Danh tính cánh quân kéo đến san bằng Mục phủ cũng đã được xác định chính là quân của Thuần Vương, hắn chia đại quân chạy tứ tán khắp nơi nhằm
đánh lạc hướng. Riêng cánh quân tiến đánh tới Bạch thành năm đó cũng
được chia thành bốn ngả, sau đó mới tập hợp đánh úp Mục gia. Điều đáng
nói là cánh quân này không hề nhỏ, điểm sơ qua cũng tới trên vạn người.
Mặc dù trên đường hành quân đã được chia nhỏ ra nhưng cũng không thể nào đến cả một tin tức cũng không để lọt ra ngoài như vậy được. Bất quá,
chuyện xảy ra quá rúng động, cũng không ai nghĩ tới điểm này.
Đêm đó có quá nhiều thế lực hiện thân, xác chết chồng chất không chỉ có
người Mục gia, quân Thuần Vương mà còn có cả ám vệ mà Mục Từ đưa tới và
ám vệ của Hồng Bảo kiếm các đi theo để bảo hộ Tử Chiêu. Nếu để lộ ra
thân phận của đám người này thì không biết sẽ kéo theo bao nhiêu phiền
phức. Hơn nữa, Tử Chiêu chưa chết, nếu trong đống xác chết này mà không
tìm ra thi thể của nàng thì sau đó nhất định sẽ bị đủ mọi thế lực ngoài
sáng trong tối truy lùng ráo riết. Vì vậy, Dữ Ngọc ngoài việc đưa Tử
Chiêu và Hồng Lang rời đi cùng với thi hài phu thê họ Mục thì còn châm
một mồi lửa thiêu rụi tất cả. Thế lửa lớn tới mức làm cháy lan sang cả
một mảng rừng, nếu không phải hắn kịp thời kìm hãm thì chỉ e là cả cánh
rừng sẽ bị hủy chỉ trong một đêm.
Mọi manh mối đều bị lửa cắn
nuốt, xác người cháy đen không còn nhận ra nhân dạng, có muốn tìm người
cũng là điều không thể. Từ đó, Bạch thành tuy không rơi vào tay Thuần
Vương nhưng cũng không còn tồn tại Mục gia nữa. Tin tức Tử Chiêu trở về
Mục gia trong đêm đó cũng được tung ra, đồng nghĩa với việc xác nhận cái chết của nàng.
Thế sự biến đổi tới nghiêng trời lệch đất, đại
tướng quân Mục Tử Hàm là hậu nhân duy nhất còn sót lại của Mục gia, thề
chết kéo quân đuổi giết Thuần Vương suốt ba năm chưa hồi kinh. Đông cung Thái tử Yến Lân giận dữ, thay máu toàn bộ quan viên, triều đình chao
đảo, lòng người bất an. Tam hoàng tử Yến Bạch ngã bệnh, mấy tháng trời
cũng không bước chân ra cửa.
Tin tức Mục tiểu thư gặp nạn trong
đêm hôm đó nhanh chóng lan truyền, thế lực của nàng lưu lại Kinh thành
có chút khẩn trương nhưng vẫn vững vàng, trải qua không ít lần sóng gió
suốt ba năm qua.
Khi nàng vừa mới được Dữ Ngọc đem về Vụ Ẩn cốc,
vết thương chồng chất, tinh thần bất ổn, chỉ nằm im một chỗ như cái xác
không hồn, lúc vừa chợp mắt được một lúc lại vì mơ thấy ác mộng mà gào
khóc đến tê tâm liệt phế. Dữ Ngọc tuy lạnh mặt không biểu hiện gì nhưng
vẫn túc trực bên giường nàng không kể ngày đêm.
