Chờ Lưu Nguyệt tỉnh lại thời điểm đã là giữa trưa ngày hôm sau. Nàng dụi dụi mắt, mi còn chưa mở, liền cảm giác có người hôn trộm lên má nàng.
Nàng buồn bực ra tiếng, “Hàm?”
Hiệp Hàm nhẹ nhàng hừ một tiếng đáp lời, sau đó không khách khí
hôn lên đôi môi nàng, thời điểm nàng hé miệng nói chuyện, nụ hôn càng
tiến sâu vào. Lưu Nguyệt vốn vừa tỉnh, đầu óc còn hỗn loạn, lại bị Hiệp
Hàm như vậy hôn, càng thêm không biết phương hướng.
Chờ khi Hiệp Hàm buông nàng ra, hai mắt nàng đã mờ mịt đầy nước, bộ dáng mê mang kia giống trẻ con, khiến hô hấp Hiệp Hàm càng thêm dồn
dập. Tiến sát lại tiếp tục muốn hôn nàng, Lưu Nguyệt nhìn tới khuôn mặt
tuấn tú của y, theo bản năng lấy chăn vùi đầu trốn.
Nếu lại bị y hôn một lần nữa, nàng có thể khẳng định chính mình
tuyệt đối sẽ thở không nổi! Tuyệt đối! Hiệp Hàm nhìn hành động trẻ con
của nàng, nhịn không được cúi đầu dựa vào nàng cười rộ lên, Lưu Nguyệt
bị y hôn, đã hoàn toàn tỉnh táo. Tới lúc này mới hậu tri hậu giác phát
hiện thân thể không khoẻ, đặc biệt là nữa mình dưới ẩn ẩn đau nhức, nàng xốc một góc chăn lên, lộ ra nửa đầu trừng mắt Hiệp Hàm.
Hiệp Hàm khó hiểu vuốt mày, “Làm sao vậy? Bà xã.” Lưu Nguyệt bỉu môi oán hận nói, “Đau quá!” Hiệp Hàm lập tức trở nên thận trọng, dịch
lại gần hôn hôn thái dương nàng. Lấy tay nhẹ nhàng xoa bụng cùng sau
thắt lưng của nàng, “Như vậy có tốt hơn không?”
Lưu Nguyệt gật gật đầu, Hiệp Hàm dùng tay còn lại kéo nàng vào
lòng, không hảo ý trêu ghẹo nàng, “Ai tối hôm qua nói nhất định sẽ không hối hận?” Lưu Nguyệt lập tức không vui ý cãi lại, “Em hiện tại cũng
không hối hận a.” Nói xong, lại có phần phẫn nộ nhìn về phía Hiệp Hàm,
“Chẳng lẽ anh hối hận?”
“Ừ.” Hiệp Hàm gật gật đầu. Sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lập
tức biến trắng bệch của Lưu Nguyệt, hé miệng khẽ cắn mũi nàng. “Nghĩ bậy cái gì!” Lưu Nguyệt cúi đầu chỉ trích y, “Là anh nói hối hận!” Hiệp Hàm nhịn không được nhếch môi cười khẽ, “Anh đương nhiên hối hận a, sớm
biết em nhất định muốn làm, còn không bằng để anh chủ động, bị động để
người ta xâm lược như vậy, tư vị cũng không dễ chịu gì.”
Phụt, Lưu Nguyệt cũng nhịn không được cười rộ lên, nàng biết kỹ
thuật của mình thật bừa bãi, bất quá nghĩ đến Hiệp Hàm luôn luôn kiêu
ngạo nằm ở trên giường mặc nàng muốn làm gì thì làm, khóe miệng của nàng đã cong lên một đường. Tiếp đến lại theo bản năng nghĩ tới những gì xảy ra tối qua. Mặt Lưu Nguyệt lại đỏ bừng lợi hại.
Sợ bị Hiệp Hàm biết hình ảnh trong đầu nàng, nàng nhanh chóng
đổi đề tài. “Hôm nay cũng không phải cuối tuần, sao anh không đi làm?”
Hiệp Hàm tự nhiên nói, “Thân thể bà xã không khỏe, ông xã đương nhiên
phải cẩn thận hầu hạ. Công ty một ngày không có anh không sập được.”
Nghe y nói ái muội như vậy cũng hết cách. Lưu Nguyệt nhịn không được lại đỏ mặt.
Trải qua sự mát xa của Hiệp Hàm, thân thể cũng không đau nhức
nữa, nàng giãy dụa một chút. Sau đó lại phát giác thân thể tựa hồ thực
nhẹ nhàng khoan khoái, nhớ hôm qua khi ngủ toàn thân còn mồ hôi đầm đìa, nàng quay đầu nhìn về phía Hiệp Hàm, do dự mở miệng, “Anh giúp em lau
người?” Hiệp Hàm cẩn thận đỡ nàng dậy, nghe nàng hỏi như vậy, theo bản
năng liền “Ừ” một tiếng. Sau đó phát hiện Lưu Nguyệt có chút thẹn thùng
đỏ tai.
