Trời đã vào đông, nước hồ chưa đến độ có thể đóng băng nhưng vẫn thập phần rét lạnh.
Thân ảnh nhỏ bé kia thẳng tắp rơi xuống hồ, từng khớp xương bị làm cho cứng lại đau buốt, cả thân thể nặng trĩu chìm dần xuống.
Trong đầu Tử Chiêu lúc này phảng phất một tia trào phúng: “Lạc Vân, ngươi đã quá xem thường ta rồi”.
Thanh âm la hét trên bờ càng lúc càng lớn, nhốn nháo thành một đoàn.
Lạc Vân đứng trên cầu trợn mắt nhìn xuống. Người bị ngâm dưới nước kia còn chưa thấy ngoi lên.
Nàng ta là muốn mượn tay Tử Chiêu đẩy ngã Yến Kỳ, gán cho nàng tội danh mưu
hại hoàng thân quốc thích. Nào ngờ phản xạ của Tử Chiêu cũng quá nhanh
đi, vừa xoay người hất ngược Yến Kỳ trở lại nhưng chính mình lại bị rơi
xuống nước.
Đám thị vệ còn đang nhao nhao lội xuống vớt người
thì một thân ảnh cao lớn xẹt qua, phi thân lao thẳng xuống hồ. Trong
miệng hắn còn giận dữ mà chửi lên một câu: “Đám cẩu nô tài”.
Yến Bạch lao xuống, từ dưới hồ vớt được Tử Chiêu, thân mình nàng cứng ngắc co rúm lại, run rẩy vì lạnh.
Hắn lập tức đem tấm áo choàng khi nãy vừa vứt trên bờ trùm lên, giúp nàng
chắn gió rồi ngẩng đầu quát lớn: “Còn đứng đó làm gì, mau truyền ngự y”.
Tư Chiêu run lẩy bẩy nhưng vẫn cố nắm lấy vạt áo hắn, thấp giọng rên rỉ: “Không cần… Mau, đưa ta trở về”.
Tới nơi, hắn cũng chẳng nói chẳng rằng mà chạy thẳng vào trong phòng, Tiểu
Nhan thấy hai người bọn họ đều ướt sũng cũng hốt hoảng đuổi theo, gấp
giọng kêu lên: “Đây là chuyện gì? Người đâu, mau đem nước nóng lại đây”.
Tử Chiêu vừa được đặt lên giường, nàng liền hướng Tiểu Nhan, răng lập cập
va vào nhau mà nói: “Lập tức đưa Bạch Bạch đi thay y phục, đun chút nước gừng cho hắn uống. Còn nữa, ngâm mình trong nước nóng đi, nhất định
không thể để nhiễm lạnh”.
Yến Bạch biết ý gật đầu rồi quay người
đi sang một sương phòng khác, trước khi rời đi còn ngoái cổ lại nhìn Tử
Chiêu, không quên dặn dò: “Ngươi cũng vậy, đừng để bị nhiễm lạnh”.
Ngâm mình trong bồn gỗ, hơi nước bốc lên tứ phía, mang theo mùi hương thảo
mộc phảng phất trong không khí làm tâm trạng Tử Chiêu cũng dịu xuống.
Ánh mắt nàng mông lung, ngả lưng nhàn nhạt hỏi người bên cạnh: “Tiểu
Nhan, tỷ thấy Lạc Vân kia thế nào?”.
“Tồn tại ở nơi thâm cung không thân không thích mà vẫn lấy được sự sủng ái của Thái hậu thì trí tuệ cũng không thể xem thường”.
Tử Chiêu gật gù song lại nhíu mày nói: “Tâm cơ cỡ này, quả thật là muội
vẫn nghĩ tốt cho nàng ta quá. Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà nỡ làm hại tới
cả Tiểu Kỳ. Hắn vẫn chỉ là một hài tử, nếu không phải hôm nay người ngã
xuống là muội thì với thân thể kia của hắn, không chết thì cũng liệt
giường”.
