"Sư đoàn trưởng Dương, chuyện này, tôi phải về suy
nghĩ một chút." Sở Vân Thăng không trông cậy vào các quan binh ở thành
phố sương mù kia kín miệng cỡ nào. Khi đó vô cùng nguy cấp, có thể sống
được hay không cũng là vấn đề, căn bản không thể cân nhắc quá nhiều,
phải nhanh chóng đề cao thực lực của mình mới là chuyện cấp bách nhất
của hắn khi đó.
Nhưng bây giờ bất kể là tuyến phòng ngự khu nam, hay là tuyến phòng
ngự khu tây, thì đều chất đầy đất xác chết côn trùng, cái điều kiện này
của Dương Bách Lý, kỳ thực đã không còn bao nhiêu sức hút với hắn!
"Được, ta đợi tin tức tốt của Sở tiên sinh!" Dương Bách Lý gật đầu
nói, võ sĩ Bóng Tối đều có bí mật tu luyện của riêng mình, đều là căn
bản giữ mạng của họ, mấy chuyện kỳ lạ trong thời đại này cũng không
thiếu, ông ta cũng không thấy lạ nữa, chỉ cần Sở Vân Thăng cần, thì
chính là điều kiện mà mình có thể dùng để đàm phán với hắn.
Nhưng vào lúc này, Tiễn Đức Đa vô cùng lo lắng chạy từ ngoài tuyến
cảnh giới vào, mang theo một người trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi, nhìn có
vẻ nhỏ hơn Sở Vân Thăng nhiều, trên mặt phủ đầy sự khẩn trương.
"Anh Sở, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!" Tiễn Đức Đa từ
cách rất xa đã la xé họng. Hoàn toàn không để ý gì đến việc đường đường
là sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số hai ở ngay bên cạnh.
"Hả?" Sở Vân Thăng lúc đầu giật mình một cái, tưởng tòa nhà văn phòng xảy ra chuyện gì, cả nhà cô đều ở tại chỗ đó!
Có điều chợt nhớ đến Tiễn Đức Đa trước giờ luôn to mồm, thích dùng từ thổi phồng, mà lại không có người của Đinh Nhan đến báo tin, nghĩ lại
hẳn không phải là chỗ tòa nhà văn phòng xảy ra chuyện.
"Lâm tiểu thư bị người ta bắt đi." Tiễn Đức Đa vội vàng nói.
"Lâm tiểu thư gì cơ!?" Sở Vân Thăng khẩn cấp tìm trong đầu xem có gia quyến nào trong tòa nhà văn phòng có liên quan đến họ Lâm hay không.
"Là Lâm Thủy Dao đó! Đại ca!" Tiễn Đức Đa lớn tiếng nhắc nhở.
"Khỉ gió! Nàng ta thì có liên quan gì đến bố!? Cậu tìm ta làm gì!
Thằng nhóc cậu nói chuyện có chừng mực một chút được không? Nói lung
tung sẽ hù chết người mất!" Sở Vân Thăng thiếu chút nữa đã chửi té tát
Tiễn Đức Đa. Bây giờ, loài người và côn trùng không ngừng chém giết,
thần kinh mỗi người đều khẩn trương cao độ, an nguy của người thân là
một trong số niềm tin ít ỏi của họ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì
cũng đều có thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tựa như bản thân biết rất rõ ràng Tiễn Đức Đa là một tên to mồm, nhưng lại vẫn hết sức nóng lòng, khẩn trương vô cùng!
"Em, nàng, em, aiz, anh Sở, em nói cũng không rõ ràng lắm, anh để cho hắn nói đi!" Tiễn Đức Đa bị Sở Vân Thăng giận dữ dọa cho rụt cổ lại,
đẩy tên trẻ tuổi mà hắn dẫn tới ra, vội vàng phủi sạch quan hệ, đến bây
giờ thì hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, Sở Vân Thăng căn bản không hề có hứng
thú gì với Lâm Thủy Dao, mình cũng không cần tự làm mất mặt nữa.
