Người nhấc mành tiến vào thế nhưng lại không phải Tử Hàm. Trái tim của
Tử Chiêu như hụt đi một nhịp, nhẫn nhịn không lên tiếng, cũng không lộ
ra một chút biểu cảm thừa thãi nào.
Có điều, người này nàng cũng
biết, chẳng phải là danh tướng Cát Kỳ nhiều năm trước từng gặp trong
Trường Sinh doanh đây sao? Theo tin tức nàng nhận được thì đã sớm biết
hắn cùng Tử Hám đóng quân tại Thanh Quan nên cũng không lấy làm ngạc
nhiên, nhưng lúc này người tiến vào lại là Cát Kỳ, Tử Chiêu cảm thấy có
chút không thỏa đáng.
Nheo mắt quan sát nam nhân kia, nhiều năm
trôi qua, nét nông nổi, phóng khoáng đã phai nhạt không ít, thay vào đó
là chín chắn, cương trực, lại có thêm vài phần trầm ổn.
Hai người cùng đưa mắt, âm thầm đánh giá đối phương một hồi, cũng không ai chịu
lên tiếng mở lời trước. Cuối cùng, bầu không khí có chút khó xử bị phá
vỡ bởi thanh âm trầm ấm của người mới tới: "Ngươi còn đứng đó làm gì
vậy, còn không mau tiến vào".
Cát Kỳ hoàn hồn, lập tức bước vào trong, nhường lối cho người kia một đường tiến thẳng tới chủ vị ngồi xuống.
Nếu nói khắp Đại Minh có vị võ tướng nào vừa thanh tao, nhã nhặn lại vừa uy phong mạnh mẽ thì không ai khác ngoài cái tên Mục Tử Hàm. Trong tay
không chỉ có Mục gia quân mà còn nắm giữ tới hơn một nửa quân binh của
triều đình, con số lên tới tám vạn đại quân thiện chiến.
Vẫn là một thân trường bào nguyệt nha đơn giản, khí độ lại thêm mấy phần uy nghiêm.
An tọa ngồi vào thư án, lúc này Tử Hàm mới đánh giá thiếu niên áo xanh, bộ dạng thập phần thoải mái như ở nhà. Lại nói doanh trướng này của hắn
đâu phải tầm thường, thứ thần binh treo phía sau lưng tản ra sát khí
nồng đậm, đủ sức trấn áp không biết bao nhiêu võ tướng nhiều năm chinh
chiến sa trường. Vậy mà thiếu niên này lại thản nhiên ngồi đó, thần sắc
thong dong không có lấy một tia dao động, tròng mắt như phản chiếu ánh
ban mai. Ánh mắt này như có như không cho hắn cảm giác trìu mến quen
thuộc, trong lòng khẽ nảy lên một cái nhưng lại mơ hồ, khó nắm bắt.
Kinh ngạc rất nhanh qua đi, hắn nhếch miệng chậm rãi hỏi: "Bổn tướng hôm nay có chút đường đột mời công tử đến đây, mong công tử chớ để bụng. Không
biết phải xưng hô thế nào?".
"Nhiều năm không gặp, đệ cũng đã
thay đổi không ít, nghĩa huynh hẳn là chưa nhận ra. Bất quá tiểu đệ thật sự có điều không tiện để người ngoài nhìn thấy. Huynh có thể để vị
huynh đệ này lui ra ngoài một lát được không?". Dáng vẻ cùng cử chỉ hết
sức tự nhiên, gọi Tử Hàm một tiếng 'nghĩa huynh', không ngần ngại nhìn
thẳng vào Cát Kỳ, ám chỉ hắn là người ngoài. Thiếu niên này thật sự to
gan.
Khóe miệng Cát Kỳ giật nhẹ, vừa mới chạm mặt đã thấy hai
người một lớn một nhỏ kia toàn thân tản ra cỗ khí tức vô cùng cổ quái,
trong lòng từ đầu tới cuối đều là cảnh giác nhưng cũng không thể làm gì
hơn. Khẽ nhìn qua Tử Hàm rồi cũng nhấc chân đi ra ngoài.