“Chiêu nhi, muội đừng rảnh rỗi lo cho người khác. Trước
mắt lo cho thân thể chính mình trước. Còn chuyện này… Theo ta thấy thì
bọn họ không muốn để yên cho muội đâu”.
Lời vừa dứt, liền có tiểu cung nữ hớt hải chạy vào bẩm bảo: “Tiểu thư, Thái hậu cho người tới dẫn tiểu thư đi… chịu tội”.
Tiểu Nhan tức giận, miệng gằn lên từng tiếng: “Nhanh như vậy đã tới cửa.
Chiêu nhi, muội mới xảy ra chuyện, còn chưa hồi phục. Chỉ e chịu không
nổi”.
Tử Chiêu đứng dậy, để Tiểu Nhan dìu nàng rời khỏi bồn gỗ,
khóe miệng khẽ nhếch: “Cái này người ta gọi là đánh nhanh thắng nhanh.
Tỷ không cần lo lắng, trước xuống bếp đem chút muối bỏ vào bao vải rồi
hong trên bếp cho thật nóng để muội mang theo làm túi sưởi”.
Tiểu Nhan quay sang phân phó cung nữ đi chuẩn bị, còn nàng ở lại giúp Tử
Chiêu thay y phục. Xong xuôi, Tử Chiêu cũng không để tâm có người tới
thúc giục mà còn ngồi nhàn nhã uống hết một chén trà gừng.
Nàng
lấy thêm hai bọc muối ấm nhét vào trong lòng để xua đi hơi lạnh. Chỉ
chốc lát sau, gương mặt nàng lại tươi tỉnh hồng hào như thể chuyện ngã
hồ khi nãy chưa từng xảy ra.
Vừa ra đến cửa đã thấy Yến Bạch đi tới, trên mặt không giấu nổi sự lo lắng nói: “Để ta đi cùng ngươi”.
Tử Chiêu lắc đầu: “Ngươi hồi phủ tĩnh dưỡng đi. Đây là chuyện của ta, tự ta có thể xử lý”.
“Ngươi lấy gì mà đi đối phó với đám người đó”.
“Mình ta là đủ” – khóe miệng Tử Chiêu câu lên một nụ cười rét lạnh, tiếp tục
nói: “Hơn nữa, chuyện khi nãy ngươi chạy tới giúp ta cũng đã quá đủ rồi. Không nên xuất đầu lộ diện thêm nữa.
Yến Bạch hơi sửng sốt: “Ngươi nói vậy là ý gì?”.
“Đừng tưởng ta không biết. Loại người có thể mở cả sòng bạc đâu chỉ đơn giản
là ham chơi. Loại người mà chỉ cần một chiêu cũng có thể đả thương tới
năm, bảy người đâu dễ gì để người ta đánh cho mặt mày biến dạng. Loại
người đó, chính là giỏi đóng kịch nhất. Đã diễn vở tuồng này lâu như
vậy, sao có thể vì một chuyện nhỏ nhặt mà buông tay”.
Nàng hơi
ngừng lại quan sát sắc mặt nam tử trước mặt rồi lại không nhanh không
chậm, tiếp tục lên tiếng: “Yến Bạch, ngươi vẫn chưa hiểu ta là loại
người nào”.
Để lại cho người kia một cái cười nhạt rồi quay lưng
rời đi. Thân ảnh nàng nhỏ bé nhưng sống lưng thẳng tắp, tư thái thập
phần cao ngạo khiến không ít thái giám, cung nữ phải tròn mắt, nuốt khan vài tiếng.
Yến Bạch vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một Tử Chiêu
như vậy, hắn chỉ giật mình trong giây lát rồi ngửa cổ lên cười lớn,
trong lòng cũng phải công nhận: “Thì ra là vậy. Thảo nào không tra ra
nổi thân phận của ngươi. Bồn cung sẽ chờ xem”.
Chưa để nàng đi
khuất, hắn cao giọng nói với theo: “Vậy thì tùy ý ngươi. Có chuyện gì
xảy ra cũng có bất lương ca ca nhặt xác giúp ngươi”.
