Vị trí hang ổ của Phương gia nằm ở khu vực trung
ương bậc nhất của phần nòng cốt trong thành Kim Lăng, nơi này được bộ
đội phòng thủ súng ống lăm lăm tuần tra nghiêm mật, đảm bảo cho sự an
toàn của ba tổng bộ và các nhân vật quan trọng.
Sở Vân Thăng lần đầu tiên lừa gạt giáo sư Tôn, hắn cũng không chắc là mình có thể đi giúp đỡ cho các nhà khoa học kia, chế tạo ra máy móc có
thể cải tạo một lượng lớn thức ăn mới hay không. Nhưng vì muốn mau chóng đạt được tấm bản đồ thứ hai đã xuất hiện, hắn vẫn phái người đi báo cho giáo sư Tôn, hắn phải lợi dụng danh nghĩa của tổng bộ nghiên cứu, đòi
một người, sau đó hắn sẽ mau chóng tìm cách trợ giúp tổng bộ nghiên cứu
chế tạo ra máy thức ăn mới.
Hắn cũng không giấu diếm thân thế hiển hách của đối thủ, chọn lựa của giáo sư Tôn, sẽ ảnh hưởng đến mức độ hợp tác của bọn họ sau này, hắn
tin tưởng giáo sư Tôn sẽ hiểu điều đó.
Khi Sở Vân Thăng đến khu trung ương, đám người Đinh Nhan nghe được tin đã vội vã chạy tới nơi.
"Sở tiên sinh, cậu có nghĩ tới vì người phụ nữ này mà đắc tội với một dòng tộc quan lớn như Phương gia có đáng hay không chưa?" Đinh Nhan
nghe sơ qua những chuyện đã xảy ra, trầm tư chốc lát rồi mới lên tiếng.
"Trên tay nàng có một thứ mà ta buộc phải có." Sở Vân Thăng kiên
quyết nói, cái chuyện liên quan đến miếng ngọc và tấm bản đồ thứ hai
cũng không thể nói rõ được.
"Rất quan trọng sao?" Đinh Nhan ngẩng đầu hỏi. Sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Không sai, vô cùng quan trọng, tựa như kiếm Thiên Ích trong tay tôi
vậy!" Sở Vân Thăng nói như thế, tức là đã thể hiện quyết tâm nhất định
phải đạt được vật này của hắn.
"Cậu có thể chờ, đây chẳng qua chỉ là tranh đấu giữa hai thế lực
không liên quan đến chúng ta, một khi bọn họ đã phân thắng bại, thì cậu
có thể thoải mái lấy lại vật ấy." Đinh Nhan tỉnh táo nói, lúc này tên đã lên dây, chỉ cần có chút sai lầm thì chuyện tình sau này sẽ không thể
nào đoán định được.
"Nói vậy, sư đoàn chủ lực số hai và Thương Vương nhất định sẽ thất
bại, một khi bọn họ khuất phục, anh có lẽ cũng không hiểu người phụ nữ
Lâm Thủy Dao này. Nếu nàng cầu cứu vô vọng, vì muốn tự bảo vệ mình, tôi
đoán cô ta nhất định sẽ ngả về Phương gia, thậm chí là dùng vật đó để uy hiếp tôi phải bán mạng cho Phương gia, đến lúc đó nếu muốn lấy trở về,
chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn so với hiện tại!" Sở Vân Thăng lắc đầu đáp,
loại chuyện này Lâm Thủy Dao tuyệt đối có thể làm được, nàng muốn chạy
khỏi bàn tay của Phương Úc Sâm thì phải thể hiện ra giá trị tồn tại của
nàng, mà bản thân mình chính là lá bài tẩy của nàng ta.
"Vì sao cô ta không ngả hướng Phương gia từ bây giờ luôn? So với
Thương Vương, Phương gia còn có quyền có thế hơn." Đinh Nhan bỗng nhiên
nói, trên miệng thậm chí như thể đang nở một nụ cười như có như không.
"Cái này ... Theo lời Lương Hi Thành nói, Phương Úc Sâm có chút sở
thích khá biến thái, cô gái nào bị hắn bắt đi, phần lớn đều sẽ bị hủy
hoại sống không bằng chết." Sở Vân Thăng có chút lúng túng trả lời, ban
đầu khi hắn nghe Lương Hi Thành nói đến chuyện đó, gần như không thể nào tin tưởng được, có lẽ áp lực tàn khốc của thời đại Bóng Tối, khiến cho
tâm lý của vị công tử này vặn vẹo mất rồi.