Tử Chiêu thấy hắn đã lui ra thì cũng đánh mắt ra hiệu cho Hồng Lang, ý bảo nàng
ta ra ngoài canh chừng, không để kẻ nào có cơ hội nghe lén. Cho đến khi
xác nhận được động tĩnh xung quanh đã yên tĩnh, trong trướng lúc này chỉ còn duy nhất hai người Tử Hàm cùng Tử Chiêu thì nàng mới yên tâm tháo
khăn che mặt xuống.
Khăn lụa vừa rơi, bầu không khí như ngưng đọng.
Trong một khắc này, trái tim hai người như bị bóp chặt, Tử Hàm có thể hồi
tưởng lại cảnh tượng năm ấy, hắn một đường gian khổ, bỏ lại cả đại quân, điên cuồng chạy về Mục gia để rồi nhìn thấy trước mắt cả một thảm đen
kịt trải dài. Vạn vật bị thiêu cháy không còn nhìn ra hình dạng, mặt đất trũng sâu như lối vào âm ty địa phủ.
Mục gia hoàn toàn biến mất
chỉ sau một đêm, còn lại một mình hắn. Đứng trên mảnh đất ấy, nhớ lại
từng hồi ức, nơi hắn cùng muội muội chào đời, sân viện mà phụ thân dạy
hắn luyện kiếm, nơi một nhà Mục gia hoan hỉ đón năm mới,... Bỗng chốc đã bị san bằng, cuốn đi tất thảy nơi chốn yên bình này.
Một dòng lệ nóng hổi lăn dài. Nước mắt nam nhân đâu dễ gì rơi xuống, Tử Chiêu trong lòng cũng không khác gì hắn lúc này, nhẹ nhõm kêu một tiếng: "Ca ca".
Nhìn nàng như trở lại lúc nhỏ, ngoan ngoãn nắm lấy tay hắn, có điều lực đạo
xuất ra không ít, như thể nếu chỉ cần buông lỏng một chút, bàn tay kia
sẽ lập tức biến mất. Tử Hàm nén lại cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng,
nhấc tay khẽ xoa đầu nàng, kề trán lên bả vai nàng, thanh âm có chút run rẩy khó kiểm soát: "Sao tới giờ muội mới trở về".
"Đã ba năm, ba năm qua không khắc nào muội không mong đến ngày này". Cổ họng nàng cũng như thắt lại, khóe mắt đỏ hồng, nghẹn ngào nấc lên vài tiếng.
Tử Hàm ngẩng đầu nhìn gương mặt tiểu muội nhà mình nay đã xinh đẹp động
lòng người nhưng lại tèm lem nước mắt nước mũi thì không khỏi bật cười:
"Xem muội kìa, vẫn không khác gì đứa trẻ".
"Muội cả đời làm một đứa trẻ để huynh bảo hộ cũng được, bất quá huynh đã sớm có một đứa trẻ khác, đâu còn chỗ cho muội nữa. Hừ".
"Muội biết Duẫn nhi? Xem ra trước khi tới đây cũng đã sớm tìm hiểu".
"Vừa nãy ở trong thành có nhìn qua một chút, còn gặp cả tẩu tẩu. Huynh cũng khéo chọn a".
Huynh muội hai người ngồi xuống hàn huyên, thuật lại về quãng thời gian ba năm kia trôi qua như thế nào.
Cho đến mấy canh giờ sau cũng không thấy trong trướng có thêm động tĩnh gì, binh lính bên ngoài đã có chút nghi hoặc, lại nhìn tới tiểu tử mặt mày
hung dữ trấn ở cửa không để ai lại gần kia thì càng cảm thấy bất thường. Doanh trại này vốn là của bọn họ, từ khi nào người được mời đến lại dám cả gan lấn át, đến cả vị trí canh gác cũng bị đoạt mất. Trong lòng thầm tính toán nặng nhẹ, cảm thấy vẫn nên báo lại cho phó tướng một tiếng,
vì vậy một tên lính được cắt cử rời đi.