Hắn đột nhiên ngoạn tính nổi lên, càng thêm ác liệt bỏ thêm một
câu, “Thẹn thùng cái gì, tối qua có gì mà anh chưa thấy đâu.” Kết quả,
oanh một tiếng, Lưu Nguyệt đốt thành nguyên quả cà chua.
Lưu Nguyệt trước kia chưa từng nghĩ sẽ có lúc được Hiệp Hàm ôn
nhu săn sóc như vậy, liền ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ. Nhưng sự
tình lại chân thật xảy ra, quả thực làm nàng cảm thấy thụ sủng nhược
kinh. Cùng Hiệp Hàm phát triển trở thành tình nhân, y đối với nàng ôn
nhu cùng một chút thản nhiên thân thiết.
Nhưng hôm nay Hiệp Hàm chẳng những ôm nàng đến phòng khách, thậm chí còn không thèm nhìn nụ cười trêo chọc ám muôi của vương thẩm, kiên
trì ôm nàng cùng dùng cơm. Lưu Nguyệt hoảng hồn có chút không hiểu, nàng có chút đăm chiêu đánh giá Hiệp Hàm. Hiệp Hàm thấy bộ dạng của nàng chỉ biết nàng lại đang nghĩ gì đó trong đầu, vì thế trực tiếp hỏi, “Lại
nghĩ bậy cái gì?”
Nha, lại bị y phát hiện nàng đang trầm tư. Lưu Nguyệt ngượng
ngùng nhăn mặt, “Em là kỳ quái vì sao anh lại đột nhiên đối tốt với em
như vậy.” Hiệp Hàm cau mày nhìn nàng, “Bà xã là ở chỉ trích anh bình
thường đối với em không tốt sao?” “Không phải, chính là không giống hôm
nay……” Lưu Nguyệt nghĩ nghĩ tìm từ thích hợp, “Không có khoảng cách, anh bình thường giống như có điểm bài xích em.”
Hiệp Hàm nghe xong, ánh mắt cũng ám muội, đem môi ghé thái dương nàng hôn lên. “Thực xin lỗi bảo bối, không phải bài xích, anh chỉ có
chút áp lực với bản thân, em biết anh và cha em có ước định.” Lưu Nguyệt lý giải được gật gật đầu, trong lòng bởi vì y lập tức giải thích trở
nên tinh không vạn lí, lập tức thấu hiểu.
Buổi tối khi vừa lên mạng, Lưu Nguyệt thấy Hiệp Hàm vội vàng chỉ huy mọi người đi đánh quái. Vụng trộm được chút nhàn rỗi, lặng lẽ cùng
Thiển Thiển nói chuyện riêng. Nàng cùng Thiển Thiển ở chung tiểu đội,
cũng không dám dùng đội ngũ tán gẫu, chính là sợ Hiệp Hàm nhìn đến.
[ Mật ngữ ][ Thiển Thiểu ưu sầu ]: Ách? Lão đại không phải đang chỉ huy sao? Sống rất tốt a.
[ Mật ngữ ][ Lưu Nguyệt ]: Thiển Thiểu ngốc!!!
[ Mật ngữ ][ Thiển Thiểu ưu sầu ]: A a a! Ta có chút không phản
ứng kịp, ngươi thực xuống tay? Ta nghĩ đến năng lực của ngươi, hơn nữa
lão đại định lực siêu phàm, muốn hai người tu thành chính quả có lẽ hơi
lâu.
[ Mật ngữ ][ Lưu Nguyệt ]: Ít nhiều dựa vào dược của Diệp Hi, nếu không có con át bài đó, ta quả thật thất thủ rồi.
[ Mật ngữ ][ Thiển Thiểu ưu sầu ]: Không được không được,chuyện
khủng bố như vậy, không thể không cho bọn họ biết, chúng ta rút khỏi tổ
đi.
Nói xong, Thiển Thiểu liền ly khai khỏi tiểu đội.
Lưu Nguyệt nghiêng đầu hướng Hiệp Hàm đang chỉ huy bên cạnh nói
một tiếng, “Hàm, em rời khỏi đội một chút nha.” Hiệp Hàm đang vội, cũng
không hỏi nguyên nhân, “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đồng ý, sau đó Lưu Nguyệt
cũng rút lui. Mới lui ra đã nhận lời mời đội ngũ, click đồng ý, đã thấy
Bóng đêm cùng Yên Vũ cũng ở trong đó.
[ Đội ngủ ][ Bóng đêm ]: Tiểu Nguyệt, Thiển thiển bảo ngươi có chuyện lớn muốn công bố, là cái gì a?
[ Đội ngủ ][ Thiển Thiểu ưu sầu ]: Hơn nữa còn là thông báo kinh thiên động địa a!
