Người thứ nhất là một gã thanh niên có bộ dáng nho nhã tuấn
mỹ. Trên khuôn mặt hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt vui vẻ,
đang nhìn về phía Lạp Cổ Kỳ. Thế nhưng một cỗ uy áp tràn từ
người thanh niên ra ngoài...trong lòng Lạp Cổ Kỳ không khỏi khẩn trương...Người thanh niên này ít nhất cũng là cường giả Đại
tinh vị, bởi vì chỉ có cường giả Đại tinh vị thì mới xuất
hiện uy áp nhàn nhạt như thế...
Mà đứng ở phía sau
người thanh niên lạ lẫm này là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Trên khuôn mặt tinh xảo không có chút khuyết điểm, đôi mắt trong như nước mùa thu mang theo dáng vẻ tươi cười nhu hòa. Lạp Cổ
Kỳ cảm giác mặc dù nữ tử đó đang cười thế nhưng ánh mắt
thỉnh thoảng lại lưu trên người thanh niên kia một chút. Hiển
nhiên nam tử đi theo có quan hệ không hề tầm thường. Hơn nữa,
Lạp Cổ Kỳ cũng không nhìn thấy thực lực của nàng.
Ánh mắt lại chuyển, di dời vào người thứ ba.
Khi thấy người thứ ba, ánh mắt Lạp Cổ Kỳ không khỏi có chút
ngốc trệ...dung mạo vô cùng thanh tú, một mái tóc đen dài rũ
xuống, thân thể thon dài mà cao ráo...Ngoại trừ một mái tóc
dài không nói, mặt khác quả thật giống Lâm Dịch như đúc.
Thế nhưng, Lạp Cổ Kỳ cũng không dám tùy tiện nhận quen biết...đơn
giản là trên người người thanh niên này cũng tỏa ra uy áp nhàn
nhạt...Lạp Cổ Kỳ cảm giác được người thanh niên rất giống Lâm
Dịch cũng là cường giả ngoài cảnh giới Đại tinh vị.
Lạp Cổ Kỳ ngây ngốc trong chốc lát mới kịp phản ứng lại. Hắn hơi khom người nói:
- Không biết ba vị đại nhân đột nhiên tới học viện Dị Năng...là có chuyện gì muốn làm?
Đám người đến tự nhiên mà một nhà ba người Lâm Cường. Người thanh
niên đứng đầu tiến chính là Lâm Cường, ở bên cạnh hắn, tự
nhiên là Vân Băng. Mà người cuối cùng tiến vào chính là Lâm
Dịch.
Lâm Cường hoàn lễ lại nói:
- Hiệu trưởng không cần khách khí...
Lạp Cổ Kỳ thoáng sững sờ...đừng nói hắn có địa vị cực cao tại
Học viện Dị Năng, thế nhưng trên thực tế chỉ luẩn quẩn trong
cảnh giới tinh vị. Thân phận thực sự của hắn không hề quá cao. Trong cả đám cánh giới tinh vị, một vòng tròn luẩn quẩn đó
cũng chỉ có thể xem như tiêu chuẩn trung bình khá.
Mà ở
trong vòng luẩn quẩn của cảnh giới tinh vị, tất cả đều coi
trọng người có thực lực. Nếu như thực lực không đủ thì người
khác căn bản sẽ không thèm để mắt tới ngươi. Hiện giờ cường
giả Đại tinh vị ở trước mặt lại khách khách khí khí với hắn như thế, thật ra khiến cho hắn có chút giật mình.
Lâm
Dịch ở bên cạnh buồn bực...Lạp Cổ Kỳ rõ ràng đã nhìn hắn
cả buổi, thậm chú hắn thấy ánh mắt Lạp Cổ Kỳ lộ vẻ kinh
ngạc. Thật không nghĩ tới hắn còn không nhận ra chính mình sao?
