Anh thà để cho cô hận anh, anh nhất định sẽ không buông tay, anh không thể bỏ xuống được, anh không nỡ...
Âu Thừa Duẫn ôm chặt cô trong ngực, giống như muốn khảm cô vào trong thân
thể mình, vùi mặt chôn sâu trong cổ cô. Vận Nhi có thể cảm nhận rõ cảm
giác lạnh lẽo khi khuôn mặt anh chạm vào cổ cô.
Anh khóc rồi...
Vận Nhi vẫn cố gằng vùng vẫy giãy ra khỏi người anh, bây giờ cô không thể mềm lòng được, không thể lại bị anh mê hoặc nữa.
Người đàn ông này, cô với không tới!
"Anh, sao lại thế này?" Âu Dương nhìn thấy Âu Thừa Duẫn cưỡng chế ôm Vận Nhi
đi xuống, Vận Nhi lại không hề có ý hợp tác, thậm chí còn đưa tay cào
lên mặt Âu Thừa Duẫn, mỗi nơi móng tay cô đi qua đều để lại vết thương.
Âu Dương không đành lòng, muốn tiến lên kéo Vận Nhi ra nhưng Âu Thừa
Duẫn lại không chịu buông tay: "Âu Dương, em ra lái xe đi!"
"Em không về, em không muốn về với anh, mau
thả em xuống xe!" Vận Nhi thét chói tai, muốn mở cửa xe để chạy ra
ngoài, Âu Thừa Duẫn lại bất đắc dĩ kéo cô vào trong ngực, Vận Nhi nhìn
thấy trên mặt và trên cổ anh đầy vết thương do cô gây ra, thế mà anh
không hề kêu tiếng nào. Trong người anh chảy dòng máu cao quý cỡ nào,
thế mà anh lại sẵn sàng cúi người trước cô, nhẫn nhịn vì lợi ích toàn
cục, càng nhìn thấy anh như vậy, Vận Nhi lại càng cảm thấy khổ sở.
"Vận Nhi, anh nói rồi, anh sẽ không để cho em rời đi, cho nên tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn nghe lời anh, nếu không anh sẽ không ngại dùng sức với
em đâu!" Âu Thừa Duẫn nhíu mày, thở dài một hơi, tại sao ông trời lại
hành hạ bọn họ như vậy chứ? Nhớ tới những khổ sở mà Vận Nhi đã phải gánh chịu, anh lại càng kiên quyết không thể buông tay cô, bởi vì cô đã trở
thành một phần sinh mệnh của anh rồi.
Dù cho phải dùng đến biện pháp mạnh để giữ cô ở bên người thì anh cũng sẽ không tiếc!
"Em hận anh, em hận các người..." Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn ôm chặt trong
ngực, ngay cả Âu Dương đang lái xe cũng thỉnh thoảng liếc mắt qua gương
chiếu hậu để nhìn về phía họ. Nếu như giữa họ có lỗi lầm gì thì cũng là
vận mệnh trêu ngươi!
Sau khi Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn đưa về Âu
viên, cô vẫn không chịu nghe lời, Âu Thừa Duẫn kèm cô ba ngày, một bước
cũng không rời, bây giờ thân thể cô không còn gì đáng ngại, anh chỉ sợ
cô quá mức kích động sẽ làm ảnh hưởng đến bệnh tình, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Vận Nhi không điên thì anh cũng gần phát điên rồi!
Từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Âu Thừa Duẫn sắp xếp mười mấy vệ sĩ quanh biệt thự. Trong nhà chỉ để lại mấy người giúp việc đáng tin, còn
lại đều bị anh sa thải, anh muốn đảm bảo về sau cô sẽ được an toàn trăm
phần trăm.
Cho dù Vận Nhi có náo loạn thế nào, có không thèm để ý đến anh thế nào, Âu Thừa Duẫn vẫn cứ kiên nhẫn mà giam cô bên người,
Vận Nhi không được bước chân ra khỏi biệt thự, ngoại trừ Âu Dương và chị Ngọc, cô cũng không muốn gặp bất kỳ ai khác, mà Âu Thừa Duẫn đã bỏ bê
công việc suốt một thời gian dài, bây giờ lo liệu ổn thỏa cho vấn đề của Vận Nhi rồi, anh cũng đã có thể yên tâm mà đến công ty, bởi vì anh nắm
chắc rằng Vận Nhi sẽ không thoát khỏi anh!
"Phu nhân, chúng ta
xuống vườn hoa đi dạo một lát được không? Cô xem cô đã gầy đến mức này
rồi!" Lúc chị Ngọc đưa cơm lên, Vận Nhi vẫn giữ nguyên dáng ngồi lúc
sáng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đám hoa cỏ trên ban công, trong ánh mắt cô có chút tự giễu, bây giờ cô chẳng khác gì một phạm nhân bị người ta
nhốt kín, không hề nhìn tới chút tia sáng mặt trời.
Vận Nhi nghe chị Ngọc quan tâm hỏi han thì hơi gật gật đầu, cô cũng không
biết bây giờ sự sống còn có ý nghĩa gì với cô, không thể trở về quá khứ, cũng không thể nhìn được tới tương lai, bây giờ cô chỉ còn lại một trái tim đầy thương tích.
Nghĩ đến đứa bé đã mất, cô lại càng đau lòng không nguôi.
