"Ân Huệ đâu? Cậu đưa Ân Huệ đi đâu rồi?" Tô Thượng Đông không thể vào
bên trong phòng bệnh, chỉ có thể sốt ruột đứng chờ bên ngoài hành lang
bệnh viện dài hun hút, vừa nhìn thấy Âu Thừa Duẫn trở về một mình thì
lập tức chạy lên níu lấy cổ áo anh. Trên khuôn mặt Âu Thừa Duẫn là vẻ
lạnh lùng như băng, anh đẩy Tô Thượng Đông sang một bên, tiếp tục bước
về phía trước: "Vận Nhi không có người chị như cô ta!"
"Cậu có ý
gì? Âu Thừa Duẫn, cậu nói cho rõ ràng đi!" Tô Thượng Đông đuổi theo Âu
Thừa Duẫn đang chuẩn bị đi vào phòng bệnh, anh ta bị hai người vệ sĩ
thân hình cao lớn chặn lại ngoài cửa, mà Âu Thừa Duẫn đã đi vào bên
trong, đầu cũng không ngoảnh lại.
Tô Thượng Đông ý thức được tình huống không ổn, anh ta cẩn thận suy nghĩ kĩ càng, bây giờ chỉ có thể từ bỏ việc đưa Vận Nhi đi, anh ta căn bản không đủ sức đối đầu với Âu Thừa Duẫn, hơn nữa bây giờ Ân Huệ ở đâu anh ta cũng không biết rõ!
"Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?" Trong giọng nói của Âu Thừa Duẫn mang theo
vẻ mệt mỏi, ngay cả Âu Dương nghe được cũng thấy đau lòng thay anh. Cô
ấy khẽ gật đầu, lúc Âu Thừa Duẫn đi đến thì nhường lại chỗ ngồi cho anh, Âu Thừa Duẫn nắm lấy tay Vận Nhi, Âu Dương lén lút đi ra ngoài.
"Vận Nhi, cho dù em muốn hận anh thế nào cũng được, nhưng em tuyệt đối đừng
tự làm tổn thương chính mình, em đừng có dùng cách này để hành hạ anh,
có được không?" Hai mắt Âu Thừa Duẫn đỏ ngầu đầy vẻ đau lòng, một tay
nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, tay kia thì khẽ vuốt ve khuôn mặt tái
nhợt của cô. Một giọt nước mắt trong suốt của anh rơi xuống bàn tay cô,
khuôn mặt đang nhăn lại của cô đột nhiên giãn ra một chút.
Vận Nhi cảm giác mình đã ngủ một giấc dài, cô mơ thấy mình nằm giữa màn đêm tĩnh lặng, Âu Thừa Duẫn nằm sát ngay bên
cạnh cô, anh vĩnh viễn ở cùng cô, nhưng sau khi tỉnh lại, cô biết giấc
mơ này có nghĩa là gì.
Cho dù là đứa bé hay là anh thì cô cũng không thể tiếp nhận được nữa rồi!
"Vận Nhi, rốt cuộc thì em cũng tỉnh rồi!" Âu Thừa Duẫn vừa thấy Vận Nhi mở
mắt ra thì hưng phấn kêu lên, anh cẩn thận quan sát cô, bây giờ cô yếu
ớt như thế, cho dù chỉ chạm nhẹ một cái thì Âu Thừa Duẫn cũng cần dũng
khí rất lớn.
Vận Nhi không còn khóc nữa, bởi vì cô biết rằng thứ
duy nhất của anh mà cô còn giữ được, bây giờ cũng bỏ cô mà đi rồi, đây
là ý trời sao?
"Anh xem, chúng ta chắc chắn sẽ không thể có kết
quả, hai đứa bé đều đã không còn nữa rồi..." Vận Nhi cười chua chát, nụ
cười vô cùng thê lương, vẻ mặt cô lúc này còn khiến Âu Thừa Duẫn đau
lòng hơn lúc nhìn thấy cô khóc.
Anh không phải một người cha tốt, là anh không giữ lại được con của hai, cho nên anh phải giữ lại Vận Nhi - tâm can bảo bối của anh, nhìn thấy cô bị thương, anh còn đau hơn cả
lúc chính mình bị thương.
"Vận Nhi, chúng ta vẫn còn trẻ, về sau, chúng ta vẫn còn có cơ hội sinh nhiều đứa bé nữa..."
Ngón tay thon dài của Âu Thừa Duẫn khẽ vuốt ve trên khuôn mặt Vận Nhi, lần
này cô không né tránh, mặc dù ngoài mặt cô vẫn đang cười, thế nhưng
trong lòng cô lại đang rỉ máu. Cô không phải một người mẹ tốt, ngay cả
lúc mình đã mang thai cô cũng không biết, lần trước đã thế rồi, lần này
vẫn như vậy, chắc chắn là hai đứa bé kia cảm thấy cô là một người mẹ
không hiểu chuyện nên mới bỏ cô mà đi.
Nhưng mà cô thật sự rất muốn giữ đứa bé kia lại, giữ lại cốt nhục của anh.
Cho dù về sau hai người không thể ở cùng nhau thì cô vẫn muốn lưu giữ lại ký ức duy nhất thuộc về cả hai người.
"Không đâu, sẽ không có nữa đâu..." Vận Nhi khẽ lắc đầu, trong miệng không
ngừng lẩm bẩm, sao cô có thể sinh con cho nhà họ Âu của anh nữa chứ? Cho dù Hướng Chỉ Lan không trách cô thì cô cũng sẽ không thể tha thứ cho
chính mình.
Không có cũng tốt, không còn gì phải lưu luyến hay vấn vương nữa, bởi vì từ giờ phút này, cô chỉ nên hận anh mà thôi!