Tử Chiêu
cũng không ngoái đầu lại mà chỉ cười thầm vài tiếng, tinh thần phấn chấn hẳn lên, rảo bước đi theo thái giám đến Từ Ninh cung.
Trong đại
điện, Thái hậu ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh bà ta, một bên là Hoàng
hậu, một bên là Liên phi đang ôm tiểu hoàng tử Yến Kỳ trong lòng. Phía
dưới chính là quận chúa Lạc Vân cùng rất nhiều phi tần hậu cung khác,
bọn họ đều là những người khi nãy đi cùng Thái hậu trong ngự hoa viên.
Tử Chiêu một đường thẳng tắp bước tới giữa đại điện thì quỳ xuống hành lễ.
Mắt thấy vừa mới đó mà nàng đã khôi phục lại dáng vẻ hồng hào như cũ, sắc
mặt lại tỉnh bơ không có lấy một tia sợ hãi nào. Lạc Vân tức giận cắn
môi, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt tới phát run.
Tử Chiêu còn chưa kịp ngẩng đầu lên lại nghe thái giám ngoài cửa điện hô một tiếng chói tai: “Hoàng thượng giá lâm”.
Đoàn người nghe vậy cũng lục tục đứng lên hành lễ. Hoàng thượng tiến vào,
ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, phất tay để bọn họ đứng dậy rồi mới đưa
mắt nhìn Yến Kỳ ân cần hỏi: “Vừa rồi, Trẫm nghe nói Kỳ nhi thiếu chút
nữa là ngã xuống hồ lạnh”.
Liên phi cúi đầu: “Tạ ơn thánh thượng quan tâm, Kỳ nhi may mắn không xảy ra chuyện gì”.
Hoàng thượng nghe vậy gật đầu thở ra một hơi, nheo mắt nhìn Tử Chiêu đang quỳ bên dưới hỏi: “Vậy đây là có chuyện gì? Nghe nói đã có người ngã xuống
hồ, nếu không phải Kỳ nhi thì là ai?”.
Thái hậu lúc này mới âm
trầm lên tiếng: “Ai gia cho mời mọi người tới đây cũng là để làm rõ
chuyện này. Khi nãy ta cùng chúng phi tần tản bộ trong ngự hoa viên, mới đi tới bên hồ vừa hay lại thấy Lạc Vân đang giằng co với nha đầu kia.
Chính là nàng ta tự ngã xuống hồ”.
“Tự ngã?” – Hoàng thượng nghi hoặc hỏi lại.
Cung nữ Bảo Sắc là tâm phúc bên cạnh Lạc Vân, nghe vậy nàng ta liền bước ra
giữa điện, quỳ gối bên cạnh Tử Chiêu, giọng điệu có chút hoảng hốt nói:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu. Khi nãy nô tỳ chính mắt nhìn thấy nha
đầu Khả Nhi là đẩy tiểu hoàng tử xuống hồ”.
Cả đại điện ồ lên một tiếng, Tử Chiêu vẫn im lặng không buồn nhúc nhích.
“Tiện dân kia, ngươi còn gì để nói?” – Thái hậu âm lãnh nhìn Tử Chiêu, gắt giọng hỏi.“Bẩm Thái hậu, Khả Nhi không có lý do gì phải làm hại tiểu hoàng tử. Vì vậy Khả Nhi không nhận tội” – Tử Chiêu vẫn điềm đạm nói.
Bảo Sắc nghe vậy thì tỏ ra tức giận, hét vào mặt Tử Chiêu: “Ngươi còn dám chối tội. Chính mắt ta nhìn thấy, là ngươi đẩy”.
Tử Chiêu bật cười, đưa tay chỉ trỏ trên mặt Bảo Sắc: “Ha ha,… Vậy tỷ nói
xem, là con mắt nào của tỷ nhìn thấy. Là mắt trái hay mắt phải, hay là
cả hai mắt”.
“Cả hai mắt ta đều nhìn thấy”- Bảo Sắc trợn mắt lên mà nói.
“Haizzz,… Những thứ không dùng được tốt nhất là vứt đi. Tỷ còn giữ lại trên mặt
làm gì. Nào, lại đây, ta giúp tỷ móc cặp mắt mù đó ra”.
