Chung Cực Truyền Thừa

Chương 556


trướctiếp

Nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, lập tức biến mất trong không khí.

Hai gã trưởng lão kia biến đổi sắc mặt, đồng thời dừng lại thân hình trên không trung, âm thầm quan sát xung quanh.

Một tiếng oanh bạo bỗng nhiên vang lên bên tai một gã trưởng lão, không biết từ lúc nào, Lâm Cường đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Tên trưởng lão kia cũng phản ứng rất nhanh, chỉ thấy hồng quang trên người hắn lóe lên, nắm đấm của Lâm Cường lập tức đánh vào không khí. Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, một cỗ cảm giác nóng rực đã truyền tới.

Chỉ thấy người nọ đã biến thành một hỏa nhân, sắc mặt Lâm Cường biến đổi, thân hình nhanh chóng lùi lại.



- Đi chết đi.



Tên trưởng lão kia quát lớn một tiếng, chỉ âm thanh xoát thất lớn, cả không trung đột nhiên xuất hiện một đầu hỏa long màu đỏ uốn lượn, há to mồm gào thét bay tới Lâm Cường.

Không gian xung quanh bị ngọn lửa thiêu đốt nóng không ngừng vặn vẹo. Nó đi qua nơi nào, Lâm Cường cảm giác được không gian nơi đó xuất hiện vết nứt.

Lâm Cường hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy thân thể của hắn cũng chấn động, hỏa long kia lập tức lao ầm ầm xuống va chạm...ánh sáng màu đỏ bạo phát chói mắt.



- Vào.



Tên trưởng lão kia lộ vẻ mặt vui mừng, thế nhưng hắn còn chưa vui vẻ thì bụi mù trong không trung đã biến mất hoàn toàn, ngay sau đó hắn vô cùng ngạc nhiên...chỉ thấy trước mặt Lâm Cường là một màn hào quang trong suốt xuất hiện giống như kỳ tích. Tia lửa đánh vào lập tức bị tan thành nhiều phần, thậm chí không cách nào rung chuyển được màn hào quang trước mặt.

Tia lửa màu đỏ lưu chuyển trên người hắn.



- Quả nhiên không hổ là dị năng giả...thực lực thật mạnh.



Lâm Cường có chút sợ hãi thán phục, đối phương chỉ là Đại tinh vị hạ giai, mà chính mình tính ra có thể mạnh gấp hơn sáu mươi lần so với đối phương, thế nhưng trong khoảnh khắc cũng không thể tóm được hắn...



- Hiên ca, được rồi.



Trong lúc Lâm Cường chuẩn bị tiến công thêm lần nữa, thanh âm của Vân Băng đã vang lên, Lâm Cường quay đầu nhìn lại...chỉ thấy Vân Băng đã mang theo Lâm Dịch bay ra khỏi kết giới. Lâm Cường không chút do dự lập tức bay thẳng tới lỗ hổng kia.



- Ngăn hắn lại.



Tên trưởng lão biến thành hỏa nhân hô lên, đồng thời thân thể hắn cũng vọt tới chỗ Lâm Cường.

Nhưng cuối cùng Lâm Cường vẫn nhanh hơn một chút so với hắn, khi độ nóng xung quanh thân thể của hắn bị Lâm Cường cảm ứng được thì Lâm Cường đã bay ra ngoài.

Tiếp nhận Lâm Dịch trong tay Vân Băng, ba người cùng hướng ra ngoài bay đi.

Thế nhưng chính vào lúc này, một tiếng hét to bống nhiên vang lên.



- Chạy tới chỗ nào?



Chỉ thấy quang mang màu vàng xung quanh rung động, một cỗ lực lượng cường đại đánh úp ở phía sau lưng.

Sắc mặt Lâm Cường biến đổi, thân thể hắn hơi nghiêng tránh né đạo công kích kia. Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang lên, năng lượng công kích màu vang đã đập xuống ngọn núi cao ở đối diện.

Một màn khủng bố xuất hiện...ngọn núi cao hơn một nghìn mét kia bị một chiêu này đập vào chậm rãi đổ xuống...một tiếng ầm lớn vang lên, cả không trung hỗn loạn bởi khói bụi.



- Uy lực thật kinh người.



Trong lòng Lâm Cường không khỏi khẩn trương.

Nhưng chính vào lúc này, thân ảnh của Tạp Bá Lý đã hiện ra trước mặt hắn.

Trên mặt Tạp Bá Lý mang theo vẻ cười lành lạnh, hắn nhìn Lâm Cường chậm rãi nói:



- Lâm Vân Hiên...đã lâu không gặp.



Lông mày Lâm Cường nhíu lại, nhìn đối phương nhưng không nói gì.

Chính vào lúc này, từng bóng người hiện lên ở xung quanh...Mộc Nhu, Thủy Ngưng cùng với Khoa Lâm Na xuất hiện bên cạnh Lâm Cường. Bốn người cùng bao vây hắn vào trong.