Lâm Dịch bất đắc dĩ đành gọi một tiếng:
- Hiệu trưởng. Là ta.
Thân thể Lạp Cổ Kỳ run lên, hắn không tin tưởng nhìn về phía Lâm
Dịch...thanh âm quen thuộc này khiến cho Lạp Cổ Kỳ lập tức
thốt lên kinh ngạc:
- Lâm Dịch? Ngươi là Lâm Dịch?
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Hiệu trưởng đại nhân...ngài cũng không khỏi quá dễ quên đi?
Mới bất quả bảy năm thời gian không thấy mà thôi...rõ ràng
ngài cũng không nhận ra ta...
Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn
kinh ngạc nhìn Lâm Cường. Trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi...hắn thế nào cũng không tưởng tượng được, thiếu niên ly khai bảy năm trước bất quá mới chỉ có cảnh giới Hạ tinh vị hạ giai, bảy
năm sau lại đạt được tới trình độ Đại tinh vị? Điều này, sao
có thể?
Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn ngốc trệ, Lâm Dịch cười
hắc hắc...biểu tình của Lạp Cổ Kỳ nằm trong dự kiến của
hắn. Sợ rằng không một ai nghĩ ra, chính mình bảy năm trước
vãn chỉ là Hạ tinh vị hạ giai. Bảy năm sau lại có thể tiến bộ khoa trương như thế?
Trên thực tế, nếu như bảy năm trước
nói cho hắn biết rằng bảy năm sau hắn có thể đại tới Đại tinh vị. Chỉ sợ ngay cả hắn cũng không hề tin tưởng...suy nghĩ một chút, trước đây Lạp Cổ Kỳ chỉ tùy tiện lộ ra một tia uy áp
khiến toàn thân Lâm Dịch không cách nào nhúc nhích, trong lòng
vô cùng rung động. Mà hiện giờ vị trí của hai người tựa hồ
hoàn toàn thay đổi...thậm chí hắn còn phải tận lực không phát tán ra khí thế vẫn khiến cho Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn kinh hãi.
Mãi lâu về sau, Lạp Cổ Kỳ mới hồi phục lại. Lúc này hắn mới
nhớ tới còn những người khác, cố gắng nuốt một ngụm nước
bọt, hiếu kỳ hỏi:
- Lâm Dịch. Hai vị này có phải...
Lâm Dịch cười cười nói:
- Đây là cha ta, Lâm Cường.
Lâm Cường mỉm cười gật đầu đối với Lạp Cổ Kỳ, nói:
- Hiệu trưởng, ngươi khỏe. Trước đây Dịch nhi thường xuyên nhắc
tới ngươi...Cảm ơn những năm tháng gần đây ngươi chiếu cố Dịch
nhi.
Lạp Cổ Kỳ lại lần nữa kinh hãi...thật không ngờ vị cường giả Đại tinh vị trước mặt lại là phụ thân Lâm Dịch. Biểu hiện của hắn ra bên ngoài cũng không dám lãnh đạm, khách khí nói:
- Đại nhân khách khí rồi, Lâm Dịch là đệ
tử của trường ta, đồng thời còn là một người rất có thiên
phú. Mọi chuyện ta làm đều là bình thường.
Lâm Cường cười cười không nói gì thêm. Lâm Dịch tiếp tục giới thiệu:
- Vị này chính mà mẫu thân của ta, Vân Băng.
- Vân Băng bái kiến hiệu trưởng.
Vân Băng cũng hơi chút khom người đối với Lạp Cổ Kỳ, nhẹ nhàng hô lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lạp Cổ Kỳ vội vã hành lễ lại rồi nói:
- Lâm phu nhân khách khí...