Qua mấy tháng
trời thần trí Tử Chiêu mới bắt đầu tỉnh táo lại, khi nàng vừa nhìn thấy
Dữ Ngọc thì đã lăn từ trên giường xuống, quỳ gối khẩn cầu hắn dạy võ
công cho nàng, nàng không muốn tiếp tục yếu đuối, không muốn tiếp tục để người khác phải bảo vệ. Một nhà Mục gia không còn nhưng Mục Tử Chiêu có thù tất báo, dù thịt nát xương tan cũng phải lấy máu thịt Thuần Vương
trả nợ cho Mục gia.
Dữ Ngọc tuy không nói gì nhưng ngay ngày hôm
sau đã dựng Tử Chiêu dậy, mặc cho thương thế của nàng chưa khỏi hẳn, bắt nàng luyện tập không kể ngày đêm. Luyện tới hộc máu, gãy chân gãy tay
đều có cả, nhưng ý chí không chịu từ bỏ của nàng không phải là ngày một
ngày hai mà đã được tôi luyện còn cứng rắn hơn cả gang thép. Luyện tới
khi nào bất tỉnh một chỗ mới dừng lại. Riêng mỗi việc muốn xuất cốc đã
phải cắn răng mà học cho bằng được thứ tuyệt thế khinh công, thiên hạ
chỉ có một mình Dữ Ngọc công tử có khả năng này.
Từ lúc Tử Chiêu theo hắn ta học nghệ phải nói như là số mạng trêu ngươi.
Dữ Ngọc công tử Vụ Ẩn cốc! Người nào gặp qua kẻ này sẽ không tiếc lời cảm
thán. Nào là công tử văn nhã đệ nhất thiên hạ, nào là ngọc thụ lâm
phong, ý cười ôn nhuận,... Khụ!... nói tóm lại là nhân gian này có những từ ngữ hoa mỹ nào cũng đều dành cả cho hắn.
Tử Chiêu hận không
thể đem hắn lên bàn thờ thắp hương khấn bái. Có điều, rất nhanh nàng đã
biết, vị cốc chủ này chính là trong ngoài không đồng nhất. Đôi khi nàng
có suy nghĩ, không biết nhận hắn làm sư phụ là nên vui hay nên buồn.
Kẻ này chẳng những không ôn nhã như ngọc, không thanh tao có lễ mà chính là ác ma thích ngược đãi đồ đệ.
Dù cho tinh thần của nàng lên rất cao nhưng dẫu sao thân thể cũng là người bình thường a, cư nhiên chỉ cho nàng ăn một chén cơm nhỏ rồi bắt đi
đứng cọc tới tận đêm khuya cũng không tha. Nàng đứng cọc không tốt sẽ bị phạt đi gánh nước. Bắp chân run rẩy đi được chưa tới hai bước đã ngã
nhào, quần áo bị dội cho không còn chỗ nào khô ráo. Vậy mà nam nhân kia
vẫn mặc kệ không nói một lời.
Tử Chiêu tức tối nhưng không đánh
trả được hắn thì lén lút bày trò ám toán, khi hắn phát hiện còn mạnh mẽ
phạt nàng bị đánh trượng, mà ai đánh? Chính là kẻ được kêu một tiếng sư
phụ kia. Khí lực nam nhân này cũng đâu có nhỏ, chịu được một trượng hắn
đánh cũng như mất nửa cái mạng.
Đến khi nàng bắt đầu học về trận
pháp, cách dạy dỗ của nam nhân kia cũng thật sự kỳ cục. Hắn chỉ nói qua
cho nàng một lần, cũng không quan tâm nàng có hiểu hay không liền trực
tiếp ném nàng vào trong trận, bắt nàng tự tìm cách thoát thân. Có đôi
lần Tử Chiêu đã nghĩ mình phải bỏ mạng tại nơi này.
Nửa đêm lôi
người ta ra luyện kiếm là chuyện bình thường, còn già mồm nói là luyện
luôn cả nhãn lực tinh tường, nhìn đao quang kiếm ảnh cũng rõ ràng. Tử
Chiêu suốt ba năm nếm qua không ít khổ cực, trọng thương cũng không ít
lần, hôn mê bất tỉnh lại được người nào đó ôm về, lặng lẽ chăm sóc, trị
thương cho nàng cả đêm.