"Đó là một nguyên nhân, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu nhất,
tôi nghĩ thật ra là nàng có một sự tin tưởng cậu, sự tin tưởng cực lớn!
Hơn nữa, nàng đúng là rất thông minh, nàng biết tương lai của thế giới
này không thuộc về tổng bộ chỉ huy, mà là thuộc về võ sĩ Bóng Tối.
Phương gia chỉ là sớm muộn nhất thời, lựa chọn của nàng từ nếu nhìn từ
lâu dài thì cũng không hề sai." Đinh Nhan lạnh lùng nói một tiếng.
"Có lẽ là vậy, nàng ta nghĩ thế nào, tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ muốn sớm lấy được thứ đó mà thôi." Sở Vân Thăng nhìn y một cái, nói.
"Kế hoạch của cậu không sai, có điều có thể hơi thay đổi một chút,
khu trung tâm phòng vệ rất nghiêm ngặt, là dinh thự của phó tổng chỉ huy thì canh phòng sẽ lại càng nghiêm ngặt hơn, nếu tùy tiện ẩn nấp đi vào
thì hy vọng không lớn!
Mặt khác ở chính diện lấy ba thế lực lớn áp chế Phương gia, Phương
gia cũng chưa chắc sẽ đi vào khuôn khổ, bọn họ dám làm như vậy, nhất
định là có chỗ dựa.
Cho nên nếu muốn cứu cô gái này ra, tốt nhất là tiến hành cùng lúc,
chính diện cậu hoàn toàn không cần xuất hiện, để cho ba thế lực lớn đến
cửa gây chuyện đòi người, xung đột càng lớn càng tốt, ép Phương gia phải điều ra một lượng lớn thủ vệ đến chính diện phòng ngự, sau đó cậu lại
thừa cơ lẻn vào, một phát cứu nàng ta ra ngoài!" Đinh Nhan ngưng mắt đề
nghị.
Sở Vân Thăng gật đầu, hắn cũng thấy khu trung ương canh phòng sâm
nghiêm, đề nghị của Đinh Nhan sẽ giúp hắn tránh khỏi tầm mắt của Phương
gia, khiến cho bớt được không ít phiền toái không cần thiết, mà đồng
thời, nếu cứ như vậy thì sẽ nâng cao rất nhiều cơ hội lẻn vào Phương gia và cứu được Lâm Thủy Dao ra.
"Có điều, thời gian mà xung đột chính diện có thể trì hoãn được cũng
sẽ không quá dài, bộ đội canh phòng sẽ nhanh chóng đến đây ngăn cản, cho nên Sở tiên sinh, cậu phải có mười phần nắm chắc, trong thời gian ngắn
nhất tìm được cô gái đó!" Đinh Nhan bổ sung thêm một câu.
"Chuyện này thì tôi đã có cách, anh đi sắp xếp việc ba thế lực lớn
gây sự ở chính diện đi, tốt nhất là để cho Thương Vương ra mặt!" Sở Vân
Thăng lòng tin mười phần trả lời, bằng vào liên hệ giữa sách cổ và bản
đồ, Phương gia bất luận là giấu Lâm Thủy Dao vào đâu, thì hắn cũng nắm
chắc là sẽ tìm ra với tốc độ nhanh nhất!
-----
"Băng Vương không chịu đến?" Phương Úc Sâm lạnh lùng cười, quay qua nói với viên sĩ quan dưới trướng cha mình trước mặt.
"Băng Vương nói chức trách của trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của
ông ta là phòng ngự tiền tuyến, bây giờ không thể phân thân ra được."
Viên sĩ quan cẩn thận trả lời.
"Thật ra là ông ta muốn đứng ngoài cuộc, phái mấy tên võ sĩ Bóng Tối
cấp một cấp hai qua đây, coi chúng ta thành lũ ăn xin cả rồi." Phương Úc Sâm phất tay cười cười, đám người Băng Vương mặc dù lệ thuộc vào sư
đoàn chủ lực số ba của cha hắn, thế nhưng chức trách của trung đoàn võ
sĩ Bóng Tối độc lập đúng thật là phòng ngự trận địa, cũng không phải là
đến bảo vệ cho gia đình sư đoàn trưởng bọn hắn.
"Sư đoàn trưởng để chúng tôi dẫn theo một đại đội cảnh vệ qua đây,
nghe theo sắp xếp của ngài." Viên sĩ quan không dám trả lời y, nói tránh sang đề tài khác.