Tình yêu mà Âu Thừa Duẫn dành cho cô quá nặng nề, lúc trước khi cô còn chưa
hiểu rõ mọi chuyện, anh đã tàn nhẫn tìm cách trả thù cô, tại sao bây giờ cô đã rơi vào hoàn cảnh đau khổ như thế này, anh lại cứ nhất quyết giữ
cô ở bên người, tại sao anh không chịu đứng từ góc độ của cô mà suy
nghĩ, tình yêu nặng nề như vậy, cô không đủ sức mà tiếp nhận.
Vận Nhi mặc một cái áo dài trắng và quần bò, mái tóc dài mềm mại xõa xuống
bờ vai, khuôn mặt xinh xắn lộ ra chút tươi cười hiếm thấy, lúc nhìn thấy giàn hoa hải đường do đích thân cô gieo hạt đã chuẩn bị nảy lộc, cô
biết mùa đông đã sắp qua, mùa xuân đã đến gần rồi.
Nhưng mùa xuân của cô đang ở nơi nào?
Vận Nhi đưa tay sờ lên cổ, thứ mà Tô Thượng Đông đưa cho cô, nói là tượng
trưng cho vòng cổ đã bị cô cất đi, chiếc nhẫn mà lúc trước Âu Thừa Duẫn
tặng cô cũng bị cô cất luôn, thứ duy nhất cô còn mang trên người là
chiếc vỏ sò màu tím mà Âu Thừa Duẫn đã mất công tìm cho cô ở đào Nghìn
Sao. Âu Thừa Duẫn biến nó thành một cái vòng đeo lên cổ cô, anh cũng có
một cái, đây là kỷ vật duy nhất còn lại giữa hai người.
Người yêu à, nếu có kiếp sau, chúng ta đừng làm khổ nhau như vậy nữa.
Nếu không phải là biết rõ những chuyện tàn nhẫn mà Kiều Sa đã gây ra cho
Hướng Chỉ Lan, có lẽ cô đã có thể buông bỏ mọi gánh nặng và thù oán
trong lòng, yên yên ổn ổn làm một Tô Vận Nhi vui vẻ.
"Cô xem,
khóm hoa mà cô trồng đã sắp nở rồi kìa..." Chị Ngọc muốn nói chuyện để
phân tán lực chú ý của cô, bây giờ cảm xúc của Vận Nhi đã ổn định hơn
mấy ngày trước rất nhiều, chị Ngọc cũng biết Vận Nhi là một cô gái lương thiện, thế mà muốn ở bên điện hạ lại phải khổ sở như vậy, ngày hôm đó
Kiều Sa nói với chị về chuyện năm xưa của Hướng Chỉ Lan, chị đã có dự
cảm, không biết về sau ngôi nhà này có còn được yên bình tĩnh lặng như
vậy nữa không.
"Đúng vậy, thật là đẹp quá!" Vận Nhi vội vàng gật
đầu, khuôn mặt mềm mại giữa nắng ban mai giống như một nàng tiên không
nhiễm bụi trần. Cô cảm thấy hơi lạnh, kéo chặt cổ áo lên, nhìn về phía
cửa sổ tầng hai, trong lúc lơ đãng, ánh mắt lại nhìn thấy trên cửa sổ
tầng ba cũng có một bồn hoa hải đường.
Tầng ba chỉ có một người duy nhất, vừa nghĩ đến người phụ nữ kia, ánh mắt cô lại đột nhiên trở nên thâm trầm.
Hôm nay tâm tình của Vận Nhi rất tốt, bữa trưa cô xuống tầng ăn cơm, ngồi
bên cạnh cô chỉ có chị Ngọc và chú Chung. Bây giờ Âu Dương càng ngày
càng xa cách cô, cho dù Âu Dương tình cảm dâng trào muốn tìm cô nói
chuyện phiếm thì cô cũng tỏ ra lạnh lùng với cô ấy, trong ý thức của cô, Âu Dương cũng giống như Âu Thừa Duẫn, cũng là người mà cô căm hận.
Nhưng người đáng bị cô hận nhất chính là người cô đã gọi là "mẹ" kia. Mỗi lần nghĩ lại, Vận Nhi đều cảm thấy vô cùng châm chọc, ngay từ đầu bà đã
biết mọi chuyện, cho nên lần đầu cô đặt chân đến Đức, bà mới nhìn cô
bằng ánh mắt lạ lùng như thế.
"Chị Ngọc, chị đi đâu thế?" Vận Nhi đang cắm hoa thì nhìn thấy chị Ngọc bưng cái khay đi lên cầu thang, Vận Nhi đã biết rõ còn cố hỏi, chị Ngọc nghe được câu hỏi của cô thì lúng
túng, thế nhưng vẫn phải tiếp tục đi lên: "Phu nhân, cô về phòng nghỉ
ngơi đi, hôm nay cô đã bận rộn rồi! Tôi đi cho công chúa uống thuốc!"
"Để tôi đưa cho bà ấy!" Vận Nhi đứng lên đi về phía cầu thang, từ sau khi
trở về, cô chưa từng đặt chân lên tầng ba, trong lòng chị Ngọc cũng
kiêng kỵ: "Không cần đâu, chuyện này vẫn nên để cho tôi làm!"
Âu Thừa Duẫn đã từng ra lệnh, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai kích thích đến Vận Nhi!
Vận Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng chị Ngọc đang đi lên lầu, một hồi lâu sau
cô mới ngồi xuống tại chỗ, chiếc áo trắng làm nổi bật tấm thảm trải sàn
tối màu, cô siết chặt ngón tay thành nắm đấm, ánh mắt đầy phẫn hận nhìn
lên tầng ba.