Còn nhớ lần đầu tiên nàng được phép xuất
cốc cũng phải đánh với hắn ba ngày ba đêm mới bại trận thì Cốc chủ Dữ
Ngọc kia mới gật đầu đồng ý, khoan thai nói: "Dõi mắt khắp thiên hạ,
người có thể tiếp ngươi ba chiêu cũng không quá mấy người. Đi đi, đi reo rắc thêm nỗi sợ hãi mang tên Hắc Vương của ta đi".
Tử Chiêu to
gan ném cho Dữ Ngọc ánh mắt khinh bỉ rồi đem Hồng Lang chạy ra ngoài,
khi đó cũng là vô tình đụng độ với nhóm người Đường Môn mà để lại tiếng
tăm không nhỏ. Dữ Ngọc thu được tin tức này còn phá lệ nở nụ cười như
thiên tiên hạ phàm, đi dạo khắp nơi cho người ta chiêm ngưỡng.
Nhắc tới Hồng Lang là phải nói tới nguồn gốc vì sao lại có cái tên này. Vốn
là hài tử còn đỏ hỏn đã bị đem bỏ trong rừng, thực ra không phải được
chính tay bà bà điên nhặt về mà là bầy sói cư ngụ trong đó mang đứa trẻ
này tới cho bà ta nuôi. Hỏi ra mới biết mấu chốt là bà bà kia thật sự
không tầm thường, một thân một mình sống ở nơi hoang vu hẻo lánh làm bạn với sói mà không ai hay biết. Đứa nhỏ vì thế mà cũng sống quanh bầy
sói, được dưỡng lớn tới chừng này, bà bà kia vừa chết mới bị đám sơn tặc trên núi đem về nuôi tiếp, coi như phụ bọn chúng chút việc vặt vãnh.
Nghe vậy, Tử Chiêu âm thầm nhớ lại một đêm kia đã trải qua những chuyện gì,
đáy lòng lại sôi sục một hồi, quyết định đặt cho đứa nhỏ cái tên Hồng
Lang.
Mặc dù rất lâu không ra ngoài nhưng mọi tin tức Dữ Ngọc đều để Hồng Lang một mình xuất cốc, tới Kim gia lấy về nên Tử Chiêu cũng
nắm được không ít. Phong thư trước mắt nàng lúc này đại khái có kê ra
một số sự việc xảy ra gần đây.
Dữ Ngọc đưa mắt nhìn thần sắc của
Tử Chiêu, thừa hiểu trong lòng nàng đang tính toán chuyện gì: "Nên đi
hướng nào ngươi hẳn đã có chủ ý. Việc gì phải chần chừ nữa".
Tử
Chiêu nghe xong, có chút chậm chạp, ngước mắt nhìn ba vật được treo trên đầu giường, ánh mắt lóe lên quang mang, khí tức thanh lãnh bắt đầu tản
ra.
Dữ Ngọc cũng đưa mắt theo hướng Tử Chiêu đang nhìn, nơi đó có treo lên ba phiến ngọc bội. Chính là ba phiến ngọc bội đặc trưng mà chỉ Mục gia mới có, một là của nàng, hai phiến còn lại là của phụ mẫu.
Trước khi chôn cất bọn họ, Dữ Ngọc đã tháo ra đưa cho Tử Chiêu, để nàng
giữ lại làm kỷ vật.
Tử Chiêu thu lại khí tức rét lạnh vừa rồi,
lại nhìn phong thư trước mặt, không nhanh không chậm bật ra một tiếng:
"Sư phụ, ta muốn đi Thanh Quan".
Lại nói, nhiều năm trước, thành
Đồng Quan bị Thuần Vương chiếm đóng, cũng chính là nơi Hồng Tang ngã
xuống. Thuần Vương vì một đêm muốn hủy đi Mục gia mà phân tán đại quân
chia ra khắp nơi, Mục Tử Hàm một đường đuổi giết suốt ba năm, đánh tan
nhiều cánh quân của y, sau đó đoạt lại được thành Đồng Quan.