"Vận Nhi, đừng rời khỏi anh, đừng bỏ anh!" Âu Thừa Duẫn không dám rời khỏi
cô nửa bước, anh rất sợ chỉ trong nháy mắt sẽ không còn nhìn thấy cô
nữa. Anh không thể không có cô, cho dù phải dùng mọi cách để ép buộc cô ở bên người anh thì anh cũng sẽ không chùn bước.
Từ sau khi tỉnh
dậy, Vận Nhi trở nên cực kỳ yên tĩnh, không nháo không khóc, có lẽ việc
mất đi đứa bé đã khiến cô cảm nhận được nỗi đau tột cùng, phải tĩnh
dưỡng trong viện gần một tháng, cơ thể của cô mới chuyển biến tốt hơn.
Trong thời gian này, cô không hề rời khỏi phòng bệnh, ngay cả chân cũng không chạm đến đất. Cả người cô giống như đã bị rút hết sức lực, vừa động đậy một chút thì đã đau đến mức chảy nước mắt, lúc đầu còn không thể xoay
người, bây giờ đã có thể ngồi dậy và đi lại, Âu Thừa Duẫn nhìn thấy cô
dần bình phục thì trên khuôn mặt lạnh lùng mới xuất hiện một chút vui
mừng.
Ngoài Âu Thừa Duẫn và Âu Dương, không còn ai khác được bước chân vào phòng bệnh này.
Lúc bác sĩ nói rằng cô đã có thể xuất viện, Vận Nhi biết, duyên phận giữa cô và Âu Thừa Duẫn sắp chấm dứt rồi!
Trời đã dần vào đông, khí trời ngày càng lạnh, Âu Thừa Duẫn bọc kín Vận Nhi
lại, giống như sợ cô bị khí lạnh làm cho đông cứng. Toàn bộ quần áo đều
bị anh bỏ lại trong bệnh viện, nơi này chứa một phần ký ức không hề vui
vẻ gì, anh không muốn cô nhớ đến.
"Anh ôm em xuống nhé?" Quấn
khăn quàng xung quanh cổ Vận Nhi xong, Âu Thừa Duẫn lại khoác thêm cho
cô một cái áo bành tô, cả thân thể yếu ớt của cô chỉ còn lộ ra khuôn mặt gầy gò, Âu Thừa Duẫn muốn vươn tay ra ôm lấy cô, nhưng Vận Nhi lại tự
đứng lên khỏi giường bệnh: "Em không muốn về với anh!"
"Vận Nhi,
hãy nghe lời anh đi, đừng làm loạn, chúng ta về nhà đi!" Âu Thừa Duẫn
kiên nhẫn dỗ dành cô, mấy ngày nay họ chẳng nói với nhau được mấy câu,
mỗi lần anh tha thiết nhìn cô, muốn cúi xuống hôn cô thì cô lại đều quay đầu đi.
Âu Thừa Duẫn đã sắp phát điên rồi,
rõ ràng cô vẫn còn ở bên cạnh anh, thế nhưng cô lại vô cùng hờ hững với
anh, cái tình cảnh này còn khiến anh bị tổn thương hơn cả lúc hai người
cãi cọ.
"Âu Thừa Duẫn, bây giờ anh có tư cách gì mà yêu cầu em?
Anh là đồ khốn, mẹ anh cũng là đồ vô lại, có chết em cũng không muốn ở
chung với mấy người!" Vận Nhi không nhắc tới, không có nghĩa là cô đã
tha thứ cho họ, cô thật sự không cách nào thừa nhận được sự sỉ nhục này, cô vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo vì xuất thân cao quý của mình, nhưng hóa
ra cô lại chỉ là một đứa con hoang không rõ lai lịch.
"Đừng như
vậy mà, anh yêu em, anh không thể rời xa em được, nếu em hận anh, vậy
thì cứ để cho anh yêu em, có được không? Đừng rời bỏ anh mà, Vận Nhi..." Ánh mắt Âu Thừa Duẫn đỏ ngầu lên, cuối cùng thì ngày này cũng tới rồi.
Anh biết Vận Nhi rất lương thiện, là do anh trước kia quá khốn nạn, đã
khiến cô bị tổn thương sâu sắc, bây giờ anh bị báo ứng rồi, cho dù cô
hận anh cũng được, chỉ cần anh còn có thể nhìn thấy cô, cô muốn hận anh
thế nào cũng được! Tội lỗi của mẹ anh, anh cũng nên chịu trách nhiệm!
"Em không, em không muốn ở cùng với anh, có chết cũng không muốn!" Vận Nhi
bị Âu Thừa Duẫn kéo vào trong ngực, cô há mồm cắn xuống cổ anh một phát, ra sức mà cắn, cắn tới nỗi máu cũng chảy ra rồi, thế nhưng Âu Thừa Duẫn vẫn không buông tay ra.
Vận Nhi cũng đã cảm giác được trong miệng mình dính một thứ chất lỏng sền sệt, là máu của anh!
Cô kích động muốn đẩy anh ra, Âu Thừa Duẫn lại không chịu buông tay, cổ áo sơ mi trắng dính máu, Âu Thừa Duẫn cũng không hề rên rỉ. So với dòng
máu chảy ra từ cơ thể cô, chút máu này đã tính là gì...
"Âu Thừa
Duẫn, hãy buông tha cho em, có được không? Em không muốn hận anh..." Vận Nhi kêu gào một lúc cũng đã mệt mỏi, cả người mềm nhũn.
Âu Thừa Duẫn liền ôm lấy cô, khẽ nói bên tai cô: "Vậy thì em cứ hận anh đi... Để cho em đi, anh sẽ chết!"