"Ngươi không cần nói, nàng ta gặp chuyện không may, ngươi có thể tìm
chính phủ, tổng bộ chỉ huy, đều được! Ta bây giờ có việc gấp muốn trở về tuyến phòng ngự khu tây, không có thời gian để quan tâm chuyện này!" Sở Vân Thăng cũng không phải là người vô tình. Lâm Thủy Dao tốt xấu gì
cũng đã cung cấp cho hắn tình báo về tấm bản đồ thứ hai, nhưng hắn hiện
giờ thực sự không rảnh, người áo choàng đã xuất hiện lần nữa, khiến cho
hắn càng cảm thấy khẩn trương và áp lực hơn, hắn cần phải mau chóng về
tìm Đinh Nhan thương lượng đối sách, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi
đến cái khu nhà cao cấp mà hắn đã nhớ kia, tìm ra tấm bản đồ thứ hai.
Lâm Thủy Dao không phải là Cảnh Điềm, Cảnh Điềm mà gặp chuyện không
may, Sở Vân Thăng hắn có thể bất chấp hết thảy, dù là phải đối kháng với Vua Bóng Tối, thậm chí là người áo choàng thì hắn cũng sẽ không tiếc!
Hơn nữa, Sở Vân Thăng từng giúp nàng suôn sẻ thoát khỏi thành phố
khủng bố, mặc dù không đưa đến tận Kim Lăng được, nhưng cuối cùng Lâm
Thủy Dao có thể an toàn đến được Kim Lăng cũng là nhờ vào nhân tố ban
đầu hắn gia nhập vào đội hộ vệ của Đại học Đông Thân. Cho nên hắn đã
không còn nợ Lâm Thủy Dao gì nữa.
"Anh chính là Sở tiên sinh sao? Thủy Dao đã nói với tôi, chỉ có anh
mới có thể cứu cô ấy về! Anh nghe tôi ..." Người thanh niên khẩn trương
nói, Sở Vân Thăng đã phất tay triệu tập đám người Diêu Tường, chuẩn bị
quay về tuyến phòng ngự khu tây.
"Sở tiên sinh, Lâm Thủy Dao nói anh nhất định sẽ đi cứu nàng, nàng
nói thứ mà anh muốn, hiện tại đang ở trên tay nàng." Người trẻ tuổi vội
vàng ném ra đòn sát thủ. Đây là lời nói cuối cùng mà Lâm Thủy Dao nhắc
nhở hắn, chỉ cần tìm được Sở Vân Thăng, nói những lời này, thì hắn nhất
định sẽ tới!
Người thanh niên vốn còn không quá tin tưởng, cho rằng Lâm Thủy Dao
đã sợ đến choáng váng, thế nhưng những lời này quả nhiên có uy lực cực
lớn, Sở Vân Thăng đang chuẩn bị rời đi, không ngờ lại mặt mày nghiêm túc quay lại trước mặt hắn, khiến cho lòng tin của hắn tăng nhiều.
"Tên của anh là gì? Kể từ đầu tới đuôi chuyện này cho ta nghe!" Sở
Vân Thăng tỉnh táo nói, Lâm Thủy Dao cũng không phải là một cô gái bình
thường, ít nhất ở trong mắt Sở Vân Thăng thì nàng ta là một diễn viên
biết nói láo biết đóng kịch, tuy rằng Lâm Thủy Dao vẫn khăng khăng cho
mình là một người mẫu.
Mấy người giáo sư Tôn cũng không biết rõ ràng tại sao khi đó Sở Vân
Thăng lại muốn cái mặt dây chuyền ngọc của Triệu tiểu thư, cho nên người biết hắn còn cần phải tìm mặt dây chuyền ngọc, chỉ có ba người là hắn,
Dư Tiểu Hải, và Lâm Thủy Dao. Dư Tiểu Hải đã không còn, chỉ có một mình
Lâm Thủy Dao biết, nàng nói thứ mà mình muốn, vậy thì nhất định là mặt
dây chuyền ngọc!
Nhưng Sở Vân Thăng cũng không quá tin tưởng nàng, cô gái này rất biết chơi đùa với lòng người, cố ý nói như vậy để lừa hắn cứu nàng cũng
không biết chừng.
"Tôi là Lương Hi Thành, là bạn của Lâm Thủy Dao, mới đây không lâu,
Phương Úc Sâm dẫn người cưỡng chế mang Thủy Dao đi. Tên khốn kiếp này đã sớm thèm thuồng Thủy Dao, trước đây mấy anh Đức Đa còn đó, Phương Úc
Sâm cũng không dám làm càn, bây giờ phía Thương Vương bị thương nặng,
lực thực suy yếu, các anh Đức Đa lại không có mặt, hắn không ngờ lại dám xông vào khu phố bắt Thủy Dao đi!"