Đối
với quân Thuần lẫn quân Khương mà nói, ba chữ Mục Tử Hàm như một ngọn
thiên sơn sừng sững, cao vời vợi không thể vượt qua. Vị tướng lĩnh trẻ
tuổi một thân trường bào nguyệt nha, trên tay là thanh Chiêu Nguyệt,
tương truyền một khi thanh kiếm này rời vỏ là máu đổ thành sông. Quân kỳ Mục gia một khi đã giương lên thì cho dù có là dũng sĩ mạnh mẽ nhất của Khương quốc cũng không tránh khỏi một khắc do dự bất an. Trên sa trường hùng dũng oai phong, để lại một nỗi khiếp sợ tột cùng. Người Khương
từng cho rằng, Mục Tử Hàm chính là tường thành kiên cố của Đại Minh,
không phá được hắn, chính là không chạm được tới một tấc đất của Đại
Minh.
Mà nay, vị tướng lĩnh này lại đưa đại quân lui về, đóng
quân tại ngoại thành thành Thanh Quan, một thành trì giáp ranh với Đồng
Quan.
Tử Chiêu vì tin tức này mà quyết định đi một chuyến gặp lại huynh trưởng.
Lần này nàng ra ngoài vẫn là một thân nam trang nhưng đã có chút đơn giản
hơn rất nhiều, tóc dài búi cao, trường bào xanh nhạt tôn lên một vẻ
thanh thuần thoát tục. Còn đang phân vân không biết nên che chắn dung
mạo này thế nào thì đã bị Hồng Lang kéo ngồi xuống ghế, tô tô vẽ vẽ trên mặt nàng một hồi.
Không phải Tử Chiêu không tin tưởng vào khả
năng dịch dung của Hồng Lang, nhưng vừa ngồi mà trong lòng lại nổi lên
một trận bất an, nếu để nàng ta tự chủ trương không biết sẽ thành ra cái dạng gì.
Kiên nhẫn một hồi cuối cùng nhìn lại trong gương lại
thấy một tên mãng phu mặt mày hung ác, từ giữa trán kéo xuống gò má là
một vết xẹo dài gần một gang tay, hoàn toàn không ăn nhập mới y phục của nàng. Hồng Lang trưng ra bộ mặt hết sức mãn nguyện, người đời nhìn thấy nàng ta cũng đủ hãi hùng, nay còn có gương mặt dữ tợn hơn mấy phần thì
chẳng phải sẽ không còn ai sợ nàng ta nữa sao. Thật sự là một chủ ý tốt.
Bất quá Tử Chiêu cũng không chịu được cái bộ dạng đáng xấu hổ này, lau sạch lớp dịch dung trên mặt, trợn mắt cảnh cáo Hồng Lang rồi chỉ đơn giản
đeo lên mặt một tấm khăn mà thôi.
Hai người nhanh chóng xuất cốc, vào thị trấn gần nhất mua một cỗ xe ngựa cùng ít lương thực rồi lên đường thẳng tới Thanh Quan.
Trên đường lại vô tình phát hiện ra vị trí một đám quân lính của Thuần Vương đang bí mật vận chuyển lương thực, trong đó cũng có không ít người
Khương. Tử Chiêu nở nụ cười đầy ẩn ý: "Xem ra ông trời cũng giúp ta,
thật sự phải tặng cho Thuần Vương một phần đại lễ mới được".
Không lâu sau, trong thư phòng, Hoàng thượng cùng Thái tử nhận được tin tức.
Đột nhiên xuất hiện một thiếu niên che mặt, kẻ này dẫn theo mười sáu cỗ
xe, khi ngang qua khu vực phụ cận ải Xích Vân thì bỏ lại tám xe rồi rời
đi. Hiện tại đang cùng tám xe hàng còn lại tiến thẳng tới Thanh Quan.