"Cực khổ các vị rồi, anh đi sắp xếp canh phòng đi, đối phương lúc nào cũng có thể đến cửa gây sự, nói với các anh em, nhất định phải cẩn thận gấp bội, mặt khác, buổi tối sẽ làm bữa cơm, chiêu đãi các anh em!"
Phương Úc Sâm gật đầu nói, nhắc tới buổi tối, trong lòng hắn cũng có
chút ngứa ngáy.
Kế hoạch bắt gia quyến một thuộc hạ của Thương Vương là kế hoạch mà
ông hắn định ra, còn chọn lựa Lâm Thủy Dao lại là tư tâm của hắn, nghĩ
đến thân thể của cái cô nàng trong veo như nước này, Phương Úc Sâm liền
có xúc động muốn hủy hoại nàng, nếu không phải ông nội vẫn còn có hy
vọng Thương Vương sẽ đáp ứng, thì địa điểm giam giữ cô gái nhỏ này cũng
không phải là mật thất nữa, mà chính là tầng hầm ngầm của hắn!
Phương Úc Sâm cười lạnh lùng, cô gái này chẳng qua chỉ là thứ để hắn
phát tiết, chỉ cần kế hoạch của ông nội thành công, cái gì mà Băng Vương Thương Vương, Phương gia nhà hắn mới là vị Vương chân chính ở Kim Lăng!
"Phương thiếu gia, sư đoàn chủ lực số hai tới!" Một võ sĩ Bóng Tối ở cửa vội vã chạy vào, nói nhanh.
"Tới bao nhiêu người?" Phương Úc Sâm trầm giọng nói.
"Người đông thế mạnh lắm, Phương thiếu, không chỉ có sư đoàn chủ lực
số hai, còn có cả người của sư đoàn chủ lực số chín, sư đoàn chủ lực số
năm, tổng bộ nghiên cứu đều đến, đang đứng ở cửa đòi ngài lập tức giao
người ra!"
"Sư đoàn chủ lực số năm đến xen vào chuyện này làm gì? Đợi đã, ngươi
nói người của tổng bộ nghiên cứu cũng tới?" Phương Úc Sâm bỗng đứng bật
lên từ ghế salon, nghiêm túc hỏi.
"Hoàn toàn chính xác! Phương thiếu, bây giờ các anh em ở cửa đang ngăn cản bọn họ, phải làm sao, ngài có biện pháp gì không?"
"Ta đi gặp bọn họ một chút!" Phương Úc Sâm dằn quyết tâm, bây giờ kế
hoạch của cha và ông nội như tên đã lên dây, không bắn không được.
*****
Trước cửa chính của nhà phó tổng chỉ huy Phương, chen chúc một lượng
lướn quân nhân và võ sĩ Bóng Tối, dưới sự sắp xếp của Đinh Nhan, trưng
ra phiên hiệu của các bộ đội khác nhau, trùng trùng điệp điệp, khí thế
bức người.
Bộ đội canh phòng đã nghe tin đến đây hòa giải, bốn phương tám hướng, tạo thành một đám người rất lớn!
"Phương Úc Sâm, cái tên khốn kiếp nhà ngươi, còn không giao người ra
đây!" Lương Hi Thành đứng ở cửa chửi lấy chửi để, mà đại đội cảnh vệ của sư đoàn chủ lực số ba ở đối diện thì ôm súng máy, phong tỏa cửa.
"Gọi Phương Úc Sâm ra đây, nói rõ ràng chuyện này, phó tổng chỉ huy
Phương là thủ trưởng của tổng bộ chỉ huy, thân là cháu của ông ấy, hẳn
là phải đi đầu giữ gìn trật tự của Kim Lăng mới đúng, tổng bộ nghiên cứu chúng ta yêu cầu hắn nói rõ chân tướng!"
"Các anh em, nhấc súng lên, đừng tưởng rằng chỉ có bọn hắn là có
súng, còn sư đoàn chủ lực số hai chúng ta thì ngồi không! Đi báo cáo cho bộ chỉ huy sư đoàn, để họ điều xe tăng đến, san bằng cái lũ cháu chắt
chút chít này!"
"Trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập chúng ta liều mạng trên tuyến
phòng ngự, mà cái lũ công tử quần là áo lụa này thì ở phía sau cướp
người phụ nữ của chúng ta. Mẹ nó, ngày hôm nay nếu không thể ăn nói rõ
ràng, thì võ sĩ Bóng Tối phản thôi!"
