Chỉ thấy cửa sổ mở
ra, có một cánh tay duỗi ra từ bên trong, ngón tay rất thon dài, khá
trắng, từ tay áo có thể thấy được áo ngủ anh mặc chính là món đồ Duy
Nhất từng mặc.
Đây là lần đầu tiên Duy Nhất thật sự nhìn thấy
anh, mặc dù chỉ là một cánh tay, nhưng tim Duy Nhất vẫn nhảy dựng thình
thịch, hơn nữa có một hưng phấn khó giải thích.
Thú nhồi bông bị
cầm đi vào, một lát sau lại buộc trở lại sợi dây, tiếng chuông vừa vang
lên, Duy Nhất liền cẩn thận từng ly từng tí kéo sợi dây lên, vội vàng mở tờ giấy ra, nét chữ quen thuộc nhảy múa trên giấy: Đúng, anh về nhà,
công việc hôm nay có vui vẻ không?
Nhớ lại cuộc đối thoại buổi
chiều với Doãn Tử Nhiên, Duy Nhất liền tụt cảm xúc, xé trang giấy lần
nữa, viết: em, thật sự là cô gái hư sao? Một cô gái ích kỷ, tham lam hư
vinh?
Sau khi thả tờ giấy xuống, Duy Nhất tựa vào cửa sổ lẳng
lặng chờ đợi câu trả lời thuyết phục của anh, đợi tiếng chuông vang lên, cô chậm chạp không dám thu dây thừng, không biết vì sao, thậm chí cô
hơi quan tâm tới đánh giá của anh.
Lấy dũng khí, mở tờ giấy nhỏ ra, đáp án bên trong khiến cô đỏ mặt, đồng thời cũng nở nụ cười.
Cô gái giao lần đầu tiên cho chồng mình sao lại là cô gái hư? Duy Nhất,
anh thấy em là cô gái thuần khiết nhất! Phía sau còn vẽ một vẻ mặt háo
sắc.
Nhớ tới đêm ở cùng với anh, Duy Nhất không khỏi hoang mang, anh vẽ vẻ mặt này là có ý gì? Chẳng lẽ… cùng cô.
Không được! Hôm nay không phải chủ nhật! Cô vội vã vẽ một mặt trăng sáng, vẽ
tiếp màn trời màu xanh đậm phía trên lên tờ giấy, viết hai chữ: ngủ
ngon! Lập tức thả tờ giấy xuống, cũng không chờ anh trả lời, tắt đèn
ngủ, hơn nữa, nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.
Gió buổi sáng
lay động chuông gió, cô đang trong giấc mộng liền bị tiếng chuông đánh
thức, chuyện thứ nhất chính là nhìn xuống tầng dưới, thú bông nhỏ và
chuông gió đang nhẹ nhàng lay động, cô kéo sợi dây lên, mở tờ giấy ra:
Duy Nhất, anh đi công ty, sau khi rời giường ăn sáng xong rồi đi làm, buổi
trưa có thể má Tằng sẽ mang cơm hộp cho em. Chỉ có điều, không ngờ người nào đó tham ăn như vậy!!!
Ba dấu chấm than liên tục sau đó vẽ một con heo nhỏ.
Duy Nhất khép tờ giấy lại, để vào trong lòng, có một cảm giác ấm áp đang chảy trong ngực.
Ánh mắt lại rơi vào thú bông nhỏ, cô không khỏi cong môi, ngón tay nhẹ
nhàng gõ lên đầu thú bông, “Em buôn bán có lời, rình coi anh ấy cả đêm,
chị đây còn không biết hình dáng anh ấy ra sao!”
Cô khẽ đảo mắt, có một chủ ý, cũng không thể để cho con thú nhồi bông này chiếm tiện nghi!
Cô vội vã thay quần áo xuống tầng dưới, tìm má Tằng muốn bỏ một vài thứ
vào trong túi xách, cô phải thừa dịp thời gian rảnh rỗi trong lúc làm
việc hôm nay làm chút đồ!