Chỉ biết, tám cỗ xe bị bỏ lại kia chứa toàn đầu người, đủ hiểu người này võ công lợi hại, thủ đoạn tàn độc tới mức nào. Cho người điều tra kỹ
càng lại không xác nhận được danh tính, chỉ biết là có quan hệ với Mục
tướng quân nhưng lại không thấy phía Tử Hàm có động tĩnh gì.
----------------------------------------
Tới gần giữa trưa, tổng cộng chín cỗ xe ngựa tiến vào địa phận Thanh Quan
nhưng Tử Chiêu cũng bỏ luôn tám xe hàng ở ngoại thành, cách nơi Tử Hàm
đóng quân chưa tới mười tám dặm, một mình xe ngựa của nàng nhập thành.
Điều đáng nói là hộ vệ canh gác cổng thành nhận được tin tức cũng không
cản nàng lại, cứ như vậy để Tử Chiêu an ổn tiến vào.
Nàng cùng
Hồng Lang xuống xe thong thả đi dạo một vòng rồi vào tửu lâu dùng bữa.
Từ lúc bước vào, Tử Chiêu đã biết bên ngoài tửu lâu cũng đã bị bao vây,
dù vậy chuyện này cũng không ảnh hưởng tới khẩu vị của nàng.
Hồng Lang vốn ăn rất khỏe nên thời gian hai người bọn họ dùng bữa cũng phải tốn hơn một canh giờ.
Quân binh phía ngoài chờ đã lâu vẫn chưa thấy bọn họ trở ra thì đã có chút
sốt ruột, đương lúc không biết có nên tiến vào bắt người hay không thì
nghe được tiếng nói mang theo chút ý cười vọng ra tận ngoài cửa: "Tiểu
tử tham ăn, ngươi tính ăn hết cả cái tửu lâu này sao? Người bên ngoài đã đứng dưới trời nắng đợi hơn một canh giờ rồi, ngươi có còn lương tâm
không vậy?".
Đám quân sĩ còn đang há miệng ngạc nhiên thì lại
nghe thấy kẻ đang ăn như hổ đói kia đáp lại bằng tiếng gầm gừ khe khẽ
rồi cũng buông bát đũa xuống, há miệng gọi trưởng quầy tính tiền.
Lát sau, hai thân ảnh một cao một thấp bước ra ngoài, nhìn thấy bọn họ, cả
đám người lại có chút hoảng hốt không nói lên lời. Người nhỏ hơn kia mặt mày hung ác, đưa mắt hằn học nhìn như đang trách cứ bọn họ phá bữa ăn
của hắn, người còn lại tuy là che mặt nhưng có thể thấy được ý cười nhàn nhạt tràn ra nơi khóe mắt. Có điều, đôi mắt này lại khiến bọn họ cảm
nhận một cỗ áp lực đè nặng xuống, không dám nhìn thẳng.
Tử Chiêu
thấy những người này một dạng như bị mất hồn thì yên lặng không nói,
Hồng Lang trong lòng vẫn có chút bất mãn, mạnh mẽ bước tới tách đám
người ra, giành lấy một lối đi: "Này này các người nhàn rỗi sao? Không
biết làm gì cũng đừng có đứng ì ra đấy, tránh ra cho người ta còn đi".
Binh sĩ lúc này mới hoàn hồn, trong đó có một vị tướng lĩnh nhìn qua đã
ngoài tứ tuần, chắp tay lên tiếng: "Mạt tướng phục mệnh Mục đại tướng
quân, cho mời công tử tới đại doanh một chuyến".
Tròng mắt thiếu niên áo xanh lóe lên một tia vui vẻ: "Ồ, vậy cảm phiền đại thúc dẫn đường".
Tướng lĩnh kia khom người làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường, Tử Chiêu
cũng lập tức bước theo, sau lưng nàng còn có nhiều binh sĩ khác, nghiêm
nghiêm chỉnh chỉnh một đoàn, không biết là đi theo để hộ tống hay là áp
giải nữa.