...
"Kẻ nào dám đến đây gây chuyện!" Phương Úc Sâm dưới sự bảo vệ của một đám đông võ sĩ Bóng Tối, xuất hiện tại cửa chính, quát lên.
"Họ Phương kia, mau mau giao người ra đây! Bằng không chúng ta sẽ
tiến vào tìm người!" Đại biểu của Thương Vương thấy Phương Úc Sâm đã đi
ra, nói không khách khí chút nào.
"Làm càn! Các ngươi biết đây là chỗ nào không!? Giao người nào? Ta
không biết các ngươi đang nói gì cả! Nếu còn không rời đi, sẽ xử lý như
phần tử náo loạn!" Phương Úc Sâm lạnh lùng nói.
"Phương Úc Sâm, nơi này có cờ xí của ba sư đoàn và người của của tổng bộ nghiên cứu, đầu của ngươi có phải là đã bị đập ngu rồi không? Tổng
bộ nghiên cứu và ba sư đoàn là phần tử náo loạn? Bớt nói nhảm đi, nhanh
giao người ra!"
"Các người muốn ỷ thế hiếp người sao?" Phương Úc Sâm vừa nói, vừa âm
thầm nháy mắt ra hiệu với trưởng quan của bộ đội canh phòng.
"Ngươi nói đúng rồi đấy, chính là ỷ thế hiếp người, ăn hiếp ngươi đấy thì sao nào? Một thằng cháu chắt như ngươi mà dám lén lút lợi dụng lúc
chúng ta đang liều mạng với côn trùng ngoài tiền tuyến, làm ra cái loại
chuyện thấp hèn này, ta phỉ nhổ vào!" Tiễn Đức Đa ở trong đám người mở
mồm châm gió thổi lửa.
"Không cần để ý đến hắn, mọi người xông vào!" Có người hô.
"Ta lấy danh nghĩa của bộ đội canh phòng, yêu cầu các ngươi lập tức
buông bỏ vũ khí, không được gây sự, bằng không sẽ mang tất cả đi điều
tra!" Gã trưởng quan của bộ đội canh phòng cầm loa hô lớn.
"Mẹ kiếp, ai mà không biết, đầu lĩnh của đám bộ đội canh phòng các ngươi là phó tổng chỉ huy Phương!"
Cửa chính loạn thành một đống, mặc dù không dùng đến vũ khí, nhưng đã bắt đầu xô đẩy, Phương Úc Sâm mặt mày âm trầm quay về trong sân, hắn
đúng là không ngờ sư đoàn chủ lực số hai có thể thuyết phục được nhiều
thế lực như vậy ra mặt cho một "gia quyến" không thân thích mấy của một
thuộc hạ tính ra cũng không đáng lọt vào mắt dưới trướng Thương Vương.
Ban đầu ông nội của Phương Úc Sâm đồng ý lựa chọn mục tiêu là Lâm
Thủy Dao, chính là vì muốn qua cái cây cầu mép biên này, khiến cho các
thế lực khác không có lý do gì để cùng nhau phát tác, ai mà ngờ được,
lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, ngay cả tổng bộ nghiên cứu không hề liên
quan cũng tham gia, khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi.
Phương Úc Sâm âm thầm nghĩ ngợi, có cả một đại đội cảnh vệ, cùng với
số võ sĩ Bóng Tối đã đầu nhập vào bọn họ vừa quay về từ tiền tuyến chống chọi, lại thêm cả bộ đội canh phòng ở bên ngoài, nơi này tạm thời không có nguy hiểm gì, có điều phải nhanh chóng báo cho cha và ông nội,
chuyện này có vẻ như đã vượt khỏi dự liệu trong kế hoạch rồi.
*****
Biệt thự của gia đình Phương Úc Sâm là một trong vài cái khu vực cực
cao cấp không nhiều có trong khu trung ương, một nhà hắn chiếm lấy hai
cái biệt thự, một trước một sau, đã được xây tường vây bao bọc lại.
Sở Vân Thăng đứng ở trên một tòa nhà cao tầng ở xa xa, thấy trước cửa chính đã kêu loạn một đống, nhanh chóng khởi động chiến giáp, cùng với
hổ con, như một cơn gió lẻn vào ngôi biệt thự thứ hai.
Tấm bản đồ thứ hai chính tại nơi này, cảm ứng của sách cổ vô cùng mãnh liệt.