít khổ sở, bởi vì trước kia cô đã
từng sẩy thai hai lần, bác sĩ nói cô rất dễ quen dạ dẫn tới sinh non,
cho nên cô phải nằm trên giường bệnh cả bảy tháng, bây giờ nếu cô có thể thuận lợi sinh đứa bé này ra thì thật sự là kỳ tích.
diễn~đ4n`l3^quy'đ0n
"Hiện giờ em vẫn đang trong thời kỳ nguy
hiểm, đừng nên lộn xộn, cũng đừng để bị cảm lạnh, biết chưa?" Vu Nặc
nhìn thấy cô chỉ mặc một bộ quần áo bà bầu mỏng manh thì vội cởi áo
khoác dệt kim trên người xuống trùm lên người Vận Nhi, Vận Nhi lập tức
nhào vào trong ngực cô ấy khóc lên: "Chị Nặc Nặc, cảm ơn chị!"
Vận Nhi có thể đi đến ngày hôm nay đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, Vu Nặc là người rõ ràng nhất, đôi lúc nửa đêm tỉnh giấc thấy Vận Nhi đang mở to
mắt, cho dù cơ thể không khỏe cũng không dám lộn xộn, thậm chí ngay cả
lúc khóc cũng không dám dùng sức, cô ấy không cách nào tưởng tượng nổi,
lúc trước khi Vận Nhi mất đi hai đứa bé kia đã phải chịu nhiều đau khổ
như thế nào. Một cô gái xinh đẹp như vậy, mới chỉ có 22 tuổi lại phải
trải qua những nỗi đau này, sao cô ấy có thể không đau lòng?
"Được rồi, đừng khóc nữa, sắp làm mẹ đến nơi rồi, chị đoán bảo bối của em
chắc chắn sẽ rất giống em, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!" Vu Nặc dịu dàng
sờ lên bụng Vận Nhi, giọng nói mang theo vẻ khao khát.
"Giống như Tâm Nhi đúng không? Bảo bối của em cũng sẽ đáng yêu như Tâm Nhi!" Vận
Nhi ngừng khóc, nghĩ đến đứa bé trong bụng thì lại càng chua xót hơn,
không biết cô có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh như Tâm Nhi hay không. Cô biết sức khỏe mình không tốt, mấy tháng nay, cô vẫn luôn cố gắng chỉ vì đứa bé này, nếu như chưa từng mất đi, cô cũng sẽ không biết quý
trọng như bây giờ.
Vừa nhắc tới Tâm Nhi, hai người đều hiểu ý
không nói thêm gì nữa, Vận Nhi biết Vu Nặc rất nhớ Tâm Nhi, nếu không
phải vì cô, có lẽ Vu Nặc đã sớm rời khỏi đây, chỉ cần chờ một tháng nữa
thôi, cô sinh ra đứa bé này, cô sẽ để Vu Nặc quay trở về bên cạnh anh
Minh Phong! d~dd`l^q'đ^n
"Vận Nhi, em đã đặt tên cho đứa bé
chưa?" Vu Nặc mở hộp cơm mà Vận Nhi đưa đến, mùi thức ăn thanh đạm hòa
lẫn với mùi hoa oải hương thơm ngát, khiến người ta rất dễ chịu...
Vận Nhi có chút hoảng hốt gật gật đầu, cô đặt tên cho đứa bé là Hướng Niệm, Niệm Niệm, nhớ về Hướng Chỉ Lan, bởi vì cô chưa từng gặp qua người mẹ
đã từng cho mình sinh mệnh, ngay cả dáng vẻ bà ấy thế nào cô cũng không
biết rõ, đứa bé của cô cũng là sinh mệnh kéo dài của bà!
"Vận
Nhi, chị đưa em về nhé!" Vu Nặc ăn cơm xong đã là nửa tiếng sau đó, hằng ngày Vận Nhi đều phải uống thuốc dưỡng thai đúng giờ, bởi vì cô ăn
không vào, cho nên buộc phải uống thuốc để đảm bảo dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng, mãi tới tháng trước cô mới có thể xuống giường đi lại, cho
nên đối với sức khỏe của cô, Vu Nặc vẫn không thể nào yên tâm.
"Không cần đâu, đường cũng không xa, tự em đi về được rồi, chị vẫn còn phải
làm việc mà!" Vận Nhi nhìn về phía mấy bóng người chất phác trong ruộng
hoa, trong lòng thở dài, cũng là do cô làm liên lụy đến chị Vu Nặc, nếu
không có cô ấy, không biết cô có thể bình yên sống sót đến ngày hôm nay
hay không.
"Không được, chị vẫn thấy lo lo, để chị đi báo với
người ta một tiếng rồi đưa em về!" Vu Nặc tỏ thái độ kiên quyết, xin
phép trưởng thôn cho nghỉ một tiếng, đỡ Vận Nhi dọc theo con đường lúc
nãy để trở về.
"Sau này em đừng có đến mấy nơi như thế này biết
chưa? Nếu như ngã ở đâu đó mà không có người thấy thì biết phải làm sao
đây? Vận Nhi, em chịu khó thêm chút nữa, đợi đến khi đứa bé ra đời thì
tốt rồi, chị biết, bây giờ em rất khó chịu!" Vu Nặc là người từng trải
nên có kinh nghiệm, lời nói cũng thấm thía. So với lúc cô ấy mang thai
Tâm Nhi, Vận Nhi bây giờ còn khổ sở hơn nhiều, vất vả hơn nhiều.
Vận Nhi mở to đôi mắt, gật đầu phụ họa.
"Nào, uống thuốc rồi lên giường nằm nghỉ, nếu như trong người không thoải mái thì phải gọi điện cho chị ngay, biết chưa?"
Vu Nặc nhìn Vận Nhi uống thuốc dưỡng thai xong thì đỡ cô lên giường, đặt
điện thoại xuống vị trí mà cô có thể dễ dàng với tới, bình thường cô ấy
không cho Vận Nhi dùng điện thoại di động vì sợ ảnh hưởng của bức xạ,
chỉ có lúc cô ấy không ở nhà, sợ Vận Nhi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý
muốn, cho nên mới để điện thoại di động ở đó để lúc nào cũng có thể chú ý tới Vận Nhi.
"Em biết rõ rồi ạ!" Cảm tình của Vận Nhi dành cho
Vu Nặc đã sớm vượt qua tình cảm đối với Tô Ân Huệ. Đối với cô, Tô Ân Huệ chỉ có ghen tị và làm tổn thương, còn Vu Nặc lại đối xử với cô như em
gái ruột, Vận Nhi cũng coi cô ấy như chị gái.
Vu Nặc đi rồi, Vận
Nhi mơ màng nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi cô bị một cơn co
thắt trong người làm cho đau đến mức tỉnh giấc.
"Ôi, đau quá..."
Trong bụng co rút từng hồi, đau hơn cả bình thường, trên trán Vận Nhi đổ đầy mồ hôi, cả người co giật, cất tiếng rên đau đớn, tay mò mẫm lên di
động đặt ở tủ đầu giường, lúc tay với gần đến nơi thì cả người xiêu vẹo
ngã xuống khỏi giường...