Chỉ lát sau đã thấy Cát
Kỳ đi tới, theo sau chính là tên lính khi nãy. Hồng Lang nhìn thấy hắn
từ xa cũng không biểu hiện ra thái độ gì, chỉ yên lặng đứng nguyên giữa
lối đi. Thân ảnh tuy nhỏ nhưng vững vàng như núi, gương mặt dọa người
khiến cho kẻ đang tới cảm thấy có chút không thuận mắt.
"To gan, doanh trướng của đại tướng quân mà ngươi cũng dám trấn. Mau tránh sang một bên".
Ngước đôi mắt sắc như dao về phía Cát Kỳ, Hồng Lang bình thản nói: "Ta là
đang làm theo lệnh, không để người ngoài tới làm phiền", vừa nói còn
không quên kéo dài hai chữ 'người ngoài' kia.
"Là lệnh của ai?".
Hồng Lang đang định nhếch miệng đáp trả thì từ phía sau đã nghe thấy thanh
âm của Tử Chiêu cất lên, đồng thời người cũng vén mành bước ra ngoài.
Dung mạo đã được che lại chỉ để lộ ra đôi mắt mang theo ý cười: "Tiểu
Lang, ngươi hung hăng cái gì vậy?".
"Con mắt nào của huynh thấy ta hung hăng? Người hung hăng mới không phải là ta?".
Tử Chiêu cong cong khéo mắt nhìn Cát Kỳ, ý cười càng đậm: "Thật ngại quá,
tiểu tử này trẻ người non dạ, ít ra ngoài tiếp xúc nên ăn nói lỗ mãng,
Cát tướng quân đừng để bụng".
Nhìn vẻ mặt tươi cười này thì xem
ra trong trướng cũng không có chuyện gì nhưng thân phận của thiếu niên
này hắn vẫn chưa rõ ràng nên vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Nhận ra trong mắt người trước mặt có mấy phần kiêng kỵ với Tử Chiêu, Tử Hàm
tiến lên vỗ vai hắn, cũng thuận tiện giải thích đơn giản. Nguyên lai vị
này là tiểu bằng hữu rất lâu trước đây có quen biết với Tử Hàm, tên chỉ
có một chữ Lãnh. Sau hai người mới kết nghĩa huynh đệ nhưng hành tung
của hắn luôn bất định, hành tẩu giang hồ nhiều năm không gặp nên Tử Hàm
cũng không nhắc tới. Cách đây không lâu hắn bị thương trên mặt, còn lưu
lại vết sẹo dữ tợn nên mới phải dùng khăn che đi dung mạo.
Lần
này trên đường đi vô tình gặp được quân của Thuần Vương đang vận chuyển
lương thực, biết được nghĩa huynh của hắn là Tử Hàm đang đóng quân tại
Thanh Quan thì cũng muốn giúp một tay. Số lương thực cướp được còn tùy
tiện bỏ lại cách doanh trại mười mấy dặm, Tử Hàm cũng đã sai quân tới
kéo về.
Cát Kỳ nhìn lại thiếu niên này, trường bào xanh nhạt, khí tức cổ quái, cư nhiên một thân một mình có thể triệt hạ một cánh quân,
còn cướp cả lương thực trở về. Xem ra người này tuy trẻ tuổi nhưng lại
không đơn giản.
Dù vậy, hắn đã là nghĩa đệ của Tử Hàm thì cũng coi như người mình, Cát Kỳ thoáng thả lỏng, không quá để ý đến chuyện này nữa.
Sắc trời bắt đầu ngả về chiều muộn, Tử Hàm dẫn Tử Chiêu cùng Hồng Lang trở
lại trong thành. Hôm nay nàng trở về, hắn cũng muốn để nàng làm quen với tẩu tẩu cùng Tiểu Duẫn.