“Hỗn
xược, trước mặt bao người mà ngươi dám nói nhăng nói quậy. Ngươi không
những không biết tội mà còn cố tình gây rối. Người đâu, đem con tiện dân này ra vả miệng cho ta”. Thái hậu thấy nàng càn rỡ thì cao giọng quát.
Bà ta nghiêm mặt, muốn dùng khí thế này mà chế trụ Tử Chiêu, nhưng là
mặc kệ bà ta có làm bộ bao lâu, nàng vẫn thản nhiên như không biết.
“Thái hậu, Khả Nhi thật sự không làm, không làm không thể nhận tội. Nếu như
Khả Nhi là muốn hãm hại tiểu hoàng tử vậy thì sao người rơi xuống nước
lại là Khả Nhi được?” – Tử Chiêu bày ra bộ dáng ngây ngô hỏi.
Hoàng thượng ngồi bên cạnh Thái hậu nhưng lại rất có lòng phối hợp với Tử
Chiêu. Ông phất tay ý bảo những thị vệ vừa tiến vào lui ra.
Thấy
tình thế có vẻ trùng xuống, Báo Sắc liền chớp lấy thời cơ: “Khi đó quận
chúa nhận ra ý đồ của ngươi mới kịp thời ngăn cản. Ta là người đứng gần
nhất nên nhìn rõ tất cả”.
Nàng ta trừng mắt nhìn Tử Chiêu rồi
tiếp tục bẩm báo: “Thấy ngươi ra tay đẩy tiểu hoàng tử xuống, quận chúa
mới giữ ngươi lại, khuyên can ngươi mấy lượt đều không thành. Hai người
giằng co một hồi, cuối cùng ngươi bị mất đà mới ngã xuống”.
Tử
Chiêu hướng mắt nhìn Lạc Vân, nghi hoặc: “Vậy xin hỏi tỷ tỷ, khi đó đang vui vẻ như vậy ta lại muốn đẩy ngã tiểu hoàng tử là có chuyện gì?”.
Lạc Vân bị hỏi, nhất thời tỏ vẻ khó xử rồi mới nhỏ giọng đáp: “Tiểu hoàng
tử tính tình vốn rụt rè, ngươi lại nhất quyết kéo người đi chơi. Người
không chịu, muốn bỏ về, ngươi liền tức giận nên mới xảy ra chuyện này.
Khả Nhi, đừng nên cố chấp nữa, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nhận tội, nhất
định ta sẽ xin Thái hậu không làm khó ngươi”.
Tử Chiêu trong đầu hừ lạnh: “Chẳng phải các ngươi đang làm khó ta đây sao? Bày đặt”.
Sau đó, nàng quay lên nhìn Yến Kỳ, tươi cười hỏi: “Tiểu Kỳ, ngươi nói xem, có phải là như vậy không?”.
Lạc Vân nghe Tử Chiêu hỏi Yến Kỳ như vaayjj, trong lòng không khỏi đắc ý:
“Ngu xuẩn, ngươi tưởng chỉ cần ở trong cung mấy ngày mà đã hiểu hết được sự tình sao? Ta vốn nhằm vào Yến Kỳ sở dĩ hắn có tất, trước đông người
như thế này có cậy răng cũng không nói nửa lời. Để ta chống mắt lên xem
ngươi có thể làm gì được”.
Yến Kỳ cũng nhìn Tử Chiêu, tuy rất
muốn trả lời nhưng lại thấy xung quanh có vô số ánh mắt đang tập trung
về phía mình. Hắn sinh ra sợ hãi, môi mím chặt, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi, run run nép vào lòng Liên phi, không dám mở miệng.
Liên phi thấy nhi tử như vậy cũng không có biểu tình gì, như thế chuyện này
đã không còn xa lại. Nàng chỉ yên lặng ôm lấy hắn, bất đắc dĩ thở dài.
Tử Chiêu lên tiếng, thu hút sự chú ý của Yến Kỳ: “Tiểu Kỳ, nhìn ta. Không
cần quan tâm đến người khác, nhìn ta, trả lời ta là đủ”.
