Lông mày Khoa Lâm Na không khỏi nhíu lại, lạnh lủng hỏi một lần nữa:
- Cuối cùng có thấy hay không?
Nội Hi bị khí thế của Khoa Lâm Na áp chế khiến mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, hắn miễn cưỡng ngăn trở ý niệm muốn quỳ xuống
trong lòng, miệng vội vàng nói:
- Hồi bẩm Tứ trưởng lão, không có.
Khoa Lâm Na nghe vậy liền biến mất trước mặt hắn. Nội Hi chỉ cảm
thấy áp lực xung quanh bỗng nhiên biến mất, hắn đặt mông ngồi
xuống đất...vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khoa Lâm Na là cường giả Đại tinh vị thượng giai. Mặc dù không
phóng ra toàn bộ khí thế nhưng Nội Hi chỉ là một dị năng giả
bát cấp bình thường mà thôi. Dưới lực lượng tuyệt đối khiến
cho Nội Hi căn bản không dám nhìn thẳng nàng một chút nào...
Cũng may, Nội Hi phản ứng rất nhanh. Nếu không, chỉ áp lực cũng khiến hắn hít thở không nổi.
Hắn đứng tại chỗ thở hồng hộc, mắt lộ vẻ sợ hãi. Mấy tên hộ vệ đứng bên cạnh sớm đã sợ tới ngây ngốc...
Chính vào lúc này, ở trên tầng thứ tám đột nhiên xuất hiện một
đạo thân ảnh. Đám thị vệ trên mặt đất hiện giờ đã hoàn toàn
an tĩnh lại...bọn họ nhìn mấy vị Đại trưởng lão xuất hiện ở trên đỉnh đầu, trong lòng lẩm bẩm một mình.
- Xem ra, có đại sự...
- Thế nào rồi? Còn có ở đây không?
Mộc Nhu vừa tiến vào tầng tám liền nhanh chóng đi vào tầng bảy.
Sau đó trở lại gian phòng của Đại trưởng lão. Lúc này, Khoa
Lâm Na cũng đang ở trong phòng, vừa thấy Khoa Lâm Na, Mộc Nhu
liền hỏi ngay lập tức.
Khoa Lâm Na không trả lời, trên dung nhan nàng bao trùm một tầng băng sương...
Mộc Nhu vừa thấy biểu tình của nàng liền biết rõ Lâm Dịch đã không còn, khuôn mặt hắn cũng trở nên âm trầm.
Sau một lát, Tạp Bá Lý cùng Thủy Ngưng đuổi tới.
Lúc này con mắt Tạp Bá Lý đã trở thành một màu vàng...bên trong
ẩn chứa tức giận cùng sát cơ. Gần đây hắn thong dong ổn định,
lúc nào lộ ra biểu tình như vậy. Có thể tưởng tượng hắn phấn nộ tới mức nào.
Thời gian ba mươi năm qua cuối cùng
chính là vì ngày hôm nay, bông hoa tai đã tới tay cuối cùng lại bởi vì chính mình ái tài mà mất đi. Điều này sao không khiến cho hắn nổi giận? Sớm biết như vậy nên nghe lời Mộc Nhu, trực
tiếp giết chết tên Lâm Dịch. Đến lúc đó cho dù Lâm Vân Hiên cứu Vân Băng ra ngoài thì cũng không sao cả. Dù sao bọn họ cũng
không quan trọng, thứ đám người Tạp Bá Lý muốn chỉ là bông hoa tai trên lỗ tai Lâm Dịch mà thôi.
- Đáng chết...đừng để cho ta bắt được ngươi. Nếu không, nhất định ta sẽ băm ngươi thành vạn đoạn.
Cảm giác bị cướp đi hy vọng khiến Tạp Bá Lý gần như điên cuồng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, không gian xung quanh thân thể không
ngừng chấn động. Đó là do biểu hiện cảm xúc không ổn định
của hắn.
Mộc Nhu hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự
tức giận trong lòng mình. Hiện giờ ngoại trừ Tạp Bá Lý bị
cảm xúc phẫn nộ chi phối thì Khoa Lâm Na cũng vậy. Mặc dù
Thủy Ngưng không có biểu hiện phẫn nộ thế nhưng cho dù nàng
nghĩ cái gì cũng sẽ bởi vì quan hệ con gái cùng ngoại tôn mà không nói ra. Mộc Nhu biết rõ, hiện giờ chỉ có thể dựa vào
chính mình phân tích.
Hắn miễn cưỡng ngăn chặn tức giận, mở miệng nói:
- Hiện giờ sốt ruột còn quá sớm...lực lượng của Vân Băng và
Lâm Dịch dều bị phong ấn. Mặc dù Lâm Vân Hiên có thể dẫn bọn
họ rời đi thế nhưng cũng không thể rời khỏi trong thời gian
ngắn như vậy. Lúc này chúng ta không thể loạn, nhất định sẽ
tìm được hắn.