Phải nói ở Thanh Quan này, Tử Hàm như
một bức tượng sống, được lòng dân tới mức khi hắn đem gia quyến vào
thành, tri phủ đại nhân còn dọn hẳn ra ngoài, nhường lại phủ đệ cho hắn. Tử Hàm thấy động tĩnh lớn như vậy lại không muốn nhận cái đại lễ này
nhưng dân chúng hô hào hưởng ứng, nói chỉ cần hắn đi ở nơi khác bọn họ
sẽ tới dỡ nhà dỡ cửa đuổi đi. Tử Hàm tuy không muốn nhưng hiểu được tấm
lòng của họ nên vẫn tiếp nhận.
Xe ngựa dừng lại, Tử Chiêu bước
xuống, ngẩng đầu lên nhìn hàng chữ như rồng bay phượng múa treo trước
cửa phủ, lẩm nhẩm đọc rồi quay sang nhìn ca ca nhà mình một cái: "Phủ
đại tướng quân. Tử Hàm, sao huynh đi tới đâu người ta cũng săn đón vậy?"
"Còn phải nói, đó là chuyện đương nhiên". Tử Hàm nở nụ cười phảng phất như
gió xuân ấm áp, Tử Chiêu nhìn cảnh này thì có chút lóa mắt.
"Hừ,
huynh cẩn thận một chút, ra ngoài chớ nở nụ cười dụ người như vậy. Tẩu
tẩu bắt được sẽ không tha cho huynh, tiểu đệ đây cũng không nguyện ý
giúp huynh đâu".
"Ha ha, ta từng nghe có kẻ nói muội muội là trời, trời không sập thì thiên hạ này ta còn sợ cái gì?".
Hai người vừa đi, vừa vui vẻ trò chuyện, nhưng một câu kia vừa rời khỏi
miệng thì đã có người tiếp lời: "Phu quân nói chuyện gì mà trời sập cũng không sợ vậy?".
Thân ảnh nữ tử ăn vận đơn giản bước tới, khóe
miệng treo lên nụ cười tuyệt diễm, sóng mắt lưu chuyển, lóe tinh quang.
Tử Chiêu vô thức nuốt nước bọt cái ực, cư nhiên vừa mới gặp đã bị tẩu
tẩu này dọa một cái.
Liếc mắt thấy ca ca mình vẫn bình thản như
không, hẳn là không bị khí thế kia lấn át đi. Trong lòng thầm gật đầu
tán thưởng thì lại nghe được một câu tiếp theo của nam nhân này: "Trời
sập thì đã có nương tử, nương tử là Phật tổ. Phật tổ đại từ đại bi".
Khóe miệng Tử Chiêu co giật, da mặt chuyển từ trắng sang xanh, từ xanh lại
đến tím ngắt, miệng có chút đắng như vừa uống phải thuốc độc, trợn mắt
nhìn, không nói thành lời. Hồng Lang ở phía sau nãy giờ vẫn yên lặng nay lại cong mình ho sặc sụa, ho tới mức gân cổ nổi lên, mặt đỏ tía tai. Tử Chiêu nghe tiếng ho kia thì hoàn hồn lại, vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng
nàng ta.
Nữ tử kia thấy mấy người có chút nhốn nháo thì rời tầm
mắt nhìn tới thân ảnh màu xanh kia: "Nha, đây chẳng phải công tử mới gặp lúc trưa nay sao?".
Tử Chiêu nghe có người nói chuyện thì ngẩng
đầu lên, thần sắc vui vẻ nói: "Phải, chính là tại hạ. À không, phải xưng là tiểu đệ mới đúng. Xin chào tẩu tẩu".
Thấy Tử Chiêu gập đầu
một cái, Tiêu Thanh liền cảm thấy kỳ quái, nhìn qua cũng là thiếu niên
nho nhã, hiểu lễ nghĩa nhưng cái kiểu chào hỏi này lại có chút tùy tiện
đi. Bất quá không làm người ta thấy ghét.