Đồng thời trong lòng hắn càng thất kinh...Hắn chưa bao giờ biết rõ
Lâm Dịch lại có cha mẹ là cường giả Đại tinh vị lợi hại như
vậy...Cho dù ở trong siêu cấp gia tộc cũng cực kỳ hiếm thấy
cường giả Đại tinh vị a. Mà người mạnh như vậy đều sẽ không
để con cái tới trường học tập. Bởi vì đối với bọn họ mà
nói, những thứ trường học có thể truyền đạt thực sự quá rác rưởi. Lạp Cổ Kỳ thật không hiểu vì sao Lâm Cường và Vân Băng
muốn đưa Lâm Dịch tới trường học.
Chẳng qua không nghĩ ra
thì không nghĩ ra, Lạp Cổ Kỳ không hổ là hiệu trưởng một
trường học. Chỉ trong thời gian kinh hãi ngắn ngủi, hắn liền
khôi phục lại thái độ bình thường, cười nói:
- Có chuyện gì, chúng ta rời khỏi đây rồi hẵng nói.
Đám người Lâm Cường gật đầu liền đi theo Lạp Cổ Kỳ ra ngoài.
Ra khỏi ám các, mấy người đều tự chọn chỗ ngồi xuống. Lúc này Lạp Cổ Kỳ mới nhìn sang phía Lâm Dịch sợ hãi than thở:
- Thật không ngờ...ngắn ngủi thời gian vài chục năm, ngươi từ
một tên tiểu tử nhu nhược lại phát triển cho tới trình độ bây
giờ...
Lạp Cổ Kỳ có thể nhớ rõ ràng lần đầu tiên
hắn gặp Lâm Dịch. Lâm Dịch mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi. Không nghĩ tới lúc này mới trôi qua mấy năm, hắn đã trở thành một tồn tại mà chính mình phải ngước nhìn.
Lâm Cường hít sâu một hơi, chăm chú nhìn hiệu trưởng nói:
- Nếu không có hiệu trưởng, chỉ sợ hiện giờ Lâm Dịch không đạt
được trình độ như hiện này. n tình của hiệu trưởng đối với
Lâm Dịch, Lâm Dịch cả đời không bao giờ quên.
Nhũng
lời này của Lâm Dịch cũng không phải nói bừa...kỳ thật, sở
dĩ Lâm Dịch có thể tiến triển nhanh như vậy, công lao của Lạp
Cổ Kỳ ở bên cạnh trợ giúp là rất lớn. Cho dù Lạp Cổ Kỳ cứu Lâm Dịch trong trận chiến với Bạch Diệp hay về sau an bài Lâm
Dịch đi Ma Nguyên động cùng Vô Song hội cũng đều là muốn tốt
cho hắn. Đó chính là nguyên nhân chủ yếu giúp Lâm Cường trưởng
thành hơn.
Lạp Cổ Kỳ nghe vậy không khỏi vui mừng...với
tư cách là một lão sư ngây ngốc mấy trăm năm trong học phủ.
Chuyện tình khiến hắn cao hứng nhất không thể nghi ngờ chính
là chứng kiến đệ tử của mình phát triển từng bước một, cuối cùng vượt xa bản thân...đây là suy nghĩ của người nhà giáo.
Mặc dù Lâm Dịch không chính thức bái Lạp Cổ Kỳ là sư phụ, Lạp Cổ Kỳ cũng chưa từng chính thức dạy bảo Lâm Dịch qua cái gì
đó. Thế nhưng ở trong lòng hai người, loại tình cảm thầy trò
đã sớm sản sinh.
Lâm Cường cùng Vân Băng cũng cười nhìn
Lâm Dịch...đối với lời nói của Lâm Dịch, cả hai đều cảm thấy
vui mừng trong lòng. Điều này chứng minh con cái của họ không
phải hạng vong ân phụ nghĩa, cuồng vọng tự đại. Có nhi tử
đáng kiêu ngạo như vậy, còn cái gì để nói chứ?
Sau khi đùa giỡn một hồi, lúc này Lâm Dịch mới hỏi:
- Hiệu trưởng, không biết muội muội Yến nhi của ta đang ở chỗ nào?