"Các người ở tại chỗ nào." Sở Vân Thăng nhớ lại một vấn đề quan
trọng, ngắt lời hắn. Thầm nghĩ khu nhà cấp cao có tấm bản đồ thứ hai mà
khi tối mình đi ngang qua, có tên là Đế Cảnh Danh Uyển, nếu như Lương Hi Thành nói ra đúng là cái khu nhà này, thì đã có thể chứng minh một nửa!
"Chỗ ở?" Lương Hi Thành có chút không hiểu cái vấn đề này của Sở Vân
Thăng, thế nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Đế Cảnh Danh Uyển."
Lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, trầm tư cân nhắc, nói: "Lâm Thủy Dao có nói là tôi muốn cái gì không?"
"Tôi không rõ lắm, thế nhưng khi nàng vùng vẫy lần cuối, là chỉ vào
miếng ngọc ở trên ngực nói ra đâu đó, miếng ngọc này là sau khi nàng tới Kim Lăng tìm được tôi, nàng lấy được từ chỗ tôi." Lương Hi Thành lắc
đầu, có chút chán nản nói.
Trong lòng hắn bây giờ kỳ thực rất khó chịu, lúc đó khi Lâm Thủy Dao
đến tìm hắn, muốn lấy miếng ngọc này từ hắn, hắn đã mừng như điên, cho
rằng Lâm Thủy Dao sau khi xảy ra đại nạn, rốt cuộc đã chấp nhận sự theo
đuổi của hắn, lại không ngờ rằng, Lâm Thủy Dao muốn miếng ngọc này chỉ
là vì lấy được một tấm bùa hộ mệnh mà thôi.
Sở Vân Thăng nhớ Lâm Thủy Dao nói cái vị giám đốc kia họ Lương, hiển
nhiên người con trai mà vị tổng giám đốc kia tặng cái mặt dây chuyền
ngọc cho, chính là Lâm Hi Thành trước mắt!
Hắn cười lạnh một tiếng, cô nàng Lâm Thủy Dao này thật đúng là lợi
hại, trong tình huống còn chưa biết hắn có sống sót đến được Kim Lăng
hay không, không ngờ đã làm xong chuẩn bị chu đáo từ trước, nàng ta biết Sở Vân Thăng nhất định sẽ đi tìm kiếm miếng ngọc này, cho nên mới đoạt
trước khống chế nào vào trong tay chính nàng, nếu không phải đáng thương bị người ta bắt đi, không biết sẽ còn tính nói điều kiện gì với mình
nữa.
"Nói về cái tên Phương Úc Sâm đó một chút, hắn là ai?" Sở Vân Thăng
trầm giọng hỏi, cái tên họ Phương này vào lúc này mà vẫn dám cướp người
của Tiễn Đức Đa thành viên trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập sư đoàn chủ lực số hai, rõ ràng là không sợ đắc tội Dương Bách Lý, tuyệt đối không
phải là một nhân vật đơn giản.
Lương Hi Thành lúc này lại do dự nhìn sang Dương Bách Lý bên cạnh, lầm bầm lầu bầu không ra lời.
"Cha hắn là sư đoàn trưởng Phương Phách Tiêu của sư đoàn chủ lực số
ba, ông nội hắn là phó tổng chỉ huy của tổng bộ chỉ huy! Cái thằng nhãi
ranh này dám động bừa vào người của bố, Sở tiên sinh, cậu yên tâm, ta
lập tức phái người đến chỗ cha hắn đòi người." Dương Bách Lý tựa như có
chút nổi giận nói.
"Sư đoàn trưởng Dương, ông cảm thấy chỉ như vậy là có thể đòi người
về sao?" Trong lòng Sở Vân Thăng tuy rằng cũng kinh hãi, thân phận của
kẻ này đúng là không phải nhỏ, nhưng vẫn ung dung như không nói.
Cha và ông nội của Phương Úc Sâm đều là quan lớn hàng đầu ở Kim Lăng, Sở Vân Thăng còn chưa ngu đến độ cho rằng Phương Úc Sâm là một tên nhị
thế tổ ngu ngốc, đầu bã đậu không hiểu chuyện, lại rước lấy họa cho cha
và ông! Đó là chuyện trên ti vi mới có, trong hiện thực thì hoàn toàn
trái ngược, bọn hắn đều rất khôn lỏi.