Đoàn người đi qua một con phố đông đúc thì bất ngờ phía trước có người lao tới.
"Lâm thúc, sao hôm nay thúc lại vào thành vậy?". Thanh âm trong trẻo của một đứa trẻ cất lên.
Tướng lĩnh dẫn đường được gọi là Lâm thúc kia có chút khẩn trương: "Ta phụng
mệnh đại tướng quân vào thành có chút việc. Nếu không có chuyện gì mạt
tướng xin đi trước".
Còn đang nhanh chóng muốn rời đi thì lại
nghe thấy thiếu niên áo xanh phía sau nghiêng đầu nhìn đứa trẻ, vui vẻ
nói: "Nha, đây hẳn là Duẫn nhi đi".
Lời vừa nói ra khiến không ít người giật mình. Tử Chiêu còn đang vui vẻ nhìn ngắm hài tử có gương mặt tám phần giống với Tử Hàm kia thì lại nghe được giọng nói thanh thúy,
mang theo một tia đề phòng cất lên: "Công tử đây biết Duẫn nhi sao?".
Tử Chiêu theo phản xạ, ngước mắt lên nhìn vị phu nhân đứng sau lưng Tiểu
Duẫn. Bước đi hữu lực nhưng lại nhẹ tựa lông hồng, nhìn qua đủ biết
người này cũng là người luyện võ. Gương mặt tuy không trang điểm cầu kỳ
nhưng đã xinh đẹp động lòng người, tư thái tự nhiên, thoải mái. Trong
lòng Tử Chiêu thầm tán thưởng một tiếng, ngoài mặt chỉ cong khóe miệng
cười như có như không, cũng không trả lời câu hỏi kia mà chỉ gật đầu có
lễ rồi nói: "Tại hạ có chút việc cần gặp đại tướng quân nên không tiện
nán lại. Mục phu nhân thong thả, tại hạ xin đi trước".
Trong nháy mắt, không khí chợt có chút căng thẳng, không biết thiếu niên này có
thân phận gì nhưng hắn lại biết rõ cả Mục phu nhân lẫn Mục thiếu gia.
Chuyện này chưa biết được là phúc hay họa.
Đoàn người đi tới cổng thành thì Tử Chiêu cùng Hồng Lang được sắp xếp lên một cỗ xe ngựa, tiến thẳng tới quân doanh. Vừa tới nơi, nàng rất nhanh được dẫn vào chủ
trướng, bên trong cũng không có người nào khác, một binh sĩ tiến vào
dâng trà rồi lập tức lui ra ngoài. Tử Chiêu ngồi xuống, đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại nhìn vật được treo phía sau thư án, khóe miệng câu lên một nụ cười rét lạnh: "Thảo nào vừa vào trướng đã cảm thấy sát
khí nồng đậm, ra là huynh ấy treo vật này ở đây".
Hồng Lang đứng
một bên cũng liếc nhìn vật kia, bĩu môi chán ghét. Năm đó đàn sói bị thứ này chém giết không ít, nếu không phải Dữ Ngọc tới kịp thời có khi
chính nàng cũng bị nó băm thây, thực lòng có chút bất mãn. Tử Chiêu nhìn thấy biểu hiện như vậy thì chỉ cười nhẹ, nhấp một ngụm trà, hòa hoãn
nói: "Hẳn là Tử Hàm trở về Bạch thành chỉ thấy cây rìu này còn sót lại
nên đã mang theo. Dẫu sao nó cũng là thần binh xuất hiện ở Mục gia đã
qua mấy đời, đâu thể mặc kệ được".
"Hừ, thứ thần binh gì lại đi
bòn rút linh hồn người khác". Hồng Lang tự mình lẩm bẩm, không muốn tiếp tục nhìn chiếc rìu kia nên liền quay mặt đi.
Hai người ngồi
trong trướng một lát thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Ánh mắt Tử Chiêu có chút mong chờ hướng ra ngoài cửa, từng tiếng bước chân như
hóa thành nhịp tim của nàng.