Thủy Ngưng nghe vậy liền nhìn về phía Mộc Nhu, cuối cùng nàng cũng không nói gì.
Khoa Lâm Na im lặng, mà Tạp Bá Lý nghe được lời nói của Mộc Nhu
cũng hít sâu một hơi, cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng. Sau
khi hít sâu một nơi rồi nói:
- Truyền lệnh xuống, mệnh lệnh cho tất cả trưởng lão ngoài cảnh giới tinh vị đi bốn
phương tám hướng tìm kiếm. Nhất định phải tìm cho ra được bọn
hắn.
Các trưởng lão vừa mới trở lại Bổn Nguyên Chi
Tháp, còn chưa tiến vào Bổn Nguyên Chi Tháp đã nhận được tin
tức này...bốn Đại trưởng lão lúc này cũng đã ra ngoài Bổn
Nguyên Chi Tháp.
Vì vậy, một hồi hành động tìm kiếm bắt đầu.
Chỉ thấy các trưởng lão Cổ Năng trên không trung lập tức bay tứ
tán ra khắp nơi, hơn trăm đạo bạch quang cùng bay đi trông rất
đẹp mắt. Người thường trên mặt đất thấy được cảnh này mới
chính thức cảm nhận được...dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
Những người vừa bước ra khỏi khu kiến trúc đều tự giác trở
phải căn phòng của chính mình. Thế nhưng vẫn có rất nhiều cư
dân đứng bên cửa sổ ngó ra, hiếu kỳ cùng chút khẩn trương nhìn lên không trung.
Bên này, một nhà ba người Lâm Cường, Vân Băng mang theo Lâm Dịch cũng đang bay nhanh.
Thực lực của Vân Băng còn chưa khôi phục hoàn toàn, tốc độ phi hành cũng không nhanh. Chẳng qua tốc độ phi hành của Lâm Cường cũng
không phải chậm. Một tay hắn kẹp lấy Lâm Dịch, một tay kia nắm
lấy Vân Băng...lúc này trên người hắn đã xuất hiện một lớp
lông màu trắng. Ở phía sau hắn cũng đồng dạng có một cái đuôi trắng muốt.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch nhìn thấy Lâm Cường biến thân.
So với Lâm Dịch biến thân không khác nhau bao nhiêu, vốn hình thể
cao lớn của hắn hiện giờ bành trướng thêm vài phần. Quần áo
của hắn cũng bị cơ bắp to lên khiến rách toạt, ở ngoài thân
thể bao trùm bởi một bộ lông mao màu trắng đan xen với màu đen. Trên mặt đồng dạng có ba đạo ấn ký huyết sắc...chẳng qua so
với Lâm Dịch có thêm vài phần tinh xảo, ít đi vài phần thô
hào. Hơn nữa, sau khi Lâm Dịch biến thân, con mắt của hắn hoàn
toàn là màu máu, tuy rằng Lâm Cường cũng là màu máu thế nhưng chỉ có đồng tử là màu máu, còn Lâm Dịch là cả con mắt hoàn toàn đỏ lòm.
Phía trước cách đó không xa xuất hiện kết giới, trong mắt Lâm Cường lập tức lộ ra vài phần vui mừng,
hắn không khỏi tăng tốc độ lên, chỉ trong một lát đã tới kết
giới trước mặt kia...chỉ cần ra khỏi kết giới này, vậy thì
sẽ giống như là chim bay mặc trời cao, cá quẫy trong biển rộng.
Lâm Cường nhanh chóng lật tay, khỏa tinh thể thất thải xuất hiện,
hào quang thất thải lóe lên...kết giới cũng bắt đầu run nhẹ
nhẹ...
Mồ hôi trong lòng bàn tay Lâm Cường chảy ra, đồng thời hắn cầu nguyện tốc độ nhanh hơn một chút...
Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên Lâm Cường cảm ứng được điều gì
đó. Vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba đạo thân ảnh
phóng tới từ xa.
- Một người mau trở lại bẩm báo cho các Đại trưởng lão.
Một người ánh mắt tốt nhìn thấy ba người lập tức hô lên.
Một người sau lưng nghe vậy nhanh chóng xoay người, bay nhanh về phía Bổn Nguyên Chi Tháp.
- Đáng chết.
Lâm Cường thầm mắng một tiếng, hắn quay đầu lại, hiện giờ kết
giới đã bắt đầu rung mạnh, có thể mở ra được rồi.
- Cuốn lấy bọn hắn.
Một trong hai gã trưởng lão bay tới hô lên. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, Lâm Cường cảm giác trong hai người, một Trung là tinh vị
thượng giai, còn người kia là Đại tinh vị hạ giai.
Trong mắt Lâm Cường lộ ra sát ý, hắn đưa tinh thạch thất thải cho Vân Băng cầm rồi nói:
- Băng nhi, mở cửa, ta thu thập bọn chúng.