Lâm Thủy Dao đúng là rất đẹp, nhưng lấy quyền thế hiện nay của Phương Úc Sâm ở Kim Lăng, gái đẹp cỡ nào mà không kiếm được? Mắc mớ gì phải
bắt người của sư đoàn chủ lực số hai. Không phải là tự kiếm chuyện sao?
Hơn nữa lại còn ra tay vào cái thời điểm này!
Sở Vân Thăng tuy rằng không biết chân tướng là gì, nhưng rất rõ ràng, Phương Úc Sâm nhất định là có ý đồ khác. Bắt Lâm Thủy Dao đi chẳng qua
chỉ là hắn tiện tay một công đôi việc, mục đích thật sự lại không phải
là cô ta.
Hơn nữa mục đích này nhất định là việc lớn kinh thiên động địa! Bằng
không với nguy cơ hiện nay của Kim Lăng, ai lại ăn no rững mỡ tự đào mộ
cho mình, gây ra nội loạn? Một người có thể lên đến vị trí sư đoàn
trưởng và phó tổng chỉ huy trưởng, sẽ không ngu xuẩn đến mức đó!
Hắn cũng không tự đại cho rằng bản thân thông minh hơn người ta. Cái
mà hắn có thể nghĩ ra được, thì cái loại quan viên có thể lăn lộn lên
đến vị trí sư đoàn trưởng như Dương Bách Lý há lại không nghĩ ra được?
Cái gì mà lập tức đi đòi người, chẳng qua chỉ là nói cho hay mà thôi,
nếu như vậy mà thật sự có thể đòi được người mới lạ!
Nhưng Dương Bách Lý bây giờ hẳn là phải đau đầu hơn Sở Vân Thăng hắn. Nếu không đòi người về, không chỉ là mất mặt, mà người của trung đoàn
võ sĩ Bóng Tối độc lập của ông ta cũng sẽ cảm thấy bất an, không ai sẽ
tin ông ta nữa.
Có lẽ là Dương Bách Lý biết một ít tin tức, hoặc là biết đối phương
muốn Dương Bách Lý phải làm thế nào, mà Sở Vân Thăng hắn lại không biết
được, dù sao chuyện này đã dính dáng đến tầng lớp cao với nhau rồi.
Hoặc có lẽ đây không phải là nhắm vào Dương Bách Lý, mà là nhắm vào Thương Vương!
Có điều chỗ sơ hở duy nhất của đối phương, chính là không ngờ chuyện
này lại có dính dáng đến lợi ích mật thiết của Sở Vân Thăng, cái miếng
ngọc trên người Lâm Thủy Dao, với Sở Vân Thăng mà nói là vô cùng quan
trọng, chuyện này trước đó ai cũng không biết được!
Hắn bây giờ sẽ nhìn thái độ và quyết tâm của Dương Bách Lý, cho nên mới cố ý dùng lời nói khích ông ta.
"Sở tiên sinh, chuyện này, ta bây giờ đúng là không biết quá rõ ràng, ta và cậu nói thẳng, Phương Phách Tiêu và ta cũng không có đụng chạm
gì. Nhưng có một điều, ta nhất định sẽ đòi người về, nếu như Sở tiên
sinh nguyện ý đi, ta sẽ toàn lực hợp tác!" Dương Bách Lý cau mày nói.
Lời Lương Hi Thành ông ta cũng nghe được, tuy rằng không biết tại sao Sở Vân Thăng lại có hứng thú với miếng ngọc kia, thế nhưng chỉ cần Sở Vân
Thăng đi, ông ta liền tin chắc có thể đòi người về được, xua tan các ý
kiến trong trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập.
"Được! Tôi cần quý sư đoàn phái ra tiểu đoàn cảnh vệ đi với tôi, tập
kích cướp người về!" Sở Vân Thăng đã nghĩ xong hai phương án, phương án
thứ nhất bản thân trước hết căn cứ vào liên hệ giữa sách cổ và bản đồ,
dùng tốc độ của mình đột nhập vào, nhanh chóng mang Lâm Thủy Dao ra
khỏi, như vậy thần không biết quỷ không hay, cũng không cần lo đến việc
phải trực tiếp đối mặt với cái thế lực khổng lồ này. Mà phương án thứ
hai là nếu không thể đột nhập vào được, vậy thì chỉ có thể lấy thế đè
người. Hắn cần tập hợp hai sư đoàn chủ lực số hai, số chín, cùng với
tổng bộ nghiên cứu, ba thế lực lớn sẽ điên cuồng đè ép Phương gia, ép họ giao người!