Trong tẩm cung, Thái hậu ngả người trên ghế quý phi, một bên Lạc Vân nhẹ nhàng đấm bóp cho bà ta, gương mặt kiều diễm lại bao phủ một tia buồn
bực không hề giấu diếm.
Phải nói, hậu cung con đàn cháu đống
nhưng kỳ thực không có ai gần gũi với bà. Một mình trong tẩm cung nguy
nga tráng lệ mà cô quạnh vắng tiếng nói tiếng cười khiến bà ta cảm thấy
rất bức bối.
Từ ngày vào cung, Lạc Vân ngày ngày chăm chỉ tới
vấn an, dù biết nàng ta là cố ý tới lấy lòng, chỉ mong có được một chỗ
dựa vững chắc. Nhưng Thái hậu cũng không tỏ thái độ, thậm chí còn nhiều
lần dung túng làm cho Lạc Vân tới ngày hôm nay cũng trở thành nhân vật
không dễ chọc.
Vốn là nữ tử khôn khéo, trước mặt Thái hậu luôn một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm bà ta hết sức vừa lòng mà ưu ái.
Hé mắt thấy người bên cạnh tỏ vẻ không vui, Thái hậu trầm giọng hỏi: “Vân nhi, mấy ngày nay ngươi làm sao vậy?”.
“A. Vân nhi không có, Vân nhi chỉ là có chút chuyện suy nghĩ hơi nhập tâm.
Thái hậu đừng lo lắng. Vân nhi tiếp tục xoa bóp cho người”.
“Ai gia tuy lớn tuổi nhưng con mắt còn chưa có mờ. Ngươi giấu diếm ai gia?”.
“Thái hậu đừng nói như vậy, người khác nào người thân của Vân nhi, Vân nhi
làm sao có thể giấu người chuyện gì”. Lạc Vân bày ra bộ dáng nũng nĩu,
ai nhìn vào cũng chỉ muốn cưng chiều nàng hết mực.
“Vậy có chuyện gì cứ nói với ai gia. Ai gia không ngại suy nghĩ thay ngươi”. Thái hậu từ tốn nói.
“Chuyện này,… vân là lần trước, nha đầu tên Khả Nhi kia ngang nhiên chọc tức
Vân nhi, còn nói Vân nhi tới ăn đồ thừa gì đó. Hơn nữa còn dạy hư tiểu
hoàng tử làm bẽ mặt Vân nhi trước bao nhiêu phi tần hậu cung. Vân nhi
không còn mặt mũi nào nhìn người nữa”. Vừa nói Lạc Vân vừa đưa tay lên
lau nhẹ nơi khóe mắt, bộ dạng vô cùng ủy khuất, ấm ức mà nấc lên vài
tiếng.
Nha hoàn bên cạnh thấy vậy biết ý, cũng thút thít, miệng
mếu máo quỳ rạp xuống đất: “Bẩm Thái hậu, quận chúa chính là bị ức hiếp
quá đáng. Đứa nhỏ kia cậy có Thái tử là chỗ dựa liền không coi quận chúa ra gì. Nô tì thấp cổ bé họng không bảo vệ được chủ tử. Cúi xin Thái hậu làm chủ cho quận chúa”.
“Vân nhi, ngươi theo ta lâu như vậy, đến một tiểu nha đầu cũng không đối phó được. Vậy sau này tiến vào phủ Thái tử rồi thì biết làm sao. Chẳng lẽ để cho đám trắc phi trèo lên đầu lên
cổ ngươi sao?”.
Lạc Vân lại nghe tới chuyện sau này có thể danh
chính ngôn thuận mà gả cho Yến Lân dưới sự nâng đỡ của Thái hậu, hơn nữa còn có thể trở thành Thái tử phi, trong lòng không khỏi vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn ấp úng mà nói: “Vân nhi,… Vân nhi,…”.
“Ngươi a,
không phải không có thủ đoạn mà chính là quá lương thiện. Có vài chuyện
không thể cho qua như vậy được. Hoàng tộc cũng có tôn nghiêm của Hoàng
tộc, chỉ là một tiện dân thì ngươi sợ cái gì. Nha đầu kia ngươi cứ tùy ý mà xử lý, Thái tử cùng lắm thì trách mắng vài câu cũng không làm gì
được ngươi”.
Lạc Vân cúi đầu e lệ, trong lòng không khỏi cười đắc ý, có một câu này của Thái hậu thì nàng không cần phải kiêng kỵ gì nữa.
Ngay ngày hôm sau, biết chắc Yến Bạch cũng hay tới đây nên từ sớm Lạc Vân đã tới trước cửa tìm Tử Chiêu để tránh đụng mặt hắn. Bị thị vệ chặn lại
bên ngoài, nàng ta không vui nhíu mày nhưng vẫn kiên nhẫn, không nói
tiếng nào.