Tiêu Thanh thấy là
khách nhân phu quân dẫn về thì cũng nở nụ cười, hướng bọn họ vào trong
nhà dùng bữa. Tiểu Duẫn từ trong nhà thấy phụ thân trở về thì cũng lon
ton ra đón, nhác thấy Tử Chiêu đi theo phía sau thì lễ phép chào hỏi.
Nàng hết sức vừa lòng xoa xoa đầu hài tử, bộ dáng thập phần thân thiết,
đến cả Tiêu Thanh phu nhân cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Năm đó gia phụ Mục Diệp Khang cùng phu nhân tới biên quan thăm Tử Hàm thực
chất chính là tới nhận nàng dâu này, chẳng qua chưa có cơ hội nói với Tử Chiêu mà thôi. Nào ngờ sau đó đại nạn ập đến, mãi cho tới khi Tử Chiêu ở trong Vụ Ẩn cốc mới nghe được tin tức.
Nhắc tới Tiêu Thanh này
lại không thể không nhắc tới một chuyện. Vốn là sau khi Mục gia bị sát
hại, quân Thuần Vương chia ra khắp nơi, đại đa số lại rút về ải Xích
Vân, trong một sớm một chiều không thể công phá cửa ải này được. Triều
đình không biết bao nhiêu lần truyền chỉ triệu Tử Hàm hồi kinh nhưng lại không thể gọi nổi kẻ này trở về. Hắn dẫn quân chạy dọc lãnh thổ Đại
Minh, đánh giết tàn quân rải rác của Thuần Vương. Suốt ba năm này, Tiêu
Thanh chưa một lần rời xa phu quân, dù nàng bụng mang dạ chửa vẫn cưỡi
ngựa xông pha không ít, mãi cho đến khi gần sinh Tiểu Duẫn mới lưu lại
thành Thanh Quan.
Thời điểm nàng chuyển dạ sắp sinh, người của
triều đình lại tới truyền một đạo thánh chỉ ban hôn cho Tử Hàm với một
vị công chúa của hoàng thất. Tiêu Thanh nhận được tin, trong lòng bức
bối tới mức động thai, Tử Hàm vì vậy mà giận dữ đốt luôn cả thánh chỉ,
nắm cổ áo gã công công kia gằn lên từng tiếng: "Nam nhân Mục gia chỉ thú một thê tử. Nếu nương tử ta hôm nay có mệnh hệ gì, đừng nói là thánh
chỉ, đến cả người ta cũng sẽ giết".
Dân chúng Thanh Quan biết
được tin này thì kéo đến bu kín cửa phủ, hung hăng chửi bới. Tên công
công tới truyền chỉ kia cũng chịu phỉ nhổ không nhẹ. Hắn chạy như ma
đuổi, ngay lập tức lên đường hồi kinh. Chỉ sợ nếu chậm một chút mạng của hắn cũng không còn.
Tin tức lan truyền tới Kinh thành, lê dân bá tánh lại không tiếc lời thêu dệt lên một câu chuyện tình cảm đẹp đẽ.
Nhưng việc này xảy ra lại nhấc lên một hồi tranh cãi giữa chốn cung đình. Văn võ bá quan kháng nghị, tấu chương chồng chất như núi, nói Mục tướng
quân nhiều lần kháng chỉ, coi thường hoàng quyền phạm vào trọng tội.
Người thì luận công trạng hiển hách của hắn mà nói đỡ cũng không ít, cả
Thuần Vương lẫn quân Khương đều rất kiêng kỵ vị tướng tài này, nếu hiện
tại không có hắn trấn áp thì giang sơn Đại Minh không biết sẽ còn nổi
lên sóng gió gì. Trên đại điện lời qua tiếng lại nảy lửa một hồi, cuối
cùng một đạo thánh chỉ được ban ra lại không đủ gãi ngứa, chỉ đơn giản
tịch thu lại một ít binh quyền chuyển giao sang cho Cát Kỳ, đồng thời
điều hắn đến đóng quân cùng Tử Hàm coi như để giám sát.