Yến Kỳ
len lén đưa mắt nhìn Tử Chiêu, thấy nàng nở nụ cười tươi với hắn, càng
nhìn càng thấy nàng như có một sức hút nào đó khiến hắn không thể rời
mắt. Cảm giác như giữa đại điện chỉ còn một mình nàng tỏa sáng, cười với hắn, hỏi hắn: “Tiểu Kỳ, chúng ta chơi có vui vẻ không?”
Lần này
hắn nuốt khan một cái rồi cũng quả quyết gật đầu, hướng Hoàng thượng mà
rụt rè nói: “Lần đầu tiên có người khiến Kỳ nhi vui như vậy. Phụ hoàng,
Kỳ nhi thật sự không muốn bỏ về, tỷ tỷ cũng không hề tức giận với Kỳ
nhi. Nhất định tỷ tỷ không ghét Kỳ nhi”.
Trước nay cứ hễ ở chỗ
đông người là hắn luôn sợ hãi, không dám mở miệng, nay lại thấy có
chuyện ngoài dự tính, không chỉ riêng người khác, đến cả Liên phi cũng
kinh ngạc, tròn mắt nhìn Yến Kỳ.
Bảo Sắc có chút hốt hoảng kêu
lên: “Nhất định tiểu hoàng tử sợ hãi Khả Nhi nên mới phải nói như vậy.
Thật sự chính mắt nô tỳ nhìn thấy nàng ta đẩy ngã tiểu hoàng tử. Hơn nữa quận chúa khi đó cũng là người chứng kiến tất cả. Xin Thái hậu minh
xét”.
“Vị tỷ tỷ này sao lại nói những lời kỳ quái vậy. Tỷ biết
không, ở quê ta không có thú vui xô đẩy người khác. Chỉ cần ghét ai
chúng ta sẽ làm thế này này”. Vừa nói, Tử Chiêu vừa đứng dậy, đi tới
trước mặt Bảo Sắc, không để mọi người kịp hiểu ra chuyện gì, nàng đã
nâng tay giáng cho Bảo Sắc ba cái tát thật mạnh.
Ba tiếng “độp,
độp, độp” liên tiếp vang lên. Cả đại điện như nghẹn lại, yên lặng tới
mức chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Sau đó là từng
tiếng, từng tiếng hít khí cứ nối nhau mà vang lên.
Có điều, tại sao gương mặt Tử Chiêu lúc tát người lại tản ra một trận hưng phấn không hề giấu giếm.
Tử Chiêu không trở lại quỳ mà vẫn kiến quyết đứng thẳng, nhìn mọi người một lượt rồi tươi cười nói: “Chính là làm như vậy”.
Tuy nói nàng nhỏ tuổi nhưng ngày ngày cầm binh khi mài qua mài lại cũng
không tồi, lực đạo vốn không nhỏ, lại tát liên tiếp như vậy làm mắt Bảo
Sắc như hoa lên, mặt mày tối sầm, ngã lăn ra đất, phải mất một lúc mới
định thần lại mà hét chói tai như lợn bị chọc tiết.
Bảo Sắc ôm
lấy hai bên má sưng đỏ, lồm cồm bò dậy, trong miệng cảm giác có vị tanh
tanh, lại có gì đó lợn cợn. Nàng ta cúi đầu phun ra một cái răng.
Cả đại điện còn chưa hết kinh hoảng bởi một màn vừa rồi thì lại nghe thấy
Tử Chiêu cất giọng nói: “À, còn chuyện quận chúa thấy ta giận dữ với
tiểu hoàng tử hẳn là có hiểu lầm. Đúng không Lạc Vân tỷ tỷ?”
Tử Chiêu lúc này chính là uy hiếp, muốn nàng ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội, bọn họ cứ nằm mơ đi.
Nghe nhắc tới tên mình, Lạc Vân như bừng tỉnh. Khi nãy nhìn thấy cái răng
trong miệng Bảo Sắc bị đánh gãy mà có chút kinh sợ, ấp úng trả lời: “
Phải… phải… Vừa rồi rất có thể là hiểu lầm,… nhất định là … tỷ tỷ hiểu
lầm”.