Một lát sau, Tiểu Nhan đi ra mời nàng ta vào trong
sân, cả đám người đang định tiến vào thì đột nhiên bị người phía trước
dừng bước ngăn cản: “Cảm phiền quận chúa cho hạ nhân lui bớt ra ngoài,
chỉ cần đem theo hai cung nữ theo hầu là được rồi. Tiểu chủ tử nhà ta có sở thích khác người, chỉ e sẽ làm cung nhân hoảng sợ, gây ầm ĩ thì cũng không hay”.
Lạc Vân trong lòng tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn, cắn răng bảo hạ nhân lui ra, chỉ đem theo một cung nữ thân cận tiến vào.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng ta co rúm
người lại.
Khắp sân bày la liệt đủ loại binh khí, từ rìu chiến,
đoạn côn, đoản đao, trường kiếm, cung tên,... Tử Chiêu thì đang loay
hoay một góc, mài xoèn xoẹt một thanh kiếm dài hơn cả người nàng. Biết
có người đi tới, mắt cũng chẳng buồn nhìn lên, miệng cười sáng lạn, nói
là đang luyện tập để sau này có thể rèn ra một thanh kiếm tốt, sau đó
lại tập trung vào mài kiếm, không thèm để tâm đến chuyện khác.
Lạc Vân cứ đứng giữa sân, có cung nữ mang ghế, rót trà mời nàng ngồi. Nhưng nàng ta lại vô cùng khinh miệt: “Gì chứ, trời đông gió lớn không vào
trong nhà ngồi mà bắt ta ngồi ngoài sân. Đúng là thứ tiện nhân không có
giáo dưỡng”.
Tức giận là vậy nhưng nàng ta vẫn kiên nhẫn bày ra
bộ mặt hết sức thiện lương, nhẹ giọng nói: “Khả Khả muội cứ ở trong sân
một mình như vậy rất buồn chán đi. Hôm nay sắc trời rất tốt, chi bằng
chúng ta đi vãn cảnh một chút, nhân tiện tới rủ thêm tiểu hoàng tử đi
giải khuây”.
“Phải a. Lần trước ta thấy muội ngồi trong đình cùng tiểu hoàng tử và Liên
phi. Hoàng tử nhỏ tuổi lại nhút nhát, ít tiếp xúc với người khác. Chúng
ta tới đem hắn đi ngắm cảnh một chút”.
Tử Chiêu quả thật cũng
muốn tìm hiểu thêm về đứa nhỏ này nên cũng vui vẻ, không nghĩ ngợi gì
nhiều mà gật đầu đồng ý. Nàng thu xếp một chút rồi đứng dậy, nhanh chóng theo Lạc Vân ra ngoài.
Vì Tử Chiêu đã nói, mỗi khi nàng ra
ngoài, không thích có người theo hầu, Tiểu Nhan muốn đi cùng nhưng cũng
bị Tử Chiêu từ chối. Trước khi nàng ra khỏi viện, Tiểu Nhan vẫn lo lắng, níu tay nàng lại, nhắc nhở phải cẩn thận.
Tử Chiêu khẽ cười, gật đầu trấn an Tiểu Nhan rồi mới rời đi.
Tuy không để ai đi theo nhưng nàng biết, trong một góc nào đấy luôn có
ám vệ bí mật trông chừng. Chỉ có điều, Tử Chiêu không cho phép bọn họ tự ý hành động. Tai mắt trong cung cũng không ít, nếu để lộ ra, không biết chừng còn bị vu cho tội danh thích khách. Yến Lân hiện giờ lại không có ở đây, nàng cũng sẽ khó mà xoay xở. Vì vậy, nếu chuyện gì nàng thật sự
không giải quyết nổi, tới lúc đó mới gọi ám vệ giúp đỡ. Hơn nữa, Tử
Chiêu nghĩ Lạc Vân cũng chỉ là có chút thành kiến, không tới mức có thể
ra tay hại người.
Ra tới bên ngoài đã thấy Quận chúa đợi sẵn,
hai người đi trước, phía sau có vài cung nữ, toàn bộ đều là người của
Lạc Vân, cứ như vậy mà kéo thành một đoàn.
Trước cửa Liên Trì
cung, Lạc Vân nói với thái giám canh cửa, muốn dẫn Yến Kỳ tản bộ, bảo
hắn vào báo tin. Thái giám nghe vậy, khom người từ chối: “Bẩm quận chúa, tiểu hoàng tử trước nay tinh thần yếu ớt, không tiện ra ngoài cùng quận chúa. Xin thứ cho nô tài không thể phục mệnh”.
Lạc Vân nheo mắt, vẫn duy trì thanh âm dễ nghe nói: “Đây là công công không coi ta ra gì
phải không? Ngươi chỉ cần vào bẩm báo một tiếng là được rồi”.
“Nô tài không dám. Chỉ là tiểu hoàng tử thật sự không gặp người ngoài. Xin quận chúa hiểu cho”.
Tử Chiêu thấy bọn họ có phần căng thẳng, bỗng nhiên cười xòe vài tiếng,
hướng vị thái giám kia vui vẻ nói: ”Chi bằng công công cứ vào báo một
tiếng là có Khả Khả tới tìm. Nếu Tiểu Kỳ thật sự không thể ra ngoài, vậy chỉ cần ngài báo lại với ta, cũng không mất gì. Làm phiền công công”.
