Năng lượng màu vàng nương theo không gian vặn vẹo đánh thẳng từ
không trung xuống chỗ hai người Vân Băng cùng Lâm Dịch.
- Không tốt.
Khi thấy năng lượng màu vàng rơi xuống mang theo vết nứt không gian,
sắc mặt Vân Băng bỗng nhiên đại biến. Nàng cảm nhận được cỗ
năng lượng này tuyệt đối không phải năng lượng của Lâm Cường. Hơn nữa, dùng lực lượng hiện giờ của nàng hoàn toàn không có
cách nào ngăn chặn được đối phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dường như muốn hay không, Vân Băng giơ tay bắt lấy Lâm Dịch. Thân hình
chớp động nhanh chóng tránh sang một bên, tốc độ phản ứng cực
nhanh. Tạp Bá Lý ở trên không trung cũng không khỏi kinh ngạc.
Lập tức Tạp Bá Lý không khỏi than thở:
- Trước đây Vân
Băng cũng là thiếu nữ thiên tài của Cổ Năng ta a...Ba mươi năm
nàng chưa từng động võ, hiện giờ thực lực vừa mới khôi phục
đã có thể nhanh nhẹn phản ứng như vậy. Thật khiến người ta
phải sợ hãi thán phục...người một nhà bọn họ đều không phải
bình thường a...chẳng qua thật đáng tiếc. Thiên tài luôn luôn
chết sớm.
Vân Băng cùng Lâm Dịch tránh thoát năng lượng
màu vàng óng ánh từ không trung đánh xuống, còn chưa kịp thở
một hơi đã thấy khối năng lượng vốn nên đánh xuống mặt đất
lại như kỳ tích chuyển hướng trên không trung đánh thẳng tới hai người Vân Băng.
Sắc mặt cả hai đồng thời biến đổi, Vân
Băng nhanh chóng bay ngược lại, cố gắng thoát khỏi công kích
này. Thế nhưng tốc độ của nàng thủy chung không cách nào so
sánh với năng lượng màu vàng óng ánh kia.
- Sẽ chết sao?
Vân Băng mở trừng mắt, trong mắt hiện vẻ không cam lòng...nàng vừa mới gặp lại người nhà được một ngày a, thậm chí còn chưa
gặp qua bộ dáng của Yến nhi sau khi lớn lên. Điều này sao khiến nàng cam được?
Thế nhưng nàng không cam lòng hiển nhiên
vẫn không có cách nào khiến không gian đình chỉ dao động...năng
lượng màu vàng vẫn như cũ đánh tới hai người.
Oanh...
Một âm thanh nổ lớn bỗng nhiên vang lên, một vùng khói bụi lập tức bay lên khỏi mặt đất.
- Không.
Lâm Cường trong lúc cấp bách lại thấy một màn như vậy...hắn lao
tới trong nháy mắt giống như một đạo sấm sét đánh qua, tốc độ của hắn không dừng chút nào:
- Sẽ không sao đâu...không sao đâu...
Lâm Cường thì thào trong lòng, sau đó vội vã bay xuống nới đó.
Thế nhưng Mộc Nhu ở bên cạnh há có thể lãng phí cơ hội tốt
như vậy? Cao thủ đối chiến, thắng bại chỉ trong chớp mắt.
Một đạo dây leo dùng tốc độ chớp nhoáng đâm ra. Lâm Cường mắt thấy vụ nổ lớn ở phía dưới cho nên trong thời gian ngắn hoàn toàn
mất đi ý thức, hắn lập tức bị dây leo kia đâm thủng thân thể,
cùng lúc đó Lâm Cường cũng phi thân xuống mặt đất...may mắn là cũng không bị thương vào chỗ hiểm.
Dây leo đâm từ vùng bụng của hắn ra.
Lâm Cường kêu rên một tiếng, hắn không thèm quan tâm tới thương thế của chính mình, hai mắt đỏ sậm quát lớn:
- Cút.
Năng lượng màu vàng bỗng nhiên bạo tạc, dây leo trong thân thể bị
năng lượng màu vàng chấn thành bột mịn trong nháy mắt. Thân
thể Lâm Cường vẫn như cũ bay xuống từ trên không.
Máu tươi vương vãi khắp nơi, thế nhưng Lâm Cường chẳng quan tâm nhiều như vậy, hắn lẩm bẩm:
- Băng nhi...Dịch nhi...Băng nhi...Dịch nhi...
Tạp Bá Lý ở trên không than nhẹ một tiếng, sắc mặt hắn lộ vẻ
chấn động, ánh mắt hơi chút hoảng sợ rồi lại trở nên âm trầm.
- Thủy Ngưng...
Chính vào lúc này, màn bụi dần dần tiêu tán. Trong tầm mắt của
mọi người là một màn nước bao phủ. Ở trong màn nước, ngoại
trừ hai người Vân Băng và Lâm Dịch đang đứng nguyên tại chỗ ra,
thì trước mặt bọn họ lại nhiều thêm một đạo thân ảnh.
- Ta biết rõ không cách nào cải biến được. Thế nhưng đây là
chuyện ta nên làm. Bọn họ là người nhà của ta...ta không cách
nào trơ mắt nhìn bọn họ chết đi mà không quan tâm. Ta không làm
được.
- Hừ, đã như vậy, các ngươi cùng chết đi.
Trong tất cả mọi người ở đây, nếu muốn bàn về phẫn nộ nhất không
thể nghi ngờ phải kể tới Mộc Nhu. Từ lúc biết được Lâm Dịch
có Sinh Linh quả trên người, hắn luôn muốn có được nó. Lại lo
lắng Tạp Bá Lý biết được sẽ tranh đoạt cùng hắn cho nên không
dám mở miệng, một mực bị Tạp Bá Lý ngăn lại. Sau cùng tức
quá mà phun một bụng oán khí lên người Lâm Cường. Rồi lại bị
Lâm Dịch phản bác, trách móc khiến không nói được lời nào.
Đến cuối cùng đối chiến cùng Lâm Cường lại là kẻ tám lạng
người nửa cân...Phải biết rằng, hắn là cường giả Đại tinh vị
thượng giai a, từ khi nào hắn đã phải nhận qua ức chế như vậy?
Thậm chí lúc về sau, khi dây leo của hắn sắp giết chết được Lâm
Cường đang không chú ý sau lưng, cột băng của Thủy Ngưng lại lần nữa ngăn cản hắn.