[ Đội ngủ ][ Lưu Nguyệt ]: Ách, cái kia, chính là ta thành công rồi.
[ Đội ngủ ][ Thiên hạ Yên Vũ ]: Cái gì thành công?
[ Đội ngủ ][ Bóng đêm ]: Ta cũng không hiểu.
[ Đội ngủ ][ Thiển Thiểu ưu sầu ]: Tiểu Nguyệt đem Hiệp Hàm ăn
sạch rồi, ta lúc đầu cũng không đoán ra được, làm ta giật cả mình a!
[ Đội ngủ ][ Bóng đêm ]: Trời ạ! Trời ạ! Tiểu Nguyệt ngươi rốt
cục cũng thông suốt! Mau nói cho ta biết, ngươi như thế nào thành công?
[ Đội ngủ ][ Thiên hạ Yên Vũ ]: Oa! Chuyện tốt a! Chúc mừng Nguyệt tỷ tỷ, lão đại mùi vị thế nào?
[ Đội ngủ ][ Lưu Nguyệt ]: Là nhờ dược ngươi đưa, nếu không có
át chủ bài trong tay, ta đã thất thủ. Bất quá y vẫn để bụng, vẫn truy
vấn là ai cấp dược, bất quá ta cắn răng không nói.
[ Đội ngủ ][ Thiên hạ Yên Vũ ]: A? Ngươi dùng dược với lão đại! Nguyệt tỷ tỷ, vậy không phải rất đau sao?
[ Đội ngủ ][ Lưu Nguyệt ]: Cũng có, Hàm có giúp ta chuẩn bị, bất quá quả thật đau……
[ Đội ngủ ][ Bóng đêm ]: Mong muốn của ngươi cuối cùng cũng được bù đắp, lần đầu tiên có chút đau, về sau thì tốt rồi. Chúng ta đều là
người từng trải, không tin ngươi có thể hỏi hỏi Yên Vũ đi.
[ Đội ngủ ][ Thiển Thiểu ưu sầu ]: Ngươi cuối cùng cũng nhanh
chóng làm được a! Lão đại rốt cục cũng bị kéo khỏi thần đài a, ta còn
nghĩ y đã muốn thành phật rồi!
……
Bốn nữ hài tử meo meo ngao ngao hàn huyên nửa ngày, Lưu Nguyệt
mang theo ngượng ngùng cùng vài tâm tình tư mật của mình chia sẻ ra, kết quả lại đưa đến một kết luận.
[ Đội ngủ ] [ Bóng đêm ]: Tiểu Nguyệt, ngươi phải thừa thắng xông lên nha! Không ngừng cố gắng!
[ Đội ngủ ][ Thiển Thiểu ưu sầu ]: Đúng vậy a, như ngươi vầy cũng không an toàn đâu, dù sao cũng là dùng dược.
[ Đội ngủ ][ Thiên hạ Yên Vũ ]: Nguyệt tỷ tỷ, lớn gan một chút, chúng ta ủng hộ ngươi.
[ Đội ngủ ][ Lưu Nguyệt ]: Ta……
Kết quả cuối cùng chính là Lưu Nguyệt phản kháng gì đều bị bác
bỏ, mọi người kiên trì muốn nàng củng cố trận doanh, tuy rằng vừa mới
đem Hiệp Hàm đánh bại, nhưng mọi người đều cảm dược mới là nhân tố
chính, cho nên nhất trí muốn Lưu Nguyệt tiếp tục phát triển sự kiện sắc
dụ, cái gọi là trước lạ sau quen, lần này hẳn là dễ như trở bàn tay mới
đúng.
Lưu Nguyệt hồi tưởng lại chuyện tối qua, bất giác khiến mặt mày
nóng lên không ít, hại Hiệp Hàm nghĩ nàng phát sốt. Làm cho Lưu Nguyệt
càng cảm thấy xấu hổ. Đành phải cuống quít cho có.
Lưu Nguyệt tắm xong, nằm trong chăn chờ Hiệp Hàm. Một lòng bất
ổn, vừa thẹn thùng vừa khẩn trương. Chờ thời điểm Hiệp Hàm tắm xong đi
ra, tim của nàng quả thực muốn nhảy khỏi cổ họng, nàng cúi đầu trốn
trong chăn, chỉ dám chừa ra đôi mắt, nhìn thân hình Hiệp Hàm thon dài
rắn chắc đang dần dần tới gần, khiến nàng nhịn không được nuốt nước
miếng, trời ạ! Hiệp Hàm như vậy thật sự quá mê người.
Hiệp Hàm không phát hiện sự bất ổn của nàng, chỉ nghỉ nàng xấu
hổ. Sau khi lên giường, duỗi tay ra, đem thân hình mảnh khảnh của nàng
kéo lại, nhẹ nhàng đặt tay trên lưng nàng, ở thái dương nàng khẽ hôn.
Thanh âm dày lại trầm thấp nói, “Bảo bối ngủ ngon.”