Thấy Tử Chiêu tươi cười hòa nhã, hơn nữa còn gọi Yến Kỳ thân mật như vậy,
sắc mặt vị thái giám khẽ thay đổi, nhanh chóng đi vào bẩm báo.
Chỉ lát sau đã thấy Yến Kỳ chạy ra, nhìn thấy Tử Chiêu hắn vui mừng reo lên: “Khả Khả, tỷ thật sự tới tìm ta”.
“Phải a, ta cùng quận chúa tới rủ ngươi tản bộ ngắm cảnh. Cứ ở trong tẩm cung mãi sẽ rất buồn”.
Vừa nghe vậy, Yến Kỳ đang từ vui mừng lại có chút dè dặt, hắn liếc nhìn Lạc Vân rồi lại nhìn Tử Chiêu, nửa muốn đi nửa không, bối rối không nói lên lời.
“Sao vậy, đã có tỷ tỷ ở đây, ngươi mà còn như vậy sẽ không
có ai chơi cùng đâu. Nào chúng ta đi, ngắm cảnh thư giãn đầu óc một chút rồi trở về cũng được”. Nói rồi nàng nắm tay Yến Kỳ, dắt hắn đi, thái
giám cung nữ thấy vậy lại kéo thành một đoàn theo sau hai người.
Lạc Vân bỗng nhiên trở thành người thừa, tức tối thở hắt ra, trong miệng lẩm bẩm: “Cứ chờ đấy, xem ta thu thập ngươi thế nào”.
Vừa đi Tử Chiêu vừa vui vẻ trò chuyện với Yến Kỳ. Đứa nhỏ này ngoài việc
hay sợ hãi người khác ra thì hết sức bình thường, cũng tò mò hiếu động
và đặc biệt nói nhiều như bao đứa trẻ khác.
Chỉ cần thấy biểu
hiện né tránh, xa cách của hắn đối với Lạc Vân kia mà Tử Chiêu thầm cảm
thấy may mắn, nếu không nhờ Yến Lân thì chắc chắn nàng cũng không thể
tiếp cận được với Tiểu Kỳ.
Ba người trước sau đi tới gần một cái
hồ giữa ngự hoa viên, Lạc Vân để hạ nhân dừng lại còn các nàng thong thả đi tiếp về phía trước. Vừa đi nàng ta còn cố ý tỏ ra thân mật với Yến
Kỳ, Tử Chiêu cũng không nghĩ ngợi gì mà còn dỗ dành, muốn hắn làm quen,
nói chuyện cùng Lạc Vân.
Bọn họ đều đi đến giữa cầu thì ngừng
lại, từ đây phóng tầm mắt ra xa khắp mặt hồ, hai bên bờ hoa cỏ xanh
mướt, đủ hương sắc, không khỏi khiến cho lòng người trở nên ấm áp.
Tử Chiêu khom người, đặt một tay lên bả vai Yến Kỳ, chỉ cho hắn xem cảnh sắc ở phía xa.
Lúc này, Lạc Vân đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng nói những điều kỳ quái:
“Khả Khả, ngươi đừng ép tiểu hoàng tử, hắn đã không muốn chơi sao ngươi
lại cố chấp vậy”.
“Lạc Vân tỷ tỷ đang nói gì vậy?” – Tử Chiêu ngơ ngác hỏi.
Thanh âm Lạc Vân càng lúc càng lớn, càng nói lại càng pha thêm chút hoảng
hốt, thu hút sự chú ý của những người khác: “Khả Khả ngươi bình tĩnh,
đừng cố chấp như vậy. Đừng ép buộc tiểu hoàng tử, hắn sẽ sợ”.
Tử
Chiêu bất giác nhận ra điều gì đó, nhưng còn chưa kịp định thần, lại
thấy Lạc Vân lao vào, bấu chặt lấy cánh tay đang đặt lên vai Yến Kỳ của
Tử Chiêu, làm như đang giằng co với nàng. Miệng còn không ngừng hô lớn:
“Khả Khả ngươi làm gì vậy, đừng làm hại tiểu hoàng tử”.
Tử Chiêu muốn vung tay ra nhưng bị Lạc Vân ghì lại, mượn lực, dùng chính cánh tay của nàng, đẩy Yến Kỳ xuống hồ.
Một thân ảnh nhỏ bé vô lực ngã xuống, nước hồ bắn lên tung tóe.
Không ít người sửng sốt, tiếng thét dài từ phía bờ dội lại.Tử Chiêu liếc mắt
đã thấy từ phía đó, một đoàn cung tần mỹ nữ đang đi tới, dẫn đầu đoàn
người là Thái hậu.
Nàng cụp mắt xuống, khóe miệng thản nhiên giương lên một nụ cười mỉa mai: “Thì ra là như vậy,… cũng thật may”.