- Đã lâu không gặp.



Lâm Cường dừng thân hình lại đối mặt với Tạp Bá Lý. Một tay hắn đỡ lấy Lâm Dịch, ở phía sau hắn là Vân Băng cũng đồng dạng đang lơ lửng trên không trung.

Một nhà ba người cứ như vậy bị bốn gã cường giả Đại tinh vị thượng giai bao vây.

Nhìn thấy mấy người kia xuất hiện, trong lòng Lâm Dịch lập tức khẩn trương. Hiện giờ thực lực của hắn đã bị phong ấn chặt, đối mặt với bọn họ căn bản không có chút khả năng phản kháng. Chỉ có thể để mặc Lâm Cường nâng đỡ chính mình, không nói gì cả.

Mà Vân Băng ở sau lưng Lâm Cường dựa người vào lưng hắn, miệng cũng không nói gì...phong ấn của nàng vừa mới được giải trừ, thế nhưng chỗ trống suốt ba mươi năm qua cũng không thể đền bù trở lại trong chốc lát được. Thực lực hiện giờ của nàng nhiều nhất cũng chỉ có trình độ Trung tinh vị hạ giai. Đối mặt với bốn người này cũng không hề có khả năng phản kháng.



- Thật không ngờ gặp lại các người theo cách này...trong trí nhớ của ta. Lâm Vân Hiên là một người quang minh chính đại, là một nhân vật anh hùng đỉnh thiên lập địa. Phong cách lén lút chui vào đây như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết là rất mất thân phận của mình sao?



Tạp Bá Lý hừ một tiếng rồi cười châm chọc.

Sắc mặt Lâm Cường không chút biến hóa, chỉ liếc nhàn nhạt Tạp Bá Lý nói:



- Lâm Vân Hiên ta không tự coi chính mình là nhân vật anh hùng gì...ta chỉ muốn cứu người nhà của ta mà thôi...Không hơn. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL



Tạp Bá Lý thoáng có chút sững sờ, nhưng lập tức giận tái mặt nói:



- Chẳng lẽ ngươi quên mất hiệp nghị của chúng ta?



- Đương nhiên không hề quên.



Lâm Cường tiếp lời:



- Nhưng trong hiệp nghị của chúng ta, cũng không có việc các người được phép làm tổn thương người nhà của ta như vậy.



- Ai muốn tổn thương người nhà của ngươi? Chúng ta làm tổn thương ai? Vân Băng? Hay là Lâm Dịch? Chúng ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn, suốt ba mươi năm qua có đi tìm người nhà nhà ngươi gây phiền toái không? Hừ, cha ngươi chết là đúng. Vốn nhi tử của ngươi lẻn vào trong Cổ Năng, uy hiếp trưởng lão trong Cổ Năng, còn sát hại Đại trưởng lão Thổ hệ của Cổ Năng rồi lại đến phụ thân như ngươi lẻn vào Cổ Năng không nói, còn mang theo nhiều ma thú như vậy phá hư cảnh vật xung quanh đây. Thậm chí giết không ít trưởng lão Cổ Năng. Thế nào? Các ngươi có lý sao?

Mộc Nhu nhướng mày, lập tức hừ lạnh một tiếng.



- Cái này...



Lời nói của Mộc Nhu khiến Lâm Cường có chút á khẩu không trả lời được. Quả thật, suốt ba mươi năm qua Cổ Năng không hề tìm người nhà hắn gây phiền phức. Mặc dù chính mình vì cứu người nhà thế nhưng ít nhất nếu nói sáng lý thì lại thuộc về Cổ Năng. Hắn trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:



- Tất nhiên, quả thật Lâm Vân Hiên không tuân thủ tốt hiệp định. Cho dù các ngươi nói thế nào, Lâm Vân Hiên ta nhận lấy là được...nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa...Người nhà của Vân Hiên nhất định phải mang đi.



- Hừ. Ngươi cho là Cổ Năng là địa phương nào? Ngươi nói đến là đến, nói đi là đi? Ta vẫn cho Lâm Vân Hiên là một nhân vật anh hùng phân ân oán rõ ràng. Không nghĩ rằng cũng chỉ là một tiểu nhân ra vẻ đạo mạo mà thôi.



Mộc Nhu lai lần nữa hừ lạnh một tiếng.

Ngụ ý của hắn là không hiểu chút nào. Nói đúng ra, lúc trước nhi tử của Lâm Vân Hiên xảy ra vấn đề đến cầu người Cổ Năng, cuối cùng người Cổ Năng cứu lấy con ngươi. Ngươi không biết ơn thì thôi, hôm nay còn mang theo nhiều người như vậy tới phá hư cảnh vật Cổ Năng, giết người Cổ Năng. Lâm Vân Hiên lấy oán trả ơn cùng với tiểu nhân có khác gì nhau?

Lâm Cường trầm mặc, lời nói của Mộc Nhu hắn không thể nào phản bác.

trướctiếp