Trong mắt Tử Chiêu thì Tử Hàm vốn là người biết nặng nhẹ, vậy mà hắn lại dám
kháng chỉ, có thể thấy người này yêu thê tử đến độ nào. Vì vậy mà ánh
mắt nàng nhìn Tiểu Thanh cũng mang theo không ít hảo cảm.
Sau khi giới thiệu thân phận giả của Tử Chiêu, Tiêu Thanh cũng vui vẻ gọi nàng
một tiếng "Lãnh đệ". Sở dĩ nàng giấu đi danh tính thật sự bởi lẽ Mục Tử
Chiêu trong mắt người đời sớm đã chết, làm người chết thì âm thầm làm
chuyện gì cũng dễ dàng hơn. Tin tức này chỉ cần một mình Tử Hàm biết là
đủ, còn tẩu tẩu thì để sau cũng không muộn.
Một nhà năm người
cùng ngồi vào bàn ăn, Tiểu Duẫn lần đầu nhìn thấy có người bịt kín mặt
như vậy thì nổi tính hiếu kỳ, chăm chăm nhìn Tử Chiêu không rời mắt.
Nàng hết nhìn hắn lại nhìn bàn đồ ăn trước mặt, bụng quả thực cũng đói
rồi nhưng bịt mặt thì làm sao mà ăn a? Bất quá chuyện này nàng đã tính
trước, lúc ngồi kiệu từ quân doanh vào thành đã để Hồng Lang tranh thủ
động tay động chân.
Tay nhỏ linh hoạt, bôi bôi trét trét một hồi, Tử Hàm ngồi trong kiệu âm thầm quan sát, lát sau nhìn vết sẹo y như
thật trên mặt Tử Chiêu cũng phải gật đầu tán thưởng Hồng Lang một tiếng.
Tử Chiêu nhìn đứa nhỏ tò mò kia, ý cười càng đậm: "Duẫn nhi, mặt tiểu thúc của ngươi rất là xấu. Nếu ta bỏ khăn che mặt xuống ngươi nhất định
không được xa lánh ta nha".
Mục Tư Duẫn đôi mắt sáng ngời, đầu gật như giã tỏi, mồm miệng nhanh nhảu đáp: "Duẫn nhi không ghét, không ghét".
Tử Chiêu vừa lòng, tháo khăn che mặt xuống, để lộ ra vết sẹo dài, kéo từ
gò má bên này ngang qua sống mũi tới tận gò má bên kia. Vị trí vết sẹo
có chút kỳ quái nhưng đã là tác phẩm của Hồng Lang thì kể cả có ghé sát
mặt nhìn cũng không thể phát hiện ra, đưa tay lau đi thì cũng lau không
được.
Nàng đưa mắt nhìn người bên cạnh, cư nhiên thấy nàng ta mặt mày đắc ý thì mắng một câu: "Ngươi điên cái gì? Mặt người ta có vết sẹo mà ngươi còn cười?".
Tiểu Duẫn ban đầu thấy vết sẹo hết sức dọa
người kia thì cũng hốt hoảng nhưng sau đó lại tỏ ra thương tiếc, vuốt
tay Tử Chiêu trấn an: "Tiểu thúc đừng buồn, ngày mai Duẫn nhi sẽ nhờ mẫu thân trang điểm cho tiểu thúc".
Khóe miệng Tử Chiêu giật nhẹ, Tiêu Thanh thấy nhi tử nói nhảm thì hạ giọng: "Duẫn nhi, nam nhân không trang điểm đâu".
Đứa trẻ thoáng nhìn qua mẫu thân mình rồi hồn nhiên đáp: "Vậy thì biến tiểu thúc thành tiểu cô là được rồi".
Một nhà, trên trán đầy hắc tuyến, vừa ăn tối vừa vui vẻ nói cười, không khí đặc biệt náo nhiệt hơn thường ngày.