Hoàng thượng từ đầu vẫn im lặng, cảm thấy Tử Chiêu hành xử
có phần liều lĩnh nhưng chung quy trong lòng vẫn thầm tán thưởng. Hướng
Thái hậu nhẹ giọng hỏi: “Chuyện này, không biết ý Thái hậu thế nào?”
Bà ta vừa nheo mắt, âm ngoan nhìn Tử Chiêu. Bộ dáng nàng thập phần thoải
mái tự nhiên cùng với vẻ phẫn nộ của Thái hậu lúc này hiển nhiên hoàn
toàn đối lập.
Nhìn bà ta uất nghẹn, Tử Chiêu trong lòng không kìm được thích thú. Trước khi tới đây, nàng đã biết trước, chuyện này liên
lụy tới cả hoàng tử, nếu Thái hậu không ngấm ngầm chấp thuận thì Lạc Vân có tới mười lá gan cũng không dám.
Tử Chiêu không chút sợ hãi
nhìn thẳng vào bà ta, đôi mắt đẹp chứa đầy hàn ý cùng kiêu ngạo khiến
cho Thái hậu không hỏi căm tức cùng kinh ngạc, giận dữ hất tay bỏ đi.
Lạc Vân cũng vội vã theo phía sau bà ta rời đi.
Cả đại điện như
được giải thoát khỏi cỗ áp lực vô hình, từng tốp từng tốp người lục tục
cúi đầu hành lễ rồi cũng lui ra ngoài. Vài vị phi tần đi ngang qua Tử
Chiêu cũng liếc mắt dò xét. Nhìn thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, Thái hậu lại là người tính toán, không dễ gì bỏ qua. Đứa nhỏ này xem chừng cũng không sống lâu hơn được.
Ngông cuồng, kiêu
ngạo, lớn gan làm càn. Một Tử Chiêu như thế không chỉ khiến Thái hậu có
điểm xem chừng mà ngay cả Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, hai người sớm gần gũi với nàng cũng không tránh khỏi kinh ngạc, chỉ là sau cơn kinh ngạc
này lại tăng lên một phần sủng nịnh.
Liên phi trước khi dẫn Yến Kỳ rời đi cũng phải dừng lại đánh giá nàng một lượt. Hết nhìn nàng lại đưa mắt nhìn Yến Kỳ chăm chú.
Ra khỏi đại điện, nhìn thấy sắc trời đã ngả về chiều, Tử Chiêu hít sâu một hơi, thoải mái vươn vai cảm nhận không khí hôm nay thật hết sức trong
lành.
Tuy ngoài mặt nàng kiêu ngạo là vậy nhưng trong lòng Tử
Chiêu phải thầm thở ra một hơi. Nàng làm như vậy chẳng khác nào ngang
nhiên khiêu chiến với Thái hậu. Bà ta trải qua sóng gió trong hoàng cung để leo lên được vị trí này thì tâm kế không thể nào xem thường.
Có thể khiến Thái hậu bỏ qua lần này chính là may mắn của nàng.
Ban nãy lao tâm như vậy, hơn nữa còn chật vật ngã xuống hồ một phen, hiện
giờ bụng có chút đói. Tử Chiêu liền nhấc chân trở về viện của mình.
Trước phải lấp đầy cái dạ dày một phen, sau đó có ra sao cũng mới tính
tiếp.
Trong một góc khuất nào đó, nam tử toàn thân huyền y tỏa ra một cỗ hắc ám, khóe mắt cong cong nhìn người đang rảo bước kia rồi cũng phi thân rời đi, không gây ra một tiếng động nào.
Tử Chiêu không biết làm sao bỗng nhien cảm thấy lạnh gáy, bất giác quay lại nhìn nhưng cũng chẳng thấy điều gì bất thường.
Nàng cũng chẳng để tâm, quay người đi tiếp, trong đầu chỉ nghĩ đến một lồng màn thầu nóng hổi, khiến cho hai má phiếm hồng.